Binh Vương Triệu Đông

Chương 5: Chương 5

Triệu Đông muốn hộc máu.

Fuck!

Những thứ này chọn thế nào?

Rơi vào đường cùng, anh đành phải giải thích cùng Mạnh Kiều, lúc này mới ngồi lên ghế lái.

“Tô Phỉ, rốt cuộc cô muốn làm cái trò gì thế?”

Triệu Đông có chút bất lực, đuổi anh đi là cô, đắc tội Mạnh Kiều giữ lại anh cũng là cô, người phụ nữ này có phải có vấn đề hay không?

Thấy Tô Phỉ không nói lời nào, anh đành phải lái chiếc Ferrari chạy ra khỏi tiểu khu.

Triệu Đông lên tiếng cắt đứt tâm tư của cô: “Đi đâu?”

“Trang viên Vân Đỉnh!”

Tô Phỉ báo một địa chỉ, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Hôm nay phải đính hôn với Đại thiếu gia Nguỵ gia ở đó, về phần vì sao ma xui quỷ khiến mang Triệu Đông bên người, chính cô cũng không biết cái mạch nào bị chập.

Hiện tại cô đã có chút hối hận, nhưng lại không muốn để Triệu Đông xem thường, chỉ có thể đâm lao phải theo lao.

Về phần một hồi có thể sẽ xảy ra chuyện gì, trong lòng cô cũng có chút không yên.

Triệu Đông lái xe vừa nhanh vừa ổn định, hai mươi phút sau, trang viên Vân Đỉnh đã thấy ở xa xa.

Nơi này giống như cử hành một buổi tiệc cá nhân cấp cao, một ít xe sang vào cửa đều bị ngăn lại, bảo vệ cẩn thận đối chiếu thân phận người được mời.

Nhưng chiếc xe của Tô Phỉ đã được thông suốt, giống như nhân vật chính được chú ý.

Triệu Đông thăm dò hỏi: “Hôm nay sinh nhật của cô?”

Tô Phỉ sửng sốt một lát, sau đó cười đến run rẩy cả người.

Cái tin tức này chấn động toàn bộ Thiên Châu, mà anh lại không biết?

Nụ cười kia giống như nước sông xuân ấm áp, khiến trong lòng Triệu Đông gợn sóng từng lớp từng lớp.

Tô Phỉ không chú ý đến ánh mắt hừng hực của Triệu Đông: “Nhìn đủ rồi chứ?”

Cô kéo gương trang điểm xuống và trang điểm đơn giản.

“Nhìn đủ rồi liền thu lại vẻ mặt bỉ ổi của anh, hôm nay là tiệc đính hôn của tôi, sau khi xuống xe, nếu anh còn dám dùng loại ánh mắt này nhìn tôi, tuyệt đối sẽ bị người ném ra ngoài!”

Kít kít!

Ferrari có tính năng tốt phanh chết tại chỗ, bốn lốp xe phát ra một tiếng kít quỷ dị.

Tất cả mọi người ở đây đều cả kinh, đồng loạt nhìn qua!

Tô Phỉ cũng hoảng sợ: “Triệu Đông, anh làm cái quái gì vậy?”

Triệu Đông xám mặt: “Tô Phỉ, cô muốn trả thù tôi không sao, nhưng cô cũng không thể chà đạp mình như vậy chứ? Tùy tiện tìm một người gả chính mình đi?”

Tô Phỉ nhìn bộ dạng tức giận của anh, tâm trạng bỗng nhiên vui vẻ: “Trả thù anh? Anh không khỏi cũng quá coi trọng mình chứ?”

Triệu Đông nghiêng đầu hỏi: “Chẳng lẽ không phải?”

“Đương nhiên là không!”

Tô Phỉ thở phào nhẹ nhõm.

“Tám tuổi Tti và Ngụy Đông Minh đã đính hôn, vì bữa tiệc đính hôn hôm nay, tôi đã chờ suốt 12 năm, anh cảm thấy tôi đang trả thù anh?”

“Về phần anh nói tùy tiện tìm người, vậy càng buồn cười!”

“Nhà giàu có Thiên Châu, Đại thiếu gia Nguỵ gia, người thừa kế duy nhất của gia tộc 10 tỷ, anh cảm thấy sẽ tùy tiện tìm một người?”

“Cả Thiên Châu, phụ nữ muốn gả cho anh ta đếm không xuể!”

Không biết có phải ảo giác hay không, Triệu Đông luôn cảm thấy giọng điệu của cô có một chút tự giễu, nhưng nhìn bộ dạng của cô lại không giống giả.

Anh không biết nên nói cái gì, một người phụ nữ đem lần đầu tiên cho anh, đảo mắt liền muốn gả cho một người đàn ông khác?

Mẹ nó, việc này nghĩ thế nào cũng cảm thấy uất ức!

“Không được đi!”

Tô Phỉ còn tưởng rằng mình đã nghe lầm, vẻ mặt dở khóc dở cười: “Anh nói cái gì vậy?”

“Tôi nói không được đi!”

“Lý do?”

Giọng nói Triệu Đông bình tĩnh, giống như đang trình bày một sự thật không thể chối cãi: “Tôi đã nói muốn chịu trách nhiệm với cô!”

Tô Phỉ châm chọc: “Triệu Đông, đầu óc anh không có vấn đề chứ? Muốn chịu trách nhiệm với tôi, chỉ bằng anh?”

Triệu Đông nghiêng đầu nhìn về phía cô: “Không sai, chỉ bằng tôi!”

Cả người Tô Phỉ chấn động, cho dù Ngụy Đông Minh cũng chưa từng cho cô ánh mắt rung động như vậy.

Sự cường thế và ngang ngược nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt, giống như có thể nghiền nát tâm hồn kẻ yếu đuối.

Cô hít một hơi sâu, một hồi lâu mới lấy lại tinh thần: “Đừng nằm mơ!”

Triệu Đông ngược lại không tức giận: “Tôi nghiêm túc.

“Nghiêm túc? Anh có tư cách gì tranh giành với Đại thiếu gia Nguỵ gia? Anh ở trong mắt anh ta, chỉ sợ ngay cả một con kiến cũng không bằng!”

Tô Phỉ không nể tình một chút nào, muốn xé mặt nạ dối trá của anh.

Thấy Triệu Đông không nói gì, cô lại cười lạnh nói: “Cho dù tôi đổ nước vào não đồng ý lấy anh, anh lại lấy cái gì để nuôi tôi, tiền lương mỗi tháng 5000 tệ? Đừng đùa nữa!”

Triệu Đông chậm rãi nói: “Tiền có thể từ từ kiếm được, tóm lại tôi sẽ không để đói cô là được.

Tô Phỉ giở khóc giở cười hỏi: “Anh dựa vào cái gì mà cho rằng, tôi sẽ buông tha thân phận đại thiếu phu nhân Ngụy gia, cùng một bảo vệ nhỏ như anh lo sợ sống qua ngày?”

Triệu Đông đương nhiên nói: “Bởi vì cô không thích anh ta!”

Tô Phỉ liếc mắt nhìn: “Ha ha, con mắt nào của anh nhìn ra tôi không thích anh ta? Hơn nữa, tôi cũng không thích anh!”

Triệu Đông đương nhiên cười nói: “Vậy cô xem, tôi cùng anh ta liền huề nhau!”

Tô Phỉ cảm thấy người đàn ông này quả thực không thể lý giải, đây là logic chó má gì?

Cô đang định mở cửa xuống xe, lại nghe Triệu Đông nói: “Hơn nữa còn có một điểm quan trọng nhất!”

Tô Phỉ theo bản năng hỏi: “Cái gì?”

“Cô là người của tôi!”

Triệu Đông quay đầu, đem khuôn mặt tràn đầy kinh ngạc kia đặt ở trên lưng ghế.

Tô Phỉ mở to mắt, hoảng sợ, căng thẳng!

Trời ơi!

Người đàn ông này có điên không?

Trong bữa tiệc đính hôn của Đại thiếu gia Nguỵ gia, cưỡng hôn vị hôn thê của anh ta?

Chẳng lẽ anh không biết kết cục đắc tội Ngụy gia sao? Không riêng gì anh không chịu nổi, Tô gia càng không chịu nổi!

Nghĩ đến đây, cô dùng răng nanh hung hăng cắn một cái.

“Triệu Đông, nếu anh muốn chết tôi không ngăn cản, nhưng xin anh tránh xa tôi một chút!”

Sau đó Tô Phỉ nhanh chóng trang điểm, cũng không quay đầu lại xuống xe.

Quả thật vừa rồi cô từng có một trận hoảng hốt.

Nhưng vận mệnh của cô từ 12 năm trước đã định, cô thử phản kháng, kết quả mỗi lần đều là kết cục đầy thương tích.

Chuyện cô không làm được, một bảo vệ nhỏ có thể thay đổi ư?

Đừng đùa nữa!

Triệu Đông nhìn bóng lưng Tô Phỉ đi xa, bất giác liếm liếm khóe miệng, mùi vị lưu lại trên đó khiến anh trở nên thất thần.

Dù sao, Tô Phỉ là người phụ nữ đầu tiên của anh, chắp tay nhường lại cho người khác sao?

Anh cũng không hào phóng như vậy!

Đậu xe vào chỗ đậu xe, lúc xuống xe, miệng đã ngậm một điếu thuốc.

Bật lửa đá lăn giá rẻ không thông khí, anh đã mất rất nhiều công sức để đốt cháy thuốc lá.

Hít sâu một hơi, ánh mắt xuyên thấu khói xanh nhạt, rơi xuống bãi cỏ cách đó không xa.

Tô Phỉ một thân lễ phục dạ hội như cầu vồng, bóng lưng yếu ớt kia làm cho anh nhìn mà không nỡ.

Hai tay anh đút túi đi qua, ngoài miệng lại líu ríu: “Người phụ nữ của Triệu Đông tôi, làm sao có thể gả cho người khác?”