[Bleach] Khoảnh Khắc

Quyển 1 - Chương 5: Những con người đáng yêu ấy

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tác giả: Di Lệ

"Tiến bộ rất nhanh, Kuukyou." Nhìn kiếm gỗ chỉ cách cổ mình mấy cm, Aizen mỉm cười gật đầu, "Nhưng mà......" Anh ta dùng lưỡi kiếm gỗ của mình đang đặt bên hông Kuukyou, nhẹ vỗ eo cô, "Còn kém một chút. Hơn nữa," thu lại kiếm gỗ của mình, anh ta đứng thẳng dậy, "Anh không đồng ý với cách lưỡng bại câu thương, hoặc cách chiến đấu đồng quy vu tận."

Kuukyou buồn bực bĩu môi, thu hồi vũ khí của mình, "Dù sao thế nào cũng chắc chắn không đánh lại anh Sousuke mà!"

Nhìn thấy biểu tình có phần suy sụp của cô, Aizen buồn cười nâng tay xoa đỉnh đầu cô, "Kuukyou rất có tư chất, chỉ cần nỗ lực thêm một chút thì sớm muộn gì cũng có thể vượt qua anh." Nhìn đôi mắt màu vàng lục vẫn còn hoang mang, anh ta nhẹ nhàng cong môi, duỗi tay nhận lấy kiếm gỗ của Kuukyou, "Được rồi, hôm nay đến đây thôi."

Anh ta vỗ vỗ vai cô, "Đi tắm rửa thay quần áo đi, lát nữa chúng ta đi."

"Dạ, vâng." Kuukyou ngoan ngoãn gật đầu, xoay người đi về phòng tắm ở tầng hai.

Hôm nay là hội hè mỗi năm một lần, tối có buổi tụ hội nhóm của mười ba đội trưởng và mười ba đội phó của Gotei 13. Vì không muốn để cô ở nhà một mình, nên Hirako không chút do dự, thậm chí là gấp gáp giơ hai tay tán thành quyết định dẫn theo cô cùng đi dự tiệc của Aizen.

Đứng ở sàn gỗ tầng hai, nhìn từ lan can màu đỏ xuống dưới, người đàn ông tóc nâu đó đã thu lại kiếm gỗ, đang chỉnh sửa lại cọc gỗ dùng để học tập bên đình. Ánh hoàng hôn màu hồng cam từ sau anh ta nghiêng nghiêng chiếu xuống, kéo ra một bóng đen thật dài. Rõ ràng là hướng ngược sáng, nhưng chiếc kính đen kia lại phản xạ ánh sáng trắng chói mắt.

Nháy mắt đó, nụ cười trên môi anh ta đột nhiên trở nên mơ hồ.

Có lẽ là cảm nhận được tầm mắt của cô, người đàn ông tóc nâu ngừng lại động tác, xoay người, ngẩng đầu nhìn qua. Thấu kính phản xạ ánh sáng trắng dần trở nên trong suốt, lộ ra con ngươi màu nâu mỉm cười phía sau. Có lẽ là cách quá xa, nụ cười vốn nên ấm áp dưới ánh nắng chiều lại làm người ta có ảo giác không chân thật.

"Sao vậy, Kuukyou?" Giọng Aizen từ dưới truyền đến.

"A, không sao ạ." Kuukyou có chút ngơ ngác lắc đầu, "Chỉ là đang nghĩ nên mặc bộ kimono nào mới được, lần trước mua tận ba bộ."

"Vậy à," người đàn ông dưới tầng rũ mắt tự hỏi, sau đó ngẩng đầu lên, "Bộ có hoa văn cá vàng đi, màu xanh biển rất hợp với em."

"Vâng ạ." Cô đồng ý, sau đó vào phòng lấy khăn lông và quần áo để tắm rửa.

"Kuukyou, xong chưa?" Tắm rửa xong lại chờ bên ngoài rất lâu chưa thấy Kuukyou ra, Aizen cuối cùng không nhịn được gõ cánh cửa gỗ. Đứa nhỏ này thay đồ cũng lâu thật.

'Bá-' cửa giấy bị kéo ra, cô bé tóc trắng bạc ôm vẻ mặt không thể nói là ai oán hay là rối rắm đứng trong cánh cửa. Kimono màu xanh biển với hoa văn cá vàng đỏ hỗn độn mặc trên người, đai lưng vàng nhạt kéo dài từ tay cô đến đất, uốn lượn như dòng suối chiếu rọi ánh trăng.

Kuukyou hung hăng bĩu môi, "Bộ quần áo này mặc phiền quá!"

Aizen bất đắc dĩ nhận cái đai lưng thật dài trong tay cô, "Kuukyou không biết mặc kimono sao?"

"Không biết." Cô trả lời rất dứt khoát, không biết là đang giận dỗi ai.

Aizen càng bất đắc dĩ, nhìn sắc trời bên ngoài, tia sáng cuối cùng của hoàng hôn cũng đã dần ẩn về sau núi. Anh ta sửa sang lại quần áo trên người Kuukyou, kéo cô vào phòng, "Nếu không biết mặc sao không nói với anh sớm, đừng cậy mạnh, Kuukyou."

Kuukyou mếu máo, sắc mặt vẫn không quá đẹp.

[Được rồi, mình cứ nghĩ đây là một chuyện rất đơn giản, ai ngờ nó lại phiền toái đến thế!]

Cho nên, khi Kuukyou được Aizen dắt tay một đường đến quán ăn nổi tiếng nhất Seireitei – thật ra là một Izakaya, cô vẫn còn đắm chìm trong sự sùng bái anh Sousuke thao thao bất tuyệt kia.

[Quá lợi hại! Chuyện phiền toái như mặc kimono mà anh Sousuke có thể hoàn thành trong năm phút!]

"Đội phó Aizen, cậu cũng vừa đến sao?" Lúc đi tới cửa, đối diện truyền đến một giọng nữ ôn hoà, tựa như gió xuân tháng tư, ấm áp phất qua mặt.

Kuukyou nghe tiếng nhìn qua, một người phụ nữ với mái tóc dài hơi cuốn mặc kimono nhạt cũng đang nhìn về phía cô, hơi hơi mỉm cười với cô. Sau lưng cô ấy là một cô bé búi hai chiếc sừng dê, thoạt nhìn mới mười hai mười ba tuổi, đang đùa nghịch bộ kimono màu vàng của mình, tựa như rất không tự nhiên.

"Đội trưởng Hikifune, đội phó Sarugaki, chào buổi tối." Aizen lễ phép chào hỏi hai người, "Chúng tôi mới chuẩn bị vào."

"Chúng ta cũng vậy, thật trùng hợp." Người phụ nữ được gọi là 'Đội trưởng Hikifune' ôn hoà cười cười, nhìn Kyuukou chào hỏi, "Em gái này chính là Kuukyou đúng không? Thường nghe Hirako nhắc đến em đấy."

[Hirako?]

Kuukyou giật giật khoé mắt.

[Tên kia rốt cuộc đã tuyên truyền mình đến mức nào ở Gotei 13 vậy?!]

"Suýt nữa thì quên." Aizen có chút ngượng cười với hai người đối diện, sau đó giới thiệu với Kuukyou, "Kuukyou, hai vị này là đội trưởng đội mười hai Hikifune và đội phó Sarugaki."

"Chào buổi tối, đội trưởng Hikifune, đội phó Sarugaki." Đội phó à? Kuukyou có chút tò mò nhìn về phía cô bé vẫn luôn đứng sau đội trưởng Hikifune, vừa lúc cô ấy cũng nhìn qua, đối mặt với tầm mắt của cô xong lại quay phắt đầu đi.

Nhóc con Tsundere!

Sau đó, khi Kuukyou nói với Hiyori cảm giác đầu tiên của mình về cổ, không chút do dự nói ra câu này. Lúc ấy, Hiyori càng không do dự đạp cho Urahara đang cười ở bên cạnh một cái, đá anh về đội mười hai.

"Tuổi của Hiyori và Kuukyou không khác mấy, cứ gọi tên con bé là được." Hikifune kéo Hiyori ra trước mặt, "Hiyori, đừng núp đằng sau không chào hỏi nha."

Hiyori tâm bất cam tình bất nguyện nhìn họ: "Xin chào."

Lúc Kuukyou cảm giác không khí chung quanh cứng đờ thì giọng nói của Hirako cực kỳ đúng lúc từ trong rèm cửa truyền đến, "Này! Ở ngoài lâu vậy rồi mà còn không chịu vào đi!" Sau đó là khuôn mặt vui cười và hàm răng trắng bóng, "Nếu còn không vào là đồ ăn bị bọn này ăn hết đó nhá!"

Trong những tiếng chuyện trò, Hiyori: "Anh nghĩ ai cũng là heo như anh chắc!", Đội trưởng Hikifune "Hiyori, không được vô lễ với đội trưởng Shinji như vậy.", và Hirako oán hận, "Anh không so đo với nhóc.", Kuukyou cuối cùng cũng ngồi vào ghế, hiển nhiên bên trong giờ đã ngồi đầy người. Năm người họ vừa tiến vào thì đã có người lớn tiếng chào đón, "Mấy người tới muộn thật đó! Chỉ còn thiếu có mấy người thôi!"

Kuukyou nhìn qua, là ông chú mặc haori phấn hồng điểm hoa lần trước gặp ở trước cửa đội mười ba.

"Ôi nha, đây không phải là Kuukyou-chan sao!" Ông chú kia hiển nhiên cũng chú ý tới cô, rất hưng phấn mà chạy tới. Ngay lúc Kuukyou phát hiện Aizen đã bị Hirako kéo qua phạt rượu không thể giúp mình ngăn cản ông chú đáng nghi này mà do dự có nên đấm một đấm qua không, một bóng người đã chạy như điên phóng đến trước mặt cô, "Ara ara, đội trưởng Kyouraku, Kuukyou-chan nhà chúng tôi không phải ai muốn ôm cũng được đâu!"

[Khi nào em biến thành người nhà chị thế, Yoruichi!]

Kuukyou chửi thầm, nhưng nể mặt chị đã cản lại công kích giúp cô nên cô không nói câu này ra, "Chào buổi tối, chị Yoruichi!" Giọng nói ngọt ngào đến mức đáng nghi.

Yoruichi run run, cứng đờ quay đầu nhìn cô, không quên duỗi tay sờ trán cô, "Em sốt à?"

Kuukyou vỗ 'bốp' cái tay của chị ấy xuống, đồng thời không thể nhịn được tặng một ánh mắt xem thường qua, "Chị mới sốt ý!"

Yoruichi thở phào vỗ ngực, "Làm chị sợ muốn chết, chị còn tưởng em bị sao cơ!"

Ngay lúc Kyouraku ai oán muốn kháng nghị, anh đột nhiên bị người ta đẩy ra, giọng nữ thanh thuý đến mức hơi nhọn suýt nữa xuyên thủng màng nhĩ của anh, "Đây là Kuukyou đó sao? Vậy mà còn đáng yêu hơn cả tui! A a a~~" thiếu nữ tóc ngắn màu xanh biếc chơi xấu nằm lăn lộn trên mặt đất, "Mashiro thật không cam lòng~~~"

Tất cả mọi người ở đây không hẹn mà cùng rỉ một giọt mồ hôi lạnh to đùng.

"Mashiro!" Kensei đập bàn đứng dậy, rống, "Ngoan ngoãn ngồi lại cho tôi!"

Cô gái hiển nhiên không để bụng lời anh nói: "Không đâu~!"

Bên kia, Kyouraku bị đẩy ra đang nắm tay áo của cô gái đeo kính, tóc tết hai đuôi sam, khóc lóc kể lể: "Lisa-chan, đội trưởng nhà em bị người ta bắt nạt~~~"

Cô gái nhàn nhã dùng cái tay không bị kéo đập rớt móng vuốt của Kyouraku, sau đó nâng chén rượu trên bàn lên nhấp một ngụm, "Đó là vì đội trưởng quá vô dụng."

Kyouraku nháy mắt suy sụp, lập tức bổ nhào vào lòng người đàn ông bên cạnh, "Isshin ơi, Lisa-chan nhà tui nói tui vô dụng á~~~ Kuukyou-chan cũng không cho tui ôm một cái nữa~~~"

"Hahaha, Kyouraku à, đừng đau lòng!" Người đàn ông được gọi là 'Isshin' uống hết chén rượu xong thì đứng dậy, "Nếu anh đã không làm được, vậy Kuukyou-chan đáng yêu cho anh ôm một cái đi!"

[Đây là cái thể loại gì vậy nè!]

Kuukyou phản xạ có điều kiện trốn sau lưng Yoruichi. Cô cảm thấy mình sắp phát điên rồi!

"Được rồi đó mấy người!" Khi hiện trường sắp hỗn loạn đến không thể khống chế, một giọng nữ ôn hoà như gió xuân kịp thời vang lên, "Đừng náo loạn." Sau đó Hikifune quay đầu vẫy vẫy tay với Kuukyou, "Kuukyou ngồi bên cạnh Hiyori đi."

"Nếu Kirio đã nói vậy," Isshin ngoan ngoãn ngồi về chỗ của mình, "Kyouraku, chúng ta vẫn nên uống rượu đi thôi!"

Yoruichi thần bí chớp mắt với Kuukyou, "Sau khi tiệc tan dẫn em đến một nơi." Sau đó ngồi về chỗ của mình. Bên kia, một cô gái tóc đen ngắn cũng đã nhìn họ thật lâu.

Đồng thời Kuna Mashiro cũng đã bị Kensei xách tới chỗ của cổ.

Sau khi ngồi xuống, Hikifune cẩn thận giúp Kuukyou dọn bát đũa, "Kuukyou còn không quen biết người ở đây nhỉ, chị giới thiệu cho em nhé."

Đúng vậy. Kuukyou gật đầu, cuối cùng cũng có thời gian đánh giá người trong phòng.

"Đội trưởng đội một Yamamoto Genryuusai Shigekuni và đội phó Sasakibe Choujirou hôm nay không tới, sau này sẽ có cơ hội gặp mặt."

[Thật ra lần trước gặp rồi.]

Nhưng mà Kuukyou không muốn nhắc đến chuyện mất mặt như vậy.

"Đội trưởng đội hai Shihouin Yoruichi hẳn là Kuukyou rất quen rồi, đội phó của cô ấy chính là Oomaeda Marenoshin ngồi bên cạnh kia. Đội trưởng đội ba là Otoribashi Rojuro......"

Lúc này Hiyori đột nhiên cắm một câu vào: "Chính là người đàn ông tóc dài màu vàng nhìn có vẻ kỳ cục kia kìa."

"Hiyori." Hikifune rất bất đắc dĩ lại ôn nhu nhìn Hiyori, Hiyori quay đầu, rời mắt về phía chén của mình. Hikifune vỗ đầu cô bé, tiếp tục giới thiệu cho Kuukyou, "Tạm thời đội ba chưa có đội phó. Bên cạnh Rojuro là đội trưởng đội bốn Unohana Retsu, đội phó của cô ấy......" Cô dò hỏi nhìn về phía Unohana ở đối diện, gật đầu chào hỏi, "Đội phó Yamada đâu rồi?"

"Người trẻ tuổi mà," Giọng Unohana càng trầm tĩnh ôn hoà hơn Hikifune, "Luôn sẽ có hẹn."

Thì ra là thế! Hai người hiểu rõ nhìn nhau cười không nói, Hikifune quay đầu tiếp tục giới thiệu, "Đội năm thì không nói, Kuukyou biết rồi đúng không?"

Kuukyou gật đầu, "Vâng."

"Đội trưởng đội sáu Kuchiki Ginrei là gia chủ đương nhiệm của một trong bốn đại gia tộc của Seireitei hiện nay – gia tộc Kuchiki, vì hôm nay còn phải chủ trì hội nghị gia tộc nên không đến, đội phó cũng đang trống. Đội trưởng đội bảy là Aikawa......"

"Ông chú đeo kính đen!" Hiyori vẫn luôn canh cánh trong lòng về thái độ của Hikifune với Kuukyou, cuối cùng không nhịn được nữa mà chen vào, "Đội trưởng, ngài giới thiệu như vậy thì Kuukyou nhớ được bao nhiêu chứ! Để em đi!" Sau đó không nói gì đi qua, "Ông chú kỳ quái mặc áo hồng đội mũ rơm kia là đội trưởng đội tám Kyouraku Shunsui, bên cạnh là đội phó của ông ấy Yadomaru Lisa. Anh trai cơ bắp kia là đội trưởng đội chín Muguruma Kensei, con nhóc ồn ào kia là đội phó của ảnh Kuna Mashiro. Ông chú lôi thôi lếch thếch đầu tóc húi cua này là đội trưởng đội mười Shiba Isshin, là đội trưởng đáng ghét suốt ngày chỉ biết quấn lấy đội trưởng nhà tui. Đội trưởng đội 11 là Zaraki Kenpachi, đội phó là Kusajishi Yachiru, hai người này hôm nay cũng không tới. Tui và đội trưởng là đội mười hai. Còn đội mười ba, đội trưởng Ukitake Juushirou của họ là người tốt, chính là ông chú kia!" Hiyori liên miên nói một tràng dài, nhận được ánh mắt dở khóc dở cười của Hikifune thì rất vừa lòng bắt đầu dùng bữa tối của mình.

Kuukyou hoàn toàn bị sự mạnh mẽ của Hiyori doạ sợ, vẻ mặt sùng bái nhìn qua, "Hiyori, cậu thật lợi hại!"

"Hở?" Hiyori giật giật khoé mắt, "Lợi hại?" Hiyori bắt đầu suy nghĩ có phải não của cô bé trước mặt cấu tạo khác người thường hay không.

"Đúng vậy." Kuukyou chớp chớp cặp mắt vàng lục lóng lánh nhìn Hiyori, "Hơn nữa Hiyori nhỏ vậy cũng đã là đội phó."

Đáng yêu quá! Cái gì chứ! Hiyori có phần không chịu nổi bản thân mà quay đầu đi: "Còn tạm!" Thật ra cổ nói không nhỏ.

"Lại nói," nghe thấy đối thoại của hai người, Hikifune quay đầu hỏi Aizen, "Đội phó Aizen, Kuukyou có linh áp tốt như vậy, sao không đưa con bé đến học viện Shino?"

"Chuyện này à......" Aizen nghe tiếng vọng lại, "Con bé còn quá nhỏ, hơn nữa cũng không hiểu đạo lý đối nhân xử thế lắm. Tôi định qua mấy năm mới đưa con bé đến Shino, như vậy tôi cũng yên tâm hơn."

"Đúng vậy, đúng vậy!" Hirako ở bên điên cuồng gật đầu, "Bọn tui dạy Kuukyou còn tốt hơn mấy ông già ở Shino kia nhiều!"

"Shino bây giờ không phải cũng có giáo viên trẻ à!" Yadomaru Lisa bất ngờ chen vào, "Lần trước tôi còn thấy một anh đẹp trai đó!"

"Thật sao!" Kyouraku hưng phấn tham gia thảo luận, "Có mỹ nữ không?"

"Không biết! Lần sau đi xem?"

......

Vì thế, Kuukyou cùng Hiyori vạch đen đầy đầu nhìn đám người kia càng lúc càng lệch đề.

"Hiyori, họ vẫn luôn như vậy sao?"

".......Sự thật rất rõ ràng mà."

Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai lại phải dậy sớm, đột nhiên phát hiện từ lúc nghỉ tới giờ vẫn chưa ngủ nướng được mấy......

Khụ, phần trên là vô nghĩa, cứ xem nhẹ là được. Thật ra mình chỉ là tới xin nghỉ, bởi vì ngày mai phải về trường cũ và họp lớp, nên mai sẽ không có chương mới, ngày kia sẽ có chương.

Bạn nhỏ nào có ý kiến xin hãy giơ tay.

Rất tốt! Không ai giơ tay, tui đi đây! (Nhanh chóng đậy nắp nồi bỏ chạy)

Đội huy của đội bốn là "Hoa chuông" (Rindou)

Hoa ngữ: Thành thật, hiền thục, trọng nghĩa.

Đây là một loài hoa thanh nhã mọc ở núi cao, giá trị dược tính rất cao, theo Bản thảo cương mục ghi lại, "Chủ trị cốt gian hàn nhiệt, kinh bệnh tà khí, kế tuyệt thương, định ngũ tạng, sát trùng độc". Như vậy có thể thấy nó rất hợp với tính chất và tính tình của đội bốn. Hoa ngữ cũng rất thích hợp để nói đội trưởng, đương nhiên tôi tình nguyện tin thánh mẫu thực ra rất phúc hắc.

Có người nói hoa chuông là hoa của ngày 14 tháng 8, nhưng mà không có bằng chứng.