Bộ Bộ Thông Thiên

Chương 3: thất bại

Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Trạng thái vong ngã kéo dài, Diệp Bất Phàm như một kẻ đắm mộng, trên con đường không điểm kết này chậm rãi bộ hành, hắn cảm nhận được cái băng hàn tê tái, cảm nhận được một màu trắng tang tóc, cảm nhận được hàn khí đậm đặc cắt vào da thịt.

Diệp Bất Phàm phảng phất quên đi khái niệm thời gian, không biết bao lâu sau sừng sững ở giữa con đường là một tảng đá đen cao lớn như bia mộ cắm chặt lên đại địa, bia đá tựa hồ trời sinh đã mang theo thâm trầm khí tức, càng tràn ngập cổ lão ý vị.

" Quen thuộc!" Diệp Bất Phàm mơ hồ.

Linh hồn Diệp Bất Phàm chăm chú quan sát, bốn bề bia đá hàn khí ngùn ngụt phun trào, tưởng chừng cực kỳ lạnh lẽo, bất quá, chạm tay mới thấy một luồng khí nóng kỳ dị trực tiếp đi xuyên vào cơ thể, cái chạm tay này mang lại cho Diệp Bất Phàm một cỗ cảm xúc hết sức khó nói, tựa hồ hài tử chạm tay lên khuôn mặt mẫu thân, ấm áp thân thuộc, vừa tương liên vừa xa lạ.

Diệp Bất Phàm thở sâu, tinh thần tập trung quan sát tấm bia đá, giờ phút này bên trên bia đá bỗng nhiên hiện lên dày đặc mạch văn, giống hệt với mạch văn của Diệp Lục Đồ Đằng, tuy nhiên những mạch văn này lại tối giản hơn rất nhiều, tựa hồ một cái bản đồ ẩn chứa quy tắc.

Rất nhanh, Diệp Bất Phàm đã rõ ràng lộ trình, đại não bắt đầu ghi nhớ cùng suy diễn.

Lập tức trước mặt Diệp Bất Phàm, dưới đại địa, mặt đất băng hàn thình lình nứt toác sau đó chậm rãi nhô lên, hiện hữu ra hàng vạn con đường lớn nhỏ, cắt ngang con đường mà hắn đang đứng, nhìn tổng thể thì đây chính là mô phỏng lại mạch văn trên Diệp Lục Đồ Đằng.

Diệp Bất Phàm tiếp tục thôi diễn, không vì sự việc phát sinh mà hốt hoảng, theo mạch văn tối giản trên bia đá Diệp Bất Phàm ẩn ẩn đã nhìn ra con đường thuộc về bản thân, con đường này hướng đông chạy dài, vòng qua một ngọn cao sơn, tận cùng là một gốc đại thụ cực kỳ to lớn, phảng phất muốn chống đỡ cả thiên địa, gốc cây đen nhánh im lìm như Định Hải Thần Châm, tán cây buông dài che kín mấy vạn dặm trời.

Thời khắc này tầm mắt Diệp Bất Phàm có thể xuyên thấu tinh không, nhìn được rõ ràng mọi chuyển biến của thiên địa, tại đó ngàn vạn đạo thiểm điện vặn vẹo đầy trời du tẩu tựa hồ mang theo một loại quy tắc ước pháp vô hình mà hiện tại Diệp Bất Phàm còn chưa thể nào đi cảm nhận.

Sát na, trời đất nổ tung, thiên địa cộng minh thanh âm, trên cao Thiên Khí cuồn cuộn hoá thành một đầu Băng Long gào thét lao xuống đỉnh đầu Diệp Bất Phàm, dưới đất, Địa Khí trực tiếp thẩm thấu, tiến nhập thể nội hắn.

Linh khí nhập thể.

Diệp Bất Phàm gấp gáp, linh khí theo hô hấp, theo 10 vạn 8 ngàn lỗ chân lông điên loạn tuần hoàn chảy xuôi trong kỳ kinh bát mạch, gần như ngay lập tức phía trước đan điền một mũi khoan linh khí lấy tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy trống rỗng thành hình, mũi khoan linh khí gào thét động đãng, khí thế như muốn trực tiếp xé nát đan điền.

Diệp Bất Phàm miệng nhẩm pháp ngôn, tay ấn pháp quyết, ý thức hắn chủ động câu thông cùng mũi khoan linh khí, rất nhanh mũi khoan tiếp cận đan điền, đâm sâu vào bên trong, lúc này đan điền đại môn đóng chặt dưới tác động của ngoại lực bắt đầu có dấu hiệu phản kháng.

Một màn ánh sáng bàng bạc dâng lên cố tình ngăn cản, hai bên khí thế như muốn ăn tươi nuốt sống lẫn nhau, một cỗ đau đớn mãnh liệt dội đến đại não, vùng bụng quặn thắt, tựa hồ ngàn vạn mũi tên tề nhiên công kích, cỗ đau đớn này khiến Diệp Bất Phàm toát mồ hôi lạnh.

Đại môn đan điền quả thực vô cùng rắn chắc, dưới mũi khoan linh khí điên cuồng công kích cũng không chút nào biểu hiện ra yếu thế, quá trình này kéo dài hơn mười hơi thở, đau đớn theo thời gian liên tục dâng lên.

Hơn trăm hơi thở sau, tựa hồ đã đạt đến cực hạn chịu đựng Diệp Bất Phàm há miệng hét thảm, gân xanh cuồn cuộn, hốc mắt phát hồng, khuôn mặt càng vặn vẹo dữ tợn, mồ hôi tắm ướt y phục, cả người như muốn nổ tung.

"Không thể! " Diệp Bất Phàm gầm thét, thanh âm sắc lạnh như tiếng dã thú thống khổ kêu gào, hắn quyết định ngừng lại, dù sao mục đích lần này cũng chỉ là thăm dò.

Theo Diệp Bất Phàm thu công mũi khoan linh khí tự động tán đi, thể nội linh khí biến mất vô tung vô ảnh, bất quá, vùng bụng vẫn âm ỉ đau nhức.

Diệp Bất Phàm thở ra một hơi dư khí, đưa tay vuốt xuống mồ hôi lạnh, bản thân hắn biết quá trình Ngưng Khí khó khăn nhưng không ngờ lại khó khăn như vậy, hắn hoàn toàn không thể chịu đựng quá trăm hơi thở, trong khi muốn mở ra đan điền thời gian cụ thể là bao lâu vẫn còn chưa xác định.

"Cũng đúng! Linh Tu là bên trong vạn người chọn một, nếu quá trình không ẩn chứa trùng điệp khó khăn thì thế gian này hẳn ai ai cũng đều là Tu Giả, làm gì còn có bá tánh phàm nhân!" Diệp Bất Phàm bất lực nói thầm, trấn an bản thân.

Diệp Bất Phàm ngồi tại bên trong động phủ của mình nhắm mắt hồi tưởng lại quá trình Ngưng Khí mà đáy lòng vẫn còn phát lạnh.

Nửa canh giờ sau Diệp Bất Phàm quyết định rời đi động phủ tiến về Hạ Viện Nhiệm Vụ Đường, biết quá trình Ngưng Khí khó khăn tự thân không thể nào thực hiện, hắn muốn tìm Nhiệm Vụ Đường trưởng lão báo danh tông môn nhiệm vụ, mục đích cuối cùng là dùng điểm cống hiến đổi lấy Phá Cảnh Đan đan phương, nếu vẫn còn dư một ít sẽ hối đoái chút linh thạch, hơn nữa, đi hoàn thành tông môn nhiệm vụ rất có khả năng sẽ phải hạ sơn, Diệp Bất Phàm muốn mượn nhờ lần này tiến nhập vào sâu Khâu Sơn sơn mạch, nghe đồn ở bên trong Khâu Sơn linh dược rất nhiều.

Thời điểm Diệp Bất Phàm mở ra cửa động phủ thì Hắc Điểu cũng mang theo bộ dáng hốt hoảng quay về, đầu nó lại trọc thêm một mảng, toàn thân lông vũ xơ xác tựa như mới trải qua một trận kinh thiên chi chiến với đồng loại.

Hắc Điểu nhìn Diệp Bất Phàm bằng ánh mắt cầu khẩn, ánh mắt này khác xa dĩ vãng, là hoảng sợ là bất lực nhưng lại mang theo một chút khoái ý, Hắc Điểu chui vào ống tay áo Diệp Bất Phàm ở bên trong không ngừng run rẩy, thanh âm the thé:" Diệp tử cứu ta!".

"Chuyện gì?" Diệp Bất Phàm biểu tình chán ghét, đối với con chim này càng không có tâm ý giao lưu, bất quá, từ sau khi Diệp Bất Phàm cứu sống nó bên trong Hỏa Trì Khâu Sơn thì Hắc Điểu trước sau như một, luôn miệng muốn nhận hắn làm lão bằng hữu.

Ban đầu đối với một con chim nhỏ biết nói chuyện Diệp Bất Phàm cũng hết sức hiếu kỳ, nhưng qua một tháng tiếp cận, Hắc Điểu mang lại cho hắn không ít rắc rối, lần gần nhất lén lút trộm hơn ba trăm cái nội y của Hạ Viện nữ tu đem treo phía trước động phủ, chuyện này khiến cho Diệp Bất Phàm suýt chút nữa thanh danh mất sạch thậm chí hắn còn bị tống giam vào nhà lao Hạ Viện với cái biệt danh Dâm Tặc Cuồng Ma, may mắn là sau khi Dâm Tặc Cuồng Ma thụ án thì ở bên trong Hạ Viện chuyện nữ tu bị trộm nội y vẫn liên tục tiếp diễn, không những vậy số lượng càng lúc càng nhiều.

Hạ Viện đệ tử buộc phải kiến lập một đội ngũ chuyên rình bắt tên dâm tặc bí ẩn kia nhưng dâm tặc không thấy đâu mà nội y nữ tu vẫn không cánh mà bay, cuối cùng cao tầng Hạ Viện phải ra mặt bày biện đủ loại trận pháp can thiệp thì nạn trộm nội y mới triệt để chấm dứt.

Thời gian đó chủ đề nội y, chuyện về tên Dâm Tặc Cuồng ma tạo nên oanh động dữ dội hóa thành một loại tồn ngôn tựa hồ thâm cung bí sử ở bên trong Hạ Viện.

Diệp Bất Phàm rốt cuộc được thả, Hạ Viện cũng đền bù thanh danh cho hắn không ít linh thạch cùng linh dược, mãi cho đến đoạn thời gian sau này khi nhìn thấy trên tổ Hắc Điểu là những mảnh nội y tam giác, rực rỡ màu sắc xanh, đỏ, tím, vàng thì Diệp Bất Phàm mới rung động minh bạch.

Trước sau đều không ai vu oan giá họa cho hắn mà bản thân hắn đang nuôi trộm ở trong nhà, tuy là như vậy Diệp Bất Phàm cũng không dám tố giác, bởi lẽ ai lại đi tin chuyện một con chim có thú vui ăn cắp nội y? Thậm chí người ta còn dễ dàng suy diễn: Chủ nhân con chim kia là một tên bệnh hoạn, chuyên huấn luyện thú sủng đi làm loại chuyện đồi bại.

Diệp Bất Phàm ánh mắt lóe lên hàn mang, biết có điều không ổn liền nắm lấy cổ Hắc Điểu, nghiến răng nghiến lợi:" Lại có chuyện gì? Ngươi lại đi trộm nội y nữ tu?"

" Không phải! Tất cả là tại ngươi, tên khốn kiếp ngươi vậy mà luyện chế ra Xuân Dược còn dám ép Điểu Gia ăn Xuân Dược, tai họa từ ngươi mà ra! " Bị Diệp Bất Phàm nắm chặt cổ, Hắc Điểu liên tục giãy dụa.

Ngay lúc này chân trời phía xa bỗng nhiên có một đạo thiểm điện xé không tiếp địa, lôi quang động đãng, lại một thanh âm rống giận mang theo mãnh liệt uy nghiêm từ bốn phương tám hướng trực tiếp nổ tung:" Con chim quỷ, bổn tọa phải bóp chết ngươi!".

Thanh âm vừa rơi xuống không khí lập tức liền trở nên ngưng trọng, một cỗ uy áp vô hình từ trên bầu trời Hạ Viện ngang nhiên giáng lâm, sau đó một đạo cầu vồng hướng bên này Luyện Dược Đường phi tốc tiếp cận.

Bởi Bát Cực Đạo Tông khai môn trên thế núi, toàn bộ kiến trúc cũng từ vách núi đào ra, ngay cả hơn ba vạn cái động phủ cũng hình thành theo cách tương tự cho nên một khắc khi thanh âm rung trời nổ tung, tại Luyện Dược Đường hai ngàn động phủ san sát có không ít người nghe thấy, những người này đồng dạng cảm nhận được một vị đại nhân vật đang phẫn nộ giáng lâm.