Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 1417: Vợ tôi dặn không được uống rượu

Giang Lai gật đầu: “Vâng!”

Nhạc Thính Phong không tin Uông Tích Vũ có cảm tình gì với mình. Anh cảm thấy con ả này có mưu đồ gây rối, anh bảo Khúc Kính xuống tay với tập đoàn Tam Vương, gần đây đoạt nhiều dự án mà họ nhắm tới. Gần, đây, cổ phiếu của Tam Vương liên tục rớt giá, bọn họ là người rõ nhất mình bị mất bao nhiêu tiền.

Chẳng bao lâu sau, Lý thị trưởng đi tới, thấy Nhạc Thính Phong thì kinh ngạc: “Không nghĩ Nhạc tổng tiếng tăm lừng lẫy lại trẻ thế này, ngưỡng mộ đã lâu. Thấy người xuất sắc như cậu, tôi thật muốn gọi con gái tôi lại giới thiệu đấy.”

Nhạc Thính Phong cười nhẹ: “Thị trưởng Lý quá khen rồi, cảm ơn ngài đã nâng đỡ, nhưng xin lỗi, tôi đã kết hôn rồi.”

Thị trưởng Lý bày ra vẻ mặt đáng tiếc, sau đó nói: “Kết hôn rồi cũng tốt, đàn ông kết hôn rồi sẽ có trách nhiệm hơn.”

Hôm nay ông tổ chức bữa tiệc này là muốn gặp gỡ các doanh nhân của Lạc Thành, thứ là muốn nhìn xem có thanh niên nào tài tuấn thì sẽ giới thiệu cho con gái, vất vả lắm mới nhìn trúng một người thì người ta lại đã kết hôn.

Hàn huyên thêm một lúc, thị trưởng Lý lại có việc rời đi.

Xoay người đã thấy Uông Tích Vũ bưng hai ly rượu đi tới, cô ta nói: “Nhạc tổng, không ngờ hôm nay lại gặp anh ở đây. Chuyện hôm đó em thành thật xin lỗi, mong anh không để ý, em mời anh một ly.”

Nhạc Thính Phong coi thường, đáp: “Bà xã đã dặn dò tôi không được uống rượu, hôm nay tôi chỉ uống nước trái cây thôi.”

“Không ngờ Nhạc tổng lại sợ vợ như thế.”

Nhạc Thính Phong: “Ừ, đúng thế, tôi rất sợ vợ tôi.”

Giống như đang khoe khoang, tôi sợ vợ, tôi kiêu ngạo!

Uông Tích Vũ cắn răng, Nhạc Thính Phong như thế làm cô ta có ra chiêu số nào cũng chẳng ăn thua.

Trong lòng cô ta sốt ruột, nếu không thể nắm chắc cơ hội này, cô ta lo lắng về sau sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa.

“Sếp, Uông Tích Vũ kia cứ bám dính lấy ngài, hay chúng ta về trước đi?”

“Tương kế tựu kế.” Nhạc Thính Phong bị Uông Tích Vũ bám tới phát cáu lên, cả ngày cứ có ruồi muỗi bay vo ve trước mặt thế này sao anh không bực cho được, phải giải quyết triệt để một lần cho xong.

Anh không muốn trong lúc Yến Thanh Ti mang thai mà mình lại có đuôi bám theo ở bên ngoài.

Nhạc Thính Phong xoay người đi toilet, Uông Tích Vũ lập tức ra hiệu cho người đằng sau.

Trợ lý của Uông Tích Vũ đi tới cạnh Giang Lai, cười cười: “Trợ lý Giang cũng tới à?”

Giang Lai cười đáp: “Tôi chính là cu li của ông chủ, sếp tôi ở đâu thì tôi ở đó thôi.”

Trong tay anh cầm một ly champagne, một ly nước trái cây của Nhạc Thính Phong.

Trợ lý của Uông Tích Vũ nói chuyện với Giang Lai một hồi, đột nhiên nói: “A, hình như người đang nói chuyện với thị trưởng Lý là nhị thiếu gia của Tô gia phải không?”

Giang Lai quay đầu nhìn, trợ lý của Uông Tích Vũ nhanh tay bỏ một viên thuốc vào ly nước trái cây, viên thuốc lập tức bị hòa tan trong nháy mắt.

Sau đó lúng túng nói: “Ai nha, nhìn nhầm rồi, nhìn nhầm rồi… Anh cứ nói chuyện đi, Uông tổng tìm tôi rồi.”

Giang Lai gật đầu.

Một lúc sau, Nhạc Thính Phong đi ra, Giang Lai đưa nước trái cây cho anh, hai người cúi đầu thì thầm mấy câu.

Sau đó, Uông Tích Vũ nhìn thấy Nhạc Thính Phong uống cạn ly nước trái cây kia, khóe môi cô ta nhếch lên, trong ánh mắt hiện lên vẻ ăn chắc.

Rất nhanh, cô ta thấy Nhạc Thính Phong nói với thị trưởng Lý mấy câu rồi rời đi, cô ta nháy mắt với trợ lý một cái.

Ra khỏi sảnh tiệc, đi qua một hành lang dài, đột nhiên Nhạc Thính Phong cảm thấy không ổn lắm, anh lắc lắc đầu, sau đó liền ngã ập xuống.

Giang Lai đỡ lấy anh, kêu to: “Sếp, sếp…”

Vừa kêu hai tiếng thì một cơn đau đớn từ gáy truyền tới, Giang Lai chưa kịp quay đầu nhìn xem là ai thì đã ngất đi.

Uông Tích Vũ mang theo trợ lý và mấy người khác nhanh chóng xuất hiện: “Mang đi!”