Boss Hãy Cẩn Thận: Phu Nhân Thích Giả Điên

Chương 44: nụ hôn dưới ánh trăng

Đến chiều tối, Nam Thiên Tước lái xe cùng cô về nhà. Nhưng trên đường về, cô thấy ở bên kia đường có rất nhiều người, thò đầu ra nhìn, Nam Thiên Tước nhanh tay kéo cô vào trong:"Rất nguy hiểm".

"Tước, bên đó tại sao lại đông như vậy?"

"Hôm nay là Thất Tịch, cho nên rất nhiều cặp đôi dẫn nhau ra bờ hồ, ngắm trăng, lúc đó Ngưu Lang và Chức Nữ sẽ gặp nhau, đó có thể xem là một hình thức cầu nguyện được bên nhau của những cặp đôi yêu xa".

"Sao anh không cầu nguyện".

Cô không quan tâm, dù có yêu xa hay không, cô cũng muốn được nhìn thấy Ngưu Lang Chức Nữ một lần. Cô cũng muốn có được tình yêu như hai người, dù có cách xa ngàn trùng, một năm chỉ gặp một lần nhưng mà tình yêu đó vẫn còn diễn ra và ngày một dâng lên. Như vậy mới gọi là tình yêu.

"Anh không tin những điều đó, chỉ cần được bên em, dù là bao lâu anh cũng chấp nhận, vả lại chúng ta không yêu xa"

Hồng Tịch Nhan ríu anh:"Dừng xe lại".

Nam Thiên Tước thảo bản năng dừng xe:"Em muốn làm gì?"

"Chúng ta cũng, đi cầu nguyện".

Cô mở cửa xe đi ta, Nam Thiên Tước sợ cô đi lạc cho nên phải đi cùng, xe khóa cẩn thận vì hôm nay rất đông người.

Hồng Tịch Nhan dán mắt lên trời:"Tước, khi nào thì Ngưu Lang và Chức Nữ gặp nhau?"

"Khi về đêm, lúc ánh trăng tròn nhất, và xuất hiện một hình vòng đó là cây cầu Ô Thước, nơi mà hai người gặp nhau".

"Ừm".

Trời đã tối, trăng cũng tròn, sáng muôn nơi, Nam Thiên Tước vừ Hồng Tịch Nhan ngồi dưới một hàng cỏ xanh mướt, ngước mắt nhìn lên trời, cô tuy không thấy được Ngưu Lang Chức Nữ nhưng mà cô cảm nhận được họ đã gặp nhau. Và chia sẻ niềm vui cho nhau.

Đột nhiên, Nam Thiên Tước gọi khẽ cô:"Tịch Nhan".

Theo bản năng cô quay qua, lập tức có một bờ môi mỏng đáp xuống môi cô, từ từ dùng lưỡi tách quai hàm của cô ra, không yên phận lần mò vào, cô chỉ biết, bản thân đã không thể chống cự được nụ hôn nóng bỏng này.

Dưới ánh trăng tròn đêm nay, Ngưu Lang gặp Chức Nữ, còn anh hôn em, trời đất chứng giám, đời này, Nam Thiên Tước anh chỉ yêu mỗi mình em.

Đó là toàn bộ suy nghĩ của Nam Thiên Tước.