Bôi Đen Hoàng Đế Bệ Hạ

Chương 6: Khách đến thăm!

Lúc Tân gia trở về kinh ước chừng có đến mười mấy chiếc xe ngựa kéo hành lý, chỉ một mình y phục giày dép của Đại Trân đã chiếm cả một chiếc xe ngựa, còn lại vải vóc quần óc nhiều đến không đếm xuể. Tô Hàng sản xuất rất nhiều tơ lụa, Hoàng thị lại giỏi kinh doanh, mở một cửa hàng chuyên bán đồ cho nữ nhân và tiểu hài nhi trong thành, vài năm nay đã mở cửa hàng trên khắp toàn bộ phủ Tô Châu, kiếm được đầy bồn đầy bát, khiến cho Tân Nhất Lai bội phục không thôi.

Đương nhiên, không phải là Tân Nhất lai không biết kiếm tiền, thân là tiến sĩ của quân đội, bây giờ muốn một ít xà phòng, thủy tinh là rất dễ dàng, chỉ là quan trường Giang Nam hết sức phức tạp, Tân Nhất Lai lại không phải là đầu đất, nói chuyện viết chữ đều phải bắt đầu học lại từ đầu, bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, lúc đến Tô Châu vô cùng an phận, vừa cố gắng thích ứng với quan trường, lạo còn phải quản giáo hài tử, làm sao có thời giờ và tinh lực đi làm những chuyện này – – dù sao trong tay Tân Nhất Lai cũng không thiếu tiền xài. Đối với chuyện nữ nhân nuôi gia đình, một chút áp lực trong lòng, Tân giáo sư cũng không có.

Năm ngoái, trong nhà mình muốn làm hai thứ đồ chơi là xà phòng và thủy tinh, nhưng suy nghĩ lại có thể mình sẽ bị điều đi, mà Tân Nhất Lai và tri châu Tô Châu lại có chút không hợp, đến lúc đó người vừa đi, chỉ sợ chuyện làm ăn sẽ không tốt. Suy nghĩ như thế, nên Tân Nhất Lai cẩn thận quyết định, chờ khi trở về kinh sẽ nói sau, nhưng mà, đồ nhà mình dùng vẫn phải có, chỉ nói với bên ngoài là tốn một số tiền lớn mua từ hải ngoại về, còn đặc biệt chở một ít đưa đến trong kinh hiếu kính Tân lão gia tử, kết quả lại bị Tân lão gia tử viết thư chửi mắng một trận.

“Thừa dịp thời tiết tốt, mau lấy tất cả y phục ra phơi nắng, cho đỡ bị mốc meo. Quần áo mùa đông và đồ da phơi ở chỗ này, tơ lụa và len dạ thì phơi ở dưới tàng cây, sau một lúc lâu nhớ phải cất đi…” Đại Trân chỉ huy bọn nha hoàn sửa sang lại hòm xiểng, cũng đem tất cả các bảo bối mang từ Tô Châu đến đặt lên trên kệ tủ.

Lúc đang nói chuyện, Thụy Hòa và Thụy Xương bước vào sân nhỏ, đi theo phía sau là ba bốn tôi tớ, mỗi người bưng một chậu hoa cỏ.

Đại Trân lập tức ném thứ trong tay xuống nghênh đón, vui vẻ nói: “Vẫn là Đại huynh tốt với ta nhất, biết được ta thích hoa lan, nhanh như vậy đã đưa vài chậu đến đây rồi.”

Thụy Xương bĩu môi nói: “Trong mắt của tỷ chỉ thấy được Đại huynh thôi sao, còn có ta nữa. Mong đợi tới đây lấy lòng, nhưng ngay cả một lời tốt cũng không chiếm được, thật sự là tức mà.”

Đại Trân cười híp mắt kéo cánh tay Thụy Xương nói: “Hai chúng ta đâu phải là người ngoài, cần gì phải nói khách khí như vậy.”

Thụy Xương mở trừng hai mắt, “Lần trước không phải tỷ nói đã mua được một quyển sách, chỉ còn một bản duy nhất từ hiệu sách sao, nếu đã không khách khí, vậy cho ta có được không?”

Đại Trân trừng lớn mắt, chỉ nó nói: “Ngươi cái đồ bánh bánh bao nhân vừng này, thật là giảo hoạt mà.” Ngày thường giả bộ là tiểu thư sinh cổ hủ gàn bướng, thời điểm mấu chốt đã lộ ra bản mặt thật.

“Vậy rốt cuộc tỷ có cho hay không?” Thụy Xương níu cánh tay của Đại Trân không buông, trơ mặt ra làm nũng, “A tỷ a tỷ – – “

Đại Trân lập tức bị nó kêu đến cả người nổi da gà, ôm cánh tay run rẩy nói: “Cầu xin đệ đừng nói như vậy nữa, ta cho đệ vẫn không được sao?”

Thụy Hòa bật cười khúc khích, lắc đầu nói: “Ngàn vạn lần đừng để cho tổ phụ nhìn thấy dáng vẻ mặt dày này của đệ, nếu không, thể nào cũng bị ăn

đánh.”

“Ta cũng không có ngốc, sẽ không làm chuyện không có đầu óc như vậy.” Thụy Xương hoan hoan hỉ hỉ xông vào phòng của Đại Trân, lục tung mọi thứ, chỉ chốc lát sau đầu đầy mồ hôi cầm quyển sách nhỏ đi ra, cao hứng nói: “Vẫn là a tỷ đầy nghĩa khí!”

“Tất nhiên.” Đại Trân ngước đầu lên đắc ý nói: “Sau này đệ đi theo ta đi, sẽ được nổi tiếng, được uống rượu, muốn cái gì được cái đó.”

Thụy Hòa liếc nàng một cái, trách nói: “Học được từ đâu tiếng lóng đó, giống như bọn thổ phỉ vậy.”

Đại Trân cười nói: “Đại huynh, huynh thương ta đi, lần này trở về kinh, ta không còn được tiêu dao giống như trước kia ở Tô Châu nữa, tổ phụ ở trong nhà nhìn, ngay cả xuất môn ta cũng không dám.”

Thụy Hòa không tin nàng sẽ thành thật như thế, hừ nói: “Nếu muội thật sự có thể đàng hoàng đợi ở nhà mười ngày không ra khỏi cửa, ta thua muội mười lượng bạc.”

“Ta cũng đánh cuộc mười lượng bạc!” Thụy Xương sợ bị bỏ quên, vội vàng nói.

Nhưng Đại Trân căn bản không mắc mưu, “Ta không thèm đánh cuộc với các ngươi. Mười ngày tổ phụ mới được nghỉ một ngày, chỉ cần ông ấy không có ở đây, ta muốn đến nơi nào thì đến nơi đó. Buổi tối hôm qua đã nói chuyện với mẫu thân rồi, hai ngày nữa còn phải đi thỉnh an ngoại tổ.”

Dân phong của Đại Lương cũng không bảo thủ, ngày xưa thời điểm Khâm Thiên nữ đế còn tại vị, các nữ tử còn có thể vào triều làm quan, hiện nay mới trôi qua không đến ba mươi năm, mặc dù bây giờ nữ quan đã không còn nhiều, nhưng xuất đầu lộ diện cũng không ít, nhất là thiếu nữ chưa lấy chồng, mỗi tháng sẽ có vài lần được gặp mặt qua lại, để tránh sau này gả cho người ta sẽ rụt rè.

“Vậy tỷ còn giả bộ đáng thương làm cái gì.” Thụy Xương bĩu môi, suy nghĩ một chút, con mắt lại sáng lên, “Khi nào thì chúng ta đi thăm ngoại tổ?”

“A nương chỉ nói mang ta đi, ai muốn cho đệ đi chứ.” Đại Trân cố ý trêu đùa nó nói.

Thụy Xương ưỡn ngực một cái, “Ngoại tổ mẫu rất thích đệ.”

Thụy Hòa không khỏi bật cười, “Lúc ấy đệ rời kinh mới có hai tuổi, vẫn còn nhớ rõ ngoại tổ mẫu rất thích đệ, thật sự là hiếm có. Khó trách mọi người đều nói Tân gia nhị lang là thần đồng.”

Thụy Xương mặt đỏ lên, “Ngoại tổ mẫu nói trong thư.”

Thụy Hòa thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của đệ đệ đỏ bừng có chút không đành lòng, cũng không trêu chọc đệ đệ nữa, ngược lại nói với Đại Trân: “Bắt đầu từ ngày mai ta và Thụy Xương sẽ phải đến Quốc tử giám đọc sách, muội ở nhà một mình không được nghịch phá. Mẫu thân vừa trở về, bên trong phủ còn có rất nhiều chuyện chờ người giải quyết, Tấn ca nhi và Thọ ca nhi còn nhỏ, muội chú ý đến chúng nhiều một chút, chờ thu xếp mọi thứ ổn thỏa rồi hãy đi. Kinh thành không giống với Tô Châu, ngư long hỗn tạp loại người gì cũng có, muội nhớ làm việc cẩn thận, ra cửa phải mang theo nhiều người một chút…”

Thụy Xương ở trước mặt các huynh muội rất có uy danh, hiếm khi thấy dong dài một lần, Đại Trân không dám không nghe, đồng ý từng câu.

Huynh muội ba người nói chuyện một lúc, cho đến khi Hồ ma ma bên người Hoàng thị đến thỉnh Đại Trân, nói là khách nhân của phủ đã đến, Hoàng thị gọi nàng đi gặp khách.

“Chỉ gọi một mình ta?” Đại Trân cảm thấy hơi bất ngờ, “Là khách nhân nào?”

Hồ ma ma trả lời: “Là Tạ phu nhân và Thất nương của bổn gia*, khi còn bé nương tử đã từng gặp hai lần.”

*Bổn gia: Người trong tộc, người họ nội.

Đại Trân vẫn không hiểu ra sao. Ngược lại Thụy Hòa nghĩ tới, “Là Cửu thẩm của nhất tông Thái Châu đúng không, ta nhớ khi trước rời kinh đúng lúc gặp được Cửu thúc vào kinh đi thi.” Tân gia do Thụy Hòa phụ* xây dựng, đã sớm không còn qua lại với bổn gia Thái Châu, quan hệ vô cùng lãnh đạm, cho đến mấy năm trước Cửu gia của Thái Châu bên kia mới tự mình tới cửa, lúc này quan hệ của hai bên mới hòa hoãn đôi chút.

*Phụ: người già lão ông, dùng sau tên người đàn ông tỏ ý tôn kính.

Hồ ma ma gật đầu nói: “Đúng vậy, hiện nay Cửu gia đang làm ở nha môn Kinh Triệu doãn, toàn gia đều đã đến kinh thành, sẽ ngụ ở phía nam Tứ Hồ Đồng.”

Trong lòng Thụy Hòa khẽ động, bởi vì cái gọi là đông phú tây quý, nam bần bắc bỉ ổi, một nhà Tân Cửu gia ở phía nam Tứ Hồ Đồng, có thể tưởng tượng được cuộc sống hàng ngày cũng không giàu có gì. Hồ ma ma chỉ nói ông ta đang làm việc ở nha môn Kinh Triệu doãn, cũng không nói tới chức quan, chắc là vì chức vị không cao, bởi vậy chức quan của Tân Cửu gia tám chín phần không phải là cao trung, nếu không, gần mười năm rồi, cũng không đến nỗi phải đến ở thành nam.

“Đã là thân thích của nhà mình, tại sao không gọi Đại huynh và Nhị lang?” Đại Trân hồ nghi hỏi. Hồ ma ma cười nói: “Hình như sẽ có một vị khách quý tới đây, lão gia đã kêu Đại gia đi qua. Phu nhân nói có lẽ lát nữa sẽ gọi Đại lang và Nhị lang, cho nên để cho hai vị lang quân chuẩn bị trước.”

Ánh mắt của Thụy Xương sáng lên, “Khách quý gì, thần thần bí bí.”

Hồ ma ma chỉ cười, “Cái này lão nô cũng không rõ.” Vừa mới dứt lời, Hồng thúc đã thở hồng hộc chạy đến, từ xa Đại lão (cách gọi kính trọng khi nói về người khác) đã nhìn thấy hai huynh đệ Thụy Hòa, vội vàng ngoắc nói: “Nhị vị lang quân bình an, trong nhà có khách quý, các lang quân mau nhanh chóng đi thay y phục ra gặp khách.”

Thụy Hòa gật đầu đáp ứng, đi về phía trước vài bước, bỗng nhiên ngừng lại, hướng về phía Hồng thúc cười nói: “Nhìn ngài gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, rốt cuộc là dạng khách quý gì, có phải là Thái tử điện hạ đúng không?”

Hồng thúc ngẩn ra, lẩm bẩm nói: “Làm sao mà Đại lang biết được?”

Thụy Hòa cười không nói, đưa tay kéo Thụy Xương một phen, “Đừng thất thần nữa, chẳng lẽ còn để cho Thái tử điện hạ chờ lâu?” Hầu như ngày nào Thái tử điện hạ này cũng chạy đến Tân gia, rốt cuộc là muốn làm gì đây? Lão gia tử nhiều năm làm Thái phó như vậy, sớm đã là người trên thuyền của Thái tử, bây giờ hắn không cần phải hao hết tâm tư nịnh nọt như thế mới đúng.

Huynh muội ba người chia ra hai nơi, bên này Đại Trân tỏ ra thoải mái hơn rất nhiều, bởi vì là thân thích nhà mình, không cần quá đa lễ, Đại Trân đổi một thân thường phục, chải kiểu đầu song hoàn kế xong, lập tức đến đó.

Mặc dù Thụy Hòa nói nàng và vị Cửu thẩm nương này đã gặp mặt, nhưng đã là chuyện mười năm trước, lúc ấy nàng mới hai tuổi, đâu còn nhớ cái gì.

Vào phòng khách, Đại Trân nhìn thấy hai khuôn mặt xa lạ, một người là phụ nhân mặt dài, lớn hơn vài tuổi so với Hoàng thị, khí sắc cũng không tốt lắm, gương mặt vàng như nến, hình như thân thể còn bị bệnh nhẹ. Người còn lại là một tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi, mắt to cằm nhọn, dáng vẻ vô cùng xinh xắn, chỉ là mặc quần áo có hơi lỗi thời.

“Bé mau tới đây.” Hoàng thị vừa nhìn thấy Đại Trân vào nhà, vội vàng cười vẫy tay nói: “Con mau tới đây gặp Cửu thẩm nương đi, trước đây thẩm ấy còn ôm con đấy. Còn có thất nương tử, con phải gọi nàng là Thất tỷ tỷ.”

Đại Trân cười híp mắt vào nhà hành lễ vấn an với Tạ thị, Tạ thị vội vàng gật đầu, hơi có vẻ mất tự nhiên cười làm lành nói: “Đại nương tử đã cao như vậy rồi, dáng vẻ thật sự là rất xinh đẹp.”

Tân thất nương cũng giương mắt nhìn Đại Trân một cái, thấy Đại Trân đang nhìn nàng ta, cuống quít nặn ra vẻ tươi cười.

Dường như Tân thất nương có chút hướng nội, liên tục rũ đầu xuống không thích nói chuyện, Đại Trân vắt hết óc dùng sức muốn thay đổi bầu không khí, blah blah nói không ngừng, nhưng từ đầu đến cuối Tân thất nương chỉ ừ hai tiếng, Đại Trân cũng không còn cách nào khác, dứt khoát để cho tiểu nha hoàn mang điểm tâm lên, coi như là làm hết trách nhiệm của chủ nhà.

Tạ thị cũng không phải là người khéo ăn khéo nói, nhạt nhẽo nói vài câu khen tặng sau đó cũng không biết làm sao nữa, suy nghĩ một chút, lại hỏi trên đường trở về có thuận lợi không.

Rốt cuộc Hoàng thị đã tìm được đề tài, thêm mắm thêm muối kể cho các nàng nghe chuyện bọn họ bị kẻ địch tấn công, bỏ qua thân phận của Cố Hưng, chỉ nói là quan binh nghe thấy tin nên đến cứu, dọa cho Tạ thị sợ đến mặt mày trắng bệch. Ánh mắt của Tân thất nương cũng khẽ nhúc nhích, liên tục nhìn về phía Hoàng thị và Đại Trân.

Nói chuyện linh tinh tán gẫu một hồi, cuối cùng Tạ thị dắt Tân thất nương cáo từ rời đi.

Đại Trân nâng chung trà lên uống một ngụm trà thấm giọng nói: “Thất tỷ tỷ này quả thực rất trầm lặng, con nói đến nỗi miệng khô lưỡi khô, nhưng nàng cũng không lên tiếng, giống như con đang tự nói một mình vậy.”

Hoàng thị cau mày nói: “Ta nhớ trước đây nàng rất hoạt bát lanh lợi, tại sao lại biến thành kẻ đầu gỗ như thế.”

“Con thấy hình như cuộc sống của bọn họ cũng không được tốt, y phục đồ trang sức thoạt nhìn có vẻ đắt tiền, nhưng kiểu dáng lại cực kỳ cũ kỹ. Rốt cuộc cũng là thân thích, có muốn giúp đỡ hay không?”

Hoàng thị lắc đầu nói: “Bọn họ chưa từng mở miệng xin giúp đỡ, nếu ta vô duyên vô cớ tặng tiền tặng bạc, chẳng phải là khiến cho bọn họ không còn mặt mũi. Chuyện tốt không thành, nói không chừng còn chọc cho người ta oán giận. Dù sao Cửu thúc của con cũng có công việc, không đến mức không nuôi sống được cả nhà, chẳng qua là cuộc sống có chút kham khổ mà thôi.”

Đại Trân cũng cảm thấy mình nghĩ có chút đơn giản, xấu hổ vỗ mặt một cái nói: “A nương nói đúng, ta quá suy nghĩ rồi.”

“Rốt cuộc chúng ta và Thái Châu cũng chung một tổ tông, tổ phụ của con đối với bọn họ luôn luôn ôn hoà, chúng ta cần gì phải thân thiết chọc tổ phụ của con mất hứng. Hơn nữa, tục ngữ nói đúng, cứu giúp chứ không cứu nghèo, một lít gạo nuôi ân nhân một đấu gạo tăng kẻ thù*, nếu như bọn họ thực sự không qua nổi nữa, chúng ta ra tay giúp còn dễ nói, lúc này tuy họ nghèo túng, nhưng tốt xấu gì cũng có tôi tớ hầu hạ, trong kinh thành này có bao nhiêu người còn đang hâm mộ bọn họ đấy.”

Một lít gạo nuôi ân nhân một đấu gạo nuôi kẻ thù: có nghĩa nếu bạn đưa ra giúp đỡ nhỏ trong khi người ta gặp khó khăn người ta sẽ biết ơn bạn, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy sau khi vì một lý do gì mà không giúp đỡ nữa thì bạn sẽ trở thành kẻ thù của người đó.( lít, đấu: đơn vị đo lường lượng gạo thời xưa, 1 đấu = 10 lít)

Đại Trân gật đầu liên tục, “Là con không đúng, nữ nhi xin thọ giáo.”

Nàng nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Hoàng thị, đè thấp giọng ra vẻ thần thần bí bí, “Mẫu thân, con nghe nói Thái tử đến phủ.”

Hoàng thị liếc mắt trừng nàng, “Con quản chuyện này để làm gì?”

“Tò mò ạ.” Đại Trân trong lòng ngứa ngáy, như có móng vuốt của con mèo đang nhẹ nhàng gãi, “Thái tử có dáng dấp như thế nào ạ? Trước kia nghe mọi người nói hắn không tốt, chỗ nào không tốt vậy, chờ trở về kinh, lại nghe nói cả người hắn đều là ưu điểm, có thể không kỳ quái sao? Tổ phụ còn gọi Đại huynh và Nhị lang đi, là muốn Thái tử gặp bọn họ sao?”

Hoàng thị vuốt vuốt huyệt thái dương, “Ta cũng chưa từng gặp hắn, nào có biết những thứ này, lát nữa con đi hỏi An ca nhi là biết.” Miệng nói như vậy, nhưng trong lòng cũng khó tránh khỏi hiếu kỳ, đến Đại Lương Triều lâu như vậy, vị quan lớn nhất Hoàng thị từng gặp chính là lão gia tử nhà mình, vô cùng có “dáng vẻ”. Nhưng mà, nghe nói vị Tiểu Thái tử kia gần như ngày nào cũng bị Tân lão gia tử mắng xối xả, có lẽ phong thái cũng khống đến nỗi nào.