Cách Bảo Vệ Anh Trai Của Nữ Chính

Chương 6: Sự xuất hiện của Jeremy

Tôi có nên tự sát rồi tìm cơ hội tái sinh một lần nữa không? Tôi thảm hại nghĩ.

Đó là một ý nghĩ tệ hại, phải chăng tôi đã có một tiền kiếp khác trước khi trở thành một công dân bình thường sống tại Hàn Quốc. Tôi không có cách nào để biết được liệu mình đang ở kiếp thứ ba hay thứ tư. Biết đâu là tôi đã phải chịu đựng điều gì đó còn ghê hơn cả việc trở thành một Agriche.

Thay vào đó thì chẳng phải một nhân vật phản diện phù hợp hơn cả đã được sinh ra trong gia đình này hay sao? Mặc dù tôi thừa hưởng họ của mình từ khi sinh ra nhưng tôi vẫn không phải là một phần của gia đình, ngôi nhà này, hay những giá trị mà tôi vốn được nuôi dưỡng.

Tuy nhiên, tôi đồng ý với một giá trị mà tôi cho là đúng đắn khi được dạy tại đây: biết tận dụng cơ hội khi nó xuất hiện.

Mặc dù tất cả những người sống tại đây đều bị điên, nhưng chỉ có người mạnh nhất mới sống sót trong dinh thự này.

Món quà của gia tộc khốn kiếp này chính là khiến bất cứ ai cũng phát điên. Nếu mà không đón nhận nó á? Kiểu gì rồi cũng chỉ có một kết cục: bị xem như rác rưởi. Tôi vẫn nhớ cái cách mà gia tộc này xử lý thi thể của Asil. Anh ấy chết đơn giản vì bị cha tôi xem như một sản phẩm lỗi.

Kể từ đó, tôi luôn cố gắng để trở thành một trong những thành viên nổi trội nhất của gia đình. Mặc kệ dẫu tôi biết cho dù mình có phát triển bất kì kỹ năng nào, tôi cũng không bao giờ thực sự an toàn trước con mắt của cha, mẹ kế cùng các anh chị em của tôi.

Cốc cốc!

“Tiểu thư Roxana, thần có thể vào được không ạ?”

“Vào đi.” Tôi nói.

Cánh cửa mở ra và một người hầu bước vào phòng tôi với khuôn mặt không cảm xúc. Việc Emily đến gặp tôi vào thời gian này mỗi ngày đã trở thành một nghi thức.

Cô ta bê đến một cái khay, trên đó có một cốc nước và mảnh giấy trắng được gấp gọn gàng thành gói.

“Tiếp đi.” Tôi ra lệnh.

“Thưa tiểu thư, hiện tại khả năng miễn dịch của cô đang phát triển đến giai đoạn thứ năm của chất độc N-. Cường độ của liều lượng hôm nay được tăng thêm 0.2 peron (*), đang ở mức 4.7 peron, có thể gây tử vong cho người bình thường. Trước khi tử vong, những đối tượng thử nghiệm đều có biểu hiện đau bụng dữ dội sau khi uống.”

Tôi nhẹ nhàng mở gói thuốc và đổ thứ bột trắng tinh vào cốc. Lời giải thích nghe có vẻ kinh tởm khi qua tai một người thường nhưng chẳng có chút tác động gì đến tôi. Tôi uống một cách chậm rãi.

Ngay từ khi còn nhỏ, mọi đứa trẻ của Agriche đều được huấn luyện phát triển khả năng miễn dịch với độc. Bột cũng như huyết thanh được đo lường và trộn cẩn thận để đảm bảo rằng không liều lượng nào gây chết người. Thay vì đón nhận cái chết, việc những anh chị em của tôi và kể cả tôi mong chờ nhất lại là những cơn đau dữ dội hoặc bị tê liệt tạm thời.

Tuy nhiên thay vì để tăng khả năng miễn dịch, tôi tiêu thụ chất độc này vì lí do cá nhân.

“Hiện tại Jeremy đang làm gì đấy?” Tôi hỏi.

“Lần cuối thần nhìn thấy thiếu gia là ở trong phòng, thưa tiểu thư.”

Trước khi Emily dọn đi chiếc cốc rỗng của tôi, một con cừu non thiếu kiên nhẫn đang bắt đầu hành hạ cửa phòng của tôi. Các vân gỗ trên cánh cửa tiếp tục chuyển động mạnh và nhịp tăng dần cho đến khi tôi gật đầu với Emily ra chiều sẽ đón khách.

Khi cô ta vừa mở cửa, một cậu bé đẩy ngược Emily sang bên rồi lao vào phòng. Đôi mắt xanh nhạt của thằng bé sáng rực, nổi bật trên khuôn mặt đẹp đẽ. Màu sắc tương phản tuyệt vời với mái tóc đen của nó.

“Sana!” Nó hào hứng hét lên.

Tôi không ngạc nhiên trước sự chào hỏi theo kiểu ồn ào của nó.

Jeremy, em trai cùng cha khác mẹ của tôi. Ngoài Charlotte và tôi thì nó là người đã thấy cha mang Cassis Fedelian về nhà như một phần thưởng và nói rằng sẽ giam hắn ta trong ngục tối.

Từ hôm qua tôi đã bắt đầu tự hỏi về việc nên đối phó với Jeremy như thế nào. Nó mười lăm tuổi và có đôi chút thiên hướng về cảm xúc nhiều hơn so với các anh chị em khác của tôi. Nó đối với tôi vẫn là một đứa trẻ dễ đoán và chuyện nó sẽ đi tìm tôi ngay bây giờ cũng vậy.

Trong tiểu thuyết gốc, Jeremy là nhân vật phản diện đã bắt cóc nữ chính. Và ừ đấy, nó chính là thủ phạm trực tiếp dẫn dắt đến sự sụp đổ của cả gia tộc chúng tôi.

“Chị về phòng từ khi nào vậy? Em đã ở đây từ sớm cơ.” Jeremy bất chợt dừng lại khi nhận ra mình đang phụng phịu như một đứa trẻ.

“Ngươi. Sao vẫn còn ở đây? Có biến đi không?” nó quay sang Emily.

Khí chất khác hẳn khi nó quay sang người hầu như thể đang rất khó chịu vì sự hiện diện của cô ta. Nếu có ai đó đột nhiên vào phòng lúc này, có thể họ sẽ tin rằng Jeremy đang dạy dỗ một đứa trẻ nhỏ tuổi.

Emily hơi ngây người một chút nhưng vẫn bày tỏ sự kính trọng của mình trước một quý tộc, bằng chứng là lúc này cô tránh giao tiếp với nó bằng mắt. Cô ta hành động theo lệnh của tôi, cúi đầu trước Jere trước khi nhận được lời hồi đáp của tôi. Tất nhiên, chỉ cần một cái chớp mắt, tôi đã có thể lệnh cho cô ấy đuổi cổ Jere khỏi phòng nhưng không, tôi đã không làm vậy.

“Ngươi đi được rồi, Emily.” Tôi nói.

Cô ta cúi đầu chào rồi ra khỏi phòng.

Jere dõi đôi mắt sáng theo từng bước đi của Emily. Nó thường sẽ không làm hại bất kì ai làm việc cho tôi nhưng sẽ luôn chớp lấy thời cơ nếu Emily kích động nó đủ nhiều.

“Jeremy.” Tôi lên tiếng ngay khi cánh cửa đóng lại.

Hẳn là tôi bực nó nhưng vẫn giữ nguyên vẻ mặt. Chúng tôi đã hình thành một thói quen. Tôi cư xử như một người chị tốt bụng và thân thiện và nó cũng như vậy với tôi.

Tôi chìa tay ra. Đôi mắt của Jeremy vẫn dán vào cánh cửa một lúc nữa như thể nó vẫn đang tính toán xem nên đối phó với Emily theo cách nào trước khi mang sự chú ý trở lại với tôi. Cuối cùng nó cũng chịu từ bỏ rồi quay lại tiến đến gần tôi.

“Chị đã đi đâu vậy?” Nó hỏi.

Jere nắm lấy bàn tay đang chìa ra rồi ngồi xuống dưới chân tôi một cách nhanh chóng. Nó mỉm cười rồi dựa đầu vào chân tôi như thể một chú cún con đang vẫy đuôi với chủ nhân của nó.

Tôi có thể hiểu tại sao Jere lại muốn đuổi người hầu của tôi đi một cách gấp gáp như vậy. Bởi nó sẽ chẳng thể hiện khía cạnh dịu dàng này đối với người khác. Tôi vẫn nhớ vẻ mặt thất thần của nó khi nó bước vào phòng tôi. Jere rất buồn vì tôi đã không thông báo cho nó sớm hơn.

“Chị đã đến trại ấp trứng.” Tôi nói dối.

“Nơi bướm độc nở á?”

“Ừ.”

Tôi đã không nói với Jere việc mình trở về từ ngục tối sau khi gặp Cassis Fedelian.

Trước câu trả lời của tôi, Jere cau mày. Nó tin tôi nhưng có vẻ không thích câu trả lời của tôi.

“Chị thật sự ấp cái thứ đó à?”

“Chỉ còn một quả nữa thôi. Chị hi vọng nó sẽ nở thành công.” Tôi nói.

“Em thì lại ước gì nó chết như những quả trước.”

“Em biết đấy, việc ấp trứng bướm độc là không dễ dàng. Nên sẽ thật tiếc nếu chị không ấp được một quả thành công.”

Jeremy tiếp tục tỏ vẻ khó chịu. Tôi nhận ra rằng thằng bé lo lắng cho tôi nhưng nó vẫn chưa học cách che đi cảm xúc của mình.

Trong cuốn tiểu thuyết, Jere được tác giả miêu tả là một nhân vật phản diện ngốc nghếch, người không mảy may nghĩ ngợi đến việc bắt cóc nữ chính hay tiết lộ tất cả những bí mật của gia tộc Agriche sẽ gây ra hậu quả tồi tệ đến nhường nào.

Tính cách của Jeremy có phần hấp tấp và nóng vội, tôi dễ dàng thấy được điều đó. Nhưng dẫu sao nó vẫn chỉ là một đứa trẻ và đôi phần đáng yêu. Giờ thì trông nó kìa, đôi chân gầy guộc của nó bắt chéo trên sàn và nhấp nhô theo điệu bộ bất cứ khi nào nó hào hứng. Mặc dù bình thường Jere quỷ quyệt và độc ác như bất kì một thành viên nào khác của Agriche nhưng khi ở bên tôi, nó trở thành một cậu bé ngọt ngào.

“Món đồ chơi mà cha mang về lần trước…” Tôi bắt đầu đưa ra chủ đề về Cassis Fedelian.

Jeremy bất chợt va đầu vào đầu gối của tôi.

“Thật kì lạ khi cha cấm chúng ta gặp hắn.” Tôi nói.

“Đúng vậy!” Jere gật gù. Tôi có thể nghe thấy sự phấn khích cao độ len lỏi trong giọng nói của nó.

“Chắc hẳn đó không phải là một tù nhân bình thường.” Tôi ra chiều lập luận.

Đôi mắt Jere mở to theo từng lời nói của tôi.

“Chị thấy hứng thú với món đồ chơi đó à?” Nó nói, tỏ vẻ ngờ vực.

Tôi để nó tiếp tục nghịch ngợm những nếp gấp của chiếc váy thêm một lúc nữa, trước khi nó ngẩng mặt lên nhìn tôi.

“Noona, chị chưa bao giờ quan tâm đến bất kì món đồ chơi nào khác trước đây.” Jeremy nói.

“Nhưng món đồ chơi này trông có vẻ rất vui.” Tôi nói.

Đôi mắt đó hơi nheo lại khi tôi nở một nụ cười dịu dàng.

“Có thật không?” Nó lại mang thái độ nghi ngờ hỏi tôi thêm lần nữa.

Nó dường như đấu tranh suy nghĩ khá nhiều trong một lúc khi nhìn xa xăm về phía góc phòng, rồi lại tựa cằm vào đầu gối tôi.

“Vậy thì em sẽ giao hắn cho chị đấy, noona.”

Ồ, đó là một sự hi sinh không nhỏ của Jeremy. Nó hầu như chẳng chia sẻ bất cứ thứ gì với ai. Tuy nhiên trong trường hợp này, tôi biết rằng nó sẽ đồng ý bởi đôi mắt kia đang nhìn tôi một cách chân thành như kiểu “Em tốt mà, đúng không? Hãy khen ngợi em đi, noona!”

Tôi lại cười, vuốt tóc Jere. Hệt như một con thú cưng nhỏ đầy lông, nó dụi má vào tay tôi. Trông thật giống con gì nhỉ? À, một con mèo đang phát ra tiếng kêu “grừ grừ”.

Dĩ nhiên tôi không quên cậu bé đáng yêu trước tôi này sẽ trở thành một con quái vật độc ác. Vậy mà khi nó bám dính lấy tôi và khao khát tình thương như lúc này, tôi lại có mềm lòng đôi chút. Jeremy rất dễ chăm sóc và bù lại, nó luôn sẵn sàng thực hiện mọi ước muốn của tôi.

Tôi điềm nhiên nghĩ rằng mình thật sự rất vui khi nó luôn ngoan ngoãn nghe theo mọi thứ từ mình.

Tôi tiếp tục vuốt ve mái tóc mềm mượt ấy trong khi đầu tôi lại vẽ nên một kế hoạch làm sao để sử dụng nó một cách hữu ích trong tương lai.

(*) Peron: có thể là một đơn vị đo lường được tạo ra trong tiểu thuyết.