[Bleach] Khoảnh Khắc

Quyển 3 - Chương 24: Hoa tuyết điểm

Tác giả: Di Lệ

Tác giả có lời muốn nói:

Nhắc nhở hữu nghị: Hoa tuyết điểm, đội huy đội mười ba, biệt danh Tuyết liên bông. Hoa ngữ: Hy vọng và tình yêu thuần khiết.

....

Giấy điều nhiệm và băng tay đội phó được đội phó đội một Sasakibe và đội phó đội tám Ise đưa đến. Sau khi sửa sang xong, Kuukyou được các thành viên đội mười đưa tiễn, chính thức dọn đến đội mười ba.

Vừa vào đến cửa lớn, Rukia đã như một ngọn gió chạy vọt qua ôm cô, "Kuukyou! Em đến rồi! Lúc trước nghe đội trưởng nói chị còn không tin! Em đến thật sự quá tốt!"

Kiyone và Sentarou cũng không biết từ đâu chạy ra, lớn tiếng nói: "Hoan nghênh đến đội mười ba, đội phó!"

Khoé miệng giật giật, Kuukyou đang định trả lời, Kiyone đã cuỗm luôn hành lý trong tay cô, "Đội phó, tôi giúp ngài cất hành lý đi."

"A, con nhãi thúi này thật giảo hoạt!" Sentarou hiển nhiên không chịu yếu thế, duỗi tay cướp cái túi hành lý của Kuukyou, "Rõ ràng là ta chuẩn bị trước, sao mi dám giành!"

"Hừ! Dù sao cũng là ta nói trước, mi làm gì được ta!"

"Con nhãi thúi, lần này nhất định phải xử mi!"

"Tới đây tới đây~ Không bắt được~ Không bắt được~"

"..." Kuukyou cực kỳ cạn lời nhìn túi hành lý của mình bay đến bay đi trong không trung, kinh hồn táng đảm nói, "Em có thể tự làm..."

"Được rồi, hai người đừng náo loạn nữa." Tiếng nói ôn hoà như gió xuân mà đến, Ukitake duỗi tay nhận túi hành lý trên không trung, buồn cười nhìn Kiyone và Sentarou, "Hai người muốn làm mất hành lý của Kuukyou sao?"

Hai người vừa rồi còn náo loạn không coi ai ra gì giờ mới phản ứng lại, sau đó xông lên trước, vội cúi đầu khom lưng không ngừng, "Xin lỗi xin lỗi."

"Không sao đâu!" Nhận hành lý từ trong tay Ukitake, Kuukyou xua tay với hai người, lại sau đó nhìn họ gắt gỏng cãi nhau tiếp.

"Đáng giận! Con nhãi thúi nhà mi sao đến xin lỗi cũng tranh với ta!"

"Nói bậy! Rõ ràng là ta nói trước!"

"Ai bảo là mi nói trước! Rõ ràng là ta nói trước!"

"Là ta!"

"Rõ ràng là ta!"

"Là ta là ta..... Là ta!"

Sau đó, một giọt mồ hôi lạnh to đùng rỉ ra. Kuukyou nhìn Ukitake, hắn cũng đang thở dài bất đắc dĩ, nhìn Kiyone và Sentarou cãi nhau liên miên mà lắc đầu, quay đầu cười nói: "Hoan nghênh đến đội mười ba, Kuukyou. Sau này phải nhờ cháu giúp đỡ nhiều hơn."

"A, là cháu mới đúng." Kuukyou hơi cong lưng, trịnh trọng hành lễ, "Xin giúp đỡ cháu nhiều hơn, đội trưởng."

"Không cần đa lễ." Đỡ cô đứng dậy, Ukitake nhìn Rukia, cười nói: "Kuchiki, nhờ em dẫn Kuukyou về phòng đi. Hai đứa cũng đã lâu không gặp rồi, có thể nhân cơ hội này mà tán gẫu một chút." Nói rồi lại vỗ đầu Kuukyou, "Kuukyou cũng vậy, hôm nay cháu cứ nghỉ ngơi chút đã đi."

"Vâng, cháu biết rồi. Cám ơn đội trưởng."

Cuộc sống làm đội phó đội mười ba cứ như vậy bắt đầu trong tiếng cãi cọ của Kiyone và Sentarou.

Nội dung công việc phần lớn là xử lý chút văn kiện, nhưng vì thân thể Ukitake không tốt thường phải tu dưỡng nên Kuukyou thân là đội phó lại thường xuyên phải làm cả công việc của đội trưởng.

"Ách..." Nhìn chồng văn kiện trước mắt, cô vò đầu bứt tai. Tuy đã có một thời gian tiếp xúc, cũng đã dần quen thuộc với tình hình của đội mười ba, công việc cũng đã sớm đi vào quỹ đạo, nhưng chỉ cần đề cập đến vấn đề văn kiện, cô vẫn không có cách nào.

Đội mười ba cơ bản là phụ trách giải quyết những vấn đề hậu cần. Nhiệm vụ nhận được không có quá nhiều nguy hiểm, nhưng lại nhiều chuyện vụn vặt. Từ trinh sát tình báo đến chi viện chiến đấu lại đến tu sửa sau chiến đấu, cơ bản là không đâu không có việc.

Kuukyou thở dài, đang định đứng dậy tìm tư liệu, lại thấy một chén trà nóng được nhẹ nhàng đặt trước mặt, "Đội phó, uống trà đi."

"A, cám ơn." Cô ngẩng đầu lên, thấy Kiyone đang hai tay cầm khay đặt trước người, an tĩnh mỉm cười, lộ ra một nụ cười, "Kiyone lúc an tĩnh thật ra cũng rất thục nữ đấy."

"Ôi? Thật vậy sao?" Nghe vậy, Kiyone lập tức kích động, cao giọng hét về phía ngoài cửa, "Haha! Sentarou, mi nghe chưa! Đội phó khen ta thục nữ đó! Ahahaha!"

Tiếng cười còn quanh quẩn trong không khí, Sentarou đã nhảy uỳnh một cái từ cửa sổ vào: "Con nhóc ngốc này! Mi thục nữ ở đâu cơ! Toàn bộ nữ nhân có chết sạch thì mi cũng không có khả năng thành thục nữ!"

"Tên chết tiệt kia, mi nói cái gì!"

"Mi điếc à!"

"À..." Kuukyou yếu ớt nâng tay lên, cười đến bất đắc dĩ, "Hai người có thể đợi chút lại cãi không? Em muốn thỉnh giáo một số vấn đề."

Kiyone và Sentarou thường xuyên ầm ĩ, nhưng lúc mấu chốt thường là những trợ thủ đắc lực. Dù sao cũng là tịch quan có tư lịch trong đội, xử lý những chuyện kia cũng thuận buồm xuôi gió.

Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào. Ánh sáng đầu thu mang theo màu vàng nhợt nhạt, màu bạc nhàn nhạt, còn có cả cảm giác ấm áp dễ chịu. Phòng chấp vụ khó khăn lắm mới an tĩnh được chút, thì cửa chính lại bất ngờ bị kéo ra. Thiếu nữ tóc đen mang theo gió chạy vọt vào, trên mặt mang theo đỏ ửng khoẻ mạnh, đôi mắt tím sáng lấp lánh, "Kuukyou! Hôm nay chị nghỉ phép đi thăm anh Kaien, cùng đi không?"

"Ru... Rukia?!" Bị âm thanh đột nhiên vang lên doạ, Kuukyou ngẩn người một lát mới phản ứng lại, khó xử nhíu mày, "Nhưng mà em còn việc..."

Rukia thất vọng cúi đầu, nhưng trong mắt vẫn mang theo chờ mong, "Thật sự không đi sao?"

"Uhm..." Đau khổ suy nghĩ một hồi, đột nhiên linh quang loé lên, thiếu nữ bỗng trợn to mắt, trên mặt là ý cười giảo hoạt, "Em đi!"

"Đến thì đến..." Kaien nhếch cao hai hàng mày, nhìn một chồng giấy trước mặt, gân xanh trên trán nhảy loạn, "Sao còn mang theo cả văn kiện đội mười ba đến đây hả! Mày tìm đánh đúng không!"

"Lớn tiếng quá nhá, anh Kaien." Kuukyou dường như chẳng có việc gì ngoáy ngoáy lỗ tai, "Lúc trước ai kéo em xuống nước hả? Đây là báo ứng á~"

Rukia ngồi một bên, nâng chén trà mà dở khóc dở cười. Thật sự cô rất muốn cười, nhưng mà thứ nhất vì lúc còn ở văn phòng Kuukyou đã cười như điên, đến giờ cổ họng vẫn còn đau, thứ hai là nếu cười ra trước mặt anh Kaien thì lại không thích hợp.

Sự nhẫn nại của Kaien hiển nhiên sắp bị diệt sạch, nắm tay nâng lên đều đang tức đến run rẩy, "Chuyện của mình thì tự mình giải quyết đi!"

"A, những lời này còn không phải là dành cho anh Kaien sao?" Thiếu nữ vô tội chớp mắt, "Em giúp anh chia sẻ đã là rất tốt bụng rồi~ Rất tốt á~" Cô ngồi xuống, nhắc bút bắt đầu lật văn kiện, "Làm việc nào! Làm việc đi!"

Chữ thập đỏ nhảy bình bịch trên trán, tự mình đấu tranh vài giây, cuối cùng Kaien thất bại cúi đầu, sau đó bắt đầu cùng xử lý công văn, "Không có lần sau."

Nhưng mà nói thì nói thế, từ đó về sau Kuukyou cứ ôm văn kiện chạy về phía nhà Shiba, tần suất ban đầu là một tháng một lần, sau đó là nửa tháng một lần, giờ đã biến thành một tuần một lần.

Không bùng nổ trong yên lặng thì sẽ chết trong yên lặng!

Vì vậy, Kaien rốt cuộc bạo phát: "Đáng giận! Rốt cuộc ai mới là đội phó đội mười ba hả!"

"Hửm?" Thiếu nữ đang nghiêm túc xử lý văn kiện ngẩng đầu lên, nhíu mày như đang tự hỏi: "Trước kia là anh, bây giờ là em nha~ Anh Kaien chẳng lẽ mắc chứng dễ quên? Có cần em mời đội trưởng Unohana tới khám cho anh không?"

"Không cần!" Kaien phản xạ có điều kiện trả lời, sau đó lập tức phản ứng lại, "Ai mắc chứng dễ quên! Không đúng! Anh đang nói gì?" Ngẩn người, hắn tiếp tục bùng nổ, "Em còn biết chức vụ của em là gì à! Nếu biết em còn mang đến đây làm hả! Đây không phải phòng chấp vụ của em đâu nhở?"

"Không phải á." Kuukyou chớp mắt, ngoan ngoãn gật đầu, "Em đương nhiên biết đây là đâu nha~ Em đâu phải anh Kaien đâu."

"Hừ..." Tựa như đấm vào bông, Kaien rốt cuộc ngã ngồi xuống, hung hăng xoa đầu cô, "Con nhãi nhà em rốt cuộc muốn làm cái gì?"

Không có lập tức trả lời, dừng một lúc, Kuukyou mới từ từ mở miệng, "Em chẳng qua là cảm thấy, nếu làm thế này, về sau anh Kaien trở lại đội mười ba sẽ không cảm giác mới lạ với công việc."

Bàn tay đang vò đầu cô dừng một chút, giọng Kaien rất nhỏ, tựa như còn mang theo thở dài, "Ngu ngốc. Anh sao còn về được chứ..."

"Nhất định có thể!" Thiếu nữ bỗng kích động ngẩng đầu lên, đôi mắt mèo mở to, "Saketsu và Hakusui của anh Kaien không phải vẫn chưa bị phá huỷ sao! Hơn nữa em đã nhờ anh Kisuke, anh ấy nhất định có thể giúp anh Kaien khôi phục linh lực!"

Không khí nháy mắt trầm xuống. Nhưng cũng chỉ là một cái chớp mắt mà thôi, sau đó lại từ từ bình thản lại.

"Con nhóc ngốc." Kaien vỗ đầu cô, đang định nói gì đó, đột nhiên thấy một con bướm đuôi phượng màu đen từ ngoài cửa sổ bay vào, không khỏi kỳ quái chớp mắt, "Bướm địa ngục?"

Con bướm nhẹ nhàng uyển chuyển đáp xuống đầu ngón tay của Kuukyou, giật giật râu. Giây tiếp theo, sắc mặt thiếu nữ tái nhợt đứng bật dậy, sau đó không nói một lời dùng Shunpo biến mất.

"Kuu..." Kaien hoàn toàn không kịp gọi cô lại, nghi hoặc nhíu mày, cuối cùng dời mắt về con bướm địa ngục đang dừng trên bàn gỗ. Vươn ngón tay, con bướm màu đen vẫy cánh bay lên, giật giật râu.

Giọng nói của Ukitake từ trong truyền đến. Hắn nói: "Kuukyou, đội mười do đội trưởng Hitsugaya dẫn dắt ngoài ý muốn gặp nạn trong chiến dịch săn Hollow ở ngoài khu 80, đội mười một đã đến chi viện trước! Lập tức quay về!"

Cái gì?

Ngón tay run lên, con bướm cực lớn lập tức đập cánh bay lên, từ cửa sổ bay ra ngoài.

Sắc trời ngoài cửa nháy mắt trở nên âm trầm.

Tựa như cơn mưa to tầm tã sẽ lập tức rơi xuống.