Bộ Bộ Câu Tâm

Chương 11

Rạng sáng 4h, Lam Diệc Nhiên tỉnh lại, kỳ thật nếu là dựa theo thói quen bình thường, Lam Diệc Nhiên hơn 7h mới rời giường, sau đó tiếp tục ăn điểm tâm, không sai biệt lắm vừa vặn đi làm, có lẽ là bởi vì thay đổi giường, nàng không quen, cho nên 4h liền tỉnh lại.

Lúc nàng tỉnh lại, phát hiện chuyện thứ nhất là trên người mình chỉ có qυầи ɭóŧ, chuyện thứ hai là đồng dạng chỉ có qυầи ɭóŧ Diêu Phỉ Vũ, trước kia Lam Diệc Nhiên đều tắm độc lập, thời học sinh cũng không quen đến nhà tắm công cộng lắm, cảm giác hiện tại, đối với Lam Diệc Nhiên mà nói, không thua gì xích loã.

Lam Diệc Nhiên là kẻ có tiền, có sự ngang ngược, cao ngạo của phú nhị đại, tuy có thể không coi ai ra gì, nhưng vẫn khinh bỉ ý tưởng thiên hạ duy ngã độc tôn. Dùng chăn quấn kín, nhớ Diêu Phỉ Vũ bởi vì mình, một đêm không ngủ, xuất phát từ cảm động nho nhỏ, vẫn là kêu Diêu Phỉ Vũ lên giường ngủ.

Diêu Phỉ Vũ nhìn thấy Lam Diệc Nhiên dùng chăn quấn kín mít, trên mặt còn giống như có chút thẹn thùng, nàng gọi mình cũng qua ngủ, khóe miệng không rõ ràng cười nghiền ngẫm, trực tiếp nằm vật xuống giường nói: "Tốt!"

Diêu Phỉ Vũ nằm chết dí trên giường, động tác cực nhanh, là điều Lam Diệc Nhiên bất ngờ, nàng không có quá nhiều tâm lý chuẩn bị, thân thể cứ theo ý thức xích qua bên cạnh, sau đó nhìn Diêu Phỉ Vũ một thân chỉ có áo trong, dáng người tốt lắm, không có sẹo lồi, cũng nhìn không ra khiếm khuyết, giống hệt mấy cô tiểu thư nhà giàu được nuông chiều từ bé, đều là người thiếu rèn luyện.

Diêu Phỉ Vũ híp mắt: "Như thế nào? Lam tổng, không đưa chăn cho tôi đắp ké sao?"

"A? Nha!" Lam Diệc Nhiên mới phát hiện chăn bị chính mình bao ở trên người, mà Diêu Phỉ Vũ một thân áo trong nằm trên giường, mình lại quên đưa chăn cho cô, sắc mặt có chút ửng đỏ chậm rãi thả chăn ra.

Diêu Phỉ Vũ nhìn thấy Lam Diệc Nhiên chậm rãi thả chăn, thanh tú như sen hé nở trên mặt nước, trong ngượng ngùng mang theo xinh đẹp, có đôi khi phụ nữ đẹp nhất chính là khi ngượng ngùng.

Để chăn xuống, Lam Diệc Nhiên nghĩ nghĩ, nói: "Cô ngủ đi, tôi... Tôi đi tắm rửa." Nói xong liền cực nhanh xuống giường, chạy ào vào phòng tắm. Diêu Phỉ Vũ xoay người, nhìn thấy mông Lam Diệc Nhiên căng đầy, trên mặt nở nụ cười xấu xa.

Chờ Lam Diệc Nhiên vào phòng tắm, Diêu Phỉ Vũ phủ chăn lên, trên chăn mang theo dư ôn, hoà lẫn mùi thơm ngát cùng mùi rượu, Diêu Phỉ Vũ không có bài xích, Lam Diệc Nhiên ở trong lòng Diêu Phỉ Vũ là rất hoàn mỹ. Diêu Phỉ Vũ không có ý muốn ngủ, cho dù hiện tại thật mệt, cô vẫn cố gắng mở to mắt, không phải không quen giường, kỳ thật cô cũng không có thói quen so đo là giường lạ hay quen, cô chỉ biết nếu không uống thuốc ngủ, mình chỉ cần vừa vào giấc sẽ tỉnh lại ngay, so với không ngủ còn mệt hơn nhiều.

Ở trong phòng tắm, tiếng nước đứt đoạn, Lam Diệc Nhiên qua một lúc mới đi ra, nhìn nhìn Diêu Phỉ Vũ, thấy Diêu Phỉ Vũ cuộn mình trong chăn, lúc này mới tự nhiên rất nhiều, bởi vì không có quần áo để thay, trên người vẫn là qυầи ɭóŧ trắng, cũng không tính toán tiếp tục ngủ, mặc y phục cũ vào.

Bây giờ là rạng sáng, quay về nhà mình không thích hợp lắm, có gia nhân ở, nửa đêm trở về luôn không tốt, kỳ thật nhà đối với Lam Diệc Nhiên mà nói, là một gánh nặng, ở công ty làm mệt mỏi, người khác tan tầm về nhà là nghỉ ngơi, mà nhà nàng lại có rất nhiều quy củ, đây quả thật là giày vò, cho nên Lâm Diệc Hoàng sớm đã dọn ra riêng, Lam Diệc Nhiên cũng có ý nghĩ này, có lẽ ra khỏi căn nhà đó sẽ tốt hơn nhiều, ít nhất sẽ có tự do.

Lam Diệc Nhiên tới phòng khách, mở TV, Lam Diệc Nhiên rất ít khi xem TV, phía trước có hai chuyện, công tác và tình nhân, là một trong số những nguyên nhân Lam Diệc Nhiên ở nhà nhiều hơn Lâm Diệc Hoàng. TV mở, thanh âm bên trong liền truyền ra, Lam Diệc Nhiên lập tức tắt đi âm lượng, sợ bên trong Diêu Phỉ Vũ đang ngủ.

TV không bật âm thanh cũng như nấu ăn không công thức, lập tức làm người chán nản vô cùng, huống chi rất ít xem TV Lam Diệc Nhiên, dần dần khởi xướng, TV chiếu phim, tịch mịch, nàng lấy tay nhẹ nhàng xoa huyệt Thái Dương, đầu vẫn còn hơi đau.

"Đầu còn đau?"

Nghe được thanh âm, Lam Diệc Nhiên ngẩng đầu, thấy Diêu Phỉ Vũ đi ra, trên người như cũ chỉ có áo ngủ, dáng người Diêu Phỉ Vũ không tính phi thường S, chỉ là nên nhỏ thì nhỏ, nên có cũng có, hết thảy giống như ưu đãi vừa đúng, đối với Lam Diệc Nhiên thích phụ nữ, thật là có lực hấp dẫn, thất thần đôi chút, Lam Diệc Nhiên nhanh chóng thu hồi ánh mắt: "Đánh thức cô?"

Diêu Phỉ Vũ ngồi vào bên cạnh Lam Diệc Nhiên, mùi hương thản nhiên thấm vào mũi Lam Diệc Nhiên: "Không phải, chỉ là... Ngủ không được."

Lam Diệc Nhiên quay đầu xem Diêu Phỉ Vũ, trên gương mặt thanh tú, hai mắt thật to có chút tơ máu, Diêu Phỉ Vũ mệt là đúng, nhưng ngủ không được, nguyên nhân đại khái cũng giống mình, không quen giường đi, không hỏi, chỉ nói: "Chúng ta tâm sự nhé?"

"Vâng." Diêu Phỉ Vũ "vâng" một câu liền không nói gì, rõ ràng là đem nhiệm vụ tìm đề tài giao cho lão bản của cô – Lam Diệc Nhiên.

Lam Diệc Nhiên nghiêng đầu ngẫm lại: "Nói chuyện của cô đi, cô lớn lên ở M quốc, tôi xem tư liệu của cô, ghi là M tịch."

Diêu Phỉ Vũ nói: "Tôi 7 tuổi tới M quốc, sau đó bắt đầu đọc sách, luôn luôn là một đệ tử tốt, đường học vấn cũng rất thuận lợi, tiểu học, trung học, đại học, một đường đều không có áp lực, bắt được văn bằng, cứ như vậy, kỳ thật nhân sinh của tôi rất bình thường, không có sóng dậy."

Lam Diệc Nhiên cười cười: "Nhân sinh thiếu bốn bề sóng dậy, đa phần là bình thản, kỳ thật ai cũng đồng dạng. Vậy cô là người ở nơi nào? Nói về quá khứ đi?"

"Tôi vốn ở H thị, hiện tại coi như là lá rụng về cội đi." Diêu Phỉ Vũ trêu ghẹo nói, sau đó liền đình chỉ giảng thuật, có một sự tình cô không tiện cho Lam Diệc Nhiên biết, lần này về nước, mục đích là vì chuyện trước đây.

Lam Diệc Nhiên nghe Diêu Phỉ Vũ nói, có chút im lặng, "lá rụng về cội" quá mức tang thương, không phải lời một người tuổi trẻ sức thịnh nên nói: "Nghe ý của cô, là chuẩn bị ở H thị, không định quay về M quốc sao?"

Diêu Phỉ Vũ từ từ thở dài: "Không biết, có một số việc cần làm, có thể sau khi kết thúc tôi sẽ biết tôi nên đi đâu."

Lam Diệc Nhiên có một cảm giác huyền diệu, Diêu Phỉ Vũ nói lời dễ hiểu, nhưng cũng rất mông lung, có lẽ mỗi người đều có bí mật trong lòng không thể nói cho người khác biết, nàng cũng có, cho nên cũng không truy vấn là chuyện gì, sau đó hai người liền không nói, đều trầm tĩnh, chìm đắm vào ý nghĩ của mình.

"Chị thì sao?" Diêu Phỉ Vũ trầm mặc đi qua liền hỏi, kỳ thật rất nhiều chuyện, có ở trong tư liệu Hàn Quốc Đống đưa cho Diêu Phỉ Vũ.

Lam Diệc Nhiên nghĩ nghĩ, nói: "Tôi? Tôi cũng không sai biệt lắm, đều là rất bình thản đọc sách, tốt nghiệp, sau đó công tác, gia đình tôi không cho phép tôi có nhiều tự do, nhân sinh của tôi, đại khái cứ như một con đường đã được dự định tốt." Khẩu khí của Lam Diệc Nhiên có một chút bất đắc dĩ. Miệng ngậm chìa khóa vàng sinh ra, hết thảy đều chuẩn bị tốt, muốn làm gì thì mở miệng liền có, không cần chính mình dốc sức làm, gia tộc ký thác kỳ vọng cũng không thấp. Nhận thức Lý Thục Thiến, cùng Lý Thục Thiến trở thành tình nhân, đã xem như hạnh phúc trong nhân sinh Lam Diệc Nhiên, ít nhất Lam Diệc Nhiên cảm thấy như vậy, đó cũng không phải chuyện tình có thể tùy tiện lấy ra cùng người chia nhau hưởng lợi.

...

Khi mặt trời vươn lên từ sau ánh trăng, Diêu Phỉ Vũ cùng Lam Diệc Nhiên cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc. Thu thập xong, Lam Diệc Nhiên nói: "Tôi sẽ trả tiền phòng."

Phòng là Hàn Quốc Đống định, Hàn Quốc Đống thông minh lanh lợi, nhất định sẽ trả tiền phòng trước, sẽ không để Diêu Phỉ Vũ vị Diêu thị Đại tiểu thư này xuất tiền. Diêu Phỉ Vũ vội vàng nói: "Tiền phòng tối qua đã trả."

Lam Diệc Nhiên lăng lăng, nơi này là khách sạn Sắc Vi, phí dừng chân không thấp, ít nhất có thể ăn mất một phần tư tiền lương của Diêu Phỉ Vũ: "Hôm nay cô nghỉ ngơi đi. Tôi sẽ ghi cô tăng ca từ tối qua đến hiện tại, sau đó... Tiền phòng tôi sẽ chi trả cho cô."

Diêu Phỉ Vũ cả đêm không ngủ, còn muốn ngây ngốc kiên trì đi làm, Diêu Phỉ Vũ không có ngu, chắc chắn sẽ không làm việc ngốc này, cô biết mình không phải siêu nhân, cười cười nói: "Được."

Dẫn Diêu Phỉ Vũ đến bãi đỗ xe, Lam Diệc Nhiên nói: "Phỉ Vũ, nhà cô ở đâu? Tôi đưa cô về."

Nhà Diêu Phỉ Vũ kỳ thật ngay tại phụ cận Lam thị, cô không muốn cho Lam Diệc Nhiên biết chỗ ở của mình, nói: "Không cần, Lam tổng, tôi tự về là được, chị cũng rất mệt mỏi, không cần."

Lam Diệc Nhiên bởi vì say rượu mà gây mệt nhọc Diêu Phỉ Vũ cả đêm, cho dù là viên công của mình, Lam Diệc Nhiên cũng không phải lão bản hà khắc, kiên trì nói: "Không phiền toái, lên xe đi." Khí thế thượng vị giả tẫn hiển, không cho Diêu Phỉ Vũ có cơ hội phản bác, liền lên xe trước.

Diêu Phỉ Vũ cuối cùng vẫn là thỏa hiệp lên xe, tùy tiện nói một địa chỉ gần nhà, kỳ thật xuống xe còn phải đi một đoạn đường, nhưng cũng không phải rất xa.

"Hử? Nhà cô cùng đường với công ty?" Lam Diệc Nhiên khởi động xe, Diêu Phỉ Vũ báo địa chỉ, là đoạn đường tiện nghi nhất, rất nhiều viên công cũng ở đó.

"Tiện đi làm."

"Một người về nước, chắc là không dễ dàng. Kỳ thật như vậy cũng không tính là quá kém." Lam Diệc Nhiên nói thật, không phải đứng nói chuyện sẽ không đau thắt lưng, Lam Diệc Nhiên ngẫu nhiên vẫn sẽ hâm mộ tiểu bạch lĩnh không có gia thế, không có bối cảnh, tự do tự tại.

Diêu Phỉ Vũ cười cười, không trả lời, cô về nước hết thảy đều có mục đích, nói không dễ dàng cũng không đúng, nhưng dễ hơn bao nhiêu, Diêu Phỉ Vũ không rõ ràng lắm, trong lòng toát ra một câu: Biết chỗ đến, mới biết nơi đi.

Xuống xe đi một đoạn đường, mới tới chỗ ở, rót một ly cà phê, trở thành một tập quán, cho dù cô cần ngủ, uống cà phê, nhìn ảnh Lam Diệc Nhiên hồi lâu, nuốt thuốc ngủ, đến giường nằm xuống.

Nhiên à, hình tượng nữ vương băng lãnh ngạo kiều thụ của cưng đâu?