Cái Chết Của Chim Cổ Đỏ

Chương 7: Đồng tử, mảnh vỡ và cá (1)

Cả đêm ác mộng tra tấn Bành Tri Hàn mặt mày héo hon.

Chưa tới 7 giờ, trong căn hộ nho nhỏ ba người thuê vang lên tiếng lách cách, không biết lại là cái gì tới số.

Nên khi Lý Nhược Quang xoa đôi mắt mệt mỏi đỡ eo ra khỏi phòng thì nhìn thấy nhỏ dùng kẹp phơi quần áo đầy đầu, chiến đấu với một thau đồ.

“A… ” Nhất thời không quen sớm như vậy nhìn thấy ai đó, Lý Nhược Quang há miệng nửa ngày, lại không nói ra được một câu.

“Bực mình quá! Bực mình quá!” Quay đầu lại, thâm đen y như gấu trúc. “Hôm qua không biết đụng ở đâu một đống lông, kaki này của tớ xong đời rồi! Aa, tớ điên mất, từ khi gặp tên yêu nam kia cái gì cũng không vừa ý a a a!”

Yên lặng chuẩn bị bữa sáng, Lý Nhược Quang quyết định không để ý tới. Con gái mỗi tháng đều sẽ có một lần thôi.

“Cho nên tớ cảm giác Gaea chính là hung thủ!”

Rốt cuộc cận thận vượt qua bữa sáng, Tô Tuyền lại trở về ngủ bù. Đáng thương bé Quang chạy quá chậm, bị Bành Tri Hàn tóm lại tuyên truyền lý luận của cô nàng.

“Tiểu Hàn…” Lý Nhược Quang muốn nói lại thôi.

“Thật, hôm qua dì Trần có nói với tớ, bạn gái của Cẩn rất giống người nào đó trong Chaos. Cậu xem này, thật ra nhìn từ góc độ này, Gaea hơi giống cô gái đó đó!”

“Tiểu Hàn…” Thật sự là không đành lòng ngắt hứng thú của nhỏ.

“Gaea biến thái như vậy, thích giả nữ cũng rất có khả năng… ”

“Tiểu Hàn cậu nghe tớ nói hết được không…” Mồ hôi lạnh.

“Ừ?”

Nhìn thấy Bành Tri Hàn rốt cuộc chú ý tới mình, Lý Nhược Quang không khỏi cười khổ.

“Tiểu Hàn, bọn mình tới đây thôi có được không?”

“Hả?” Mở to mắt, khó hiểu.

“Tớ biết thật ra… ” Lý Nhược Quang cảm thấy có chút khó chịu, cậu không muốn làm bạn cụt hứng, nhưng, thật sự phải nói ra.

“Hôm qua tớ đã thương lượng với Tuyền. Tiểu Hàn, lúc đầu là bọn mình chỉ hùa theo cậu.” Ngừng một chút.

“Cẩn chết bọn mình ai cũng đau lòng. Nhưng cuộc sống chính là như thế, như Tiểu Nghiên, hay Lưu Vân.”

Có người đi sẽ có người đến, đi không quay đầu lại đến rồi cũng đi. Đó chính là cuộc sống. Nếu cố chấp quá cũng chỉ là phí công mà thôi.

“Cậu luôn rất trọng tình. Bọn tớ ai cũng biết cậu rất thích Cẩn.”

Có đôi khi, người đi cũng không để lại một câu. Quả thật làm người ta không thể chấp nhận, chỉ có thể tự mình đi tìm, tìm cái lý do đã rời đi cho mình một niềm an ủi, một sự giải thoát.

“Nhưng mà, không thể tiếp tục nữa. Tiểu Hàn.”

Vươn ra hai tay, ôm cô gái nhỏ vào lòng. Lý Nhược Quang nói tiếp.

“Để cho Cẩn ngủ yên đi!”

Cảm nhận được cái ôm khoan hậu đã xem như đàn ông trưởng thành, Bành Tri Hàn có chút ngẩn ngơ.

Dường như cô trở lại buổi chiều ngày ấy. Chàng trai nhu nhược mảnh khảnh, dùng ánh mắt như con thỏ lo sợ bất an nhìn mình.

“Xin hỏi… Mình có thể gia nhập không?”

Mắt bỗng nhiên có chút ươn ướt.

“Hức… ” Lý Nhược Quang vỗ nhẹ đôi vai hơi run rẩy.

“Tớ thật sự rất thích cậu ấy. Nhưng, rõ ràng ngay cả lời giải thích cũng không làm được! Hức ── hức ──”

Tiểu Hàn, thế là tốt rồi. Dựa vào cửa Tô Tuyền lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ.

Hôm nay ánh nắng thật rực rỡ.

Đừng tiếp tục nữa.

Lý Nhược Quang ngẩng đầu, đối diện ánh mắt Tô Tuyền.

Cũng không thể tiếp tục nữa.

Thần linh, có thật sự tồn tại chăng? Có đôi khi, hắn sẽ tự hỏi mình như vậy.

Nếu người có thật, vậy tại sao người có thể trơ mắt nhìn mọi thứ xảy ra mà không ngăn cản?

Thần linh à, người tàn nhẫn biết bao.

“Em tỉnh rồi?” Vừa mở mắt ra thì thấy đôi mắt màu đỏ, ấm áp như mặt trời.

Quay đầu, tránh cái chạm dịu dàng.

Thần linh ơi, xin người đừng trừng phạt con như thế nữa.

Chú ý đến người đàn ông thất vọng, nhưng chỉ có thể giả vờ không nhìn thấy.

“Tôi muốn đi xem em ấy, anh không được theo tôi.”

Lạnh lùng nói ra, không hề quay đầu.

Như gió rời đi.

“Ai, nghĩ vậy có chút xin lỗi dì Trần, rõ ràng đã nói muốn thuê rồi.” Lý Nhược Quang cúi đầu đá hòn đá dưới chân.

“Thì nói đổi ý rồi, có thể làm gì được chứ.” Tô Tuyền vẫn vô tâm vô phế như thường.

“Đến đó rồi nói đi.” Bành Tri Hàn thì vẫn vô tư như vậy, hơn nữa còn không an phận đi đường, nhìn trái nhìn phải rất vui vẻ. “Mà này, xem ban ngày con đường này thật ra rất cổ phong ha! Cậu xem, phiến đá bên đường phủ rêu xanh còn dây thường xuân hai bên tường.”

“Ừ, nhìn đỡ hơn tối hôm qua.” Lý Nhược Quang gật đầu tán thành.

“Cây chì 6B của tớ mất chắc là rớt khi va phải người ta hôm qua.”

Lý Nhược Quang vừa nói vừa cẩn thận tìm dưới đất.

“Tớ nhớ rõ là ở đoạn này, cây chì đó là dùng để vẽ ở khóa thực hành, ngày mai có khóa tớ không mang lão sẽ mắng tớ chết. Giúp tớ tìm xem!”

“Tìm làm chi! Không biết lăn đi đâu rồi.” Bành Tri Hàn không quan trọng cười cười. “Mà tớ thấy kỳ nghen, tớ luôn dùng bậy bút vẽ tranh trong sách, ổng vẫn cho tớ con A, nào như cậu cố gắng vẽ như mẫu vậy còn bắt vẽ lần nữa!”

“Đó là vì cậu học vẽ năm năm rồi!” Nhíu mày, nhắc tới khóa thực nghiệm động vật Lý Nhược Quang liền khó chịu.

“Tiểu Quang rất giỏi, vẽ y theo mẫu, là ông thầy kia không có mắt.” Từ nãy giờ ỉu xìu ngủ không đủ Tô Tuyền vừa mở miệng chính là chụp mông vợ.“Không giống ai đó, chưa bao giờ làm thực nghiệm còn mượn bài tập mà giao!”

“Xì!”

Ba người một đường ầm ĩ, mới đó đã đến nơi trước kia Cẩn sống.