Cấm Hôn Môi

Chương 15: 15 Thành Quả Đi Săn

“Có tác dụng rồi?” Một nghiên cứu viên che miệng kinh ngạc nhỏ giọng hô lên.

Người nằm trên giường đột nhiên điên cuồng phát run, tứ chi run rẩy kịch liệt, các dụng cụ cắm trên người cậu ta đều bị rơi ra.

Người xem đồng thời lùi một bước, tim vọt lên tận cổ họng.

Giờ đây Đan Hi Thanh đang cảm thấy vô cùng may mắn vì mình đã quyết định trói người bệnh lại, cô chầm chậm tiến về phía trước thì thấy một đôi mắt đáng sợ mà mê man.

Mắt vẩn đục, đồng tử rụt lại thành chấm nhỏ, tơ máu trong mắt biến thành xám xịt như than chì.

Máu của Doãn Trừng vô dụng, cậu ấy vẫn bị lây nhiễm.

Nhất thời Đan Hi Thanh có chút hoảng hốt, nỗ lực ba ngày của họ vậy mà lại vô nghĩa, đúng là trong máu người bị nhiễm có ý thức tồn tại một loại tế bào họ chưa từng thấy, nhưng nó lại không có tác dụng với việc chữa bệnh cho người bị nhiễm khác.

Ngay lúc này, người bệnh hóa tang thi đã thoát khỏi dây trói, bật dậy gào thét về phía Đan Hi Thanh, cậu ta lăn xuống khỏi giường.

Xương sọ đập mạnh xuống sàn, Đan Hi Thanh nhanh chóng lui về phía sau, cô nhìn thấy máu đen chảy ra từ trên đầu cậu ta, nhưng cậu ta vẫn điên cuồng bò từ dưới đất dậy, nhào về phía mọi người. 

Nghiên cứu viên sợ hãi la hét chạy đi, gan họ có lớn cỡ nào thì cuối cùng cũng không có sức chiến đấu.

Đan Hi Thanh đứng bất động ở cửa, cô nhìn chằm chằm vào gương mặt dần phóng đại của người bị nhiễm, cảm giác vô lực tức khắc ập đến nghẹn ở cổ khiến người ta buồn nôn.

“Đi ra ngoài!” Binh lính đứng cạnh thấy cô sững sờ đứng tại chỗ thì đưa tay đẩy cô ra ngoài rồi trở tay đóng cửa phòng thí nghiệm lại.

Đan Hi Thanh ngã lên người đồng nghiệp, cô không thấy rõ đó là ai, chỉ biết mờ mịt xoay người nhìn vào trong tường kính.

Cô thấy người bị nhiễm trong trạng thái cuồng bạo giương nanh múa vuốt lao về phía binh lính, lao vào họng súng, rồi đến cuối lại dừng lại, ánh mắt trống rỗng, hai tay buông thõng đứng bất động tại chỗ.

Tuy trạng thái này chỉ duy trì 2 giây, nhưng lại như kéo dài ra trong mắt Đan Hi Thanh.

Hai người lính không để ý tới hành động dị thường của người bị nhiễm, nổ súng.

Phát đầu tiên bắn vào tim, máu đen văng ra, sau đó vô số tiếng nổ súng vang lên, hòa cùng tiếng mưa rền gió cuốn bên ngoài, ồn ào đến độ đinh tai nhức óc.

Máu đen bắn tung tóe lên bức tường màu trắng, lên bình truyền dịch, lên máy móc.

Những cỗ máy này từng được dùng để cứu người, giờ lại dính đầy máu của chính người đó.

Cuối cùng, cậu ta bị một phát bắn vỡ đầu, ngã vào vũng máu.

Tại biệt thự quán bar bên bờ biển.

Một ngọn lửa được thắp lên, đánh vỡ bóng tối.

Lạc Vũ thắp nến rồi cắm nó lên giá.

Doãn Trừng học theo cậu đưa nến lại gần lửa, anh vươn cánh tay cứng đờ lên định dùng sáp chảy ra để cố định ngọn nến, sắp nóng chảy xuống ngón tay anh.

“Đừng nhúc nhích, để em làm cho.” Lạc Vũ đoạt lấy nến trong tay anh, sờ sờ chỗ bị bỏng, “Đau không ạ?”

Doãn Trừng không đau, nâng tay lau sạch sáp.

Trong quán bar chỉ có phòng vệ sinh là có cửa chớp, Lạc Vũ để thắp nến cho mỗi góc, trong phòng mới sáng hơn chút.

Ngọn lửa khiến khuôn mặt trắng bệch của đám người bị nhiễm đỏ bừng, mọi người ngồi xuống cạnh mấy ngọn nến trên quầy bar, ngồi trong bóng tối nghe tiếng bão và sấm sét bên ngoài.

Cô gái tóc đỏ và anh trai rock and roll tạm thời từ bỏ ý định đánh nhau một trận với Doãn Trừng, ngồi xuống ở một chỗ xa xa.

Bầu không khí này khiến Lạc Vũ thả lỏng hơn chút, cậu ghé vào ghế trên quầy bar, vùi mặt vào hai cánh tay, lẩm bẩm một mình: “…… Không biết bên chị Đan thế nào rồi.”

Hiếm khi Doãn Trừng không chú ý đến Lạc Vũ, Lạc Vũ quay đầu nhìn anh, anh đứng dậy đi vào hành lang.

Lạc Vũ cầm theo một ngọn nến lặng lẽ đuổi theo, chỉ thấy anh đi xuyên qua hành lang rồi đi lên cái cầu thang ở phía cuối.

Cầu thang rất hẹp, chỉ đủ cho một người đi, Lạc Vũ cẩn thận bước lên bậc thang, sàn gỗ chầm chậm kêu cót két, lung lay như sắp sập.

Đi đến chỗ rẽ, cậu thấy Doãn Trừng đang đứng trước một cánh cửa.

Doãn Trừng quay đầu lại, vừa lúc nhìn thẳng vào cậu.

Lạc Vũ có chút chột dạ, ngửa đầu ấp úng nói: “Muốn đi theo anh.”

Cái này trả lời khiến làm Doãn Trừng rất vừa lòng, đôi môi được tô son của anh khẽ cong lên, cười như một con người bình thường vậy.

Nháy mắt khi cửa được mở ra, ngọn nến trong tay Lạc Vũ vụt tắt.

Bầu trời u ám xuất hiện phía sau cánh cửa, gió lốc cuốn theo rác và nước mưa ập vào mặt.

Đây là cửa dẫn lên sân thượng.

Lạc Vũ bị gió táp có chút hoảng hốt, cậu cho rằng mình lại quay về sân thượng trên nóc ký túc xá trường đại học Thụy Thường.

Cậu ném giá nên đi, nhanh chân đuổi theo nắm lấy ống tay áo của Doãn Trừng.

Bọn họ lên sân thượng, tay nắm thanh chắn bên tường mà đi lên.

Gió bão thổi tung mái tóc của Doãn Trừng, anh phóng mắt nhìn phương xa, ổn định mà vững chắc đứng ở rìa sân thượng.

Lạc Vũ dụi mắt, chống chọi lại bụi bặm và rác rưởi bị gió cuốn đến.

Cậu híp mắt đứng cạnh Doãn Trừng.

Gió thực sự quá lớn, Lạc Vũ không đứng vững được, thân thể đổ ra sau, cậu được Doãn trừng ôm lấy eo. 

Sức tay anh lớn, kéo về phía mình một cái là đã ôm trọn lấy Lạc Vũ.

Hai người đứng trong gió lớn nhìn mặt biển, có mấy bầy cá đang quay cuồng trong nước, cưỡi sóng nhảy lên rồi lại trở về trong nước.

Cứ thứ gì đó giống sóng biển, mênh mông cuồn cuộn mà ập đến. 

“Là thể biến dị……?” Lạc Vũ kinh ngạc kêu lên, “Rốt cuộc thì bọn chúng từ đâu tới vậy?”

Doãn Trừng không trả lời, nhìn chăm chú về đám biến dị đang dần tiếp cận họ.

Không bao lâu sau, đám quái vật đó đã vọt tới bờ biển.

Lạc Vũ cúi đầu nhìn, đám biến dị đông nghìn nghịt bò qua quán bar chạy về phía biển.

Số lượng lần này không hề ít hơn lần trước, nếu chúng nó tấn công căn cứ thì trận chiến này sẽ là một trận chiến bảo vệ thành lũy thảm khốc.

Lạc Vũ rút khẩu súng Trình Xuân Sinh cho ra, nhắm về phía đám biến dị nã mấy phát.

Tang thi bị bắn trúng nổ sọ, kêu thảm ngã xuống, đồng bạn của nó đã ngay lập tức dẫm đạp lên nó tiếp tục đi về phía trước.

Một con kiến trong đàn chết đi chẳng có ảnh hưởng gì tới toàn cục.

Lạc Vũ nhụt chí buông súng, cậu quay đầu nhìn Doãn Trừng.

Nếu Doãn Trừng ra tay thì khác, anh có thể dẫn theo quân đoàn tang thi tới tiêu diệt đám quái vật kia.

Lạc Vũ nhìn anh, do dự hồi lâu nhưng không mở miệng.

Cậu không có tư cách gì khiến Doãn Trừng liều mạng vì nhân loại trong căn cứ.

“Đừng sợ.” Doãn Trừng rút khẩu súng ra khỏi tay Lạc Vũ, anh ôm lấy vai cậu hướng về phía bờ biển, “Nhìn đi.”

Lạc Vũ giương mắt nhìn về phía bờ biển, chỉ thấy phía chân trời có một cơn lốc nối liền trời và biển, xoay nhanh đi về phía này, rất nhiều cá bị lốc cuốn lên, xoay tròn rồi tan xác.

Mùi tanh của máu hòa với nước biển ập vào mặt.

“Đó là cái gì? Gió lốc sao?” Lạc Vũ còn muốn nhìn thêm vài lần nữa nhưng Doãn Trừng đã kéo tay cậu về phía sau cánh cửa.

Lạc Vũ tò mò nhìn qua khe cửa rồi lại bị Doãn Trừng ngăn lại, “Gió quá lớn, sẽ cuốn em đi.”

Hai người kề sát bên nhau trong bóng tối, ngồi trên cầu thang bụi bặm nhỏ hẹp.

Ở nơi họ nhìn không tới, gió lốc quét tới cuốn đám biến dị trên đường lên trời.

Trong không trung tối tăm, chúng xoay tròn theo gió, tứ chi va đập vào nhau.

Tang thi khác thì bị gió quật ngã ra đất, nháy mắt trên bãi biển la liệt thi thể của tang thi biến dị, sóng biển dữ dằn lại xô chúng vào bờ, để lại vô số cồn cát trên bờ biển.

Mưa càng lúc càng lớn, mây đen che khuất mọi ánh sáng, lốc xoáy màu đen bẻ gãy rồi nghiền nát đám biến dị, đánh tan đại quân biến dị.

Quân đội chờ sẵn trong căn cứ còn chưa kịp tấn công thì trận chiến đã kết thúc.

Lúc này đây thiên nhiên đã trở thành thành lũy của nhân loại.

Bóng đêm cùng tiếng gió rít liên hồi khiến Lạc Vũ vô cùng buồn ngủ, bất tri bất giác cậu đã thiếp đi.

||||| Truyện đề cử: Ba Em Kêu Anh Về Nước Kết Hôn |||||

Có lẽ là có một tên biến dị ngã lên sân thượng của quán bar, tiếng vang lớn khiến cậu bừng tỉnh, Lạc Vũ than nhẹ một tiếng rồi mở mắt ra, nhấc đầu rời khỏi vai Doãn Trừng, trên trán mướt mồ hôi.

Doãn Trừng ôm lấy cậu, dùng mu bàn tay lau mồ hôi cho cậu.

Lạc Vũ hít thở trong chốc lát, lấy lại tinh thần khỏi cơn ác mộng, cậu nghe tiếng gió yếu ớt bên tai, ngây thơ hỏi: “Bão đi qua rồi sao?”

Tiếng chuông vang lên, điện thoại trong túi sáng đèn.

“Chị Đan ạ? Bên chị vẫn ổn chứ?” Lạc Vũ nhận điện thoại, khẩn trương đứng dậy.

Dãn Trừng ngẩng đầu nhìn cậu, duỗi tay niết ngón tay cậu an ủi.

“Bọn chị không sao hết.” Đầu kia điện thoại còn lẫn tiếng gió, “Đám biến dị không nhằm vào bọn chị, chỉ là cơn bão làm hư hại mấy toà nhà, đang kiểm tratu sửa đây.”

“Cậu chuẩn bị về căn cứ đi, bên này cần có mẫu máu cậu đem về để nghiên cứu đây.” Đan Hi Thanh nói.

Lạc Vũ đồng ý rồi cúp máy.

Cậu quay đầu lại thì thấy Doãn Trừng đang đứng cạnh cửa, dán tai lên cảnh cửa như đang nghe ngóng gì đó.

Hai người liếc nhìn nhau, đẩy cửa sân thượng ra.

Một tang thi biến dị đang nằm giữa sân, cơ thể không có lớp da vặn vẹo với một tư thế kỳ quái, toàn thân run rẩy liên hồi.

Lạc Vũ nhìn kỹ lại, giữa những ngón tay của nó có xuất hiện một lớp màng trong suốt.

—— Là một tang thi biến dị đã mọc màng.

Doãn Trừng duỗi tay định bảo vệ Lạc Vũ sau người, cậu lại đi về phía trước.

Gió chưa dứt, Lạc Vũ rút dao gấp ra để sát vào người tang thi biến dị còn chưa tắt thở nọ, gió thổi tung mái tóc vàng che khuất đôi mắt cậu.

Lạc Vũ nhắm mắt lại ép mình không được nghĩ về khuôn mặt của tên biến dị đang ở gần trong gang tấc, lưỡi dao sắc bén vung lên rồi đâm vào cổ tay của tang thi.

Thừa dịp đại não chưa kịp phân tích cảm giác lưỡi dao đâm vào người, Lạc Vũ lần lượt chém vài nhát vào cổ tay và cổ chân nó.

Sau khi chắc chắn tang thi biến dị không thể mọc lại tay chân để chạy trốn, Lạc Vũ mới thở hổn hển đứng dậy quay đầu nhìn Doãn Trừng.

Bạn trai tang thi của cậu đang đứng cách đó năm bước chân, tóc dài bay bay trong gió.

Lạc Vũ cũng không biết rằng lúc này trong mắt Doãn Trừng cậu có vẻ mặt hoảng sợ mà tủi thân, nước mắt rưng rưng, trông giống một chú sói con vừa mới học được cách kiếm ăn vậy.

Lạc Vũ giơ tay dùng ống tay áo lau mặt để tầm mắt trở nên rõ ràng hơn.

“Cho em mượn một sợi dây thừng được không?” Cậu cố gắng khiến giọng mình thật thoải mái, hỏi Doãn Trừng.

——————–

Tiểu bảo bối Lạc Vũ muốn biến thành anh chàng cool ngầu có sức chiến đấu mạnh mẽ..