Bình Giấm Nhỏ

Chương 38

Trên mạng những suy đoán càng lúc càng điên cuồng, có một đám người đã xác định chàng trai mặc đồ làm việc đó chính là bạn trai Thi Nhiêu, còn tự tưởng tượng ra vài câu chuyện tình yêu cẩu huyết.

Đồn đãi ngày càng lan nhanh, mọi người ai nấy tranh thủ gọi điện cho Thi Nhiêu chờ xác nhận, trong đó bao gồm bạn trai chính thức của cô -- Khâu Thừa.

"Đêm nay chúng ta tâm sự về ảnh chụp trên mạng."

Nghe thanh âm bình tĩnh của người đàn ông ngực Thi Nhiêu càng run rẩy, hoang mang rối loạn nói.

"Em hiện tại có thể giải thích ngay với anh, không cần chờ đến tối đâu."

"Hiện tại anh không rảnh, một lát còn có cuộc họp, buổi tối em đến hoặc là anh đến Tạ gia tìm em."

Một hai phải gặp mặt nói chứng minh chuyện này rất nghiêm trọng, trong lòng Thi Nhiêu hoảng đến mức cầm điện thoại hết sức làm nũng.

"Anh đừng như vậy mà, cậu ấy ngay cả tên gì em cũng chẳng biết."

Nhưng mà không cần nói cũng biết, chẳng có hiệu quả gì cả.

"Anh đi họp, trễ một chút rồi nói."

Cô nghe tiếng điện thoại cúp thì tự tưởng tượng ra được biểu tình của Khâu Thừa, không khỏi gục ngang nằm trên giường.

"Xong đời mình rồi."

Nghĩ đến buổi tối còn phải đi dỗ dành 'bình giấm chua' kia thì trong lòng cô không khỏi não nề, biết rõ phòng làm việc đã phát Weibo làm sáng tỏ nhưng cô vẫn dùng acc của mình đăng :

Những người nào đó thật sự yêu tôi đến điên rồi, đã năm nào rồi còn bị che mắt như vậy, trong mắt các người chỉ cần nam nữ đứng chung một chỗ thì sẽ yêu nhau sao, các người có trí tưởng tượng cao xa như vậy sao không chuyển qua viết tiểu thuyết đi?

Lần đầu mới thấy một minh tinh tự mình 'vả' các acc marketing như vậy, đừng nói fans cùng người qua đường, ngay cả những acc marketing đồn đãi kia cũng khiếp sợ.

'Giải phóng' xong lửa giận trong lòng, cô mang dép lê xong không màng sống chết chạy đến phòng lay chị gái tỉnh, mở hotsearch ra đưa cho chị ấy xem.

"Nhìn xem chuyện tốt chị làm này."

Tạ Dư còn chưa tỉnh ngủ híp mắt nhìn vào điện thoại : "Liên quan gì đến chị?"

"Đương nhiên là có, nếu không phải lúc trước chị dọa anh ta sợ đến mức tè trong quần thì bây giờ anh ta cũng không đối phó với em như vậy. Nói thử xem, chị định bồi thường em thế nào."

Liếc mắt qua cô em gái rồi Tạ Dư ném điện thoại lại vào người cô, không chút hoang mang ngồi dậy dựa vào đầu giường cười lạnh.

"Bồi thường? Ha, đang ban ngày mà cô mơ mộng gì thế?"

"Cái gì mơ mộng, rõ ràng là do chị làm mà. Chị nói xem, nếu không phải muốn tông chết anh ta thì làm gì lái xe đến mức ép anh ta vào tường như vậy. Đã làm sao không làm cho đến cuối cùng, đâm chết anh ta luôn đi?"

"Cô quản được chị sao, chị đây thích thế."

Tạ Dư xoay người lấy ly nước bên cạnh uống cho đỡ khô cổ họng, sau đó xoay người dùng vẻ mặt thản nhiên nhìn em gái.

"Cô có nhìn chị như thế cũng vô dụng, chị không nợ cô, 'oan có đầu nợ có chủ', cô đi tìm anh ta đi."

"Chị cho rằng em sẽ bỏ qua cho anh ta sao? Chỉ là em muốn hỏi một chút, chị có hứng thú 'nuốt' luôn công ty nhỏ kia của Tống gia không?"

"Không có hứng thú, chị gần đây rất bận. Khâu Thừa không phải thiếu tiền sao, bảo anh ta làm đi, loại việc này anh ta rành nhất đấy."

Nghe vậy Thi Nhiêu nhăn mặt : "Gần đây anh ấy rất thiếu tiền sao?"

"Nói thừa, đối thủ của anh ta là sản nghiệp trăm năm Khâu gia, cô biết nên làm thế nào rồi chứ?"

"Hiểu rồi, em sẽ gọi điện cho Cố Dương,  bảo anh ta tìm người giở trò một chút, lúc đó em sẽ 'một mũi tên trúng hai con nhạn'."

Nhìn em gái đã có chủ ý của mình, trong mắt Tạ Dư có phần vui mừng vì 'trẻ nhỏ dễ dạy'.

"Cô còn định lăn lộn trong giới giải trí đến khi nào? Bằng không trở về giúp chị một khoảng thời gian đi, chị định ra nước ngoài cho khuây khỏa một chút."

Nghe được lời này trong nháy mắt Thi Nhiêu suy sụp, liều mạng lắc đầu xua tay.

"Cho dù em không còn trong giới giải trí thì cũng không bước vào thương trường, em tự biết được năng lực của mình đến đâu mà."

Nói đến đây cô chợt nhớ đến chuyện hôm qua, chột dạ chạy xuống giường khóa cửa rồi quay lại ngồi xếp bằng trên giường nhìn Tạ Dư.

"Chị và bạn trai thật sự cứ vậy mà tan rồi?"

"Khi nào mà cô bắt đầu quan tâm đến chuyện riêng của tôi như vậy?"

"Em vẫn luôn rất quan tâm chị mà, em nói thật, chuyện tình cảm không nên dựa vào xúc động nhất thời đâu, chị suy nghĩ kỹ lại đi, đừng dễ dàng chia tay người ta như vậy."

"Chị đã suy nghĩ rất kỹ rồi, đừng nói chuyện này nữa, cô đi ra ngoài đi, chị còn muốn ngủ thêm một lát."

Nhìn người con gái dầu muối gì cũng chẳng chịu ăn, Thi Nhiêu chỉ có thể lặng lẽ thở dài, ủ rũ mang giày rồi đi ra ngoài.

Cùng Cố Dương nói chuyện rõ ràng xong cô mới có thời gian và tâm tình đi tắm rửa, sau khi ăn uống xong xuôi liền nằm trên ghế bập bênh suy nghĩ biện pháp nào để tối nay còn dỗ dành Khâu Thừa.

"A, quá phức tạp, quá đau đầu rồi!"

"Bà đứng thật xa cũng đã nghe tiếng con thở dài, lại làm sao đấy?"

Nghe được thanh âm của bà, Thi Nhiêu đang nhắm mắt vội vàng ngồi bật dậy, quay đầu qua đã thấy đối phương đi đến trước mặt.

"Sao bà lại ra đây ạ, hôm nay gió rất lớn đấy."

Vừa nói cô vừa đứng dậy đỡ lấy tay bà nội, đỡ người ngồi xuống.

"Có gió mới càng thoải mái. Con sao thế, vừa về nhà đã thở dài, cái Tạ gia này làm con khó chịu đến vậy sao?"

"Xem bà nói kìa, con làm sao dám có ý nghĩ này chứ."

Thi Nhiêu kéo thêm chiếc ghế đến cạnh ghế bập bênh, vừa nhìn bà vừa kể tình cảnh hiện tại của mình.

"Bà nói xem con nên làm gì bây giờ? Con còn chưa muốn công khai đâu."

Nhìn vẻ mặt khó xử của cô cháu gái nhỏ, bà nhếch môi cười.

"Sao con lại không muốn công khai?"

"Con cũng không biết nữa, chỉ cảm thấy là chưa đến lúc."

"Theo ý của con thì khi nào mới đến lúc?"

Những câu hỏi của bà quá mức sắc bén làm Thi Nhiêu không còn đường lui, Thi Nhiêu bĩu môi.

"Có lẽ lại thêm một hai năm nữa đi, dù sao anh ấy cũng không phải người trong ngành."

"Có phải con sợ thằng bé sẽ bị người khác cướp đi không?"

Bà nội dùng vẻ mặt hiền từ nhìn cô nhưng lời nói ra lại vô cùng bén nhọn, đi thẳng vào trọng tâm.

"Nào có, con là loại người đó sao?"

"Là, con vẫn luôn là người như thế."

Bà nội thấy cô càng cúi thấp đầu hơn thì bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn lên trời thở dài.

"Năm đó con chôn một hạt giống hạch đào(*) ở trong sân, không nghĩ rằng nó sẽ mọc mầm, lúc ấy con sợ mọi người phát hiện nên chỉ dám lén lút đi xem nó, rồi làm bộ vô tình để tưới nước."

(*) quả óc chó.

"Kết quả người giúp việc trong nhà lúc dọn cỏ không chú ý đã hái nó đi, con buồn bã khóc ở trong phòng cả nửa ngày trời làm người trong nhà chẳng ai hiểu tại sao."

"Con đấy.....một chút cũng không đổi, nếu lúc trước con nói ra chuyện đó cho người lớn thì không chừng bây giờ nhà chúng ta có quả ăn rồi."

Bà nội chỉ dùng vài ba câu đã chọc thủng tâm tư làm cô hết đường chối cãi, cuối cùng chỉ có thể đáng thương nhìn bà.

"Ý của bà là con nên thoải mái thừa nhận quan hệ giữa mình với Khâu Thừa?"

"Lời này bà chưa nói, chuyện của con thì tự con quyết định. Bà già rồi nên cũng không dám xen vào những chuyện này của bọn con đâu."

"....."

Vậy bà nói với con nhiều thế làm gì, bây giờ đã rối càng thêm rối.

Nhưng vẫn chưa xong, bà nội giống như đã có chuẩn bị mà đến, xong vấn đề một người lại tiếp đến một người.

"Chị của con gần đây có phải đã gặp chuyện gì không? Bà thấy trạng thái của con bé không đúng lắm, con biết chứ?"

Ai cũng nói gừng càng già càng cay, trước kia không tin nhưng giờ cô tin rồi.

"Chị con? Con không rõ lắm, gần đây con rất bận nên không để ý, bà hỏi trực tiếp chị ấy đi."

"Nếu bà có thể bắt con bé nói ra thì cần gì phải hỏi con. Kết quả hỏi con cũng như không hỏi."

"Sớm biết có ngày hôm nay thì lúc trước bà nên ngăn cản con, hiện tại cùng con nói chuyện chẳng phân biệt ra được rốt cuộc con có đang diễn không?"

"....."

Con sao lại cảm thấy.....bà đã nhìn ra rồi mà?

"Nào có chứ, con ở trước mặt bà sao dám diễn kịch, hơn nữa dù cho kỹ thuật diễn của con có tốt đến mức nào thì cũng không qua được đôi mắt bà mà."

Xuất sắc!

"Bỏ đi, mẹ con đã bị con lừa suốt nhiều năm trời, ai biết con có đang lừa bà như vậy không. Haizz, hiện tại mấy đứa nhỏ này khôn hơn bọn ta năm đó nhiều."

Nhìn bà nội thở dài không ngừng làm mí mắt Thi Nhiêu giật giật, tự cảm thấy nếu tiếp tục diễn thì không biết ai sẽ diễn hay hơn nữa.

"Bà nội, bà cảm thấy Khâu Thừa thế nào?"

"Con hỏi bà vấn đề này làm gì? Yên tâm đi, bà đã sớm hạ quyết tâm sẽ không nhúng tay vào chuyện tình cảm của hai chị em con. Khâu Thừa thế nào con rõ nhất, không phải sao?"

Đối diện với ánh mắt gì cũng nhìn thấu của bà nội làm Thi Nhiêu không biết làm sao, khẽ nghĩ thầm : Bà ơi, làm người cũng nên uyển chuyển một chút, bà cứ nói thẳng ra như vậy làm con đỡ không kịp.

Ngay vào lúc cô sắp chịu đựng không nổi nữa thì Tạ Dư đi ra, cả người mặc một chiếc váy trắng dài, đầu tiên cô nhìn ra xa một vòng rồi mới chú ý đến hai người bên này.

"Hai người.....đang nói chuyện gì thế?"

Lời còn chưa dứt thì Thi Nhiêu đã đứng bật dậy chạy đến ôm cánh tay cô kéo đến.

"Vừa rồi bà nội hỏi chị có phải đang gặp chuyện gì khó giải quyết không, em nói không biết, chị mau giải thích một chút cho bà yên tâm đi."

Nghe vậy Tạ Dư quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt như đang nói : Có tin một lát nữa chị đây bóp chết cô không?

Thi Nhiêu nặn ra một nụ cười vô tội, điên cuồng nháy mắt về phía chị gái.

Em cái gì cũng chưa nói mà, chuyện của chị thì chị tự mình nói đi!

Thấy rõ phản ứng này của hai người nên bà nội biết không những có chuyện, mà còn là chuyện lớn.

"Nói một chút xem."

"Con, con không có gì để nói cả, vẫn như trước thôi. Đúng rồi, chú con nói qua vài ngày nữa thì mẹ con sẽ quay về."

Vừa dứt lời thì bên tai Tạ Dư nhanh chóng truyền đến từng đợt ho kịch liệt, khoa trương như muốn đem cả gan phổi rớt ra ngoài.

"Khụ..khụ khụ....khụ....."

"Cô không sao chứ?"

Thi Nhiêu cong lưng, mặt đỏ bừng mà vỗ ngực để khí lưu thông.

"Em, không, không...khụ...có chuyện gì."

Tạ Dư nhíu nhíu mày rót cho cô ly trà, "Uống chút nước đi."

"Cảm, cảm ơn."

Thật vất vả mới trở lại bình thường, Thi Nhiêu nhanh chóng cau mày hỏi Tạ Dư.

"Chị nói....ai sắp về cơ?"

"Mẹ chị, cô chưa gặp qua đâu."

"....."

Em biết em chưa gặp qua, nhưng đây là trọng điểm sao!

"Khi nào?"

"Chưa xác định, không phải tháng này thì là tháng sau."

Nhìn nét mặt Tạ Dư chẳng có miếng mong chờ nào, Thi Nhiêu cảm giác tin tức này khả năng chẳng phải chuyện tốt, nhưng với thân phận của cô thì không thể hỏi nhiều nên mong bà nội có thể hỏi vài câu.

Nhưng bà có vẻ chẳng hứng thú gì với đề tài này, chỉ ừ một tiếng rồi chẳng nói gì nữa.