Bình An

Chương 37

Tôi cứu Đông Quân, tôi hứa là tôi sẽ cứu anh ấy mà... nhưng sao ông Trời lại triệt đi tất cả hạnh phúc của tôi vậy?

Lấy máu của tôi, tôi đồng ý, tôi đồng ý mà, hay thậm chí một nhát đâm vào tim để lấy máu của tôi tôi cũng chịu, miễn sao là cứu được Đông Quân thì thôi. Nhưng, có cần thiết cơ thể tôi phải sạch sẽ tới mức như vậy không?

Tôi chờ đợi ngày chúng tôi hạnh phúc cùng nhau đã lâu lắm rồi... thật sự rất lâu rồi. Tôi chỉ mới vừa nhận lời làm vợ anh thôi, nghĩa vụ làm vợ tôi còn chưa được thực hiện... tôi không muốn... thật sự tôi không muốn.

Cõi lòng tan nát, cảm giác như bầu trời đang sụp xuống, tôi không còn biết nói gì ngoài trố mắt ra nhìn tên Tiền. Thấy tôi ngây ngây dại dại, tên Tiền khẽ lay lay tay tôi, anh ta lo lắng hỏi:

- Bình An, cô... cô có sao không?

Cố trấn an lại tinh thần của mình, tôi không thể để cho anh ta biết tôi là người của tộc Huyết được. Nhìn nhìn anh ta, tôi vờ nói:

- À không có gì, tôi... tôi chỉ cảm thấy có chút ngạc nhiên thôi.

- Người đàn ông cô nói khi nãy, có quan hệ gì với cô à?

Tôi vội lắc đầu:

- Không, không có. Tôi chỉ là vô tình biết được có trường hợp như thế nên hỏi anh thôi. Tôi làm gì có quen với ai cần Huyết thần chứ, không có đâu.

Tên Tiền gật gật đầu, anh ta cười nhạt, nói:

- Tốt nhất là nên như vậy, Huyết thần kỳ diệu thật nhưng cũng kéo theo vô vàn những chuyện đau thương. Tôi... nếu tôi không từng nếm qua loại máu đó thì tôi cũng sẽ không chấp niệm u mê như thế này.

Nghe tên Tiền nói, lòng tôi lại thoáng run rẩy. Anh ta từng nếm qua Huyết thần, tức là có người trong tộc Huyết từng bị giết hại. Người đó... có phải là người thân của tôi không?

Giọng có chút khó chịu, tôi hỏi:

- Bọn anh từng giết người của tộc Huyết?

Tên Tiền gật gật đầu, anh ta trả lời với bộ dáng mê luyến:

- Cũng không hẳn là giết chết, tôi chỉ là vô tình đi theo một người, anh ta bắt nhốt một người con gái... cô ta vô cùng xinh đẹp... lúc anh ta lấy máu của cô ta, tôi vô tình có mặt ở đó...

Thật đáng sợ, vô cùng đáng sợ!

Ngừng một lát, tên Tiền lại nói tiếp:

- Chỉ được nếm thử một chút... không ngờ là mê luyến đến như vậy...

Chẳng hiểu sao bản thân tôi lại cảm thấy giận dữ tới như vậy, đứng bật dậy, tôi quát:

- Chuyện kinh dị như vậy mà anh cũng làm được? Anh có còn là con người không vậy?

Tên Tiền có chút sững sốt nhìn tôi, vì tiếng của tôi khá lớn nên vài người đang dạo chơi trong công việc cũng quay đầu ngoái nhìn lại...

Anh ta nhìn tôi, ánh mắt dò xét:

- Bình An... cô... làm sao vậy?

Kìm chế lại lửa giận trong lòng mình, tôi thở dài mấy hơi, bình tâm lại từ từ trả lời:

- À... không sao... tôi... tôi chỉ thấy bức xúc một chút thôi.

Tên Tiền khẽ cười, sự dò xét dè chừng tăng thêm chút ít trong ánh mắt của anh ta.

- Cô có phải người của tộc Huyết đâu mà sao lại giận dữ tới như vậy?

Tôi có chút giật mình, nhanh miệng đáp lời:

- Tộc Huyết? Đúng rồi... tôi... tôi đâu phải là người của tộc Huyết đâu. Chẳng qua... chẳng qua tôi thấy chuyện uống máu người của anh... thật sự quá man rợ.

Nghe tôi trách, tên Tiền lặng lẽ nhìn tôi, sự dò xét cũng được thay bằng sự chua xót:

- Có lẽ cô nói đúng, tôi cũng cảm thấy thật sự hối hận...

Cả hai bọn tôi đều im lặng nhìn nhau, tôi thì mãi lo suy nghĩ chuyện của riêng mình. Cũng không biết là im lặng bao lâu, chỉ khi tên Tiền cất tiếng hỏi thì tôi mới thôi không suy nghĩ về chuyện của mình nữa.

- Bình An, lần trước cô có nói với tôi về chuyện của mẹ cô... cô không có ảnh của bà ấy à?

Tôi lắc đầu, ủ rũ:

- Không, tôi không có ảnh của bà ấy. Bà ấy tên gì, bao nhiêu tuổi, nhà ở đâu... tôi cũng không hề biết.

Tên Tiền im lặng một lát, mãi lát sau anh ta mới khẽ cất giọng:

- Rất có thể... tôi biết mẹ cô...

- Cái gì cơ? Anh biết mẹ tôi?

Anh ta gật đầu, thần sắc trên gương mặt có chút nghiêm túc:

- Phải...

Mẹ tôi... tên Tiền anh ta biết mẹ tôi?

Nhưng khoan... nhìn anh ta cao lắm là bằng tuổi với Đông Quân... mà mẹ tôi ít nhất nếu còn sống cũng phải bằng bác Liên bác Kiên. Tên Tiền... anh ta biết mẹ tôi như thế nào?

Tôi có chút hoảng hốt, giọng cũng lạc đi hẳn:

- Anh... anh làm sao mà biết mẹ tôi? Bà là ai? Bà là ai?

Tên Tiền thở dài, giọng anh ta trầm xuống:

- Cô không cần ngạc nhiên quá mức như vậy, là lão K nói cho tôi biết...

- Ông ta nói gì? Ông ta biết mẹ tôi có đúng không? Có phải như vậy không?

Tên Tiền nắm lấy tay tôi, anh ta gấp gáp trả lời:

- Cô bình tĩnh, tôi chỉ nói là có thể thôi... cô hiểu có thể không?

Tôi gấp đến điên:

- Nhưng anh nói là lão K nói cho anh biết, lão ta nói gì? Chính xác là lão ta biết, nhất định là lão ta biết mà.

Thấy tôi hoảng loạn quá, tên Tiền liền quát lên:

- Cô im lặng một chút coi, tôi chỉ nói là có thể thôi. Bây giờ, cô kể cho tôi nghe tất cả mọi chuyện cô được biết về mẹ cô, có được không? Tôi sẽ về tìm cách liên lạc với lão K để hỏi giúp cho cô, chứ thật ra... tôi cũng không biết.

Nghe anh ta nói tới đây tôi liền vội vàng kể tất cả những gì tôi biết về mẹ tôi cho anh ta nghe. Đợi đến lúc tên Tiền rời đi rồi, tôi vẫn còn ngồi ngây ngốc một chỗ. Thật ra trong quyển nhật ký của mẹ Nhung, bà có viết thêm về mẹ tôi. Bà tả mẹ tôi trong nhật ký là một người phụ nữ xinh đẹp, lúc bác Khang đưa mẹ tôi đến bệnh viện, trên cổ bà có đeo một sợi dây chuyền, sợi dây chuyền ấy tôi đã làm mất lúc gây nhau với Thanh Nga. Tên Tiền có kêu tôi diễn tả lại sợi dây chuyền cho anh ta nghe, tôi cũng hợp tác kể chi tiết từng chút một... hy vọng là anh ta có thể liên lạc được với lão K.

Tên Tiền đi xa rồi mà tôi vẫn ngồi đây nhìn theo, mỗi lần gặp hắn ta tôi đều cảm nhận có gì đó rất lạ từ hắn. Còn trẻ mà anh ta nói chuyện rất già dặn, phong cách ăn mặc có phần hơi khác với mọi người... Càng nhìn tôi càng cảm thấy có chút kỳ quái...

Đang mãi suy nghĩ thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên, nhìn vào số trên màn là tên Tú gọi đến. Nhanh tay nhấc máy, đầu dây bên kia có chút gấp gáp:

- Alo, Bình An, cô mau tới bệnh viện đi, Đông Quân... cậu ấy ngất rồi.

Đông Quân.... anh ấy ngất rồi!

Tắt máy tôi chạy như bay tới bệnh viện, lúc đến nơi bên ngoài chỉ có một mình tên tên Tú trước cửa phòng cấp cứu. Thấy anh ta, tôi liền chạy như bay tới, hỏi gấp:

- Tú, Đông Quân... anh ấy sao rồi? Sao rồi?

Nghe tôi hỏi, anh ta liền trả lời:

- Không sao rồi, không sao.

Không sao... may quá... tạ ơn Trời Phật!

- Nhưng khi nãy xém chút nữa là cậu ấy chết rồi...

Tôi ngước mặt lên nhìn về phía tên Tú, tay tôi có chút run run, tôi hỏi lại:

- Gì cơ? Xém chút là chết?

- Ừ, cơ thể của cậu ấy bắt đầu bài xích máu... lần này xém chút là gần như không truyền được máu...

Không truyền được máu nữa sao?

Tim tôi đập mỗi lúc mỗi loạn, tay chân cũng bắt đầu run run vì hoảng loạn. Đông Quân... anh ấy sắp không xong nữa rồi... không được... không được...

Thấy mặt tôi biến sắc, tên Tú liền dìu tôi đi tới ghế chờ trước cửa phòng cấp cứu để ngồi xuống. Vỗ vỗ vào vai tôi, anh ấy khẽ nói:

- Cô đừng lo quá, trước mắt cậu ấy không sao. Chuyện khác... từ từ chúng ta tính tiếp...

Tôi gật gật đầu trong vô thức, lòng tôi cũng rối như tơ vò trăm mảnh. Hai tay xoa xoa vào nhau, mắt tôi nhìn chăm chăm vào cánh cửa của phòng cấp cứu. Môi khẽ mấp máy:

- Đông Quân... Đông Quân...

Tên Tú lại trấn an tôi, anh ta dịu giọng:

- Cậu ấy không sao đâu, cô yên tâm đi.

Bọn tôi ngồi chờ được 5 phút thì cậu Tuấn cũng chạy tới, cậu Tuấn vừa tới thì cửa phòng cấp cứu cũng được mở ra. Đông Quân nhanh chóng được đẩy ra phòng hồi sức, tôi đi theo bác sĩ đưa Đông Quân về phòng, còn cậu Tuấn với tên Tú thì đi theo bác sĩ riêng của Đông Quân có chút việc.

Đưa anh về phòng, rất nhanh sau anh cũng tỉnh lại. Tôi ngồi nhìn gương mặt xanh mét của anh mà khiến lòng tôi quặn thắt. Khẽ nắm lấy tay anh, tôi nỉ non:

- Anh ơi, em vừa đi có chút thôi mà...

Đông Quân cũng siết chặt lấy tay của tôi, anh thì thầm:

- Anh không... sao... mà....

Bàn tay anh run run đưa lên mặt tôi, dùng chút sức lực ít ỏi giúp tôi lau đi nước mắt đang chảy xuống trên mặt, giọng anh khàn khàn:

- Ngoan, đừng... khóc... anh vẫn ở đây...

Tôi đã cố ngăn cho nước mắt chảy ra nhưng lại không thể nào kìm được lòng mình lại. Tôi oà lên khóc như đứa trẻ con, tôi cứ ôm lấy tay anh khóc không ngừng. Nhìn ánh mắt lo lắng của anh, tôi lại càng trách bản thân tôi tại sao lại đi ra ngoài lâu quá. Anh vẫn còn yếu mà, anh cần có tôi mà... thế mà tôi lại nhẫn tâm bỏ anh đi làm những chuyện không đâu...

Giờ phút này tôi chỉ muốn truyền hết máu của mình cho anh, tôi chỉ muốn thấy anh thật hiên ngang thần thanh khí sảng như lúc trước. Có lấy máu ở tim, ở não hay là lấy hết máu của tôi cũng được... Nhìn anh nằm trên giường bệnh với gương mặt trắng dã như thế này... tôi đau lòng lắm... thật sự tôi đau lòng vô cùng.

Giọng của Đông Quân khàn khàn, anh xoa xoa lấy má tôi, gương mặt anh trắng bệch nhưng hốc mắt anh lại đỏ ửng, anh nói nhỏ đủ để mình tôi nghe:

- Sao... lại khóc? Anh... anh vẫn không sao... mà... Cô gái của anh... mạnh mẽ lắm mà... Anh rồi sẽ khoẻ mạnh lại... với em... anh nhất định sẽ khoẻ lại để rước em vào... nhà...

Tôi ôm lấy anh, bàn tay bé nhỏ run run của tôi khẽ lau đi vệt nước trên mắt anh... Chắc là anh sợ lắm, anh đau lắm... Người yêu của tôi có bao giờ khóc đâu... anh đã bao giờ rơi nước mắt đâu mà...

- Anh ơi... đừng khóc... đừng khóc mà anh...

Từng tiếng rít nhẹ nhàng, Đông Quân khẽ vươn tay ôm lấy tôi vào lòng:

- Ừ ngoan... ngoan nào...

Tôi tỉ tê từng trận bên cạnh anh, mãi đến khi anh chìm vào giấc ngủ say tôi mới thôi không khóc nữa. Bên ngoài tôi biết cậu Tuấn với tên Tú đang đợi, khẽ đứng dậy thật nhẹ nhàng, lau đi nước mắt vẫn còn lấm lem trên mặt, đắp chăn lại cho anh ngay ngắn rồi tôi mới từ từ bước ra bên ngoài.

Vừa mở cửa bước vào, cậu Tuấn vội hỏi:

- Quân, thằng bé sao rồi con?

Tôi nhìn cậu, khẽ trả lời:

- Anh ấy ngủ rồi cậu, ổn rồi.

Nghe tôi trả lời, cậu Tuấn khẽ thở ra một hơi, giọng của cậu có chút thê lương:

- Thời gian gần đây, số lần thằng bé ngất đi càng lúc càng nhiều. Mới mấy hôm trước, hôm nay lại...

Tên Tú vỗ vai an ủi cậu:

- Đông Quân sẽ không sao đâu cậu, cậu yên tâm đi.

Cậu Tuấn liền trả lời:

- Tất nhiên là thằng bé sẽ không sao rồi, nó là tất cả mà con bé để lại cho cậu... thằng bé rồi sẽ không sao, nó nhất định không sao đâu.

Tôi mím môi, trong lòng cũng cảm thấy đau nhói không thôi. Chợt nhớ lại chuyện khi sáng mà tên Tiền đã nói với tôi, tôi mới cất giọng hỏi:

- Cậu... có chuyện này... con không hiểu lắm...

Nghe tiếng tôi, cậu Tuấn khẽ nhìn:

- Có chuyện gì hả An?

Tôi nhìn nhìn cậu, hỏi:

- Vì sao Đông Quân lại bị thiếu máu... anh ấy từng được người có Huyết thần truyền máu hả cậu?

- Chuyện này... chuyện này....

Cậu Tuấn ấp úng một chút, cậu mới từ từ trả lời:

- Thật ra người được truyền máu thần là mẹ của thằng bé chứ không phải nó...

Cả tôi cả tên Tú đều ngạc nhiên vô cùng, nhìn về phía cậu Tuấn, tôi nóng lòng được nghe tất cả sự thật...

Cậu Tuấn nhìn về phía bọn tôi, cậu từ tốn nói:

- Mẹ của thằng Quân từng một lần bị tai nạn khi vừa có thai thằng bé, không may bệnh viện lúc đó không đủ máu truyền nên phải huy động người tình nguyện đi hiến máu để cấp cứu. Cậu còn nhớ người xung phong tình nguyện hiến máu là một cô gái trẻ đi nuôi người nhà bệnh. Lúc cậu nghe tin chạy đến thì chỉ nhìn được một bên mặt của cô gái đó lúc cô ấy vừa đi ra, đến cả cô gái đó tên là gì cậu còn không biết. Nhờ được cứu kịp thời nên mẹ thằng Quân không sao, cái thai cũng được an toàn không vấn đề gì.

Ngừng một lát cậu nói tiếp:

- Mọi chuyện diễn ra bình thường, em gái cậu vẫn sinh Đông Quân một cách thuận lợi, thằng bé cũng không có biểu hiện gì là thiếu máu giống như bây giờ. Cậu nhớ lần đầu tiên thằng bé phát bệnh ngất đi là sau khi mẹ nó mất được 1 tháng, kể từ đó về sau căn bệnh này theo nó đến mãi bây giờ.

- Mẹ của Đông Quân mất cũng vì do không có máu truyền, lúc con bé nguy kịch nằm trong phòng cấp cứu, đã thử truyền qua rất nhiều loại máu nhưng cơ thể con bé vẫn sinh ra bài xích. Nhìn con bé da dẻ nhợt nhạt, hô hấp suy yếu nằm trên giường bệnh... hình ảnh đó... cậu mãi mãi không thể quên được... Ngay lúc đó cậu mới vô tình nhớ được con bé từng được tặng máu, cậu tức tốc cho người đi điều tra về cô gái trẻ kia nhưng tuyệt nhiên không điều tra ra được bất cứ điều gì. Cô gái kia gần như là không có mặt trên cõi đời này, đến một thông tin cũng không tìm ra được. Sau khi mẹ thằng Quân mất, cậu mới tìm hiểu được thông tin từ một vị bác sĩ đã từng lấy máu của cô gái đó hiến tặng... ông ấy nói... máu của cô gái kia có tên gọi là Huyết Thần...

Tôi mím môi nhìn cậu Tuấn, thì ra là như vậy, thì ra là mẹ của Đông Quân từng được truyền Huyết thần lúc có thai anh ấy... Tự dưng trong lòng tôi lại sinh ra cảm giác trào phúng. Hóa ra là tự người của dòng tộc tôi làm nên chuyện để rồi chính bây giờ tôi lại vô tình rơi vào một mớ bi kịch hỗn độn đầy đau thương. Nhưng thật sự không trách được, cô gái kia làm tất cả là vì cứu người, mà cứu người thì lúc nào cũng là việc quan trọng nhất. Chỉ buồn cho tôi, chắc do tôi quá mức xui xẻo.

Mím môi suy nghĩ một lát, giọng tôi có chút run run khẽ hỏi:

- Cậu... khi nãy bác sĩ nói sao?

Cậu Tuấn không trả lời mà tên Tú lại thay cậu ấy lên tiếng:

- Tình hình của Đông Quân có chút xấu... Cơ thể cậu ấy bắt đầu sinh ra sự bài xích mạnh mẽ với máu được truyền. Khi nãy cũng xảy ra sự bài xích nhưng may mắn là không đến nỗi nào. Chỉ e nếu việc này vẫn còn tiếp diễn mà không có Huyết Thần... rất có thể cậu ấy sẽ không qua khỏi...

Nói đến đây tên Tú lại nhìn tôi chăm chăm, tôi biết anh ta đang nghĩ gì, tôi... thật sự không trách anh ta được...

Khẽ thở dài một hơi, mặc cho cảm giác đau đau đang nhen nhói trong lòng... Nhìn qua khe cửa của phòng bệnh, bên trong đó người đàn ông tôi yêu đang ngủ thật say... Trong lòng tôi càng lúc càng sinh ra quyết tâm thật mạnh mẽ... Nhìn xuống chiếc nhẫn xinh xinh đang nằm trên ngón tay của tôi... Tôi nhất định phải cứu lấy anh ấy, tôi nhất định phải cứu được Đông Quân!

___________

Bệnh tình của Đông Quân thật là kỳ lạ, hôm qua vốn dĩ mặt mũi còn trắng bệch nằm trên giường bệnh thì hôm nay đã hồi phục trở lại như bình thường. Sáng ra anh ấy còn dậy sớm hơn cả tôi, tôi thì ngủ ngoẻo cổ chảy cả nước dãi, Đông Quân phải ôm tôi hôn tôi tôi mới chịu dậy. Trần đời này chắc chẳng có ai đi nuôi người bệnh như tôi đâu.

Vừa gọt trái cây cho Đông Quân, tôi vừa nghe anh ấy và tên Tú nói chuyện.

- Chuyện kia, cậu làm đến đâu rồi?

Tên Tú nhai nhai miếng táo vừa cắn trong miệng, anh ta trả lời:

- Xong hết rồi cậu yên tâm.

Đông Quân liếc mắt nhìn tôi, anh khẽ nói:

- Ừ, tôi chỉ sợ là không kịp...

Giọng tên Tú có chút nóng giận:

- Cậu ăn nói linh tinh gì vậy, cái gì mà không kịp.

Tôi vẫn vờ như là không nghe thấy gì, mặc dù trong lòng đang tỉ tê rỉ máu vì đau đớn... Mím môi không nói gì nhưng trong đầu tôi lại vang lên một giọng nói thầm của chính mình... Rồi sẽ kịp mà... Đông Quân... sẽ kịp mà.

____________

Buổi chiều hôm sau, khi vừa từ thang máy bước ra, tôi nhìn thấy rất nhiều bác sĩ y tá đang chạy về hướng phòng bệnh. Trong đó có cả bác sĩ riêng của Đông Quân cũng gấp gáp chạy đến, vô thức trong lòng tôi sinh ra cảm giác hoảng sợ tới cực điểm. Chân tôi vô thức bước nhanh hơn, hoặc có thể nói là đang chạy thật nhanh về hướng phòng bệnh. Lúc tôi đến trước cửa phòng bệnh của Đông Quân, trong phòng đã đông nghẹt bác sĩ y tá đang vây xung quanh giường bệnh. Tôi muốn chạy vào với Đông Quân nhưng lại bị y tá ngăn lại bên ngoài, ngay cả tên Tú cũng vừa bị đuổi ra.

Đứng bên ngoài nhìn vào ô cửa nhỏ, tim tôi gần như muốn nhảy ra bên ngoài, nắm lấy tay tên Tú, tôi nhảy dựng khóc không thành tiếng:

- Đông Quân... anh ấy sao rồi? Anh ấy sao vậy hả?

Tên Tú bình tĩnh hơn tôi một chút, anh ta vỗ vai tôi trấn an:

- Không sao... cậu ấy không sao... không sao...

Tôi hoảng loạn tới nói năng cũng không được lưu loát, đứng sát vào cửa rồi nhìn lén vào bên trong... trái tim tôi như muốn ngưng đập vì đau nhói. Đông Quân... anh ấy đang nằm im trên giường bệnh... gương mặt anh trắng sát, hai mắt nhắm nghiền cứ như là không còn thở nữa...

Tôi bấu hai tay vào cửa, nước mắt rơi xuống không ngừng, tôi chỉ còn biết cầu Trời khẩn Phật cầu xin ơn trên ban phước. Nhìn thấy mấy vị bác sĩ đang truyền máu cho Đông Quân, tôi liền quay sang nắm lấy tay của tên Tú, tôi gào lên:

- Tú... anh kêu bác sĩ lấy máu của tôi đi... máu tim... máu não... máu gì cũng được. Lấy đi, lấy rồi cứu anh ấy sống lại với tôi đi...

Tên Tú nắm lấy tay tôi, anh ta cố hết sức trấn an:

- Bình An, cô đừng làm loạn... Đông Quân sẽ không sao đâu... cậu ấy không sao...

Tôi lắc lắc đầu, liếc mắt nhìn vào trong, người tôi yêu vẫn nằm im lặng như hòn đá, mặt anh trắng... môi anh tím tái... cả người anh không còn chút thần khí nào của con người. Tâm tôi loạn, lòng tôi rối bời, tim tôi gần như bị ai đó bóp nghẹn... Tôi khóc... tôi ôm tên Tú khóc lóc không có điểm dừng:

- Tú, tôi xin anh... anh vào anh nói với bọn họ là tôi có thể cho máu... anh nói với bọn họ đi... anh cứu Đông Quân đi... anh cứu anh ấy đi mà...

Vừa nói tôi vừa đập vào cửa ầm ầm:

- Tôi cứu được anh ấy... các người cho tôi vào cứu anh ấy đi... tôi xin các người mà...

Tên Tú ôm lấy tôi, anh ta ôm lấy tôi kéo tôi ra phía xa, giọng anh ấy cũng trầm xuống:

- Bình An... bây giờ cô phải bình tĩnh... Đông Quân không sao... nó không sao đâu...

Tôi ôm tay tên Tú gào lên trong tuyệt vọng:

- Không... anh nhìn anh ấy đi... anh ấy không muốn tỉnh dậy nữa... anh ấy hứa với tôi sẽ cưới tôi mà... Bây giờ anh chạy vào nói với bọn họ là rút máu của tôi đi... Tôi van xin anh, để tôi cứu anh ấy đi mà...

Nói tôi không nghe, tên Tú chỉ còn biết cách ôm lấy tôi, vừa ôm anh ta vừa quát:

- Cô im đi Bình An, Đông Quân mà biết cô điên như bây giờ cậu ấy sẽ giận lắm đấy. Cô đừng làm rộn nữa, cậu ấy sẽ không sao... nhất định cậu ấy sẽ không sao.

Tôi mím môi, khóc trong nghẹn ngào... không được làm loạn... tôi không được làm loạn...

May mắn làm sao, chỉ một chút nữa thôi các bác sĩ cũng vội vã lau mồ hôi đi ra... Đông Quân được cứu rồi... anh ấy được cứu rồi...

Mọi người vừa đi ra tôi liền chạy ào vào trong, cố ngăn nước mắt để nghe rõ được sự chỉ dẫn của y tá, tôi phải bình tĩnh để lo lắng cho Đông Quân, tôi phải thật bình tĩnh.

Nhìn anh ấy lại nằm yên trên giường bệnh, Đông

Quân mệt mỏi bao nhiêu, trái tim tôi cũng mệt mỏi theo bấy nhiêu... Nếu tôi không cứu được anh ấy... tôi nhất định sẽ không sống tiếp trên đời này nữa!

__________

Hai ngày sau.

Đông Quân hồi phục rất nhanh, cũng giống như lần trước, chỉ qua một ngày là anh ấy có thể bình thường trở lại. Nhưng càng như thế tôi lại càng lo lắng, tên Tú cũng có nói, anh ấy sắp không trụ được bao lâu nữa rồi...

Tôi... phải nhẫn tâm một chút thôi...

Vẫn như thường khi, sau khi ăn sáng xong tôi sẽ gọt cho anh một quả táo để ăn tráng miệng. Đưa đến trước mặt anh, tôi khẽ cười, nói:

- Táo của anh tới đây.

Đông Quân đang đọc sách binh quyền, nghe giọng của tôi anh ấy liền bỏ quyển sách xuống, trên môi vẫn là nụ cười nhẹ nhàng:

- Ừ anh ăn đây.

Nhìn anh ăn một miếng rồi đến hai miếng táo... lòng tôi càng lúc càng nóng như lửa đốt. Xoa xoa chiếc nhẫn trên tay, tôi mím môi không dám nói điều cần nói.

Tôi sợ... tôi sợ là bản thân tôi lại không thể nói ra được...

Thấy tôi cứ ngồi xoa tay, Đông Quân liền nắm lấy tay tôi, anh khẽ hỏi:

- An... em làm sao vậy?

Nghe tiếng anh hỏi, tôi có chút giật mình, ngước mắt lên nhìn anh, tôi mím môi ấp úng không nói thành lời:

- Em... em...

- Sao? Có chuyện gì vậy? Nói anh nghe đi.

Tôi nhìn anh, nhìn gương mặt nam thần không có một chút khuyết điểm của anh, cõi lòng tôi lại có chút chút rợn sóng đau nhói... Những lời nói đã tập trước từ mấy ngày qua vẫn không sao thốt ra được mặc dù tôi đã cố khắc nó in sâu vào trong đại não của chính mình... Nhưng mà... hôm nay nếu tôi không nói thì sẽ không còn cơ hội nào để nói ra được nữa...

Lấy hết sức bình sinh, sự dũng cảm và tình yêu bất diệt của mình dành cho Đông Quân. Tôi đứng bật dậy, nhìn về anh, tôi cố chỉnh cho giọng của mình thật sự lạnh lẽo:

- Quân, em có chuyện muốn nói.

Đông Quân vẫn nhìn tôi, trên gương mặt anh sự tò mò, chân mày cũng cau lại, anh khẽ hỏi:

- Chuyện... gì vậy An?

Tôi hít một hơi, tay cũng từ từ tháo chiếc nhẫn trên tay ra, tôi cất tiếng:

- Mình... chia tay đi.

Đông Quân có chút giật mình, môi anh khẽ mấp máy:

- An... em đùa anh à?

Tôi khẽ cười, đặt chiếc nhẫn vừa tháo xuống để trên dĩa táo tôi vừa gọt, giọng tôi lạnh dần:

- Không, em nói thật, chúng ta... chia tay đi anh.

Đông Quân thoáng im lặng vài giây, trên gương mặt xuất chúng của anh dần dần hiện lên tầng sương mù ảm đạm. Hai mắt anh sắt lại nhưng môi vẫn cố nở nụ cười gượng ép:

- An, đừng đùa như thế, tại sao lại chia tay?

Tôi đeo túi xách vào vai, cười lạnh:

- Em quá mệt mỏi rồi, em muốn chia tay.

Đông Quân thật nhanh nắm lấy tay tôi, giọng anh có chút gấp gáp:

- Không, anh không muốn.

Tôi gạt phăng tay anh ra khỏi tay tôi, khẽ gào lên:

- Không muốn là chuyện của anh nhưng tôi muốn chia tay.

Tôi nhìn thấy băng tuyết đang từ từ hiện ra trong mắt anh, nhìn ánh mắt sâu híp thâm trầm của anh... lạnh lẽo... thật sự lạnh lẽo...

Gằng lấy tay tôi, anh gầm nhẹ lên một tiếng:

- Vì sao?

Tôi khẽ cười, nụ cười chua chát trào phúng của loại con gái bạc tình.

- Tôi không thể ở bên cạnh anh được nữa, anh là một ổ bệnh. Tôi không muốn chôn vùi thanh xuân của tôi vào anh, tôi không muốn.

- Em nói gì cơ? Anh cho em nói lại...

Tay tôi run run, tim tôi cũng run rẩy đập mạnh liên hồi. Nhưng đi đến nước này rồi thì không thể bỏ cuộc được nữa... Tôi nâng môi lên nở nụ cười đểu giả, tôi quát:

- Tôi nói lại, tôi không muốn tiếp tục ở bên cạnh anh nữa, anh sắp chết rồi, tôi không muốn phí phạm thời gian với anh. Vậy đi.

Nói xong tôi liền quay người đi thật nhanh, biết là Đông Quân sẽ đuổi theo nhưng tôi đã quyết bỏ đi thì sẽ bỏ đi cho bằng được. Sau lưng vẫn truyền đến giọng tức giận của Đông Quân:

- An, em đứng lại, em đứng lại cho tôi.

Tôi liếc mắt không dám nhìn, một đường đi nhanh về phía cửa lớn, sợ là cứ dây dưa thì tôi sẽ khóc mất. Mặc cho sau lưng anh có quát tháo thì tôi vẫn cứ đi, ra đến cửa còn đụng phải tên Tú vừa đi vào.

- An, cô đi đâu vậy?

Tôi im lặng không trả lời, vẫn đi thẳng ra phía bên ngoài. Nhưng chỉ một giây lát sau thôi, bên trong phòng liền truyền ra tiếng kêu thất thanh của tên Tú:

- Bác sĩ... cứu người... Đông Quân... cậu sao vậy? Đông Quân?

Bàn chân tôi như đứng trên lửa, nửa muốn chạy vào nửa lại không... lòng tôi rối như tơ vò, trái tim cũng đau nhói tỉ tê như bị ai bóp nghẹn...

- An... em quay trở lại đây... An...

Từng tiếng hét không đủ sức của Đông Quân lại một lần nữa giết chết trái tim bé nhỏ của tôi. Hai tay ôm lấy ngực, tôi cắn môi không cho tiếng khóc phát ra ngoài... Quân ơi... anh ơi....

Đợi đến khi các bác sĩ chạy vào tôi mới yên tâm mà chạy thẳng ra thang máy. Nước mắt lúc này đã không biết rơi từ khi nào... tim tôi đau đớn gần như chết đi... sự hối hận lại bắt đầu xâm chiếm... Bấm thang máy đóng lại thật nhanh, mặc kệ cho nước mắt cứ rơi, tôi chỉ biết nói khẽ một câu:

- Quân ơi... cho em xin lỗi..