Bước Vào Giang Hồ Gặp Giai Nhân

Chương 13: 13 Âm Mưu

Trải qua không biết bao lâu, ước chừng hơn một tháng, cuối cùng Tề Nghiên Dương đã bị áp giải đến Giao Châu.

Tri phủ nơi đây là Chung Tử Ly, khoảng ba mươi tuổi dáng người có mập mạp, râu để quai nón thường mặc bộ quan phục màu đỏ thêu chim hạc, đội ô sa lệch sang một bên trông cứ như kẻ ngốc.

Nếu không phải hắn mười năm trước đỗ thám hoa, không chừng người ta sẽ cho rằng Chung Tử Ly chính là mua chuộc để ngồi lên vị trí này.

Tề Nghiên Dương tay chân đều mang xiềng xích, trên người vận một bộ y phục nhạt màu trông cũ kĩ, bị xa phu thô kệch đẩy xuống khỏi xe ngựa.

Theo luật lệ Đại Lăng, tội nhân bị lưu đày khi đến địa phương trước tiên phải trình diện quan viên ở đó, nàng cư nhiên bị đưa tới phủ của Chung Tử Ly.

Hắn thân mình mập mạp bước tới, vẫy vẫy tay chào xa phu, nhìn đến mỹ thiếu niên môi hồng răng trắng trước mắt, không nhịn được cười hì hì hướng nàng chào hỏi.

"Ngươi đây là?"

"Tề Nghiên Dương, Chung đại nhân hẳn nghe qua tên rồi"

Chung Tử Ly hơi kinh ngạc hỏi lại

"Sao ngươi biết tên ta, ta còn chưa giới thiệu mà"

Tề Nghiên Dương chán chê nhìn hắn, ánh mắt mang theo thập phần lạnh lùng nói

"Tri phủ đại nhân là chức quan lớn nhất ở Giao Châu, ta tự nhiên được đưa đến đây, thông qua nghe nói liền biết ngươi họ Chung, tên Tử Ly"

Chung Tử Ly cười hì hì, phất tay cho gọi bổ khoái.

Hai tay nâng bàn tay bị xiềng xích nặng nề của nàng lên.

Tề Nghiên Dương đề phương kéo tay về, đề phòng hướng hắn nói

"Ngươi định làm gì"

"Aiza ngươi khách khí như vậy làm gì? Ta nói a, ở đây ta lo hết, ngươi không cần phải đeo gông xiềng xích nhiều như vậy đâu"

Chung Tử Ly cười cười vỗ vai nàng, khi bổ khoái tới đã dễ dàng đem xiềng xích trên tay chân nàng tháo xuống.

Cơ thể vốn đã mảnh khảnh, đeo xiềng xích suốt hơn một tháng khiến nàng bị đau, cổ tay cổ chân hằng đỏ nhiều vết xước.

Hiện tại được tháo bỏ một đống kim loại kia, cơ thể nàng giống như được phóng thích, cảm thấy dễ chịu vô cùng, không nhịn được vươn vai một cái hít thở thông suốt.

"Sao rồi?"

"Đỡ hơn rồi, đa tạ"

Tề Nghiên Dương đối với tên mập mạp kia gật gù cảm tạ, còn chưa kịp định thần đã bị hắn dẫn vào trong phủ, an bài một gian phòng trống, còn chu đáo chuẩn bị tốt nước tắm và thức ăn.

Tề Nghiên Dương còn ngơ ngác, định hỏi thì hắn đã rời đi, bên trong phòng có một nha hoàn khoảng 15 tuổi có vẻ đang bận bịu chuẩn bị nước tắm cho nàng

"À...cô nương?"

"Công tử, nước tắm đã chuẩn bị tốt, ta phụ trách hầu hạ người tắm rửa"

"Không cần không cần, lui ra ngoài là được"

Nha hoàn gật đầu hiểu ý, theo phép tắc nhún người chào rồi rời đi, không quen khép cửa phòng lại kín đáo.

Tề Nghiên Dương thở phào, mộc dũng đã sớm có nước ấm, đôi khi phảng phất chút khói sương mờ ảo, bên cạnh mộc dũng là một bộ nam trang màu chàm, nhìn sơ qua cũng là loại tốt.

Nàng yên tâm thay y phục, sau đó bước vào mộc dũng, cẩn thận ngâm mình, nhắm mắt hưởng thụ.

Đã lâu rồi nàng không được tự tại như vậy, thiết nghĩ tên Chung tri phủ kia không biết là ngốc thật hay giả ngây, nàng như thế nào vẫn là phạm nhân bị lưu đày, đãi ngộ như thế này của hắn chẳng khác nào đón quý nhân vào phủ.

Nàng miên man suy nghĩ, rốt cục nhớ đến hình ảnh nử tử bạch y tiêu soái cầm trường kiếm.

Khuôn mặt người nọ xinh đẹp tựa thiên tiên, dịu dàng mê mẩn tiến đến gần mình.

Nử tử bạch y kia chính là Chu Uyển Đình, nàng ta tiến đến gần nàng, sà vào lòng nàng ôm ấp.

Trong một khắc loé lên ánh bạc, lồng ngực đau nhói, thế là bị Uyển Đình cầm dao gâm trực tiếp đâm vào.

Tề Nghiên Dương giật mình mở mắt, nàng vẫn như cũ ngồi trong mộc dũng dưỡng thần, chỉ là tâm quá loạn, hiện tại không thể suy nghĩ nhiều.

Tề Nghiên Dương bước khỏi mộc dũng, lau người rồi mặc bộ y phục màu chàm kia, suối tóc ướt át xoã xuống dài đến ngang lưng, dịu dàng xinh đẹp giống như mỹ nam trong tiểu thuyết.

Nàng bước ra khỏi phòng tắm, ngồi vào bàn nhấc đũa ăn một chút.

Đến đêm liền lên giường đi ngủ.

Một ngày yên bình trôi qua nhàm chán, nàng cảm thấy mãi ở trong phủ cũng không phải cách, buổi sáng hôm.sau trực tiếp đến đại sảnh tìm Chung Tử Ly.

"Đại nhân, ta...ta"

Chung Tử Ly vừa thay xong quan phục, hắn đội ô sa có chút lệch, nghiêng đầu cười hì hì, hướng nàng nói nhỏ

"Ngươi là Tề gia thế tử nhỉ.

Aizz các công tử thế gia phạm pháp ở kinh đô rất ít khi được đưa đến đây.

Ta lần này là muốn kết huynh đệ với ngươi, tuy điều kiện không giống ở kinh thành nhưng...ngươi chắc chắn sẽ không phải chịu khổ đâu"

"Ngươi chịu ơn của Tề gia?"

Tề Nghiên Dương như dự đoán được gì đó, trực tiếp hướng hắn hỏi.

Chung Tử Ly khựng người, ý cười trên mặt dần tắt, thay vào đó cúi đầu thủ thỉ

"Ngươi đoán đúng a.

Mười mấy năm trước ta đỗ thám hoa, cha mẹ ta ở Giao Châu tuổi cao sức yếu, ta không thể không lo.

Huống hồ ta cảm thấy trong quan trường phức tạp, không dám ở lại kinh thành làm quan.

Định Lăng Vương lúc ấy ra sức nói giúp ta, ta thuận lợi được điều về quê hương, qua mấy năm liền leo lên vị trí Tri phủ này"

Tề Nghiên Dương gật đầu như đã hiểu, nàng vỗ vỗ vai hắn, thở dài một hơi

"Đa tạ ngươi chiếu cố"

Chung Tử Ly cảm thấy không khí có chút căng thẳng, đánh liều lôi kéo nàng xuất phủ, hướng phủ nha tri châu của hắn.

Hắn chuẩn bị quan phục, ăn mặc đẹp đẽ chính là gặp khách quý, lo hàn thuyên cùng nàng suýt thì quên mất.

Hai người đến trước phủ nha, bổ khoái thấy đại nhân đến liền tức tốc mời vào.

Hai ngươi thông thả vào trong, Tề Nghiên Dương vừa đi vừa quan sát xung quanh.

Ở phủ nha này coi như cũng quá bừa bộn đi, nhìn chung bụi bậm rất nhiều, hẳn là quá lâu rồi không có xử kiện hoặc làm việc tra cứu sổ sách.

Nghĩ đi nghĩ lại liền thấy lạ, Chung Tử Ly đường đường là tri phủ đại nhân, Đại Lăng lục phẩm quan văn, ở Giao Châu còn có ai lớn hơn hắn nữa chứ.

"Chung đại nhân, ngươi đến rồi"

Vừa bước vào sảnh, nam nhân trung niên ngồi ở ghế giữa liền đứng dậy hướng Chung Tử Ly chào hỏi.

Hắn vận một bộ y phục vải thô nhưng nhìn không giống nông dân, theo nàng đánh giá có chút lôi thôi kiểu cách, tóc

đen xoăn được kết thành từng chùm, xoã xuống dài chưa tới giữa lưng.

Khuôn mặt hơi gầy đầy góc cạnh, dáng người cao lớn ước chừng bằng hai người như nàng cộng lại.

Hắn để râu không quá dài, chủ yếu bao bọc xung quanh khuôn miệng.

Hắn hướng Chung Tử Ly lôi kéo ngồi xuống ghế đã được bày trí sẵn, lại nhìn đến nàng, hắn xoay người hỏi Chung Tử Ly

"Đây là?"

"À, nàng là Tề Nghiên Dương, là...thế tử của Định Lăng Vương, bất quá vừa mới bị phế vị, lưu đày đến Giao Châu"

Trung niên nam nhân kinh ngạc nhìn nàng, không ngờ đến tiểu bạch kiểm môi hồng răng trắng trước mặt lại là thế tử.

Hắn hướng nàng gật đầu muốn bắt chuyện

"Ta là Tôn Thiết, nguyên chủ võ lâm hiện tại.

Hân hạnh được diện kiến thế tử"

Nàng nhìn hắn khinh thường, gật đầu một cái không nói gì.

Chỉ chốc lát, bổ khoái đem tới rượu thịt, bày ra một bàn thức ăn.

Tôn Thiết đem hũ rượu rót vào ba cái chén, đặt trước mặt Chung Tử Ly và Tề Nghiên Dương, cười sảng khoái nói

"Bàn rượu thịt này ta mời, chủ yếu muốn bàn việc quan trọng với Chung đại nhân đây.

Ngày mai đại hội võ lâm chính thức khởi tranh, chủ yếu ở ngoại ô Tân Trung.

Ta với tư cách là nguyên chủ võ lâm, mời Chung đại nhân đến dự, coi như xem võ nghệ mở mang tầm mắt haha"

Tề Nghiên Dương chỉ ngồi vào bàn theo lệ, từ đầu đến cuối không hề động đũa.

Nghe qua trò chuyện, nàng nhận ra tên Tôn Thiết kia trong lời nói đều mang ý xem thường Chung Tử Ly, hoàn toàn không để ý thân phận tri phủ đại nhân của hắn.

Mà Chung Tử Ly nghe nói câu nào cùng thuận theo gật đầu, không biết là có lợi hay hại cho mình chỉ thấy hắn mười điều kiện thì đã đồng ý hết chín.

Nàng không nhịn nổi nữa, muốn dạy dỗ tên Tôn Thiết kia.

Lúc nàng chuẩn bị đứng dậy, Chung Tử Ly kịp thời xoay người nắm tay áo nàng kéo xuống, lắc đầu ra hiệu.

Mãi đến khi Tôn Thiết cùng thủ vệ rời đi, Chung Tử Ly uống cạn chén rượu, thở ra một hơi nói với nàng

"Vị huynh đệ nhỏ tuổi không hiểu đâu.

Hắn a, không động vào được"

"Ta vì sao không động được, ta đường đường là...là..."

Nàng giống như thói quen khoa trương thân thế, nhưng rồi chợt nhận ra, chính mình là thế tử đã bị phế vị, so với Chung Tử Ly còn muốn kém cỏi hơn, căn bản chính là một tội dân không thể ngóc đầu dậy.

Chung Tử Ly vỗ vỗ vai nàng, nhẹ giọng an ủi

"Đừng nghĩ đến làm gì, hư vinh ấy mà, ta có, không sao.

Chỉ tại hoàng thượng không phân rõ phải trái, xử oan cho vương gia, ngươi cũng bị liên lụy a"

Tề Nghiên Dương nhớ đến, thân phận nữ nhi của mình vẫn chưa lộ ra ngoài.

Hoàng thượng vì giữ thể diện, tuyên bố ngoại công cấu kết ngoại phản liền vội vàng kết án, đem Tề gia từ hào môn thế gia trở nên suy bại trong tích tắc.

Nàng thấy Chung Tử Ly uống thêm vài chén rượu, mặt hắn ửng đỏ, đã ngà say.

Nàng ra hiệu cho bổ khoái, hai người chống đỡ thân thể mập mạp của Chung Tử Ly, đưa hắn lên xe ngựa trở về phủ.

Chớp mắt đã qua hai ngày, trời còn chưa sáng ở ngoại ô Tân Trung đã nghịt người, rạo rực đón chờ tỉ thí.

Toàn bộ Giao Châu quy tụ hàng trăm nghìn nhân sĩ giang hồ, bang phái võ lâm lớn có nhỏ có đều tề tựu tất cả về đây.

Vùng ngoại ô Tân Trung chủ yếu là đất trống, xung quanh bao bọc bởi một thảm thực vật rừng thưa.

Nơi diễn ra tỉ thí từ lâu đã dựng lên võ đài cao một thước, rộng bằng một tư phòng vừa.

Hai bên treo nhiều mành che và cờ đại diện, có cả trống đồng vang dội, nhìn qua rất có quy mô.

Tề Nghiên Dương ngồi ở vị trí an toàn, cách võ đài không gần cũng không xa nơi chỉ được xem được chứ không có lối lên võ đài.

Giờ tỉ thí đã điểm, võ sĩ hướng trống đồng gõ lên ba tiếng vang, tuyên bố trận đầu tiên là trưởng đệ tử phái Chính Môn Bang cùng với Võ Đang tam công tử.

Chu Uyển Đình cùng Trương Nhạc.

Tề Nghiên Dương nghe đến tên người kia, lập tức đứng dậy, tiến lên gần một chút, từ phía trên cao nhìn xuống nữ tử bạch y thêu chim hạc, tóc búi lên một nữa, dáng người có chút gầy, như cũ cầm trường kiếm, khí chất xinh đẹp mạnh mẽ nàng đã từng thấy, từng ghi nhớ rất sâu trong trái tim mình.

Trương Nhạc bước lên võ đài, hai bên tỉ thí kiếm pháp, hắn hướng Chu Uyển Đình cúi người nhẹ một cái chào hỏi.

Uyển Đình gật đầu chào hỏi hắn.

Sau khi chào hỏi xong, trong ánh mắt Trương Nhạc thoáng nổi lên ác ý, hướng kiếm chém tới nơi Chu Uyển Đình.

Uyển Đình dùng nội lực bay lên không trung né được nhát chém vừa rồi, nàng thuận thế vung kiếm chém một đường ngang qua.

Hắn giữ thăng bằng lùi về sau vài bước tránh đi.

Trương Nhạc không vì thế mà bỏ cuộc, hắn như cũ vẫn dùng điểm mạnh là lực đạo của mình từng đường kiếm đánh tới đều vô cùng mạnh mẽ, suýt thì đem võ đài chém đến tan nát.

Thiết nghĩ đến đòn kiếm ấy trúng Uyển Đình, nàng có phải hay không bị đứt làm hai.

Nàng mỗi bước đi đều muốn tấn công vào điểm chết, may mà nàng né được một đòn chí mạng, thuận thế đảo trường kiếm từ tay trái sang tay phải, thủ pháp nhanh nhẹn dùng cán kiếm đẩy hắn văng xuống võ đài.

Hiệp thứ nhất Chính Môn Bang xem như đã thắng, đi vào vòng trong.

Suốt quá trình, Chu Uyển Đình dường như không phát hiện trên cái đình được dựng trên cao kia, có một người nhìn nàng một khắc cũng không rời.

Nhưng Lưu Ý Hiên bên phía ngồi ở đình đối diện, cũng với cương vị là khách xem, ở độ cao bằng nhau liền dễ dàng phát giác Tề Nghiên Dương.

Hắn ghé tai vào thuộc hạ, nói nhỏ

"Tề Nghiên Dương không phải bị lưu đày ở biên giới sao? Hiện tại hắn ở đây làm cái gì?"

Tên thuộc hạ khom người nói nhỏ vào tai hắn

"Theo thuộc hạ điều tra, là Chung Tử Ly tri phủ Giao Châu cùng hắn đến.

Có lẽ được Chung đại nhân lo chu toàn, không phải đi làm việc ở biên giới"

Lưu Ý Hiên hừ lạnh một tiếng, khinh bỉ nhìn về hướng đối diện, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm.

Tự nói với chính mình

"Tề Nghiên Dương, chỉ mới bắt đầu thôi, muốn đấu với ta, ngươi chỉ có chết!".