Các Đại Lão Đều Vì Ta Mà Tranh Sủng

Chương 9: Tay cô thật mềm thật ấm

Chương 9: Tay cô thật mềm thật ấm

Edit: Đeo khẩu trang phòng Dịt😷

Vừa ra khỏi cửa không xa, nữ nhân liền buông lỏng tay ra.

"Để Lục tiên sinh chê cười, người kia thật sự quá phiền, tôi mới động thủ." Cố Oản Dư ho nhẹ một tiếng, cảm thấy vẫn là rất cần thiết nên giải thích một chút. Cô thật sự không có khuynh hướng bạo lực, có thể yên tâm ve việc giáo dục trẻ nhỏ, cô vẫn còn nhân tình.

Lục Duyên Thành nhàn nhạt phản ứng, đáy mắt thâm thuý lộ ra ý cười.

"Xin lỗi, tôi có việc đi trước."

Nhìn bóng dáng nữ nhân đi xa, Lục Duyên Thành như suy tư gì đó nâng tay kên,nhẹ nhàng vuốt ve lòng vàn tay, tựa hồ hơi ấm vẫn còn lưu lại dư vị.

Tay cô thâth mềm, thật ấm.......

"Con ngoan, con có bị thương hay không?" Cố Oản Dư mới vừa quẹo, liền gặp được thần sắc vội vàng của cha mẹ.

Thấy cô không có vấn đề, mẹ Cố mới nhẹ nhàng thở ra, mặt trầm xuống: "Sự việc ở phòng hoá trang, mẹ và ba đều đã biết." Nàng ngẩng đầu ngó mắt nhìn sắc mặt con gái, ấp úng nói: "Tên hỗn trướng kia vẫn còn hôn mê, bọn họ nói Tân Nguyệt làm....... Là thật vậy chăng?"

Nói đến Cố Tân Nguyệt, Cố Oản Dư sắc mặt lạnh đi: "Là thật."

Nghe được câu khảng định, Cố ba vừa khổ sở vừa tự trách, áy náy mà không dám nhìn con gái thân sinh.

Cố Tân nguyệt kỳ thật là con nuôi Cô gia. Ba cô ta cùng Cố ba là bạn tốt nhiều năm. Năm cô ta ba tuổi, ba mẹ cô ta ngoài ý muốn qua đời, thân thích trong nhà không ai chịu nhận về nuôi dưỡng. Mắt thấy cô bé nhỏ sắp phải bị đưa đi cô nhi viện, ba Cố nghĩ đến bạn tốt, liền mềm lòng mà đem cô ta đem về nuoi dưới danh nghĩa.

Từ nhỏ đến lớn, thứ Cố Oản Dư có, cô ta đều có, chưa từng thiếu.......

Nhận thấy được ba Cố thần sắc không đúng, Cố Oản Dư thả chậm âm thanh: "Ba, đừng như vậy, ba cũng là ngoài ý muốn."

Cố mẹ cũng không chịu nổi, rốt cuộc đối phương cũng là bà chăm sóc từ nhỏ đến lớn. Nhưng con gái cũng đã nói như vậy, sự tình khẳng định là thật, "Con ngoan, con muốn làm gì thì cứ làm, không cần cố kỵ mẹ và ba."

Cố Oản Dư hạ mắt: "Rốt cuộc cũng đã sống chung nhiều năm, để cô ta rời khỏi cố gia là được rồi."

Làm sao mà được!

Đã có thể đưa Cố Tân Nguyệt đi cục cảnh sát, nhưng cô ta cắn chết cũng không nhận, vậy thì để cô chơi chết cô ta.

Đời trước nếu Quý Hạo Thiên lời lẽ nghiêm khắc, trực tiếp cự tuyệt, nói với cô, hắn thích chính là Cố Tân Nguyệt, cô cũng không phải không rõ lý lẽ, cũng sẽ thành toàn chúc phúc cho họ. Cố tình nhân cơ hội hợp tác cùng Cố gia, đối với cô khi nóng khi lạnh.

Cố Oản Dư rất tò mò, lúc này đây, không có cô ở giũ cản trở, không có thế lực Cố gia để dựa vào. Tình yêu của hai người có còn oanh oanh liệt liệt, đến chết không phai.

Một bên ba Cố không nói gì, chấp nhận.

"Được, yên tâm, mẹ sẽ xử lý tốt." Sợ con gái không vui, Cố mẹ nói sang chuyện khác lại lôi kéo cô hàn huyên.

Nói nói, mẹ Cố bỗng nhiên vỗ vỗ tay nàng: "Sau khi con cùng Duyên Thành đính hôn, đừng luôn về nhà. Để mẹ cùng ba con hưởng thụ thế giới của hai người, con ở nhà nó ở một thời gian, bồi dưỡng tình cảm."

Đột nhiên bị ghét bỏ, Cố Oản Dư ánh mắt hơi u ám, bất động thanh sắc nắm lấy cánh tay mẹ, chẩn bệnh. Từ từ,biểu tình càng ngày càng ngưng trọng.

Trong lúc xuyên nhanh, Cô từng làm ngự y hoàng gia, cùng từng làm thần y nổi danh chốn giang hồ, tự nhiên có thể nhận thấy được tình huống thân thể của mẹ thập phần không ổn.

Hẳn là mẹ muốn để cô đi để tiện trị liệu đi. Cố Oản Dư buông tay: "Vâng."

Với bản lĩnh mấy năm nay học được, cô tin tưởng nhất định có thể đem mẹ cơ thể mẹ dưỡng lại thật tốt, chỉ là mấy vị dược liệu quý hiếm, phải tốn rất nhiều thời gia để tìm lại.

Trước mắt, đi xem đệ đệ muội muội của Lục Duyên Thành đã.