Biến Em Thành Bà Xã Tài Ba

Chương 9: 9 Kẻ Thù

Trong màn đêm tĩnh mịch, Bạch Uyển Đình đứng trước ngôi nhà quen thuộc, cô đưa mắt nhìn cây tử đinh hương vẫn còn sừng sững trước cổng, cảnh vật đối với cô vốn đã rất quen thuộc, nhưng mọi thứ bên trong vốn đã thay đổi rất nhiều.

Nghĩ đến đây, sống mũi của Bạch Uyển Đình bắt đầu cay cay, nó khiến cho ánh mắt của cô bắt đầu quyết tâm hơn.

Bạch Uyển Đình cẩn thận bước vào nhà, cứ thế bước đi mà không buồn bật đèn, vì có lẽ mọi ngóc ngách của căn nhà cô không thể quen thuộc hơn.

Không gian vắng lặng đến nỗi dù một cơn gió thổi ngang qua Bạch Uyển Đình cũng có thể biết được nó ở hướng nào.

Cô cẩn thận bước đến phòng thờ, thắp sáng hai ngọn nến trước di ảnh của Bạch Thiên, lòng cô dường như lắng xuống, quanh tai văng vẳng tiếng nói của ông: “Thức dậy mau lên Đình Đình của ba, sắp muộn rồi!”

“Đình Đình của ba phải ngoan, xong việc ba lại về, lúc đó sẽ đưa Đình Đình đi thăm mẹ, có được không?”

Từng giọt nước mắt lần lượt đua nhau rơi xuống, Bạch Uyển Đình không kìm được nữa, cô thấy lòng mình như thắt chặt lại, một thứ gì đó thôi thúc cô nhất định phải tìm cho ra hung thủ.

Vừa nghĩ đến đây, tiếng động ở phía cửa chính làm Bạch Uyển Đình giật mình, trở về hiện thực, cô nhanh chóng nhận ra có người thứ hai ở đây, đôi chân đi đến nấp sau cánh cửa của căn phòng.

Trong không gian yên tĩnh mang một màu tối đen, Bạch Uyển Đình có thể nghe rõ tiếng bước chân đang bước đi xung quanh căn nhà, từng bước một chậm rãi.

Cô lấy từ chiếc ba lô trên vai ra một con dao sắc nhọn đã chuẩn bị từ trước, cầm chắc trong tay, khuôn mặt xinh đẹp có chút sợ hãi, hô hấp ngày càng không đều.

Dường như đã đi quan sát khắp căn nhà, tiếng bước chân dần lớn hơn, nó hướng đến thẳng căn phòng thờ mà Bạch Uyển Đình đang ở.

Đôi tay cầm con dao có chút run rẩy, cô cố gắng nhìn qua khe cửa quan sát bằng chút ánh sáng le lói của ánh nến trên bàn thờ.

Một bóng đen, là một người đàn ông cao ráo, hắn bước đi chầm chậm từng bước vào phòng, nhẹ nhàng lướt qua cánh cửa Bạch Uyển Đình đang trốn.

Trên người hắn mặc một chiếc áo khoác đen, trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai che đi một nửa khuôn mặt.

Thân hình cao lớn, dáng người hơi mập mạp, dường như cô đã nhìn thấy ở đâu rồi, ngồi lục lọi trong ký ức nhưng Bạch Uyển Đình không thể nào nhớ ra được.

Đột nhiên hắn ta bước đến trước di ảnh của Bạch Thiên trầm tư một lúc, lúc này Bạch Uyển Đình cố gắng nhìn rõ được khuôn mặt qua ánh sáng loe lói của ngọn nến, nhưng không thể thấy rõ được gì, chỉ thấy chốc lát hắn tại vô thức cắn môi, dường như là thói quen.

Hắn tiếp tục đưa tay lấy ba nén hương, nhẹ nhàng đốt lên, làn khói bay dật dờ trong không trung mờ mờ ảo ảo.

Bạch Uyển Đình nhìn hành động đó của hắn mà bất giác trở nên căm giận, đôi mắt ứa ra từng giọt nước lấp lánh, cô thầm kinh tởm hành động giả nhân giả nghĩa, đôi tay cầm chắc con dao trong tay, trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh ba cô tối hôm đó, ánh mắt ông chứa đầy đau đớn.

Khuôn mặt Bạch Uyển Đình trở nên kiên định, đây là cơ hội duy nhất để đứa con giá này trả thù cho ba mình.

Một lúc sau, tên áo đen bắt đầu rời đi, trước khi hắn còn đảo mắt quanh căn phòng, bất giác tặc lưỡi một cái rồi khẽ cất giọng: “Tên họ Hàn này đúng là cao tay, đưa người trốn đi nhanh như vậy!” Nói rồi hắn nhìn vào di ảnh của Bạch Thiên lần nữa rồi quay người rời đi.

Bạch Uyển Đình liền nhận ra đây là cơ hội của cô, nếu không nắm bắt e là sẽ không còn cơ hội nào nữa.

Cô lập tức nhẹ nhàng đứng dậy, đôi tay hơi run run cầm chắc lấy con dao trên tay, hơi thở bắt đầu trở nên dồn dập.

Cô bước từng bước chân nhẹ nhàng theo sau người đàn ông, cẩn thận đến nỗi không gây ra bất cứ tiếng động nào, đến khoảng cách thích hợp đôi tay mềm yếu cầm con dao giơ cao lên, chần chừ một lúc, thực sự cô không có can đảm, cô ngoáy đầu nhìn di ảnh ba cô vẫn còn đang ở kia, điều đó dường như cho cô thêm can đảm, cô nhắm chặt mắt, đôi tay trực tiếp đâm con dao lên người đàn ông trước mặt.

Nhanh như một cơn gió người đàn ông xoay người ra sau, động tác thành thạo nắm lấy cổ tay đang không ngừng run rẩy của Bạch Uyển Đình, tay còn lại lập tức kéo chiếc nón che phủ cả khuôn mặt.

Bạch Uyển Đình mở mắt ra run rẩy, không còn chút sức lực, con dao trực tiếp rơi xuống đất tạo nên một âm thanh chói tai.

Cô nhận thức được chuyện gì đang xảy ra, dần dần mở mắt ra, chỉ nhìn thấy được đôi môi đang nhếch mép lên của hắn, giọng nói khàn khàn cất lên: “Hóa ra là tự chui đầu vào rọ à?”

Đôi chân của Bạch Uyển Đình mềm nhũn, cô không còn chút sức lực, kẻ thù đang đứng trước mắt cười nhạo nhưng cô lại không có can đảm ra tay, cô đưa đôi mắt ngước nhìn về hướng bàn thờ của Bạch Thiên, những giọt nước mắt chảy xuống.

Đôi môi đỏ mọng run run: “Là ông đã giết ba tôi?”

Nụ cười đôi hắn ngày càng đậm hơn, vẻ đắc ý không thể giấu được qua giọng nói phấn khích: “Hóa ra đêm hôm đó là mày, tao vẫn không nhìn nhầm!” Ngừng một chút hắn lại nói tiếp: “Vốn ra tao đã định nhắm mắt bỏ qua mày, nhưng lần này là do mày tự chuốc lấy.”.