Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 1082: Tôi đã cướp anh lan của bà đi rồi đấy, thì sao nào?

Cho dù là bao nhiêu lớp da, cô đều phải lột cho bằng sạch.

Hạ lão gia lắc đầu thở dài một tiếng, đẩy lão thái thái đi khỏi nơi này, hai người không ai thèm để ý đến Du phu nhân.

Trước khi mọi việc được điều tra rõ ràng một cách triệt để, Du phu nhân không thể rời khỏi nhà họ Hạ nửa bước, không đưa bà ta vào trại tạm giam đã là rộng lượng với bà ta lắm rồi.

Nhạc phu nhân chậm rãi bước qua mặt Hạ Như Sương, khiêu khích nói: “Cho dù tôi đây thật sự có không ra gì đi chăng nữa, tôi cũng sắp lấy anh Lan của cô rồi đấy, có bản lĩnh thì đến mà tranh với tôi đi?”

Hạ Như Sương ngẩng đầu, vẻ mặt dữ tợn, ánh mắt đỏ lòm, khiến cho người ta lạnh sống lưng, sởn da gà.

Trong lòng Nhạc phu nhân khẽ run lên một cái, nhưng ngay sau đó bà lập tức gật đầu: “Không sai, cái ánh mắt như thế này mới đúng chứ, thế này mới thích hợp với bà, giả vờ giả vịt làm cái gì? Phải biết sống thật với bản thân chứ.”

Nhạc phu nhân “hừ” một tiếng, kiêu ngạo ngẩng đầu lên, không cẩn thận nhìn thấy Hạ An Lan đang đứng ở gần đó, bà liền cảm thấy gáy mình lành lạnh.

Bà thế mà lại quên mất Hạ An Lan vẫn chưa đi? Nhạc phu nhân mặt mũi đỏ bừng, vuốt vuốt sống mũi, nói với Yến Thanh Ti một câu: “Có tuổi rồi, không thể thức đêm nhiều, đột nhiên bác cảm thấy mệt quá, bác lên gác nghỉ trước đây…”

Nói rồi chạy thẳng một mạch lên gác, cái tốc độ này thật chẳng giống với những người có tuổi chút nào.

Yến Thanh Ti sờ sờ chóp mũi: “Ha ha ha… Bác gái đáng yêu quá bác nhỉ?”

Nhạc Thính Phong gật đầu phụ họa: “Đúng thế, tính cách của mẹ con quả thực có chút hoạt bát.”

Hạ An Lan thản nhiên nói: “Những người không hay dùng não, tính cách đều hoạt bát.”

Khoé miệng của Yến Thanh Ti cứng đờ, bác nói thế tức là bảo Nhạc phu nhân không có não à?

Cô rất muốn nói một câu: Giờ thì con hiểu tại sao bác vẫn độc thân rồi, bác như thế này bảo sao lại không lấy được vợ?

Nhạc Thính Phong lại chẳng hề tức giận chút nào, bởi vì… người ta nói đúng mà, mẹ anh ấy à, thật sự là ra khỏi cửa hay để quên não ở nhà lắm!

Yến Thanh Ti nói với Nhạc Thính Phong: “Anh với các bác về trước đi nhé, bây giờ thực sự cũng hơi muộn rồi.”

“Được, vậy anh và mọi người về trước đây, em cũng nghỉ ngơi sớm nhé!”

“Được, em biết rồi!”

Yến Thanh Ti và Hạ An Lan tiễn Nhạc Thính Phong và người nhà họ Tô ra tận ngoài cửa.

Lúc sắp đi, Nhạc Thính Phong ôm lấy Yến Thanh Ti: “Ngày mai anh lại đến gặp em nhé.”

“Ừm!”

Yến Thanh Ti nhìn theo cho đến lúc bọn họ đi hẳn.

“Vào nhà thôi con.”

Yến Thanh Ti đi cùng với Hạ An Lan. Trời về tối trở nên lạnh lẽo hơn, tuy Yến Thanh Ti chỉ mặc một cái váy rất mỏng, nhưng cô lại cảm thấy thoải mái hơn, đầu óc căng thẳng cả một buổi tối cuối cũng cũng được thả lỏng.

Yến Thanh Ti gọi một tiếng: “Bác ơi, bác thực sự chưa từng hoài nghi con sao?”

“Nghi ngờ cái gì nào? Nghi ngờ việc con có phải là con gái của Tiểu Ái thật hay không? Hay là nghi ngờ nhân phẩm của con?”

“Cả hai ạ, hôm nay người phụ nữ kia nói, kết quả xét nghiệm ADN trong tay ả ta cho thấy con và bác không có máu mủ thân thuộc gì cả.”

Hạ An Lan cười nói: “Bác sẽ ngu xuẩn đến mức đó sao?”

Yến Thanh Ti cười cười.

Hạ An Lan xoa đầu Yến Thanh Ti: “Cho dù trước kia con đã gây ra những tội lỗi gì, đó không phải lỗi tại con. Lúc chúng ta vừa gặp nhau bác đã nói rồi, sau này, có bác ở đây, bác sẽ không để con phải chịu thiệt thòi nữa.”

Yến Thanh Ti ngẩng đầu: “Con cám ơn bác!”

“Đừng có khách sáo với bác như thế, mau đi ngủ đi. Về chuyện của Hạ Như Sương, bác nhất định sẽ cho con một câu trả lời thoả đáng.”

Yến Thanh Ti do dự một lát nói: “Bác, con nghĩ Hạ Như Sương nhất định có liên quan đến vụ bắt cóc mẹ con năm đó.”