Bình An

Chương 41

Buổi sáng hôm sau đối với tôi là một cực hình, vừa bước xuống giường hai chân của tôi gần như run rẩy muốn đứng không vững. Vùng thân dưới lại đau tới mức cứ động đậy là lại muốn khóc. Mẹ kiếp, vui vẻ gì tầm này nữa, đau muốn điên lên đây này.

Thấy đau quá tôi lại thôi không xuống giường nữa, nếu đau quá thì cứ nằm tiếp trên giường vậy, khi nào hết đau thì xuống.

Lúc Đông Quân đi vào, tôi vẫn còn trùm chăn ngái ngủ. Nghe tiếng bước chân của anh gần sát bên mà tôi vẫn lỳ đòn không chịu chui đầu ra. Một bên nệm bị lún xuống, anh giở chăn lôi tôi ra ngoài, giọng anh trầm trầm khẽ cất tiếng:

- Dậy chưa? Mặt Trời lên cao lắm rồi, em vẫn cứ trùm chăn mà ngủ?

Tôi bĩu môi, làu bàu:

- Đau muốn chết, đi không nổi.

Anh nhìn tôi, trên môi thoáng nở nụ cười:

- Đau? Đau ở đâu?

Tôi nhanh miệng:

- Thì đau ở... ở...

Đông Quân nhìn tôi cười gian:

- Ở đâu cơ?

Nghĩ tới chuyện hôm qua, mặt tôi tự dưng lại nóng rần lên, bấu vào eo anh một cái, tôi càm ràm:

- Này... anh biết rồi mà anh còn hỏi... anh đi ra ngoài luôn đi.

Anh véo mũi tôi, cười âu yếm:

- Em đuổi anh à?

Tôi hếch mũi:

- Ừ em đuổi anh, anh đi ra đi.

Tôi nhìn anh, anh cũng nhìn tôi, thấy anh chồm người đứng dậy, tôi tự dưng có chút hụt hẫng. Tưởng anh sẽ đi luôn nhưng ai dè, chưa bước được hai bước anh đã quay lại bồng tôi lên rồi vác tôi lên trên vai đi thẳng vào phòng tắm.

Có chút hoảng tôi vội hét lên:

- Này, thả em xuống, anh định làm trò gì nữa vậy hả?

Đông Quân vỗ vào mông tôi, anh cười to:

- Anh vừa mua gói thảo dược, cô bán hàng nói rất tốt cho em ngâm thân mình, đặc biệt là vừa mới làm xong... loại chuyện ấy. Giờ vào ngâm, ngâm xong em sẽ hết đau.

Trời đất, có cả thảo dược ngâm thân sau khi abc luôn cơ á?

- Này, sao anh biết?

- Tú nói.

Khoé môi tôi vô thức giật giật mấy cái, tên Tú biết... chuyện đêm qua tên Tú biết... anh ta biết thì khác gì thế giới này sắp biết chuyện abc của tôi và Đông Quân cơ chứ?

Đấm đấm vào lưng anh, tôi có chút bực mình:

- Anh nói cho tên Tú nghe à? Sao anh lại nói cho anh ta nghe?

Đông Quân thả tôi xuống bồn nước, anh nhìn tôi, cười cười:

- Anh không hỏi, anh cũng không nói gì cả, là sáng sớm anh ta gọi điện thoại, anh chỉ thuận miệng hỏi về vụ thảo dược thôi.

Tôi gật gật đầu, thế thì được.

Thả tôi xuồng bồn nước, ngước mặt lên thấy anh vẫn đang nhìn tôi, biểu cảm dường như có gì đó lạ lắm. Tôi cũng nhìn nhìn anh, tôi hỏi:

- Sao vậy?

Anh cau mày, ý tứ nghiêm túc:

- Sao em không cởi đồ ra? Em định mặc đồ rồi ngâm mình?

Ờ ha, tôi quên mất, phải cởi đồ ra chứ...

Hai tay tôi định kéo áo thun lên thì lại cảm thấy có gì đó không đúng lắm, chính xác là không hề đúng...

Trước mặt tôi, Đông Quân vẫn đứng ỳ ở đó không chịu đi ra ngoài. Nhìn anh, tôi cau mày hỏi:

- Sao anh còn chưa đi?

Đông Quân đứng nhìn tôi, anh cười:

- Tại sao anh phải đi?

Nghe anh nói, tôi lại càng cảm thấy ngáo ngơ:

- Em ngâm mình thì anh ở đây làm gì? Anh là thảo dược à hay anh là nước?

Gương mặt của anh càng lúc càng xị ra, anh nhìn tôi, chừng mấy giây sau anh trực tiếp kéo áo thun của tôi xé cái "roẹt". Nhìn cái áo thun tôi yêu thích giờ thành mớ vải vụn nằm ngon ơ trong tay anh, tôi thật sự tiếc muốn đứt ruột...

Liếc mắt nhìn sang anh, tôi quát:

- Anh điên rồi à?

Đông Quân không trả lời, anh vẫn cứ nhìn chằm chằm tôi. Quái, sao mặt anh lại đỏ lên vậy nè, yết hầu cũng bắt đầu di chuyển...

Ngó xuống thân mình... Ớ... tôi không mặc áo ngực, áo ngoài của tôi vừa bị xé rách mà tôi lại không hề mặc áo ngực...

Hai tay tôi nhanh chóng che đi phần đồi núi vừa bị lộ ra bên ngoài, Đông Quân thấy tôi luống cuống anh lại bật cười, dục ý trong mắt cũng dần tan đi. Đi đến ôm tôi đứng dậy, anh cười:

- Cởi váy ra đi, anh không nhìn đâu.

Hai ngực tôi dính sát vào ngực anh, tự dưng lại sinh ra cảm giác thẹn thùng đỏ mặt. Nghĩ nghĩ tôi liền kéo váy thật nhanh, chưa kịp cởi quần lót, anh đã lên tiếng trước:

- Cởi luôn quần lót, ngâm mình mới có công dụng.

Anh không nói thì thôi, anh càng nói mặt tôi càng đỏ rực. Cái tên này, anh không ngại chứ tôi cũng biết ngại vậy...

Đợi tôi cởi xong hết quần áo, anh lại giúp tôi xả nước ấm vào bồn rồi bắt đầu bỏ thảo dược vào trong. Tôi thì ngồi khúm na khúm núm che trên che dưới sợ mấy vùng da thịt nhạy cảm bị lộ ra bên ngoài. Rõ khổ, có người yêu mặt dày thật sự rất là khổ.

Đợi xong xuôi hết tất cả, anh bắt tôi nằm thẳng ngửa người ra, còn anh thì đứng bên ngoài bồn tắm giúp tôi massa thư giãn.

Ù ôi, thật sự được ngâm nước ấm vô cùng dễ chịu, cảm giác như lâng lâng trên mây thật là thích.

- Thích không?

Tôi gật gật đầu:

- Thích, sau này anh phải thường xuyên cho em ngâm mình nhé?

Phía sau, Đông Quân im lặng không trả lời. Tôi thì nghĩ là anh không nghe thấy nhưng mãi lát sau, câu trả lời của anh làm tôi có chút nhói lòng.

- Ừm, anh mua sẵn cho em rồi dạy em cách pha thảo dược nhé.

Dạy tôi cách pha thảo dược? Tức là anh...

Hai mắt tôi khẽ nhắm lại, cõi lòng cảm thấy hoang vu vô cùng. Anh yêu tôi như thế thì có việc gì mà anh không làm giúp tôi được. Có chăng... có chăng là anh không thể làm giúp tôi được nữa nên mới dạy tôi cách để tự tôi làm...

Tôi chồm người dậy, xoay người ôm lấy đôi bàn tay to lớn của anh, giọng cũng khàn đi vì cảm xúc dâng trào:

- Anh... anh đừng dạy em cách làm, em lười lắm chỉ muốn anh làm giúp em thôi.

Đông Quân nhìn tôi, ánh mắt anh cũng dịu xuống, anh mím môi, có chút ấp úng:

- Anh...

Tôi ôm lấy anh, khẽ nỉ non:

- Anh đừng nói, chúng ta sau này đừng nói đến chuyện này nữa được không?

Anh nhìn tôi, tôi thấy anh hít một hơi thật sâu, môi anh vô thức nở nụ cười:

- Được, chúng ta không nói tới chuyện này nữa, không nói tới nữa. Mọi chuyện... để cho số phận sắp đặt đi...

Tôi ôm anh, ôm anh thật chặt, khẽ hít hà mùi hương đặc trưng trên cơ thể anh. Không biết ngày mai thế nào, nhưng hôm nay, tôi chỉ mong những gì tốt đẹp nhất đến với người tôi yêu.

__________

Huy Lập nằm viện, Thúy Vân cũng nằm viện, bà Liên sáng nay được mời đến đồn cảnh sát, còn bác Kiên thì bận rộn giải quyết mớ hỗn độn ở công ty sau vụ bê bối tham nhũng của bà Liên. Tôi không biết là cố tình hay là trùng hợp mà sau vụ phanh phui ở Trần Đô, bà Liên liên tiếp gặp nạn không ngừng. Nhớ lại Đông Quân đã từng nói, bà ta rồi sẽ còn trả giá cho tội ác mà bà ta gây nên, nên tôi nghĩ rất có thể là do Đông Quân đứng sau chỉ đạo giật dây. Nhưng mà nói gì thì nói, bà Liên cũng chẳng tốt lành gì, nếu bà ta ngay thẳng thì đã không có vụ tham nhũng lớn đến như vậy. Tất cả đều xuất phát từ lòng tham, bà Liên là một người tham lam vô độ.

Sau khi ăn sáng xong, tôi lên sở cảnh sát để phối hợp điều tra về vụ án của mẹ tôi. Đông Quân cũng muốn đi cùng nhưng công ty của Đông gia đột nhiên phát sinh chuyện gấp nên anh phải về công ty để giải quyết, thành ra chỉ có một mình tôi đến sở cảnh sát mà thôi. Mà thật ra tôi đi một mình cũng được, không có gì quan trọng phải nhờ đến Đông Quân cả.

Lấy lời khai xong, tôi ngồi đợi một chút nữa mới được về, nghe nói bà Liên bị công an bắt rồi, xét nhiều tội chung một chỗ thì e là sẽ bị nặng đây. Nếu là tội nhẹ thì Trần gia đã chạy chọt được, hoặc cũng có khi bác Kiên không dám lo lót vì sợ uy lực của Đông Quân.

Đến bây giờ tôi mới hiểu lý do vì sao mà Đông Quân lại hận bác Kiên đến như vậy... Chung quy ông ấy cũng chưa một lần làm tròn trách nhiệm làm cha của mình. Đàn ông như bác Kiên, thật sự là rất tệ bạc.

______________

Từ sở cảnh sát trở về, tôi không về trực tiếp nhà của Đông Quân mà bắt xe về nhà bác Khang. Quần áo tôi còn để ở đây nhiều nên tôi quay lại lấy, sẵn tiện thắp cho bác mấy nén nhang. Khi nãy Đông Quân có gọi, anh ấy bảo tôi ở nhà bác Khang đợi, xong việc anh ấy sẽ đến đón tôi.

Dọn dẹp quần áo cho vào balo, ngồi đợi một lát mà Đông Quân vẫn chưa đến. Tự dưng lại cảm thấy buồn ngủ nên tôi ngồi ngủ gật lúc nào cũng không hay. Mãi tới khi có người kêu tôi, tôi mới giật mình choàng dậy. Giật giật mình, tôi nhìn dáo dác lung tung, tới khi thấy rõ Đông Quân đang đứng trước mặt thì tôi mới cảm thấy yên tâm hơn hẳn.

Xoa xoa tóc tôi, Đông Quân khẽ cười:

- An, em sao vậy? Nằm mơ thấy gì không hay à?

Tôi nhìn Đông Quân, khẽ nắm lấy tay anh, tôi nói:

- À không có gì, không có gì. Em... anh này, anh có thể tìm một người thật gấp cho em được không?

Nghe giọng nói nghiêm túc của tôi, Đông Quân nheo nheo mày, thái độ nghiêm nghị trở lại:

- Em nói đi, là ai?

Tôi suy nghĩ rất nhanh, sau đó vội trả lời:

- Trương Văn Tính, tên thường gọi là Tý.

- Là bác Tý sao?

Tôi gật gật đầu, trả lời chắc nịch:

- Phải, chính là ông ấy. Em nghĩ ông ấy biết một vài chuyện về tộc Huyết và huyết thần. Vừa rồi... vừa rồi... chính bác Khang hiện về báo mộng cho em biết.

Đông Quân không nói gì ngoài gật đầu đồng ý, anh lấy điện thoại từ túi quần ra rồi quay người gọi điện thoại cho ai đó, chắc là gọi cho người của anh. Tôi lắc lắc đầu mấy cái cho tỉnh táo rồi đi đến bàn thờ của bác Khang thắp cho bác ấy một nén nhang. Nhìn về đi ảnh của bác trên bàn thờ, tôi chỉ biết cầu khấn mong bác phù hộ cho tôi mau tìm đuợc bác Tý giống như chỉ dẫn của bác trong mơ. Rất có thể... bác Tý biết cách cứu được Đông Quân.

__________

Sức khỏe của Đông Quân tạm thời vẫn ổn định, nhìn anh mạnh khoẻ vui vui cười cười bên cạnh tôi mà tôi hết sức lo lắng. Tôi bây giờ không biết phải làm gì nữa, bảo tôi cho máu để cứu anh thì tôi sẵn sàng... Nhưng máu của tôi... máu của tôi có cứu được anh nữa hay không?

Thật sự tôi rất sợ ngày anh ngã xuống, thật sự rất sợ...

___________

Việc của mụ Liên làm tôi đi đi về về sở cảnh sát hơi nhiều, trong một tuần tôi đến sở cảnh sát phải hết sáu ngày. Vì vụ án này đã quá lâu nên cần thêm nhiều thời gian để điều tra giải quyết. Trong lúc ngồi chờ vị cảnh sát lấy chữ ký của cấp trên, tôi lơ đãng nhìn về chung quanh. Thấy trên kệ để hồ sơ có mấy cuốn hồ sơ rất to nên tôi cũng có chút tò mò mà nhìn kỹ thêm một lát nữa. Khiếp, hồ sơ gì mà to thế nhỉ, chắc trong đó chứa nhiều giấy tờ quan trọng lắm.

Nghiêng nghiêng đầu, tôi đọc dòng chữ bên ngoài tập hồ sơ... 2501... 48K6....

Khoan... 250148K6... khoan... lão K... là lão K mà?

Trong lòng cảm thấy tò mò vô cùng, Đông Quân cho ngươi tìm đông tìm tây mà vẫn không tìm được. Thế mà cuối cùng nó lại là nằm gọn gàng trong kệ hồ sơ của sở cảnh sát... thật là...

Đi nhanh lại kệ để hồ sơ, tôi nhân lúc không có ai trong phòng liền nhanh tay lôi tập hồ sơ xuống bàn. Eo ôi, nặng thật sự, cả quyển to đùng thế cơ mà...

Để quyển hồ sơ trên bàn, vừa giở trang đầu tiên ra xem... hơi thở tôi có chút phanh gấp không kịp chuẩn bị....

Là... là... là hình của tên Tiền.... tấm ảnh của hắn hiện rõ lên trên trang đầu tiên của tập hồ sơ. Nhìn tấm ảnh có vẻ đã cũ và phai màu theo thời gian...

Môi tôi run run đọc theo những gì trong đó viết:

- Lương Minh Nhân... giới tính nam... sinh năm 196X...

Sinh năm 196X? Không thể nào... không thể nào...

Tên Tiền chính là lão K, anh ta chính là lão K!