Các Nguyên Soái Đồng Loạt Đòi Ly Hôn

Chương 13: Chim Hoàng Yến hiểu chuyện

Edit: Mimi

Beta: Chi

*****

Thân thể Tạ Kiến Vi phục hồi cực nhanh.

Rõ ràng bị ô tô đụng bắn cả lên, rõ ràng hôn mê suốt ba ngày ba đêm liên tục, rõ ràng dù sống sót cũng có khả năng bị liệt rất cao, thế nhưng anh lại trở thành một minh chứng của kỳ tích Y học, hồi phục với một tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.

Toàn bộ quá trình, bác sĩ điều trị cho anh đều kinh ngạc đến ngây người, cảm giác sâu sắc được rằng có lẽ mình thực sự là một kẻ bất tài, mỗi ngày ngoại trừ cảm thán đôi câu kiểu như: “Phục hồi tốt lắm, cực kỳ cực kỳ tốt!” ra thì chẳng còn tác dụng nào khác cả.

Tạ Kiến Vi cũng không làm gì, có lẽ “Thần ý chí” đã dành cho anh tất cả ưu ái cùng quan tâm. Bị đụng thành như vậy, song anh chẳng đau đớn một chút nào, cứ ăn ngon ngủ kỹ hết một tuần, cuối cùng lại bắt đầu lên cơn ngứa ngáy.

Ruột ngứa, gan ngứa, tim cũng ngứa.

Mấy ngày nay, đối với Tạ Kiến Vi mà nói, Lục Ly quả thực là đáng yêu khủng khiếp luôn!

Hắn hệt như một con cún bự phe phẩy cái đuôi bông xù, ngoan ngoãn lượn lờ quanh anh, chẳng những không hề lộ ra một tia kiêu ngạo mà đôi con ngươi đen láy kia còn không ngừng tràn ngập tình ý đậm sâu, ngọt đến tê người.

Tạ Kiến Vi cảm thấy đáy lòng ấm nóng, cũng chẳng ngại tặng cho hắn vài phần phúc lợi.

Vì thế, ôm một cái rồi lại hôn một cái, hai người cứ ở ngay trong phòng bệnh mà “gãi ngứa” cho nhau.

Xong việc, Tạ Kiến Vi cảm thấy quá kích thích, đầu óc quay mòng mòng, hết nửa ngày mới tỉnh táo lại được.

Kết quả, bộ dáng này của anh đã khiến Lục Ly bị dọa, hắn vội vàng hỏi: “A Vi?”

Tạ Kiến Vi không đáp.

Lục Ly một tay ôm người nọ vào trong ngực, cẩn thận chạm nhẹ vào vết thương đã nhạt nhòa đến không thể nhận ra ở bên hông của đối phương, nhíu mày: “Làm đau em à?”

Tạ Kiến Vi bị hắn sờ nhột đến khẽ kêu một tiếng, đáp: “Không.”

Nghe được câu trả lời của anh, Lục Ly cũng buông lỏng tâm tình, lại nói thêm: “Đừng làm thì hơn, chờ sức khỏe của em ổn định…”

Tạ Kiến Vi vùi mặt vào giữa cánh tay của người kia, hàm hồ nói: “Không đau, chẳng qua là…”

Lục Ly không nghe rõ: “Hửm?”

Tạ Kiến Vi: “… Quá thoải mái.”

Lục Ly: “…”

Không chỉ đáy lòng ấm nóng, mà khuôn mặt Tạ Kiến Vi cũng sắp bốc cháy đến nơi rồi.

Lục Ly nâng mặt đối phương, nhìn thấy hai gò má phiếm hồng cùng con ngươi như lóe sáng của người nọ, chỉ cảm thấy đại não bị điện giật mạnh một phát, sau đó… ừm… đương nhiên là vần người ta đến phát khóc lên.

Tạ Kiến Vi ở trong bệnh viện nửa tháng. Nửa tháng này, Lục Ly thật sự nỗ lực giúp anh “tìm lại ký ức”.

Đáng tiếc, tất cả “ký ức” này đều sai lệch.

Tạ Kiến Vi hỏi hắn: “Chúng ta yêu nhau như thế nào vậy?”

Đương nhiên Lục Ly sẽ không nói mình chỉ là một cái gậy mát xa, một bạn giường tầm thường không hơn không kém, hắn vừa mở miệng đã đáp rằng: “Vừa gặp anh đã yêu em, theo đuổi suốt ba tháng em mới đồng ý.”

Tạ Kiến Vi cười, nói: “Theo đuổi lâu thế à?”

Lục Ly búng nhẹ chóp mũi người kia: “Ban đầu em không thích đàn ông.”

Tạ Kiến Vi trợn tròn con mắt: “Em không thích đàn ông hả?”

Một tia sáng rất nhỏ chợt lóe lên ở một góc sâu kín dưới đáy mắt Lục Ly, hắn hỏi ngược lại: “Em thích?”

Tạ Kiến Vi vô cùng nhạy bén, chẳng chút dấu vết đáp rằng: “Không biết, nhưng mà em thích anh.”

Lục Ly bất giác để ý cười tràn ra ngoài ánh mắt.

Tạ Kiến Vi hôn hôn hắn, nói: “Anh là đàn ông cũng được, phụ nữ cũng tốt, dù sao em cũng chỉ thích anh thôi.”

Lời này ngọt ngào đến mức khiến cho Lục Ly phải hoảng hốt, nhưng hắn vừa mở miệng đã trêu ghẹo đối phương: “Anh mà là phụ nữ thì chỗ này của em làm sao hết ngứa được đây.”

Tạ Kiến Vi không thể chịu nổi khi nhìn thấy vẻ mặt tươi cười này của hắn, thật sự là đẹp trai đến kinh hồn, cho nên lại bắt đầu bám dính vào mà hôn hôn cắn cắn.

Sau đó, Tạ Kiến Vi còn hỏi rất nhiều chuyện có liên quan đến mình.

Mà câu trả lời của Lục Ly đều là bốn phần thật sáu phần giả: “Cha mẹ em đều đã qua đời, em được bà nội nuôi lớn, trước khi gặp chuyện không may, em có nói với anh rằng bà nội đang an dưỡng ở nước ngoài, cho nên không thường xuyên được gặp bà.”

Tạ Kiến Vi lại hỏi: “Em làm nghề gì?”

Lục Ly cười: “Em lợi hại lắm đó, thừa kế Tạ thị, xây dựng một tập đoàn tài chính lớn mạnh hiếm thấy ở trong nước.”

Tạ Kiến Vi nhíu mày, nói hùa theo: “Nhưng bây giờ em không nhớ gì cả…” Dừng một chút, anh lại tỏ ra hơi hơi bất an, hỏi, “Công ty lớn như vậy, làm sao em quản lý được?”

Lục Ly chậm rãi vuốt lưng đối phương, tỉnh bơ nói: “Đừng nóng vội, chẳng phải còn có anh sao?”

Tạ Kiến Vi sáng bừng con mắt, nhìn về phía người kia bằng tất cả tin yêu: “A Ly, anh nhất định phải giúp em, em quên hết cả rồi, làm sao biết điều hành Tạ thị?”

Sâu dưới đáy mắt thoáng lóe lên một tia sáng nhẹ, nhưng Lục Ly vẫn hùa theo: “Yên tâm, anh sẽ giúp em.”

Sau đó, Tạ Kiến Vi đã ký tên lên không ít văn kiện.

Có lẽ Lục Ly vẫn đang thăm dò Tạ Kiến Vi, cho nên ngay cả nội dung văn kiện cũng không hề che giấu, nếu Tạ Kiến Vi còn có một chút ký ức thì chắc chắn sẽ nổi giận khi nhìn thấy đống văn kiện này.

Đây chính là bảo anh dâng toàn bộ Tạ thị cho người khác, chính là đem gia sản mấy trăm triệu của mình giao hết cho Lục Ly.

Đừng nói quan hệ của hai người lúc trước chẳng có gì tốt đẹp, dù bọn họ có là người yêu hàng thật giá thật đi chăng nữa, thì Tạ Kiến Vi có ký ức cũng tuyệt đối không làm như vậy.

Nhưng hiện tại, Tạ Kiến Vi hoàn toàn tin tưởng Lục Ly, mỗi lần đặt bút ký tên đều chẳng mảy may do dự.

Lục Ly nhìn chằm chằm cây bút người nọ cầm trên tay, trong lòng cuồn cuộn đủ loại cảm xúc phức tạp và mâu thuẫn.

Một mặt, hắn cảm thấy an tâm, không có Tạ thị chống lưng, kể cả Tạ Kiến Vi có khôi phục trí nhớ cũng không thể rời khỏi hắn được.

Mà một mặt khác, hắn lại không khỏi bồn chồn, làm ra loại chuyện này, chờ khi Tạ Kiến Vi nhớ ra tất cả, chắc chắn sẽ hận hắn đến chết.

Đừng nói yêu, có lẽ người nọ sẽ chỉ còn duy nhất một ý niệm là muốn giết hắn mà thôi.

Bất kể dùng chữ “yêu” để lý giải bao nhiêu lần đi chăng nữa thì những chuyện hắn làm, thật sự rất quá đáng rồi.

Song, hắn đã không còn đường lui nữa. Nửa tháng mất trí nhớ ngắn ngủi của Tạ Kiến Vi đã cho Lục Ly cơ hội phác thảo ra một bản kế hoạch vô cùng tốt đẹp.

Tạ Kiến Vi yêu hắn, thì ra được người nọ yêu lại hạnh phúc đến mức này.

Chưa thực sự nếm trải, hắn đã không muốn buông tay. Mà lúc này đây, sau khi được nhấm nháp mùi vị ngọt ngào, hắn lại càng không thể tưởng tượng mình sẽ đón nhận ngày mất đi tất cả ra sao nữa.

Hắn muốn có Tạ Kiến Vi, phải có được Tạ Kiến Vi. Kể cả không từ thủ đoạn.

Tạ Kiến Vi không để lộ một chút sơ hở nào, Tạ thị có là cái gì? Đến cả dải Ngân Hà anh cũng có thể cho hắn nữa kìa.

Sau khi xuất viện, tới đón Tạ Kiến Vi đều là những gương mặt hoàn toàn xa lạ.

Những người tự xưng là trợ lý và lái xe của anh đều là người của Lục Ly.

Lục Ly không muốn cho Tạ Kiến Vi nhớ lại chuyện xưa, đương nhiên sẽ không để đối phương tiếp xúc với người quen cũ.

Bởi vì vốn là người xa lạ, cho nên sau khi “mất trí nhớ”, Tạ Kiến Vi sẽ thấy bọn họ càng xa lạ, ở một mức độ nào đó, cảm giác ấy cũng gây nhiễu loạn ký ức, khiến Tạ Kiến Vi vốn đã chẳng nhớ được chuyện gì lại càng không thể nào nhớ ra.

Lục Ly đưa Tạ Kiến Vi tới căn nhà mới bên bờ biển của hai người.

Hắn nói: “Có nhớ gì không? Căn nhà này là do em tự tay thiết kế.”

Tạ Kiến Vi kinh ngạc: “Em thiết kế?”

Lục Ly cười: “Ừ, thiết kế cho chúng ta.”

Tạ Kiến Vi không nghi ngờ hắn, cười thật ngọt ngào: “Xem ra em thật sự rất yêu anh.”

Lục Ly không nói thêm gì.

Tạ Kiến Vi lại ôm lấy hắn, thở dài nói: “Trước kia rất yêu anh, hiện tại lại càng yêu anh.”

Lục Ly khẽ mỉm cười, đặt nhẹ một nụ hôn xuống vành tai người nọ: “Anh cũng yêu em.”

Trong hữu ý vô tình, Lục Ly đã bóp méo ký ức của Tạ Kiến Vi.

Căn nhà này đúng là do Tạ Kiến Vi thiết kế, song căn bản bọn họ chưa từng ở đây dù chỉ một ngày.

Nhưng Lục Ly đã sửa lại, khiến căn nhà cũ đi rất nhiều, chỗ nào cũng có dấu vết ngọt ngào khi hai người yêu nhau triền miên quấn quýt.

Trong tủ, quần áo của hai người để lẫn với nhau, trong toilet đặt bàn chải tình nhân, trên chiếc giường mềm mại có gối đôi cho hai người cùng ngủ, mặt tủ đầu giường còn có một vài món đồ chơi tình thú be bé xinh xinh.

Tạ Kiến Vi cầm một quả trứng rung lên, cười nói: “Còn dùng cả thứ này?”

Lục Ly trả lời: “Ừm, em thả nó vào trong để quyến rũ anh.”

Tạ Kiến Vi cảm giác mặt mình nóng lên, bỏ thứ kia xuống: “Nói lung tung.”

Lục Ly: “Thử xem chẳng phải sẽ biết sao? Có lẽ thân thể em còn nhớ rõ…”

Tạ Kiến Vi cười, mắng: “Biến đi!”

Đúng là Lục Ly đã dành rất nhiều tâm tư cho căn nhà này.

Tạ Kiến Vi xem hết một vòng, không khỏi xót xa cho hắn.

Rõ ràng hai người không có hồi ức của một cặp vợ chồng chung sống nhiều năm, nhưng Lục Ly lại dựa vào trí tưởng tượng để tạo ra tất cả.

Tạ Kiến Vi căn bản không mất trí nhớ, thế mà nhìn qua một lượt lại thực sự hoài nghi, có lẽ mình đúng là mất trí nhớ rồi. Có lẽ mình đã quên mất những ngày tháng chung sống với Lục Ly ở tại căn nhà này.

Từ đó, có thể thấy được, bạn Lục liều mạng biết bao nhiêu, trá hàng đến mức Quân sư Tạ cũng bắt đầu hoài nghi chính bản thân mình.

Lục Ly nghiêm túc ngăn cản Tạ Kiến Vi tiếp xúc với người ngoài.

Nửa tháng ở trong bệnh viện, ngoại trừ bác sĩ điều trị, Tạ Kiến Vi chưa thấy mặt bất cứ người nào khác.

Sau khi xuất viện, chừng hơn một tháng, Tạ Kiến Vi cũng chưa hề rời khỏi căn nhà này.

Lục Ly chuyển phần lớn công tác về nhà, trong một ngày, chỉ có lúc Tạ Kiến Vi ngủ trưa hắn mới đi ra ngoài.

Mà chỉ cần Lục Ly rời khỏi, vô số camera giám sát được lắp đặt trong toàn bộ căn nhà sẽ đồng loạt được mở ra nhằm theo dõi nhất cử nhất động của Tạ Kiến Vi.

Tạ Kiến Vi thầm tính toán, Lục Ly thuê ít nhất một trăm người đến giám sát anh.

Đây là muốn “cầm tù” anh đó hả.

Rốt cuộc, Tạ Kiến Vi cũng bước vào kiếp sống sâu lười thoải mái, thật đáng mừng.

Tuy nhiên, anh vẫn thường xuyên nhắc nhở Lục Ly hoàn thiện thiết lập của giấc mơ này.

Ví dụ, Tạ Kiến Vi sẽ cầm điều khiển từ xa, nói: “Gần đây TV có chương trình nào hot hot không?”

Lục Ly thoáng nhướng mày, tỉnh bơ đoạt lấy cái điều khiển, giúp người nọ chuyển kênh: “Trước đây em vẫn thích xem tiết mục giải trí này.”

Tạ Kiến Vi xem một cách đầy hứng khởi, còn bị chọc cho cười đến không ngừng.

Đến hôm sau, hệ thống kênh TV lập tức bị chỉnh sửa, tất cả những kênh liên quan đến tin tức và thời sự đều biến mất không còn dấu vết, chỉ sót lại những kênh phim truyện và giải trí mà thôi, hơn nữa chúng còn được chọn lọc cẩn thận, tuyệt đối không có quảng cáo, chỉ có nội dung chương trình.

Thế này mới tốt, Tạ Kiến Vi thầm nghĩ, ngộ nhỡ bỗng một ngày anh bất cẩn mở kênh tin tức, lại thấy người ta đưa tin Tạ gia đang trong cơn khủng hoảng, Giám đốc Tạ dưỡng bệnh đến bặt vô âm tín thì biết phải làm sao?

Dù gì Tạ Kiến Vi cũng là một nhân vật nổi tiếng.

Lục Đại Ly có một suy ba, máy tính cũng được hắn chăm sóc đặc biệt, trên cơ bản, sau khi Tạ Kiến Vi truy cập sẽ chỉ đọc được những tin tức mạng mà Lục Ly đã chọn lọc rồi.

Tạ Kiến Vi ra sức giúp hắn xây dựng lồng chim, nói thật, một con “chim Hoàng yến” hiểu chuyện như anh,,đúng là vô cùng hiếm thấy.

Cứ thế, hai tháng chậm chạp trôi qua, ngay khi Tạ Kiến Vi cảm thấy mọi thứ đều đã thỏa đáng, bản thân có thể yên tâm hưởng thụ cảm giác làm chim trong lồng thì bỗng một người không nên xuất hiện lại thình lình rơi từ trên trời xuống.

Đậu má, hắn đúng là từ trên trời rơi xuống! Thật sự Tạ Kiến Vi không nghĩ ra, làm sao viên trợ lý trước mặt có thể đột phá vòng phòng hộ vài trăm người, vọt tới được cái nơi canh giữ vô cùng nghiêm ngặt này!

Rất giống Tiểu Yến Tử trên TV ngày hôm qua, có trời mới biết làm sao cô ta lại xông vào khu vực săn bắn của hoàng gia được!

Mà viên trợ lý nọ, vừa nhìn thấy Tạ Kiến Vi thì đã bắt đầu gào khóc: “Giám đốc Tạ à! Tôi tới cứu ngài! Mau đi theo tôi, thừa dịp cái tên cầm thú lòng lang dạ sói kia…”

Đáng tiếc, Chim Hoàng Yến – Tạ Kiến Vi lại không biểu hiện giống lẽ thường: “Alo, cảnh sát đấy à? Nhà tôi có trộm!”

Viên trợ lý liền ngu mặt: “…”