Bổn Vương Muốn Tạo Phản

Chương 11: Ngươi Muốn Một Đêm Phong Lưu Với Bổn Vương

Sở Dung Ca nhìn sắc mặt trắng xanh của Phượng Khanh, trong mắt hiện lên đau lòng.

– Người gầy đi rồi.

Bàn tay của hắn nâng lên một nửa, dường như muốn chạm lên gương mặt mà hắn ngày nhớ đêm mong kia.

Nhưng dường như làm vậy là xúc phạm người cao cao tại thượng này, chỉ chầm chậm hạ tay xuống.

Sau đó liền cúi người, quỳ trước mặt Phượng Khanh.

– Thuộc hạ đáng tội chết.

Quay về không có lệnh của vương gia.

Phượng Khanh sực tỉnh.

Y không biết mình ăn phải bùa mê thuốc lú gì của tên tiểu tử này.

Vậy mà ngây người nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú của hắn mãi.

Trong đầu còn miên man nghĩ sao một nam nhân có thể hoàn mỹ đến mức này, hắn dường như đã dầm mưa rất lâu, môi cũng đã trắng bệch rồi, thế nhưng chẳng thể nào ảnh hưởng tới nửa nét soái khí nào của hắn cả.

Y có chút rầu rĩ, rất muốn tát cho mình một cái.

Hiên Viên Diệp Nhiên có lẽ cũng được tính vào hàng mỹ nam tử tuấn tú nhất nhì đi.

Thế nhưng có bao giờ y bày ra bộ dáng không tiền đồ như vậy đâu?

– Ai gọi ngươi về…

Phượng Khanh đỡ trán, câu hỏi ra khỏi miệng thì y cũng biết được câu trả lời luôn.

Hai tiểu tử kia… đúng là ăn cây táo rào cây sung.

Lá gan càng ngày càng lớn, đúng là chủ nào tớ nấy.

Thế nhưng nói gì thì nói, đừng có hở tí là quỳ như thế.

Nam nhân đầu gối có vàng, không biết hả?!

– Đứng dậy.

Nói gì thì đứng mà nói đàng hoàng.

– Nhìn hắn vẫn yên lặng chẳng nhúc nhích, Phượng Khanh trợn mắt nổi giận.

– Chẳng lẽ ngươi cũng muốn bổn vương quỳ lại ngươi mới chịu đứng lên?

– Thuộc hạ không dám.

– Ngươi còn có cái gì không dám? Móng vuốt sắp sờ tới mông bổn vương rồi.

Phượng Khanh buột miệng xong mới nhận ra mình nói lỡ, lúng túng nhìn xuống thì thấy đôi mắt đen thẳm như giếng cổ kia cũng đang ngỡ ngàng nhìn mình, thính tai lập tức đỏ lên.

Khụ… bổn vương lỡ lời, nói sai rồi.

– Nhìn cái gì mà nhìn? Bổn vương chọc mù mắt ngươi bây giờ!

Sở Dung Ca ngây ra một chút.

Rõ ràng bị mắng nhưng khóe miệng lại không kìm được khẽ cong lên.

Lôi lôi kéo kéo một hồi, cuối cùng cả hai lại lăn vào trong phòng y.

Phượng Khanh tránh ánh mắt hắn, lấy ra một bộ y phục khô ráo, ném cho Sở Dung Ca.

Hắn thay đồ xong, mái tóc hơi ướt còn để xõa, dài quá thắt lưng, càng như tôn lên gương mặt tuấn tú hoàn mỹ của nam nhân này.

– Vì sao lại trở về? – Phượng Khanh không nhìn hắn, chỉ dán mắt vào tách trà trên tay.

Vật lộn ở Tử Hoang thành nửa năm, hắn giống như thanh bảo kiếm được mài dũa, càng toát ra khí thế nội liễm sát phạt khiến người khác không tự chủ kiêng dè.

Thanh âm Sở Dung Ca trầm thấp, mang theo một cảm giác vô cùng an toàn.

– Hữu Ảnh gửi tin báo, nội thương của Vương gia trở nặng.

Thuộc hạ liền lập tức trở về.

Phượng Khanh á khẩu.

Từ Tử Hoang thành tới đây bao nhiêu dặm đường chứ? Trong hai ngày đã về tới? Tiểu tử này là chim à?

– Đừng nghe hai tên nhóc kia nói lung tung.

Vết thương cũ mà thôi.

Bổn vương…

Phượng Khanh nói được một nửa, không nói nổi nữa.

Động tác nam nhân kia cực nhanh, chớp mắt đã chế trụ hai cổ tay của y.

Phượng Khanh chỉ mới phản ứng chậm một giây tiểu tử kia đã công thành cướp đất, quen cửa quen nẻo mà cúi xuống, dùng môi mình chặn miệng y lại.

Phượng Khanh cảm thấy trong đầu mình có thanh âm đổ vỡ ầm ầm, kinh hãi đến sững cả người.

Tiểu tử này dĩ hạ phạm thượng đến nghiện rồi hả?! Gan càng ngày càng lớn.

Phượng Khanh giãy dụa, muốn đẩy hắn ra.

Sở Dung Ca ấy vậy mà cực kỳ lớn mật đè lại sau gáy y, ép nụ hôn kia càng sâu hơn.

Hiện tại Phượng Khanh không phải đối thủ của hắn, một chiêu đã bị Sở Dung Ca tóm gọn.

– Ưm… – Phượng Khanh thiếu khí, mở miệng than nhẹ một tiếng, liền bị hắn chớp lấy thời cơ, luồn lưỡi vào trong, cuốn lấy tất cả mật ngọt.

Trằn trọc một hồi, cho tới khi hai cánh môi bị mút tới sưng đỏ lên, Sở Dung Ca mới miễn cưỡng buông y ra.

Phượng Khanh thở hổn hển, chân tay mềm nhũn không nhấc lên nổi.

Trong lòng bi ai muốn chết, bổn vương đã sa sút tới độ này rồi sao?! Bị tiểu tử này hôn tới mềm cả người.

Sở Dung Ca buông y ra, lại cực kỳ nhu thuận quỳ xuống trước mặt y.

Như thể một màn vừa rồi không phải do hắn làm ra.

Phượng Khanh lúc này không còn tâm tư quản cái gì mà đầu gối có vàng không có vàng nữa.

Nắm tay hơi siết lại như thể muốn đánh người, thế nhưng rốt cuộc vẫn nhịn xuống.

Hồi lâu sau, y chầm chậm mở miệng.

– Sở Dung Ca, rốt cuộc ngươi muốn gì? Muốn thân thể này của bổn vương ư?

Sở Dung Ca ngẩng đầu, phức tạp nhìn y một hồi, chung quy vẫn không mở miệng.

Phượng Khanh thấy hắn như vậy, ngừng lại một chút rồi đứng lên, tự mình tháo bỏ y phục trên người.

– Nếu ngươi muốn cùng bổn vương phong lưu một đêm, ta cũng có thể cho ngươi.

Làm đi.

Sở Dung Ca nhìn y thoát áo cởi đai lưng trước mặt hắn, sắc mặt dần dần trắng đi.

Rốt cuộc khi Phượng Khanh cởi ra lớp áo cuối cùng trên người, Sở Dung Ca không nhịn nổi nữa, lập tức bật dậy.

Phượng Khanh nhắm mắt, chờ đợi người trước mặt này đè mình xuống xâu xé hệt như kẻ kia từng làm trong quá khứ, tâm cũng dần dần lạnh đi.

Trong lòng không kìm được tự giễu khổ sở.

Nhìn xem.

Y có khác gì tiểu quan câu dẫn người khác kia chứ? Kiếp trước kiếp này, đều là như vậy.

Chẳng qua đối phương là một người khác thôi.

Thế nhưng thứ Phượng Khanh chờ đợi kia không có xuất hiện.

Sở Dung Ca kéo lại y phục cho y, tự tay mặc lại từng lớp áo một cách cẩn thận chỉnh tề.

Phượng Khanh mở mắt, đôi mắt hoa đào tràn đầy kinh ngạc.

Ngay phía trước y là gương mặt gần trong gang tấc của Sở Dung Ca, đáy mắt hắn tối đen, sắc mặt cũng cực kỳ không tốt.

Sở Dung Ca mặc lại quần áo cho Phượng Khanh xong, cũng không có tách ra mà giữ nguyên khoảng cách gần sát đó, thấp giọng nói.

– Vương gia xem ta là loại người gì? Là loại nam nhân suồng sã chỉ biết tìm hoan trên cơ thể người khác ư? Thứ ta muốn chưa bao giờ chỉ là thân thể người.

Ta chỉ muốn nói— Ta…

Phượng Khanh nâng tay, đặt lên môi hắn.

Đôi mắt hoa đào khép lại, giống như tấm rèm hoa lệ phủ xuống, che đi biểu cảm trong đó.

– Thứ ngươi muốn, ta không cho được.

Ái tình đối với ta, quá mức xa xỉ.

Chân tâm? Chân tâm là cái thứ gì chứ? Viển vông.

Nực cười.

Trong mắt Sở Dung Ca xẹt qua một tia thê lương.

Hắn chầm chậm buông Phượng Khanh ra, lùi lại từng bước một.

– Dung Ca biết được.

Tạ vương gia thành toàn.

Giọng nói của hắn vẫn rất bình tĩnh, thế nhưng lại chẳng khác nào một cây kim đâm vào tâm can Phượng Khanh, nhói lên từng hồi.

– Dung Ca có tội, không dám cả gan cầu vương gia tha thứ.

Thế nhưng hiện tại tình huống nguy hiểm.

Cơ Minh không đáng tin tưởng, hoàng đế đã bắt đầu dò xét Dực quân ở Tử Hoang thành.

Dung Ca lớn mật thỉnh cầu vương gia để ta vì người làm một việc cuối cùng.

Việc thành, vương gia muốn chém muốn giết, hay muốn ta biến mất khỏi tầm mắt của người.

Dung Ca cũng không nửa điểm oán trách.

Phượng Khanh đè nén cảm giác khó chịu trong lòng xuống, thiên ngôn vạn ngữ rốt cuộc cái gì cũng không nói ra lời.

– Ngươi đi đi.

– Vương gia…

– Bổn vương đồng ý với ngươi.

Mau rời đi trước khi trời sáng.

Đừng để Hiên Viên Diệp Nhiên phát hiện ra.

Nếu không cả ta lẫn ngươi đều không tránh khỏi họa sát thân.

– Dừng một chút, y lại nói.

– Bổn vương không cho ngươi được thứ ngươi mong muốn.

Nhưng chỉ cần ngươi giúp ta ngồi lên vị trí kia, công lao phò tá tân hoàng không nhỏ, ta có thể phong ngươi làm thân vương khác họ…

Sở Dung Ca chặn lời y, quỳ xuống tạ ơn.

– Tạ vương gia không giết, thuộc hạ xin cáo lui.

Hắn lúc nào cũng là dáng vẻ phục tùng như vậy.

Phượng Khanh còn từng cảm thán tiểu tử này tuổi còn trẻ như thế, sao lại không bao giờ mưu cầu cái gì cho mình kia chứ? Không thể ngờ tới khi biết được thứ mà hắn muốn, y lại chẳng thể thành toàn cho hắn được.

Sở Dung Ca thật sự y lệnh mà làm, rời đi ngay trong đêm.

Phượng Khanh nhìn bóng lưng hắn rời khỏi.

Trằn trọc trên giường một lúc lâu mới chập chờn thiếp đi.

Tối đó Phượng Khanh nằm mơ.

Y dường như sống lại một kiếp kia, rèm giường trước mặt lung lay chao đảo khi cả thân thể bị lay động kịch liệt.

Sắc mặt Phượng Khanh trắng bệch, người trên thân vẫn không ngừng ra ra vào vào trong cơ thể y, mơ hồ phát ra tiếng thở dốc trầm thấp.

Phượng Khanh nhắm chặt mắt, như mọi lần bị cường bạo, chỉ cần y chịu đựng… Mọi chuyện sẽ qua thôi.

Người kia nhìn thấy tấm lưng run rẩy của y, do dự mà ngừng lại.

Thứ to lớn kia vẫn chôn bên trong huyệt động mê người chưa rời đi, hắn nhẹ nhàng nắm lấy bả vai gầy yếu của Phượng Khanh, lật y nằm ngửa lại.

– Đừng sợ, nhìn ta.

– Giọng nam nhân kia vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Quen thuộc là vì đó là của người rất thân cận với y, xa lạ chính là âm tiết khàn khàn chìm trong bể dục đó.

Người kia… Chưa từng dùng giọng nói gợi tình đó thì thầm bên tai y…

Phượng Khanh mở bừng mắt, sững sờ nhận ra người đang ở phía trên mình lại chính là Sở Dung Ca.

Phượng Khanh run rẩy.

Không… Không thể nào…

Thế nhưng y chưa kịp nghĩ ra nguyên do, người kia đã tiếp tục chuyển động.

Hung khí kia tới tới lui lui trong cơ thể y, công thành đoạt đất, tình triều mãnh liệt.

Hắn hôn xuống, ôn nhu mà triền miên ngậm lấy môi Phượng Khanh.

Nước mắt Phượng Khanh không kìm được trào ra, y ngửa cổ, đáp lại nụ hôn kia, hai bàn tay cũng nâng lên, ôm lấy cổ Sở Dung Ca.

Dung Ca… Sở Dung Ca… Người này là Sở Dung Ca.

Sở Dung Ca dường như rất hài lòng vì hành động này của y, trên môi nở một nụ cười ôn nhu như nước, khẽ thì thầm.

– Phượng Khanh, ta yêu ngươi.

*

Ngày hôm sau Phượng Khanh vào triều, vậy mà lại ngẩn người ra hồi lâu, Hiên Viên Diệp Nhiên thấy y mất tập trung, quở trách cho có lệ một chút.

Rồi thốt lời vàng ý ngọc chuẩn tấu cho y hồi phủ nghỉ ngơi, còn muốn cho thái y tới khám trị, bị Phượng Khanh từ chối, lúc rời đi cũng không buồn diễn kịch tình si với gã, cứ vậy đi thẳng ra khỏi hoàng cung.

Gặp quỷ rồi… Y thế mà… Thế mà còn mơ thấy giấc mơ đáng xấu hổ kia… Còn là bản thân cùng Sở Dung Ca—- sau đó còn… Còn…

Nhớ tới tình cảnh xấu hổ khi y tỉnh lại hồi sáng, Phượng Khanh có thể đào cho mình một cái hố nhảy vào biến mất luôn cũng được!

Điên mất thôi!!

Xe ngựa về Dực vương phủ đi được nửa đường, Phượng Khanh lại ra lệnh đổi hướng, tới y quán của Ngụy Thư.

Tên đan si kia vẫn đầu bù tóc rối y như lần đầu tiên y gặp gã.

Nhìn thấy Phượng Khanh như nhìn thấy ôn thần, la lên oai oái.

– Dực vương điện hạ của ta, ngươi tha cho ta đi được không? Lần này ta thật sự rỗng túi rồi, không có gì đưa cho ngươi hết!

Gã vừa nói vừa lạy ông tôi ở bụi này giấu tay ra sau lưng.

Phượng Khanh cũng lười vạch trần gã, mày nhăn lại, bày ra sắc mặt nghiêm túc.

– Bổn vương không phải thổ phỉ, lần nào tới cũng phải vơ vét cái quán rách của ngươi.

Lần này ta tới thăm bệnh.

Ngụy Vô Thường mắt to trừng mắt nhỏ, trong lòng âm thầm phỉ nhổ.

Ngươi so với thổ phỉ thật oan ức cho bọn họ.

Thổ phỉ có tới ta còn mở cửa mời bọn chúng vào nhà.

Thế nhưng gã cũng chẳng nói lời này ra miệng, chỉ chỉnh đốn lại dáng vẻ nhếch nhác của mình, hỏi.

– Ngươi lại làm sao?

– Tim đập nhanh, nhiều lúc cứ nhói lên, khó thở, ngây người cả ngày không làm được gì, còn làm loạn tâm trí.

Có phải khi trước ngươi châm cứu nhầm huyệt vị hay cho ta uống lộn thuốc rồi không?

Ngụy Vô Thường: – ??????

Cái quần què gì vậy? Triệu chứng bệnh gì nghe như bệnh nan y giai đoạn cuối?

Ngụy Vô Thường đối với bệnh quái lạ cũng rất có hứng thú, nghe vậy liền lên tinh thần, sốt sắng hỏi.

– Thật lạ, ta chưa nghe thấy bệnh này bao giờ.

Có phát sốt hay ói mửa, hay thèm ăn thứ gì không? Đồ chua? Đồ cay?

Phượng Khanh: – ……

Ta bị bệnh.

Không phải mang thai.

Cảm ơn.

Thế nhưng suy nghĩ một chút y vẫn bổ sung.

– Không phát sốt, nhưng rất nóng.

Nhất là vành tai.

Như thể có ai cầm than đỏ dí vào vậy.

Ngụy Vô Thường càng mơ hồ.

– Bệnh tái phát lúc nào? Nặng nhất là khi nào? Là bệnh kinh niên à?

– Mới vài tháng gần đây…

Phượng Khanh làm thế nào cũng không thể nói là tái phát nặng nhất lúc Sở Dung Ca hôn y được, đành nói giảm nói tránh.

– Ở cạnh Sở phó tướng bệnh càng nặng.

Ngụy Vô Thường: – ………..

Cái đệt.

Thì ra quanh đi quẩn lại một ngày, lão tử bị thồn một họng cơm chó từ lúc nào mà không biết.

Còn rất vui vẻ ăn thử.

Vui không? Lão tử cmn không có vui.

Phượng Khanh thấy vẻ mặt Ngụy Vô Thường như nuốt phải ruồi, ngờ ngợ hỏi.

– Ngươi biết đây là bệnh gì à?

Ngụy Vô Thường: – …….

Đại ca, ta mở là y quán.

Không phải thu mua thức ăn cho chó.

Huynh có thể ra ngoài nhìn lại bảng hiệu thử.

Phượng Khanh nhíu mày, không vui.

– Tất nhiên bổn vương biết ngươi mở y quán.

Nếu không còn tới tìm ngươi làm gì?

Ngụy Vô Thường vẻ mặt đầy thương hại.

Với cái EQ này, sống đến tận giờ hẳn là không dễ dàng.

Phượng Khanh rất không có kiên nhẫn đập bàn.

– Ngươi đã biết đây là bệnh gì thì mau nói đi! Bổn vương còn sống được mấy năm? Hay mấy tháng?

Ngụy Vô Thường đột nhiên có một mong muốn bốc cho tên ngu si trước mặt này một liều thuốc xổ.

Xem rốt cuộc y chậm tiêu đến mức nào.

_______

Phượng Khanh mơ mơ màng màng rời khỏi y quán, lại mơ mơ màng màng trở về vương phủ, ngáo ngáo ngơ ngơ vấp phải ngưỡng cửa, thiếu chút nữa đã ngã sấp mặt.

Tả Ảnh vừa đỡ y đứng dậy vừa kinh ngạc nhìn Hữu Ảnh đi phía sau lộ ra biểu tình quái lạ.

Chờ Phượng Khanh quay trở lại vào bên trong rồi mới quay sang hỏi ca ca mình.

– Trên đường xảy ra chuyện gì sao? Vương gia thế này là làm sao thế?

Hữu Ảnh nhìn đệ đệ, lần đầu tiên trong đời á khẩu không có cách nào dùng ánh mắt để giúp cả hai tâm ý tương thông.

Phượng Khanh sau khi đi qua đi lại đụng vỡ vài chiếc bình cổ trị giá liên thành đã quyết định nghe lời Tả Ảnh ngồi yên một chỗ.

Thiên tài học một hiểu mười từ nhỏ như y lần đầu tiên cảm thấy lời nói huỵch toẹt ra kia của Ngụy Vô Thường rất khó nhét vào đầu.

“Bệnh này của ngươi ấy à, gọi là bệnh tương tư.

Ngụy mỗ tài hèn đức mọn, có thể cứu ngươi về từ Quỷ môn quan nhưng vô lực giải dây tơ hồng cho ngươi.

Ta là Vô Thường, không phải Nguyệt lão mà.

Ngươi có phải là như vậy không? Nhìn thấy hắn liền muốn nhìn thêm một chút, lại nhìn thêm một chút.

Hắn vừa đi liền không ngừng nghĩ đến hắn, không nỡ để hắn đi.

Hắn không xuất hiện nữa liền nhớ tới hắn.

Hắn tới gần tim liền đập nhanh, hắn rời đi liền khó chịu.

Hắn buồn ngươi cũng sẽ buồn, hắn vui ngươi cũng sẽ vui.

Bệnh này của ngươi, muốn chữa được phải tìm người lây bệnh cho ngươi mà chữa.

Giống như việc ai thắt nút thì người đó phải là người mở nút.

Ngoài cách này ra, ta cũng bó tay chịu chết.

Hoa Đà tái thế cũng không cứu nổi ngươi.

Còn nói rõ ràng hơn ấy à? Chúc mừng Dực vương điện hạ, ngài động tâm rồi.”

Y động tâm rồi? Y vậy mà động tâm rồi? Động tâm với ai? Chẳng lẽ là… là Sở Dung Ca?

Trong lòng y ngũ vị tạp trần, không ngờ lại cảm thấy có chút mừng rỡ.

Thì ra y cũng thích hắn.

Thì ra Hiên Viên Phượng Khanh cũng thích Sở Dung Ca.

______Tiểu kịch trường_____

Dực vương cuối cùng cũng tỏ tình rồi.

Xin hỏi cảm giác của mọi người khi lết đến đây như thế nào?

Vũ: OZN, tôi chờ ngày Dực vương điện hạ thốt ra câu thích Sở tướng quân héo mòn cả cái thanh xuân.

Hiên Viên Diệp Nhiên: Dao tự cung của Đông Phương Bất Bại mua ở đâu? Trẫm phải ban cho tên thái giám kia mười cái.

Cơ Tường Vân: Đất diễn của bổn cung giống như ví tiền của ngươi vậy.

Thấy không? Chẳng có gì sất.

Ngụy Vô Thường: Cơm chó hai đồng một tô, bốn đồng hai tô tặng kèm một chén thuốc xổ.

Mại dô.

Phượng Khanh: Thuốc tiêu hóa? Bổn vương cũng đâu bị táo bón.

Cút cút.

Qua đường Ất: Nhưng nghe nói ngài chậm tiêu giai đoạn cuối.

Không được thì ta còn có thuốc xổ.

Phượng Khanh: ………..

Bổn vương là trò đùa của các ngươi à?

Sở Dung Ca: Nữ nhân kia không có lương tâm vậy đâu.

Ta cứ chuẩn bị hậu sự cho mình trước đã.