Cả Thế Giới Không Ai Biết Anh Thích Em

Chương 41: Chương 41

Lâm Sơ Diệp cũng sửng sốt nhìn về phía Chu Cẩn Thần.

Đây vốn không phải ý định ban đầu của Chu Cẩn Thần.

Chu Cẩn Thần bị cô nhìn, có chút lúng túng.

Anh ta chưa bao giờ là người bị yếu thế, tuy rằng trong lòng biết rõ mình đã sai, nhưng trên mặt sẽ không bao giờ để lộ biểu cảm nhận lỗi.

Anh ta cũng không muốn thừa nhận mình đã thỏa hiệp, nhưng đồng tiền mạnh hơn sức người.

Dưới tình thế này, phía nền tảng đã chỉ rõ là Lâm Sơ Diệp, anh ta cũng chỉ đành chọn Lâm Sơ Diệp.

Anh ta có thể đắc tội với đạo diễn, đắc tội với biên kịch, thậm chí ngay cả nhà đầu tư cũng có thể đắc tội, cùng lắm thì đổi đối tượng hợp tác là được, nhưng anh ta tuyệt đối không thể đắc tội với nền tảng.

Tất cả các bộ phim của công ty cần phải ký kết hợp tác phát sóng trên nền tảng, nghệ sĩ cũng cần đến những cơ hội phía nền tảng.

Phim của anh ta không giống phim của Hoa Ngôn, Hoa Ngôn đã tạo dựng được danh tiếng và hiệu ứng thương hiệu, là một địa vị không thể thay thế, vậy nên quyền chủ động luôn nằm trong tay Hoa Ngôn, phía nền tảng cũng sẵn lòng đi tranh giành để lấy được quyền phát sóng bộ phim của bọn họ.

Phim của anh ta chỉ tốt hơn những công ty khác một chút, nhưng không phải là không thể thay thế, đối với thị trường mà nói, có anh ta cũng được, mà không có cũng chẳng sao.

Điều này khiến anh ta rơi vào thế bị động.

Ở thế bị động như thế này, Chu Cẩn Thần không có cơ hội để lựa chọn.

Lúc này đối mặt với sự hoang mang của Lâm Sơ Diệp, anh ta chỉ cảm thấy khó xử, dứt khoát không quay đầu nhìn cô.

Phùng San San cũng hoàn toàn sửng sốt, tình thế chuyển biến quá nhanh, niềm vui đến quá bất ngờ, cô cũng giống mọi người, có hơi phản ứng không kịp.

Từ Tử Dương là người đầu tiên phản ứng lại.

Sau khi kinh ngạc xong, anh ta lập tức hiểu ra Ôn Tịch Viễn đã thu phục giải trí Thanh Không!

Anh ta không ngờ được tốc độ thu phục giải trí Thanh Không lại nhanh đến như vậy.

Suốt buổi Từ Tử Dương vẫn luôn quan sát Chu Cẩn Thần, lúc trước khi nhận điện thoại anh ta căn bản là không có ý định tuyên bố nữ chính là Lâm Sơ Diệp, thậm chí lúc anh ta chuẩn bị tuyên bố nữ chính còn có chút muốn chọc giận Lâm Sơ Diệp, thế nhưng cuộc điện thoại kia đã hoàn toàn chuyển ngược tình thế.

Tuy rằng Từ Tử Dương không biết cuộc điện thoại kia là ai gọi tới và thảo luận những chuyện gì, nhưng quá trình không quan trọng, quan trọng nhất chính là Lâm Sơ Diệp đã được chọn là nữ chính.

Anh ta dẫn đầu vỗ tay, thậm chí còn đứng lên, vươn tay với Lâm Sơ Diệp: “Chúc mừng, chúc mừng.”

Lâm Sơ Diệp không vui mừng giống như anh ta, rất bình thản, thậm chí trong lòng còn đang rất bối rối.

Bên kia, Hứa An Nhiên và người đại diện của cô ta đang ngồi cùng bàn với Lâu Viễn Hàng đã hoàn toàn đen mặt, thậm chí còn không để ý tới hình ảnh của mình.

Lâu Viễn Hàng cũng rất vui mừng cho Lâm Sơ Diệp.

Anh ta với vai trò là nam chính đứng dậy nói ngắn gọn, đơn giản là cảm ơn và hy vọng mọi người trong ba tháng tới sẽ hợp tác vui vẻ, bản thân còn có rất nhiều khiếm khuyết, hy vọng mọi người có thể chỉ giáo nhiều hơn, nói xong thì đưa micro cho Lâm Sơ Diệp.

Lúc này Phùng San San đã hoàn hồn, cực kỳ hưng phấn, cùng Từ Tử Dương động viên cô đứng dậy nói vài câu.

Lâm Sơ Diệp cầm micro trong tay, chiếc micro vẫn còn lưu lại nhiệt độ của người khác, cô nắm micro một hồi, sau đó đứng dậy.

Từ Tử Dương dẫn đầu vỗ tay, hiện trường cũng bắt đầu vang lên tiếng vỗ tay.

Nhưng Lâm Sơ Diệp cũng không biểu hiện ra quá vui vẻ, chỉ hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Chu Cẩn Thần, bình tĩnh hỏi anh ta ba chữ: “Sao lại thế?”

Ba chữ này cũng là sự tò mò của mọi người ở đây.

Tất cả mọi người đều biết rõ ngay từ đầu Chu Cẩn Thần không tính đem vai nữ chính này giao cho Lâm Sơ Diệp.

Cũng không phải ai cũng đã xem qua video thử vai, một người mới như Lâm Sơ Diệp lấy tư cách gì mà đoạt lấy vai nữ chính của Hứa An Nhiên, người vốn đã có chút thành tựu.

Điều này thật là không hợp lý.

Chu Cẩn Thần cũng thấy được sự hoang mang trong mắt mọi người, anh ta nhìn Lâm Sơ Diệp, lấy micro trong tay cô: “Hạng mục này của chúng ta rất có triển vọng, giải trí Thanh Không đã tăng vốn đầu tư thêm năm ngàn vạn, hạng mục này đã được nền tảng cao cấp đặt mua, người bên phía nền tảng đã xem video thử vai, nhìn trúng Lâm Sơ Diệp nên chỉ định cô ấy là nữ chính.”

Mọi người đều sửng sốt, đáp án này hoàn toàn ngoài dự liệu của họ.

Không có quy tắc ngầm, cũng không có hoạt động gì bí mật, chỉ đơn giản là video thử vai của Lâm Sơ Diệp đã chinh phục được người bên nền tảng, chỉ định cô ấy là nữ chính.

Mọi người đã tận mắt chứng kiến cả quá trình, cũng thấy được Chu Cẩn Thần không muốn thỏa hiệp cùng Lâm Sơ Diệp.

Trong số những người có mặt ở đây cũng có một bộ phận có mặt tại buổi thử vai kia, đã từng chứng kiến diễn xuất của Lâm Sơ Diệp, cũng biết cô dùng cách nào để thay đổi cách nhìn của đạo diễn đối với mình, sau đó thậm chí còn lấy cả việc bỏ quay để cô được diễn vai chính.

Bởi vậy sau khi sửng sốt một hồi, không biết là ai dẫn đầu, hiện trường lại vang lên tiếng vỗ tay, mọi người liên tục nói “Chúc mừng”, thật lòng mừng thay cho Lâm Sơ Diệp, hơn nữa người trong công ty đã chứng kiến quá trình cô bị Chu Cẩn Thần chèn ép như thế nào, vì thế tiếng vỗ tay lại càng to hơn.

Mũi Phùng San San có hơi chua xót, hốc mắt cũng ươn ướt.

Cô xoay người ôm lấy Lâm Sơ Diệp.

Lâm Sơ Diệp còn chưa khóc, cô đã khóc trước rồi.

Cô là người tận mắt chứng kiến Lâm Sơ Diệp mang một lòng khát khao đến tranh thủ để có được vai diễn, sau đó lại trở nên cực kỳ bình thản, đoạn đường này hai người cùng nhau bước từng bước khó khăn, nhưng cô cũng không còn cách nào khác.

Cô không dám nghĩ đến cơ hội có thể chuyển mình.

Cô lại không nghĩ đến cuộc đời Lâm Sơ Diệp còn có cơ hội chuyển mình, hơn nữa cơ hội này còn đến một cách không ngờ.

Lâm Sơ Diệp cũng bị ảnh hưởng cảm xúc của Phùng San San, hốc mắt cũng hơi ướt, nhưng cố gắng nhịn xuống, chỉ mỉm cười ôm lại cô, an ủi.

Chu Cẩn Thần thấy nụ cười trên mặt Lâm Sơ Diệp có hơi giật mình, đó là nụ cười mà anh ta chưa từng thấy.

Không phải là chưa từng thấy Lâm Sơ Diệp cười, mà là chưa bao giờ thấy cô cười một cách tự nhiên như thế, nụ cười xuất phát từ nội tâm, niềm vui đó xuất phát từ tận sâu trong đáy lòng của cô.

Rõ ràng chỉ đang thản nhiên cười, nhưng lại giống như mang theo ánh sáng chói mắt.

Lần đầu tiên, anh ta bắt đầu hoài nghi có phải bản thân đối với Lâm Sơ Diệp đã dùng sai phương pháp rồi hay không.

——-

Trong phòng bao, Lưu Vĩnh cúp điện thoại, lại hoang mang ngồi đối diện Ôn Tịch Viễn.

Những lời vừa nói lúc nãy, tất cả đều là những lời Ôn Tịch Viễn yêu cầu ông ta nói với Chu Cẩn Thần.

Nhưng cũng không có câu nào là nói dối, năm ngàn vạn kia thật sự đã có người chuyển vào tài khoản của đoàn làm phim, hợp đồng ký kết với phía nền tảng ông ta cũng đã gửi cho Chu Cẩn Thần, trong hợp đồng có viết rõ, nữ chính nhất định phải là Lâm Sơ Diệp.

Lần này anh hẹn ông ta đến đây đều đã có chuẩn bị từ trước.

“Ôn tổng muốn push vị tiểu thư này sao?” Cuối cùng Lưu Vĩnh cũng không nhịn được nữa mà hỏi.

“Không phải.” Ôn Tịch Viễn đứng dậy: “Cô ấy không cần phải push, đây vốn là cơ hội của cô ấy.”

Anh chỉ đơn giản là đem cơ hội vốn thuộc về cô trả lại cho cô mà thôi, không có gì khác.

Lưu Vĩnh khó hiểu.

“Chu Cẩn Thần sắp xếp cho cô ấy diễn vai nữ phụ số bốn, cô ấy dựa vào diễn xuất của mình chinh phục được đạo diễn và biên kịch.

Đạo diễn muốn cô ấy đóng chính, cô ấy cũng rất mong muốn có được cơ hội này, đạo diễn vì muốn giữ lại cô ấy mà bỏ quay, lúc này biên kịch mới tới tìm tôi, tôi cũng mới biết cô ấy.” Ôn Tịch Viễn nhìn về phía Lưu Vĩnh tiếp tục nói: “Về phần phía nền tảng đặt mua, quả thật tôi có nhúng tay vào, tôi đã đưa video thử vai của cô ấy cho họ xem, cuối cùng họ quyết định vai chính là cô ấy chứ không phải tôi.”

Lưu Vĩnh hiểu ra: “Tất cả mọi người đều nói Ôn tổng là người có tài, xem ra là danh bất hư truyền rồi.”

Ôn Tịch Viễn cười cười, không đáp lại.

Anh nâng cổ tay xem đồng hồ, nhìn về phía Lưu Vĩnh: “Lưu tổng, hôm nay thật là làm phiền ông quá.

Sau này nếu như công việc còn có gì không chu toàn, mong ông cũng rộng lượng bỏ qua.”

Lưu Vĩnh bị thái độ khiêm tốn này của anh dọa sợ: “Ôn tổng, ngài khách khí rồi, là tôi phải cảm ơn ngài mới phải.”

Ôn Tịch Viễn: “Vậy sau này chuyện của đoàn làm phim, phiền ông rồi.”

Lưu Vĩnh: “Đây là bổn phận của tôi, Ôn tổng ngài không cần phải khách khí như thế.’

Ôn Tịch Viễn cười cười, cùng ông ta nói vài câu, sau đó rời đi cùng Lê Duệ.

Lê Duệ cũng tò mò rốt cuộc Lâm Sơ Diệp là thần thánh phương nào, có thể khiến Ôn Tịch Viễn làm việc nhanh gọn đến như vậy, giải quyết mọi chuyện trong vòng hai tiếng đồng hồ, thu mua công ty thì không nói, ngay cả đến việc gián tiếp tiếp quản một đoàn làm phim, còn bán được phim cho nền tảng.

Anh ta không dám hỏi trực tiếp, chỉ dám lựa chọn thăm dò một chút: “Ôn tổng, ngài đầu tư nhiều tiền như thế, lỡ bị thua lỗ thì làm sao ạ?”

Ôn Tịch Viễn: “Sợ gì chứ, Lâm Sơ Diệp sẽ cố gắng kiếm về.”

Lê Duệ: “……..”

Đáp án trong tưởng tượng của anh ta là: “Không sao cả, cô ấy là người phụ nữ của tôi, lỗ thì lỗ thôi, coi như là dùng tiền đó mua vui cho cô ấy là được rồi.” Như vậy sẽ coi như là gián tiếp thừa nhận thân phận của Lâm Sơ Diệp, không nghĩ tới câu trả lời sẽ là như thế.

“Cô ấy cũng chỉ là một người ngài xem trọng trong hạng mục đó thôi sao?” Lê Duệ nhịn nửa ngày, cuối cùng cũng hỏi.

Ôn Tịch Viễn liếc anh ta một cái: “Cậu coi là như thế cũng được.”

Anh mở cửa xe: “Cậu tan làm trước đi.

Đêm nay tôi không trở về công ty, ngày mai có thể sẽ đến trễ, có gì thì trực tiếp gọi điện thoại cho tôi.”

Lê Duệ gật đầu, muốn hỏi anh muốn đi đâu, nhưng lại không dám hỏi, thấy Ôn Tịch Viễn đã lên xe đi về phía ngoại thành.

——-

Buổi tiệc liên hoan kéo dài đến hơn mười hai giờ mới kết thúc, trừ một vài người ra thì đa số mọi người đều rất vui vẻ, loại vui vẻ này không liên quan đến việc nữ chính là ai, mà là hạng mục được đầu tư thêm năm vạn, từ hạng mục nhỏ biến thành hạng mục lớn, điều này có nghĩa là kinh phí chế tác và doanh tiêu cũng tăng lên, như thế khoảng cách đưa hạng mục này đến thành công cũng gần hơn một chút.

Mọi người không hẹn mà cùng nhau cố gắng hơn nữa.

Phùng San San cũng vui vẻ, thiếu chút nữa là uống say.

Lâm Sơ Diệp đưa cô trở về phòng trước, sau khi xác nhận cô không sao mới quay về chỗ của mình.

Để tiện cho việc quay phim, chỗ cô trọ cũng không xa khách sạn lắm, chỉ mất vài phút đi bộ.

Trở lại phòng trọ, cô liếc mắt một cái đã nhìn thấy Ôn Tịch Viễn đang xuống xe.

Ôn Tịch Viễn nghiêng người nhìn cô, ánh đèn hắt lên khuôn mặt tuấn tú góc cạnh của anh khiến anh trở nên lạnh nhạt bình thản.

Rõ ràng mang đến cho người khác một cảm giác xa cách không thể giải thích được, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều mang theo sức hút khiến cước bộ của Lâm Sơ Diệp không thể không dừng lại, ánh mắt cũng không tự giác dừng trên người anh, thấy những ngón tay thon dài của anh dừng trên tay lái, khớp tay hơi cong, hơi dùng lực đóng cửa xe lại, ấn nhẹ vào chìa khóa trong tay, “Tít” một cái, xe đã được khóa, Ôn Tịch Viễn xoay người thấy Lâm Sơ Diệp đang nhìn anh đến xuất thần.

“Về rồi sao?” Anh nói, đi về phía cô.

Áo bành tô trên người cũng theo bước chân của anh mà bay bay.

Tầm mắt của Lâm Sơ Diệp từ trên mặt anh di chuyển tới chiếc xe phía sau, sau đó lại trở về trên mặt anh.

“Muộn thế này rồi….

Sao anh còn qua đây?”

Ôn Tịch Viễn: “Ừm, không tìm thấy chìa khóa nhà.”

Lâm Sơ Diệp: “………”

“Có thể gọi thợ sửa khóa mà.”

Ôn Tịch Viễn: “Tốn tiền.”

Lâm Sơ Diệp liếc chiếc xe phía sau anh, sau đó lại nhìn anh.

“Anh lái xe lại càng tốn xăng hơn.”

Ôn Tịch Viễn cũng quay đầu liếc chiếc xe: “Vậy sao.

Vậy gọi cho trợ lý đổi chiếc khác.”

Lại nhìn về phía cô: “Còn không đi vào sao?”

Lâm Sơ Diệp gật đầu một cách cứng ngắc, vô tình nhìn về phía lễ tân trước mặt.

“Có cần đặt cho anh một phòng không?”

Ôn Tịch Viễn: “Anh quên mang theo chứng minh thư.”

Lâm Sơ Diệp: “…….”

Đây rõ ràng là muốn ở chung phòng với cô đây mà.

Cô có hơi xấu hổ, đưa tay xoa xoa cổ, bây giờ chính là buổi tối nha, rất dễ ý loạn tình mê.

“Cái kia…..” Lâm Sơ Diệp hơi rối rắm nhắc nhở anh: “Phòng của tôi không có mấy thứ kia.”

Ôn Tịch Viễn: “Cái gì?”

Lâm Sơ Diệp hắng giọng, nhắc nhở anh: “Cái có thể bỏ đi mà bỏ lại con.”

Ôn Tịch Viễn: “……”

Tác giả có lời muốn nói:

Sơ Diệp: Không phải điều anh kiêng kị nhất là bỏ đi bỏ lại con sao, nói ra chắc là sẽ phải đắn đo chứ nhỉ

Ôn tổng: ha~ ngây thơ