Bộ Bộ Câu Tâm

Chương 41

Diêu Phỉ Vũ cảm thấy không thoải mái, mí mắt hơi mỏi, nhưng không thể đi vào giấc ngủ, cô cho tới bây giờ không thể ngủ vào ban ngày, vì sợ mất ngủ vào ban đêm, không thể không nói, thật sự vất vả.

Bởi vì không thoải mái, ở trong quá trình bay, Diêu Phỉ Vũ cũng chưa nói qua mấy câu, Diêu Phỉ Vũ đã quen chán nản, tiếp tục ngẩn người, mà Lam Diệc Nhiên cũng nhìn ra vẻ mặt Diêu Phỉ Vũ có chút uể oải, nàng cảm thấy cô không thích ứng, giúp Diêu Phỉ Vũ đắp chăn, Diêu Phỉ Vũ quay đầu lại ảm đạm cười, tùy thời không nhiệt tình, thoạt nhìn trái lại hữu hảo, chiếu cố rất nhỏ thanh thản nhận, thật sự tốt đẹp.

Lâm Diệc Hoàng an vị sau Diêu Phỉ Vũ và Lam Diệc Nhiên, từ khi lên máy bay, hắn liền chú ý đến Diêu Phỉ Vũ, thấy sắc mặt Diêu Phỉ Vũ không được tốt, muốn tiến lên, nhưng Lam Diệc Nhiên ở đó, hắn và Lam Diệc Nhiên quan hệ không ổn, khó tránh xấu hổ, ngẫm lại vẫn là từ bỏ.

Ai Cập một nơi thần bí, sự thật sặc sỡ, lần lượt thay đổi, thân ở nơi đó, bạn sẽ thấy những sự thật không thể phân rõ, văn minh phát đạt chờ bạn đến thăm, lịch sử ngay trước mắt bạn, đủ để người mới tới Ai Cập cảm thấy say.

Đám người Diêu Phỉ Vũ trực tiếp bay đến Cairo, ở Ai Cập, mặt trời mọc đại biểu phồn vinh, mặt trời lặn đại biểu suy vong, nơi mặt trời mọc hay lặn, trực tiếp ảnh hưởng tới sự phân bố thành thị, Cairo ở phía Đông, là địa phương phồn hoa nhất Ai Cập.

Người trong công ty sớm chuẩn bị nghênh đón Lam Diệc Nhiên, Lam Diệc Nhiên vừa xuống máy bay đã thấy cấp dưới. Đoàn người ngồi trên chuyến xe đặc biệt, trực tiếp về khách sạn.

Diêu Phỉ Vũ kéo hành lý không nặng, vẻ mặt lại mỏi mệt. Lam Diệc Nhiên cũng kéo một cái va li, muốn giúp Diêu Phỉ Vũ, nhưng Diêu Phỉ Vũ là thư ký, nên làm viên chức Diêu Phỉ Vũ cũng không nguyện ý. Cuối cùng từ bỏ.

Ô tô thong thả trên đường lớn, xe cộ đông đúc, xa xa có rất nhiều đuôi xe, có thể thấy được trình độ bế tắc giao thông ở Cairo.

Diêu Phỉ Vũ ngồi trên xe, ngẩn người, ngón tay lại gảy. Lam Diệc Nhiên an vị bên cạnh Diêu Phỉ Vũ, thấy Diêu Phỉ Vũ tập quán, chẳng biết vì sao có dự cảm xấu, lúc trước nàng hỏi qua Diêu Phỉ Vũ, hiểu rõ đây là động tác theo bản năng của Diêu Phỉ Vũ nên im lặng canh chừng Diêu Phỉ Vũ.

Xe lòng vòng trên cầu hai lần, bởi vì Ai Cập không có ngã tư, cho nên mỗi khi muốn tới chỗ nào, đều phải quanh đi quẩn lại.

Thật vất vả đoàn người tới khách sạn, Lam Diệc Nhiên nhẹ nhàng lắc lắc, phe phẩy Diêu Phỉ Vũ, lúc này mới xuống xe.

Phòng sớm an bài tốt, Lam Diệc Nhiên ở riêng một gian, Diêu Phỉ Vũ kế bên, mấy tùy tùng khác lộ vẻ hâm mộ, đều thầm nghĩ Diêu Phỉ Vũ tiền đồ vô hạn.

Lâm Diệc Hoàng từ lúc bắt đầu đến hiện tại cũng không thể cùng Diêu Phỉ Vũ nói một câu, trong lòng ngũ vị tạp trần, Diêu Phỉ Vũ lộ vẻ mệt mỏi, vốn Diêu Phỉ Vũ sẽ không nói nhiều, hiện tại lại càng im lặng, tâm Lâm Diệc Hoàng khó hiểu dâng lên trìu mến.

Lam Diệc Nhiên và Diêu Phỉ Vũ đi đến phòng ngủ. "Phỉ Vũ, em không sao chứ?"

"A? Không có việc gì, tôi chỉ là có chút mệt mỏi." Diêu Phỉ Vũ nói rất nhỏ.

"Vậy em nhanh chóng nghỉ ngơi đi, tôi xem sắc mặt em không tốt lắm." Lam Diệc Nhiên ôn nhu trả lời.

"Vâng, tôi biết. Cám ơn, Lam... Tỷ."

Tới cửa, phục vụ giúp Diêu Phỉ Vũ mở ra cửa phòng, Lam Diệc Nhiên còn ở bên cạnh. "Lam tỷ, chị cũng đi nghỉ ngơi đi, ngày mai sẽ rất bận rộn."

"Ừ."

Lúc Diêu Phỉ Vũ vào phòng thì quay đầu lại cười, má lúm đồng tiền như hoa.

Đi vào phòng, Diêu Phỉ Vũ đặt hành lý ở cửa, nơi chốn quan sát, cảm thấy không có gì quá mức, mới quay đầu lại kéo hành lý vào, Diêu Phỉ Vũ không có lập tức nằm xuống giường, cô uốn thân ở sofa, còn hơn giường, có thể làm ổ trên sofa khiến cô càng thoải mái.

Ở trên ghế sofa lăn lộn một hồi lâu, Diêu Phỉ Vũ đứng dậy, cầm lấy điện thoại ở khách sạn, gọi đến một dãy số. "Hàn Quốc Đống, ta đến Ai Cập. À... Ta đang mệt, có việc ngày mai hẵng nói."

Nói xong Diêu Phỉ Vũ liền ném điện thoại qua một bên.

Ngồi máy bay cả ngày làm Diêu Phỉ Vũ khó chịu, lúc này thầm nghĩ hảo hảo tắm rửa, cô cầm quần áo liền đi vào phòng tắm.

Hàn Quốc Đống đến Ai Cập một đoạn thời gian, phía trước hắn đã nhận được Diêu Phỉ Vũ mệnh lệnh chuẩn bị tốt ở Ai Cập, nghĩ biện pháp, tìm ra lỗ hổng có thể giúp Diêu Phỉ Vũ nắm giữ Lam thị. Việc này vốn là cực kỳ khó khăn, Hàn Quốc Đống có gan buông tha cho chức vụ thầy cai Diêu thị ở H thị đến dốc sức cho Diêu Phỉ Vũ, người khác có lẽ sẽ không hiểu, nhưng Hàn Quốc Đống thấy rất rõ ràng, Diêu Phỉ Vũ là ai? Đó là nữ nhi duy nhất của Đại lão bản, cũng là người thừa kế duy nhất của Diêu thị, Diêu thị sau này nhất định sẽ nằm trong tay Diêu Phỉ Vũ. Diêu thị còn lớn hơn Lam thị gấp mấy lần.

Hàn Quốc Đống đến Ai Cập trong khoảng thời gian ngắn, thông qua không ít quan hệ, tìm được căn nguyên, căn cứ phân tích, cùng Diêu Phỉ Vũ chỉ thị, Hàn Quốc Đống thành lập một công ty ma, tùy thời chuẩn bị sáp một cước.

Lam Diệc Nhiên trở về phòng, lấy khăn tay, lau sofa một phen mới ngồi xuống, xoa nhẹ ấn đường, nàng cũng có chút mệt mỏi, suy nghĩ: "Lý Lương đại khái đã chuẩn bị xong rồi, hiện tại phải xem mình hoạt động thế nào." Xoay người lấy laptop, mở tư liệu lên nhìn kỹ.

Lâm Diệc Hoàng tinh lực dồi dào, hiện tại có thể nói hắn vô ưu vô lự, tuy Lâm Hướng Bình nhắc nhở, có ý tưởng, nhưng ý thức nguy cơ hoàn toàn không đủ, hắn cảm thấy Lam Diệc Nhiên là nữ nhân, so với nam nhân chính quy như hắn, bất kể như thế nào, ưu thế tranh vị trí thừa kế Lam thị của hắn vẫn lớn hơn một chút.

Lần này tới Ai Cập, Lâm Diệc Hoàng cũng không phải hoàn toàn mang theo tâm tư vui đùa, con người tổng có thay đổi, cũng như Lâm Diệc Hoàng bây giờ, so với hoa hoa công tử nhân vật tầm thường ngày xưa thì tốt hơn nhiều lắm, còn vì sao mà thay đổi, Lâm Hướng Bình nhắc nhở? Hay yêu Diêu Phỉ Vũ say đắm? Này đều không thể nói rõ, có lẽ Lâm Diệc Hoàng cũng vô pháp tra rõ nguyên do, hết thảy đều phát triển trong bóng tối.

Lâm Diệc Hoàng trên máy bay nghĩ tới: "Nữ tử như Diêu Phỉ Vũ, đẹp đến mức mình lần đầu gặp đã hận muộn, có thể làm mình vô tình chậm rãi chìm nổi, nếu như mình cưới được nữ tử này, đó phải chăng là nhân sinh viên mãn?" Ý tưởng trong nháy mắt không khỏi khiến Lâm Diệc Hoàng kinh ngạc, vốn cho là mình sẽ một đường ngợp trong vàng son, như kẻ qua sông, như khách qua đường, mỗi người đều trở thành dấu phẩy hoặc dấu chấm trong sinh mệnh người khác, một khắc này, Diêu Phỉ Vũ trở thành nữ chính trong cuộc đời hắn.

Diêu Phỉ Vũ khiến Lâm Diệc Hoàng cảm thấy như gần như xa, gần là từng đáp ứng hắn tham gia vũ hội của Lam thị, xa là không chịu thu lễ vật nho nhỏ hắn tặng. Người gần ngay trước mắt, một khắc đều bắt không được, điều này làm Lâm Diệc Hoàng dày vò lại hưởng thụ.

Diêu Phỉ Vũ tắm rửa đi ra, tinh thần tốt không ít. Nghĩ nghĩ, cô nên đi gặp Hàn Quốc Đống, ngày mai bên này sẽ đến công ty tìm hiểu sự tình, sau đó thảo luận phương án giải quyết, Diêu Phỉ Vũ phải nhanh một chút biết tình huống hai bên, để bắt đầu sắp xếp.

Điều này có ý nghĩa, Diêu Phỉ Vũ bắt đầu hành động, cũng là nói Diêu Phỉ Vũ bắt đầu xuống tay với Lam thị, cần lợi dụng Lam Diệc Nhiên, tạo dựng quan hệ, điều này không khỏi làm Diêu Phỉ Vũ vốn tâm lãnh phi thường có chút không đành lòng.

Diêu Phỉ Vũ gọi điện cho Hàn Quốc Đống, nói muốn gặp mặt, hỏi địa chỉ.

Hàn Quốc Đống muốn phái xe tới đón, dù sao Diêu Phỉ Vũ mới tới Ai Cập, trong ý nghĩ của hắn, Diêu Phỉ Vũ mặc dù rất có đầu óc, nhưng xuất thân hào môn, nào có năng lực thích ứng?

Diêu Phỉ Vũ cũng là người sợ phiền toái, bất quá ở trong này kêu Hàn Quốc Đống tới đón, không tránh khỏi quá mức rõ ràng, ngẫm lại vẫn là cự tuyệt Hàn Quốc Đống đề nghị. Hỏi địa chỉ liền đi ra cửa.

Lúc đi ngang phòng Lam Diệc Nhiên thì Diêu Phỉ Vũ không tự chủ phóng nhẹ cước bộ, cảm giác có chút sợ sệt, sợ Lam Diệc Nhiên biết mình đi ra ngoài.

Mất kha khá sức lực, Diêu Phỉ Vũ mới đến địa điểm Hàn Quốc Đống nói. Hàn Quốc Đống đứng ở cửa đợi đã lâu, lại không dám gọi điện thoại hỏi Diêu Phỉ Vũ, chỉ có thể lo lắng suông chờ, lúc thấy Diêu Phỉ Vũ, tảng đá lớn cuối cùng rơi xuống.

Diêu Phỉ Vũ đi tới, trực tiếp đi ở phía trước, Hàn Quốc Đống theo sau. "Đại tiểu thư."

"Ừ."

"Hôm nay tôi dẫn theo một người, là bằng hữu bên cạnh tôi." Hàn Quốc Đống nhỏ giọng nói.

Hàn Quốc Đống làm việc có chừng mực, nếu dẫn theo bằng hữu, vị bằng hữu này khẳng định đối với chuyện này có trợ giúp. "Ừ, đã biết."

Diêu Phỉ Vũ ở trước mặt Hàn Quốc Đống là lãnh mạc, hờ hững.

Đến địa phương dự định, một nam tử trung niên mặc âu phục đang ngồi ở bên kia, thấy Diêu Phỉ Vũ và Hàn Quốc Đống tiến vào, nam nhân kia đứng lên, nụ cười toả trên mặt, cong thắt lưng nói: "Diêu đại tiểu thư khoẻ, tôi là Tô Mẫn Hạ." Phi thường đơn giản tự giới thiệu.

"Xin chào, mời ngồi, không cần phải khách khí." Diêu Phỉ Vũ cười nhạt.

Mọi người nhập tọa, Hàn Quốc Đống mở miệng nói: "Tô Mẫn Hạ là lão hữu thời đại học của tôi, hiện tại cậu ấy là Cố vấn Tài chính trong chính phủ Ai Cập, thành tựu không nhỏ."

Diêu Phỉ Vũ nghe xong, quay đầu, mỉm cười nói: "Hạnh ngộ."

Tô Mẫn Hạ lắc nhẹ tay: "Diêu đại tiểu thư khách khí, tôi đây, nửa đời người, nói trắng ra đều đùa vui, không thể so với Hàn huynh, ai da, nhớ tới đại học may được Hàn huynh chiếu cố, cả đời tôi thật sự tịch mịch như tuyết, phập phồng không ngừng, sống đến nửa, cũng chỉ có mỗi Hàn huynh là huynh đệ. Lần này làm phiền Hàn huynh và Diêu đại tiểu thư cho cơ hội."

Tô Mẫn Hạ nói chuyện quả nhiên lão đạo. Đã bưng Hàn Quốc Đống, còn nói sự tình lần này dựa hơi Diêu Phỉ Vũ, hơn nữa cách nói cực kỳ khó hiểu.

Diêu Phỉ Vũ tự nhiên có thể nghe ra ý tứ trong lời nói, cô không để ý, vốn không ai vô tư trả giá, nơi đây còn tồn tại được bao nhiêu lôi phong? Sự thật ngược lại, bởi vì hữu dụng mới có tư cách.