Tiêu Yên ích kỷ nghĩ, loại người như Mạc Đình Ca kỳ thực chết cũng rất tốt, như vậy nội dung vở kịch sẽ đi về một hướng mà không ai biết trước, vận mệnh bi thống của nàng có lẽ sẽ khác đi nhờ hiệu ứng Hồ điệp chăng?.“A, ngươi thích nàng sao?”Sau khi nghe Tiêu Yên nói Lệnh Hồ Cẩm Y cũng chẳng có phản ứng gì, cúi đầu cầm tay nàng, cũng không biết là đang sờ tiểu Hồng hay đang ăn đậu hũ của nàng nữa.Tiêu Yên trừng mắt: “Nói nhảm, ta là nữ nhân, sao có thể thích nữ nhân?”“A, vậy thì tốt.” Không thích người khác là tốt rồi.Tiêu Yên ………..=.=!!!“Ngươi nên trở về thuyền của mình đi, nếu như các nàng tỉnh lại mà nhìn thấy ngươi, ta cũng không tiện giải thích.”Lệnh Hồ Cẩm Y bịn rin uông Tiêu Yên ra, đôi mắt trông mong nhìn nàng: “Đã lâu chúng ta không gặp mặt, ta còn chưa ôm đủ đâu.”Khóe miệng Tiêu Yên co rút, sao nàng có cảm giác giống như mình đang nuôi một con mèo to lớn? Chó Samoyed*? “Ách…. về sau còn có cơ hội.” Về sau, chờ ngươi tìm thấy nữ thần trong định mệnh khi đó sẽ không cần đến ta nữa. [* toàn thân lông trắng, giống chó tuyết alaska. hỏi gu gồ sẽ rõ.]Ánh mắt thâm thúy của Lệnh Hồ Cẩm Y sáng lên, ” Vậy buổi tối ta đến tìm ngươi?”Toàn thân Tiêu Yên cứng ngắc, lời nói này giống như….có chút không đúng a, giống như nam nữ hò hẹn vậy nhỉ!Để dụ dỗ Lệnh Hồ Cẩm Y, nàng chỉ có thể theo lời hắn mà nói: “Ừ… có thể, nhưng mà … không được để người khác phát hiện.”“Sẽ không, nếu bị phát hiện, ta sẽ bảo tiểu Hồng cắn hắn.”“Ách… tiểu Hồng nó…” Tiêu Yên liếc mắt nhìn tiểu Hồng to bằng đầu móng tay, giật giật khóe miệng, tiểu sắc xà này chỉ có thể dọa người nhát gan còn chưa tính, cắn á?… hahaha nói giỡn à?.Lệnh Hồ Cẩm Y sờ sờ cái đầu tiểu Hồng, cưng chiều nói: “Tiểu Hồng rất lợi hại, bị nó cắn một cái, rất nhanh sẽ hóa thành vũng nước.”Thật á? Mặt hàng loại hai này mà lợi hại như vậy?Thân thể Tiêu Yên mềm nhũn ngã đầu vào trong ngực Lệnh Hồ Cẩm Y, cứ tưởng rằng mặt hàng này chỉ là thú sủng ngu ngơ, ai ngờ….lại chẳng khác gì chủ nhân, sức chiến đấu thật… quái thai.Ôn nhu mềm mại ấm áp trong ngực làm cho lỗ tai Lệnh Hồ Cẩm Y đỏ bừng, chớp chớp hai mắt, khó xử nghĩ: không cho ôm, có nên ôm không đây, thật khó nghĩ!!!Không ôm thì thật tiếc, ôm…nàng có mất hứng hay không?