Bọt Biển

Chương 38: 38 Anh Ta Là Nguyên Nhân Khiến Cô Ly Hôn S

- "Hạ Hiểu Di! Tại sao cô cứ như âm hồn bất tán bám lấy anh ấy không buông vậy hả!"

Ngô Sở Doanh sau khi biết được chuyện cô đã trở về, chẳng những thế còn mang theo một đứa trẻ.

Cô ả như phát hỏa mà đập phá mọi thứ trong nhà xả giận.

Nghĩ đến những tháng ngày sau này, hắn sẽ bởi vì như thế mà trở về bên cạnh Hạ Hiểu Di, trong lòng Ngô Sở Doanh vô cùng bất an.

- "Không được, tuyệt đối không được...!Bằng mọi cách không thể để hai người họ quay lại với nhau.

Đúng! Nhất định không thể, Từ Di Trạch là của tôi, là của tôi mà thôi!"

Ngô Sở Doanh thần trí như bị xáo trộn bắt đầu lảm nhảm một mình.

Những năm qua ở bên cạnh hắn, cũng chẳng thể lây động được hắn huống hồ bây giờ Hạ Hiểu Di quay về lại càng mong mang hơn.

Buổi tối đó sau khi trở về nhà, không thể phủ nhận rằng cảm giác gặp lại hắn, cảm giác nụ hôn đó mang lại đã vô tình khơi dậy đoạn tình cảm những năm qua cô đã chôn chặt đi.

Có lẻ bởi vì đã vui chơi cả ngày nên sau khi tắm rửa xong cô bé cũng lăn ra ngủ rất ngon.

Dáng vẻ này đúng là rất giống! Những năm qua mỗi khi nhìn con, cô lại bất giác nhớ đáng dáng vẻ của hắn.

Nghe được những lần gặp gỡ giữa Dora và Từ Di Trạch, cô cũng tin rằng tình cảm bố con luôn luôn có sợi dây gắn kết.

Khi còn ở Pháp, thi thoảng Dora cũng hay tò mò hỏi cô về ba.

Cô bé khi đó ngây thơ diễn tả lại ba mẹ của các bạn nhỏ đồng trang lứa bằng đôi mắt thích thú.

Cô cũng không biết phải dùng những lời lẻ gì để nói với con, không biết phải giải thích với cô bé như thế nào.

Những lời lẻ non nớt này lại như một vết dao cứa vào tim cô, cô đã thật sự ích kỷ.

Bởi vì mong muốn của bản thân mà sẵn sàng lấy đi hạnh phúc mà con vốn dĩ nên được hưởng trọn vẹn.

Những ngày sau đó cuộc sống của cô cũng đã bắt đầu xuất hiện nhiều biến động.

- "Thiên Hàn! Sao anh lại đến đây?"

Lãnh Thiên Hàn hôm nay lại tự thân đến Hạ gia để tìm cô và Dora.

Nhưng hôm nay là ngày nghĩ cuối tuần, nên bà Hạ đã đưa cô bé ra ngoài dạo chơi, trong nhà chỉ còn Hạ Hiểu Di.

- "Hôm trước anh có đến, nhưng em không có ở nhà.

Anh hẹn khi khác đến chơi với Dora, con bé không có ở nhà sao?"

- "À, vừa cùng bà ra ngoài rồi!"

Cô mỉm cười đáp.

- "Em...!Không định mời anh vào trong sao?"

Nếu không nhờ Lãnh Thiên Hàn gợi ý, cô suýt chút thì đã quên mất phép tắc cơ bản này.

Cả hai trò chuyện được một lúc, bởi vì có chuyện cần giải quyết nên anh ta cũng không nán lại nữa.

Xe của Lãnh Thiên Hàn vừa rời khỏi, Hạ Hiểu Di còn đang loay hoay khép lại cổng thì đột nhiên bên cạnh lại xuất hiện thêm người, cô có chút giật mình nhưng sau đó cũng kịp bình tĩnh.

- "Gặp ma sao!"

Từ Di Trạch nhíu mày hỏi.

- "Anh đến đây làm gì?"

Cô cũng không lạ gì câu từ móc mỉa người khác, liếc mắt nhìn hắn một cái rồi thờ ơ hỏi.

- "Xem ra đây mới là nguyên nhân khiến cô muốn ly hôn nhỉ?"

Cảnh tượng đôi ngã chia ly, tiễn biệt nhau khi nãy hắn cũng đã nhìn thấy, và không mấy hài lòng.

Ghen tuông sao? Chính là như thế!

- "Tùy anh nghĩ thôi, tôi không có nhiệm vụ phải giải thích."

Hạ Hiểu Di xoay người định đóng cổng nhưng Từ Di Trạch nhanh chóng đưa tay giữ lấy.

- "Tôi đến tìm Dora, không rảnh tìm cô đâu."

Cái gã này rốt cuộc là sao vậy chứ? Hắn cứ tùy tiện nói ra suy nghĩ của mình mặc kệ đúng sai mà áp đặt lên người khác không cho phản biện thế à!

- "Dora không có ở nhà.

Mau bỏ tay anh ra! Tôi còn phải đóng cổng."

- "Ra là vậy.

Cũng đúng, bởi vì như thế cô mới có thời gian hẹn hò chứ!"

Bao nhiêu năm qua tình cảm cô dành cho hắn nhiều như thế đổi lại là sự nghi ngờ dai dẳng chẳng hồi kết.

Hạ Hiểu Di bật cười nhìn hắn.

- "Từ Di Trạch, chúng ta ly hôn rồi! Tôi quen ai, đến với ai là quyền của tôi.

Không liên quan đến anh đâu."

Nhìn thấy sắc mặt hắn bắt đầu khó coi, Hạ Hiểu Di cũng thuận nước đẩy thuyền, không ngần ngại mà bồi thêm một câu tiếp theo khiến ai đó thật sự sôi trào.

- "Tôi có nên nghĩ rằng Từ tổng....!là đang ghen tuông hay không!"

Bị đoán trúng trọng tâm, Từ Di Trạch đôi mắt bắt đầu đảo hướng, thẹn quá hóa giận mà lên tiếng phản biện.

- "Vớ vẩn! tôi mới không thèm làm điều đó.

Ai lại ghen tuông với cái tên đó chứ!"

Đây là lần đầu tiên cô được chiêm ngưỡng bộ dạng bị người ta nắm thóp như thế này của hắn.

Hạ Hiểu Di trong lòng cười thầm.

- "Hy vọng là không phải!"

Nghe được lời giễu cợt này hắn lập tức liếc nhanh mắt nhìn chằm chằm vào cô.

- "Gì đây? cô đang chọc điên tôi sao!"

Hạ Hiểu Di cũng không thèm đôi co, bỏ lại hắn ở cổng mà lật đật đi vào trong.

Nhưng  Từ Di Trạch đã kịp kéo lấy tay cô quay lại, lực kéo bất ngờ khiến cô không giữ được thăng bằng mà ngã vào người hắn.

Khoảnh khắc đó cô có thể nghe rõ nhịp đập rộn rã của trái tim, hơi thở ấm áp mà đối phương truyền tới, còn có hương bạc hà thơm dịu nhẹ phát ra từ người hắn.

Mọi thứ khiến cô nhớ đến tháng năm đó, tháng năm hạnh phúc mà cô từng có được.

Đôi má cũng nóng ran, cô lập tức thoát khỏi người hắn.

Nhìn thấy hành động vội vã rời khỏi này của cô khiến hắn có chút tức giận.

- "Nghe đây, tôi mặc kệ cô gặp gỡ Lãnh Thiên Hàn.

Và còn...!yêu đương với hắn."

Nói đến đây hắn có chút không cam lòng, nhưng vẫn quyết định nói cho xong một câu tròn trĩnh.

- "Nhưng tôi tuyệt đối không cho phép anh ta tiếp cận Dora."

- "Anh nực cười quá đó! Anh bởi vì tư thù cá nhân mà nhẫn tâm làm thế với con bé sao? anh làm ba kiểu gì thế!"

Hạ Hiểu Di bất mãn lên tiếng.

- "Là ai hả! là ai đã gây ra chuyện ngu ngốc này! là tôi sao? Hạ Hiểu Di, cô cũng bởi vì bản thân mà thôi.

Dora vốn dĩ đã có môt gia đình hạnh phúc, có cả ba và mẹ.

Còn có ông bà....!Bây giờ cô có tư cách gì trách ngược lại tôi hả!"

Hạ Hiểu Di bởi vì những lời lẽ này của hắn mà làm cho im bật.

Hắn nói đúng, mọi chuyện nên bắt đầu từ cô kia mà! chính cô gây ra điều sai trái.

Nhận ra rằng khi nãy bởi vì kích động nên đã lớn tiếng trách móc cô.

Chuyện năm đó đều là tại cả hai người, lỗi không phải của riêng một ai.

Từ Di Trạch thở dài một hơi nặng nhọc trầm giọng nói thêm.

- "Tôi không mong bản thân sẽ làm ra chuyện quái dị gì tiếp theo đâu.

Mong cô nhớ kĩ cho!"

Nói rồi hắn cũng lập tức rời đi.

Hạ Hiểu Di nâng mắt nhìn theo bóng lưng của hắn.

Vẫn là bộ dạng cao ngạo đó chẳng thay đổi chút nào!.