Bình An

Chương 30

Ngồi trong xe tới khu nghỉ dưỡng rèn luyện mà tâm trạng của tôi tệ vô cùng. Cái cảm giác bất lực, mệt mỏi khiến bản thân tôi không còn chút sức sống nào. Mặc cho anh chị em đồng nghiệp đang vui vẻ nói cười hát hò thì tôi lại rúc một chỗ không màn tới. Có ai hỏi tôi thế nào, tôi chỉ nói là tôi bệnh, nói thế cho không bị làm phiền. Tên Tú hôm nay cũng không có đi cùng bọn tôi, tôi cũng không biết lý do vì sao, chỉ nghe phong phanh mọi người bảo là mẹ anh ta bị bệnh. Xong đợt này về, tôi sẽ ghé thăm mẹ anh ta một chuyến.

Sau khi tới resort nhận phòng, bọn tôi đi ăn cơm sau đó nghỉ ngơi một chút thì bắt đầu khóa rèn luyện. Sau khóa học là chương trình vận động chơi trò chơi đồng đội, mặc dù đã từ chối hết mức có thể nhưng tôi vẫn bị kéo vào chơi trò kéo co cùng mọi người. Chắc do cái số tôi nó éo le sao sao đấy, tới chơi kéo co cũng bị ngã chỏng vó đập lưng vào tảng đá to. Mà xui thật sự, cái tảng đá kia cách tôi cũng không hề gần mà chẳng hiểu sao tôi lại vuột tay ngã dập lưng một cú quá mạng. Thật sự, muốn rồ hết người, đã đang thất tình rồi thì thôi chớ.

Được mọi người trong công ty đỡ về phòng, tôi liền nằm sấp xuống mà rên rỉ. Mẹ ơi, chuyến đi này như cực hình của tôi ấy, khi sáng thì khóc hết nước mắt, bây giờ lại bị ngã bầm dập hết cả lưng. Vui vẻ gì nữa, chẳng nhẽ tôi lại bắt xe đi về chớ?

Đang nằm quẫy đạp trên giường thì nghe bên ngoài có tiếng vặn chốt cửa. Tôi ngóc đầu ngồi dậy suy nghĩ một chút, phòng của tôi là phòng đơn, làm gì có ai ở cùng mà giờ lại có tiếng vặn chốt cửa... hay là đồng nghiệp của tôi đến thăm tôi?

Bên ngoài vẫn không có tiếng nói chuyện của ai cả, tôi tự dưng lại sinh ra chút cảm giác cổ quái... cái cảm giác này, giống y hệt như mỗi khi tên Tiền xuất hiện...

"Tách"

Cánh cửa phòng của tôi từ từ mở ra, tôi có chút giật mình vội lên tiếng:

- Ai vậy?

Phía cửa vẫn không nghe được tiếng người trả lời, trong không gian yên tĩnh chỉ nghe được tiếng cửa mở ra kèm theo giọng nói nhàn nhạt:

- Bình An, tôi tới thăm cô.

Giọng nói với thân hình kia vừa xuất hiện, tôi tự dưng lại cảm thấy linh cảm của tôi ngày càng kinh khủng...Tên Tiền... chính xác là hắn ta.

Thấy hắn ta đi vào, tôi khẽ cựa mình ngồi dậy. Ui mẹ ơi, tưởng không đau ai dè đau không tưởng tượng được. Nhăn nhó cố hết sức để ngồi dậy, tên Tiền liền nhìn tôi với cặp mắt ái ngại.

- Này, cô không sao chứ?

Tôi lắc lắc đầu, cau mày:

- Không sao, còn anh... sao anh biết tôi ở đây?

Tên Tiền lắc lắc cái lọ nhỏ trong tay, hắn cười:

- Tôi vô tình thấy cô ngoài kia, cũng định sẽ đi tìm cô nên tôi vào luôn, về thành phố muốn gặp cô cũng hơi khó.

Tôi nhìn nhìn anh ta, khẽ hỏi:

- Anh như ma vậy, lần nào xuất hiện cũng bí hiểm, anh không sợ có ngày tôi đánh anh chết à? Nói đi, anh tìm tôi làm gì? Chuyện bác Khang của tôi có manh mối gì hả?

Tên Tiền kéo cái ghế ngồi xuống trước mặt tôi, hắn ta hít hít cái mũi mấy hơi, nói nhỏ đủ cho tôi nghe được.

- Mùi thơm của cô cũng không nồng nhỉ, tôi cứ sợ nó sẽ nồng... Đây, cái này, mỗi khi tắm cô nhỏ vài giọt vào, mùi thơm trên người cô nhất định sẽ biến mất.

Hắn ta chìa cái lọ tới trước mặt tôi, tôi cũng nhanh tay nhận lấy không suy nghĩ nhiều. Lắc lắc nghe được tiếng nước trong lọ, có chút không hiểu, tôi lại ngước mặt lên hỏi hắn ta:

- Nhưng tại sao anh lại đưa cho tôi cái này? Mùi thơm trên cơ thể của tôi thì có liên quan gì tới anh à?

Tên Tiền nhìn tôi, hắn cười nhạt:

- Tôi chỉ không muốn nhìn thấy cô chỉ còn là cái xác, cô muốn sống lâu sống thọ thì nên nghe lời tôi.

- Tại sao? Hay là người của anh có ý định giết tôi?

Nghe tôi hỏi, hắn ta thành thật gật đầu:

- Có thể là như vậy, lần trước bắt cô là người của bọn tôi bắt nhầm. Nhưng chắc chắn sẽ không có thêm một lần nhầm lẫn nào nữa đâu. Cô chính thức bị đưa vào tầm ngắm cách đây 3 ngày, may cho cô, tôi phát hiện kịp nên đã loại cô ra khỏi danh sách.

Tôi nhìn hắn ta, tổ chức giết người có cả danh sách từ trước... thật sự đáng sợ.

Thấy tôi nhìn chăm chăm, hắn ta cười nhạt:

- Cô không cần nhìn tôi với ánh mắt như vậy, mỗi người có mỗi mục đích sống riêng. Tôi và cô khác nhau, cô nhìn tôi với ánh mắt thế nào, tôi thật sự thấy không quan trọng.

- Nhưng vì sao anh lại giúp tôi?

Tên Tiền đứng bật dậy, hắn ta cười có chút lớn tiếng:

- Vì tôi thích thế, tổ chức gần đây đang gắt gao trong việc tìm huyết thần, cô là mẫu phụ nữ tôi rất thích. Vì thế nên tôi không muốn thấy cô chỉ còn là cái xác không có hồn...

Tổ chức của hắn có biến động à? Lão K... chắc chắn là lão K...

Thấy hắn ta định đi, tôi liền nhanh tay kéo hắn ta lại, tôi hỏi gấp:

- Tiền, có phải là lão K ra lệnh cho bọn anh giết người tìm huyết thần không? Anh có thể nói cho tôi biết ông ấy đang ở đâu không?

Tiền nhìn tôi, mắt hắn ta nheo nheo lại.

- Cô không tìm được ông ta đâu, ông ta không dễ xuất hiện trước người khác...

- Anh quen với ông ta mà, anh có thể giúp... giúp tôi...

Tên Tiền có chút giận dữ:

- Cô rốt cuộc muốn tìm lão K để làm gì? Cô cho rằng cô có thể bắt ông ấy vào tù à?

Tôi lắc lắc đầu, giọng có chút kích động:

- Ông ta biết mẹ tôi... chính ông ta là người duy nhất biết mẹ tôi bị ai hại chết... Nếu anh không nói thì nhất định tôi cũng sẽ tìm được ông ta, tôi nhất định phải tìm cho bằng được.

Nghe tôi trả lời, tên Tiền cau mày nhìn tôi chằm chằm, trong mắt hắn có sự ngạc nhiên, có đôi nét hoảng loạn. Hắn ta nhạt giọng, hỏi:

- Mẹ cô... là ai?

- Mẹ tôi... mẹ...

Khoan, mẹ tôi là ai?

Từ lúc tôi biết bà ấy là người sinh ra tôi tới giờ, tôi... tôi chưa từng biết bà ấy tên gì... bà ấy bao nhiêu tuổi... mập ốm cao thấp ra sao?

Thấy tôi im lặng không trả lời, tên Tiền liền hỏi tiếp:

- Bình An... mẹ cô là ai?

Tôi ngước mắt lên nhìn hắn, giọng trầm trầm:

- Tôi... tôi không biết.

- Cô không biết?

Tôi ngồi xuống giường, lắc lắc đầu mấy cái. Tôi thật sự không biết, ngay cả một tấm ảnh của mẹ tôi mà tôi còn không có thì tôi biết mẹ tôi là ai làm sao được? Hai người thân thiết với tôi trên cõi đời này biết mẹ tôi mặt mũi ra sao đều đã đi theo cùng bà... tôi... tôi... thật sự không biết.

Tên Tiền ngồi xuống ghế, giọng hắn nhẹ nhàng hơn khi nãy rất nhiều.

- Cô bình tĩnh... cô kể cho tôi nghe về chuyện của mẹ cô, được không?

Tôi nhìn hắn ta, trong lòng cảm thấy có sự tin tưởng từ hắn. Hắn đã không muốn tôi bị tổ chức của hắn giết chết thì không có khả năng nào hắn muốn hại tôi. Hơn nữa, hắn cũng là người thân tín của lão K, biết đâu khi tôi kể về mẹ tôi, hắn sẽ thương tình mà cho tôi gặp lão K thì sao?

Tôi gật gật đầu, mím môi khẽ nói:

- Tôi không biết mẹ của tôi là ai, trước khi tôi được sinh ra thì mẹ tôi đã chết, tôi là được y tá bác sĩ bắt ra được từ bụng của bà. Tôi không có hình của bà, không biết bà bao nhiêu tuổi, sống ở đâu... càng không biết ba của tôi là ai...

Hít một hơi, tôi nói tiếp:

- Sau này, qua vụ án của lão Thành, tôi mới được bác Khang nói ra chuyện mẹ tôi có liên quan tới Huyết tộc. Ông nói rất có thể người của huyết tộc gây ra cái chết cho mẹ tôi. Nếu đã không biết thì thôi, mà đã biết rồi thì tôi không thể ngồi im nhìn mẹ tôi chết oan uổng được. Bà là bị người ta giết, chỉ có lão K... chỉ có ông ấy là có thể biết được chuyện của bà...

- Vì sao cô nghĩ ông ấy biết?

Tôi nhanh miệng trả lời:

- Nếu tôi đoán không sai thì ông ấy và mẹ tôi rất có thể là cùng một độ tuổi. Ông ấy tìm huyết thần nhiều năm như vậy, nhất định sẽ biết được vài chuyện gì đó của tộc Huyết. Mẹ tôi không thể là người không có ba mẹ, anh chị, không có người thân. Hơn nữa, hơn nữa bà còn đang mang thai tôi... thì nhất định tôi còn có ba nữa... Tôi không tin là mẹ tôi chỉ vô tình bị hại chết, không thể có chuyện vô tình như vậy được... Lão K chắc chắn biết mẹ tôi là ai, lão ấy chắc chắn biết.

Tên Tiền nhìn tôi, gương mặt hắn ta âm trầm lạnh lẽo.

- Tôi... tôi không nghĩ là lão ta sẽ biết...

- Không, ông ấy chắc chắn biết... anh... anh không cần cho tôi gặp mặt lão ấy, anh chỉ cần hỏi lão ấy giúp tôi thôi được không? Có được không? Xem như là tôi cầu xin anh, anh giúp tôi đi được không?

Tôi kéo tay hắn ta, vừa nói vừa nghẹn ngào, hốc mắt cũng bắt đầu đỏ ửng lên...

- Tôi xin anh đấy, tôi... tôi thật sự rất nhớ mẹ của tôi... tôi nhớ bà ấy nhiều lắm...

Nói đến đây, nước mắt của tôi không tự chủ được mà khẽ rơi xuống. Tên Tiền nhìn tôi, hắn ta khẽ xoa xoa tóc tôi vài cái, bước chân của hắn vô cùng nhẹ nhàng, hắn bước từ từ ra đến cửa rồi khẽ quay đầu lại nhìn.

- Được rồi, tôi không hứa... tôi sẽ cố gắng giúp cô.

Nói rồi hắn bước thật nhanh ra ngoài, nhanh tới mức tôi còn nghe không rõ hắn nói những gì. Nhìn theo cánh cửa vừa được đóng lại, trong lòng tôi cảm thấy thê lương nhiều quá. Chắc trên đời này không có một người con bất hiếu nào giống như tôi đâu... tới cả mẹ mình là ai... cũng chưa từng được biết.

Lau lau khóe mắt ngăn không cho nước mắt rơi ra thêm nữa. Dù bất cứ giá nào, tôi cũng phải tìm được kẻ đã giết mẹ tôi... tôi nhất định.

__________

Hết buổi sáng tôi nằm ì trong phòng, đầu giờ chiều tôi lại lếch ra ngoài cùng mọi người đi học kiến thức. Từ sáng tới giờ, Đông Quân cũng chưa gọi cho tôi lấy một cuộc...

Đi tới khu hội trường phải vòng qua khu resort VIP, vừa đi vừa trò chuyện với mọi người nên tôi không hay phía trước có nhóm người đang đi đến. Lúc ngước mắt nhìn lên, tôi vô tình nhìn thấy tên Huy. Mẹ ơi, tim tôi đập nhanh hơn một nhịp vì giật mình. Vội vàng cúi đầu nấp vào đồng nghiệp đang đi cùng để tên ấy không nhìn thấy được tôi. Chẳng hiểu sao tôi càng nhìn hắn thì tôi lại càng thấy sợ hãi, cảm giác rất sợ luôn chứ không còn là hơi hơi sợ như bình thường nữa.

Bọn tôi đi lướt qua đám người tên Huy, phía trên mấy nhân viên nữ xuýt xoa khen ngợi tên Huy hết lời.

- Trời ơi, đẹp trai quá...

- Nhà giàu còn hơn sếp mình nữa, nghe nói là cháu trai của chủ tịch thì phải...

Nghe mấy chị phía trên khen tên Huy đủ thứ mà khiến tôi nổi hết da gà. Hy vọng là bọn họ chỉ khen thôi chứ đừng... tôi thật sự không có cách nào bảo vệ cho tất cả mọi người được.

Cúi đầu lầm lũi đi nhanh hơn một chút, phía sau lưng, tôi không hề biết rằng vừa có một cặp mắt dõi theo nhìn tôi...

_________

Đêm đó, tôi đang nằm sấp lướt điện thoại thì nghe được tiếng chìa khóa vừa đút vào ổ khóa phòng. Vì ban đêm nên tôi khóa trong, bên ngoài muốn mở được cửa thì nhất định phải có chìa khóa phòng...

Nghe tiếng "răng rắc", tôi liền bật dậy thật nhanh, ngay lúc bên ngoài còn đang đút chìa khóa thì tôi phía trong đã chạy ngay tới giả vờ chốt cửa thêm lần nữa.

- Ây, quên mất là chưa khóa cửa.

Tôi vừa nói vừa run rẩy, phòng của tôi nằm không gần lắm với những phòng xung quanh. Vì là phòng đơn nên nằm có chút cách biệt, tôi cũng không biết là ai đặt phòng cho tôi mà chọn vị trí cổ quái như vậy nữa. Tầm này có ai mở cửa xông thuốc mê thì tôi cũng khó mà kêu la được. Tay vừa run vừa cố gắng chặn cửa lại, phía bên ngoài kia tôi hoàn toàn không nghe được một tiếng động nào.

Quái, rõ ràng là vừa có người ở đây cơ mà?

Tôi áp sát tai vào cửa để nghe ngóng, nghe gần 5 phút vẫn không nghe được tiếng động nào. Tôi bèn thả tay ra khỏi chốt cửa, đi lại vén màn cửa sổ lên nhìn...

Không, bên ngoài không có ai hết, hoàn toàn không có ai.

Lạ nhỉ? Hay là do tôi nghe nhầm? Những mà không thể nào, tôi làm sao mà nghe nhầm được?

Nghĩ nghĩ tôi liền gọi cho an ninh đi tới kiểm tra xung quanh một lần nữa mới yên tâm mà đi ngủ, chắc có thể khi nãy tôi nghe nhầm cũng nên...

Thức thêm 1 tiếng đồng hồ nữa cho chắc chắn là không có ai rình mò, mãi khi quá buồn ngủ, đang định đi ngủ thì bên ngoài lại nghe có tiếng gõ cửa. Tiếng gõ cửa "lốc cốc" vang lên rất đều đặn, tôi mặc dù sợ nhưng vẫn phi thật nhanh ra ngoài. Nắm chốt cửa thật chặt, tôi vội vàng lên tiếng hỏi:

- Ai vậy?

Bên ngoài vang lên giọng trầm trầm quen thuộc:

- Là tôi đây.

"Là tôi đây"... là Đông Quân... là giọng của anh ấy.

Biết chắc chắn là Đông Quân, tôi liền nhanh tay mở cửa cho anh ấy. Lúc cửa được mở ra, trước mắt tôi... Đông Quân mặc một bộ vets thẳng thiu như thường ngày, hốc mắt anh sâu híp, trên mắt cũng bắt đầu xuất hiện quầng thâm. Mặc dù bề ngoài có chút mệt mỏi nhưng vẫn không làm lu mờ được thần thái xuất chúng của anh...

Nhìn nhìn anh ấy, tôi khẽ cất giọng nỉ non:

- Anh... anh... sao anh lại tới đây?

Đông Quân một tay đẩy cửa, một tay ôm eo kéo tôi vào trong, giọng anh khàn khàn:

- Tôi nhớ em.

Dứt câu, anh ấy liền ôm tôi thật chặt, môi anh áp xuống môi tôi, cái hôn mạnh mẽ cuồng nhiệt hơn bao giờ hết. Tôi thật sự không thích, tôi vẫn đang còn khúc mắc với anh nên nụ hôn này mặc dù có kích thích cũng không làm tôi chìm đắm được.

Anh ép sát tôi vào tường, vì sau lưng bị đau nên khi lưng tôi va chạm với mặt tường, mặt mày tôi cũng vô thức nhăn nhó lên vì đau đớn. Nhận thấy được tôi có chút gì đó lạ, Đông Quân liền buông môi tôi ra, tay anh sờ sờ lên lưng tôi kiểm tra một lượt. Tay anh sờ tới đâu, tôi lại khẽ cắn răng cố nhịn tới đó, dù cho đau tôi cũng không muốn cho anh biết.

Đông Quân nhìn tôi, mắt anh thâm trầm trở lại, anh hỏi nhỏ:

- Lưng em... bị sao?

Tôi khẽ lắc đầu, cười nhạt trong đau đớn:

- Không có gì.

Một tay anh vẫn sờ soạng sau lưng tôi, tay khác anh nâng cằm tôi lên, giọng anh cực kỳ lạnh:

- Không có gì mà mặt em không còn giọt máu? Bình An, em nói dối tôi à?

Tôi cắn môi, kiên quyết trả lời:

- Không có gì hết, anh không cần lo đâu.

Tôi vừa nói dứt lời, gương mặt Đông Quân nhìn tôi cũng trở nên nghiêm nghị hơn. Anh không trả lời thêm, trực tiếp xoay người tôi lại xé cái xoẹt áo sơ mi rộng thùng thình mà tôi đang mặc trên người. Tôi không nhìn thấy được biểu cảm của anh nhưng tôi có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo trong hơi thở mà anh phả ra... nó khiến người tôi nổi gai óc từng đợt...

Giọng anh trầm đục, ý tứ vô cùng giận dữ:

- Bình An... lưng em là như thế nào?

Tôi vẫn cắn môi như cũ, giọng cũng lạnh theo:

- Lưng em thế nào thì liên quan gì tới anh?

Đông Quân quay người tôi lại, anh gắt gao nắm lấy tay tôi siết thật chặt, hai mắt anh đục ngầu:

- Em nói vậy là sao? Tại sao lại không liên quan tới tôi?

Tôi cười nhạt:

- Em liên quan đến anh à? À đúng rồi, em là em gái của anh thì chắc chắn là phải liên quan đến anh chứ đúng không? Em bị thương đó, bị đau đó, thì thế nào... anh thấy thế nào?

Đông Quân nhìn tôi, chân mày anh cau lại, thần sắc vô cùng lạnh lẽo:

- Em giận tôi?

Tôi mím môi, cười như không cười:

- Em lấy quyền gì giận anh... anh trai?

- Tại sao em lại là em gái tôi, tôi không có em gái.

Lần này tôi phá lên cười có chút ngây dại, nước mắt cũng bắt đầu vì tức mà rơi xuống:

- Anh không có em gái nhưng ba anh có con gái nuôi, em là con gái của ông ấy thì khác gì là em gái của anh. Đông Quân... anh quên rồi à? Anh quên anh chấp nhận cho ba anh nhận em làm con gái rồi à?

Gương mặt Đông Quân ngệch đi trong chốc lát, anh nhìn tôi, khẽ hỏi:

- Em vì chuyện đó... mà ghét tôi?

Mẹ kiếp, Đông Quân... anh muốn chơi trò gì với tôi vậy?

Tôi nhìn anh, tôi dùng lực đấm vào ngực anh một cái thật mạnh, mạnh tới mức tay tôi cũng cảm thấy muốn rã rời...

- Bình An, rốt cuộc em muốn làm cái gì?

Nghe anh hỏi, tôi cười trong nước mắt, chua chát trả lời:

- Anh thấy đau không? Đau đúng không? Cái đó chẳng là gì so với nỗi đau mà em đang chịu cả? Anh lợi dụng em, anh từng nói với Huy Lập là không hề yêu em mà chỉ lợi dụng em để trả thù cậu ấy. Ngay cả chuyện ba anh nhận nuôi em anh cũng không phản đối... Mục đích của anh là muốn chọc tức Huy Lập nên mới tìm đến em... Anh thà chọn làm em tổn thương chứ nhất định không bỏ đi mục đích của mình. Bây giờ thì anh hài lòng chưa? Em trở thành em gái của anh rồi đó, anh hài lòng chưa? Huy Lập cũng đủ khổ rồi đó, nhiêu đó vừa ý anh chưa hay là anh còn muốn làm thêm việc khác nữa?

Tôi vừa nói vừa khóc nghẹn ngào, tôi tức tối lắm, tôi khó chịu lắm... Hôm nay có chia tay thì tôi cũng phải nói, thà là nói ra hết những bực tức trong lòng mình còn hơn là im lặng ngấm ngầm chịu đựng. Tôi không phải loại người thích ngược đãi bản thân mình, đau đớn như thế này hoài... tôi căn bản là không chịu được nữa.

Thấy tôi khóc, Đông Quân đưa tay lau nước mắt cho tôi, tay anh vừa chạm vào mặt tôi, tôi đã nhanh chân bước lùi về sau mấy bước. Tôi đang giận, đừng nghĩ vài cái đụng chạm kia có thể khiến tôi đầu hàng mà giảng hòa.

- Anh đừng đụng đến tôi, hôm nay anh không nói cho rõ thì chúng ta giải tán. Yêu được thì yêu, không yêu được nữa thì nghỉ khỏe. Tôi thà làm em gái của anh chứ nhất định không để bản thân tôi chịu thiệt thòi đâu.

Tôi mạnh miệng đến cả bản thân tôi còn giật mình, Đông Quân không trả lời, anh chỉ nhìn tôi không chớp mắt. Chắc là anh sửng sốt lắm, đó giờ anh quen với việc tôi luôn nhẹ nhàng với anh rồi, chắc đây là lần đầu tiên anh thấy tôi xù lông nhím...

Nhưng khác với những gì tôi suy nghĩ, Đông Quân lại đột nhiên cười lên, nụ cười không lớn nhưng cũng không phải là nhỏ. Anh nhìn tôi, đưa tay anh chạm lấy má tôi:

- Tại sao em lại là em gái của anh, anh đến giờ cũng không hiểu được đấy?

Gọi em xưng anh với tôi... có chút rung rinh đấy nhưng đừng nghĩ là tôi dễ dãi.

Tôi gạt tay anh ra, cười nhạt:

- Anh bị gì vậy? Ba anh nhận tôi làm con gái nuôi, anh là con trai ông ấy thì anh chẳng phải là anh trai của tôi sao?

Đông Quân lại cười, anh rút trong ví ra thẻ căn cước, trên đó có họ tên, ngày tháng năm sinh, quê quán và nguyên quán...

Tôi đọc qua hết một lượt, thật sự không hiểu ý anh là thế nào, tôi liền hỏi:

- Thì sao?

Đông Quân véo mũi tôi, anh cười nhẹ:

- Em nhìn xem anh họ gì?

- Họ gì? Anh không phải họ Trần thì là...

Ơ không phải, trên thẻ căn cước chỉ có hai chữ "Đông Quân". Đông là họ, còn Quân là tên... hoàn toàn không có chữ Trần... không có.

Tôi ngước đôi mắt ngơ ngác lên nhìn anh, tôi lấp bấp hỏi:

- Tại sao lại như vậy? Tôi từng thấy bác Kiên đưa cho tôi xem... anh... anh họ Trần mà... là Trần Huy Thuấn?

Đông Quân lại cười, nhưng nụ cười cũng có chút lạnh lẽo:

- Là bọn họ tự biên tự diễn, anh không mang họ Trần, trong người anh chỉ chảy dòng máu của Đông gia mà thôi. Trên pháp luật hay là trên giấy tờ gì đó, anh chưa bao giờ là người của họ Trần. Cái tên Trần Huy Thuấn là ông ấy tự đặt ra rồi thêm vào sau khi mẹ anh mất, anh không biết và cũng không muốn biết.

Tôi thật sự ngỡ ngàng... thì ra là như thế... thì ra là vì không phải họ Trần nên dù cho tôi có làm con nuôi của bác Kiên thì cũng không liên quan gì tới anh ấy. Trên cơ bản chỉ có Huy Lập mang họ Trần, còn Đông Quân... anh ấy mang họ Đông.

- Tại sao anh không nói cho tôi biết...?

Đông Quân xoa xoa tóc tôi, giọng anh dịu đi nhiều:

- Anh vốn định nói cho em biết nhưng gần đây Đông gia có chuyện quan trọng, hôm đó... cậu anh nhập viện... anh không có thời gian tới tìm em...

Cậu Tuấn nhập viện? Tôi... tôi thật sự không hề biết chuyện này...

Nhưng mà bỏ chuyện họ hàng qua một bên, chuyện tôi nghe lén Huy Lập và Đông Quân chắc chắn là Đông Quân cũng không hề biết. Tới nước này mặc dù tôi chắc chắn là Đông Quân chỉ nói để chọc tức Huy Lập nhưng thật sự tôi vẫn muốn hỏi anh cho rõ ràng:

- Thế còn chuyện này, anh giải thích với tôi như thế nào? Chính tai tôi nghe được anh nói với Huy Lập là anh chỉ đang lợi dụng tôi thôi... anh... anh trả lời đi?

Đông Quân híp mắt nhìn tôi, giọng anh trầm trầm có chút giận dữ:

- Em tin là thật sao?

Tôi nhìn nhìn anh, bị ánh mắt anh quản thúc, tôi có chút lấp bấp:

- Tôi... tôi...

Nghe tôi xưng tôi, Đông Quân đưa tay mạnh mẽ ôm lấy eo tôi, anh kéo tôi về phía anh, giọng anh trầm ấm:

- Tôi? Em xưng tôi với anh à?

Tôi bị anh tóm gọn, mắt không dám ngước lên nhìn thẳng vào anh, tôi lúng túng:

- Ờ thì... em... em...

Nâng mặt tôi lên để cho tôi nhìn thẳng vào mắt anh, giọng anh dịu dàng trầm ấm:

- Anh ghét Huy Lập, anh muốn hại nó là sự thật, có thể em không hiểu được những việc anh đang làm nhưng nhất định em phải tin anh. Anh ghét người họ Trần nhưng cũng không vì thế mà lợi dụng em để trả thù bọn họ. Em là em, bọn họ là bọn họ... anh có thể từ bỏ việc trả thù của mình nhưng chắc chắn không bao giờ anh từ bỏ em. Anh với Huy Lập định sẵn là yêu cùng một cô gái thì sẽ không thoát khỏi tranh chấp kịch liệt. Bình An, em là cô gái thông minh, chỉ cần em suy xét lại một chút tất cả mọi thứ thì em có thể hiểu được sự thật. Huy Lập... nó có thể đưa em vào bẫy một cách dễ dàng. Anh lập kế được, thì nó cũng lập kế được.

Lập kế?

Tôi nhìn anh, nói khẽ:

- Ý anh là... Huy Lập cố tình để em hiểu lầm anh?

Đông Quân mím môi, anh nói:

- Anh không chắc, tùy vào cách em phán đoán. Anh với nó đấu cả trăm trận rồi, anh thì không lạ gì nó đâu. Nhưng thay vì anh bắt lỗi nó, anh sẽ để cho em bắt lỗi. Chuyện của em và nó, anh nhất định sẽ không nói thêm vào. Người quân tử không đánh chủ ý lên đầu nữ nhân.

"Người quân tử không đánh chủ ý lên đầu nữ nhân".... Ngay cả khi có khả năng bị Huy Lập chơi xấu mà Đông Quân vẫn không đứng ra lật thuyền, quân tử như anh... trong thiên hạ này được mấy người?

Dừng một lát, anh lại nói:

- Chuyện lão Kiên nhận em làm con nuôi, nó với anh chả liên quan gì nhau cả. Có liên quan thì chỉ liên quan tới Huy Lập mà thôi, người biết trước sự việc sẽ xảy ra như nó mà vẫn không ngăn cản...

Nói tới đây anh khẽ cười, nụ cười có chút trào phúng:

- Thật sự anh cũng không nghĩ Huy Lập sẽ để yên chuyện này đâu, nhưng chắc do người tính không bằng trời tính. Như vậy cũng tốt, em là con gái họ Trần thì vĩnh viễn Huy Lập sẽ không có cơ hội tiếp cận em được, anh cũng đỡ lo một phần. Đông gia nhà anh sẵn sàng đón Trần Bình An vào cửa lớn, muốn kiện có kiệu, muốn trực thăng có trực thăng. Em... không cần phải lo.

Rước tôi vào cửa lớn?

Mẹ nó, mũi tôi sắp phình to ra rồi đây này, may không phải mũi sửa nếu không thì đã nổ văng ra luôn rồi.

Tôi nhìn anh, cười có chút rực rỡ:

- Sẽ rước em vào cửa lớn?

Đông Quân cười lớn, tình ý dạt dào:

- Sẽ, nhất định sẽ!

Tôi gật gật đầu, xem đó chính xác là lời ước hẹn của bọn tôi, mặc dù lời ước hẹn đó sau này phải trả giá bằng vô vàn cơn mưa máu!