Cảm Ơn Em Đã Đến

Chương 41: 41 Em Có Giỏi Không

Hạ Vy cố gắng để bản thân không nhớ tới chuyện trước kia nữa.

Nhưng từng hình ảnh cứ hiện lên trong đầu cô.

Cô hít sâu lắc đầu để xua đi chúng, nhưng không may bàn tay cầm dao mất lực cứa nhẹ vào tay kia.

“Aaa..”

Tiếng kêu khe khẽ của cô làm Lục Tử Minh giật mình, anh tiến đến cướp lấy con dao, sau đó kéo cô ra vòi nước rửa tay.

Dòng nước lạnh xả vào vết thương làm cô đau nhói, nước mắt không nhịn được rơi xuống.

Lục Tử Minh ôm cô ngồi lên sofa, sau đó đi tìm hộp cứu thương mang tới.

Tô Phương Nghi đi xuống nhìn tay Hạ Vy bị thương thì nhíu mày.

“Tử Minh, con có biết chăm vợ không vậy.

Sao lại để con bé vào bếp.

Con muốn ăn gì cứ nói với mẹ để mẹ làm, không thì bảo Tử Minh làm.

Con nhìn xem, tay bị thương rồi.

Có đau lắm không?”

Hạ Vy lắc đầu.

“Con không sao..”

Lục Tử Minh băng bó cẩn thận cho cô, sau đó ôm chặt cô vào ngực.

“Xin lỗi bé, anh không nên ép buộc em như vậy..”

Hạ Vy mỉm cười nhìn anh.

“Em không sao mà.

Em cảm thấy mình đã tự tin hơn một chút rồi.

Dần dần em sẽ quen thôi.

Cám ơn anh.”

Nói rồi cô hôn nhẹ lên môi anh.

Lục Tử Minh cười khẽ, anh biết cô nói vậy cho anh yên tâm.

Nhưng không sao cả, anh sẽ cùng cô từ từ tìm lại cảm hứng.

Lục Tử Minh đi làm rồi, Hạ Vy lại mò vào bếp.

Nhìn con dao vẫn nằm trên thớt, rồi lại nhìn bàn tay mình.

Cô thở dài..

“Hạ Vy, mày làm được mà.

Cố lên..”

Cuối cùng món gà hầm rau củ cũng được hoàn thành, Hạ Vy mỉm cười đổ vào hộp mang tới đơn vị cho Lục Tử Minh.

Tài xế nhìn cô cứ cười mãi thì thắc mắc..

“Đại thiếu phu nhân, có chuyện gì mà cô cứ cười mãi vậy..”

“Cảm giác tìm lại được chính mình đặc biệt lắm.

Tuy chưa được hoàn hảo nhưng tôi vẫn rất vui..”

Khi đến đơn vị, sau khi xuất trình căn cước, cô nói với cảnh vệ..

“Tôi tới tìm Đại uý Lục Tử Minh.

Anh nói với anh ấy có Hạ Vy tới gặp..”

5 phút sau, Lục Tử Minh đã xuất hiện.

Anh không vui nhìn cô.

“Sao em lại ra ngoài một mình.

Có chuyện gì cứ gọi cho anh về là được..”

Hạ Vy bị anh mắng cũng không quan tâm, cô nhào vào ngực anh..

“Bảo bối, anh xem em giỏi không.

Em làm được rồi này..”

Lục Tử Minh nhìn hộp thức ăn cô cầm trên tay, anh mỉm cười đưa cô vào phòng mình.

Lục Hạo Thiên nghe tin con dâu tới cũng vội vã tới góp vui.

Hạ Vy đưa cho hai bố con mỗi người một bát, ánh mắt mong chờ nhìn hai người trước mặt.

Lục Tử Minh xoa đầu cô.

“Ngon lắm.”

Hạ Vy cười híp mắt, cô quay sang nhìn Lục Hạo Thiên.

“Bố, bố thấy sao ạ?”

“Con nấu ngon lắm..”

Lục Hạo Thiên cũng không tiếc mà khen cô.

Lục Tử Minh còn cổ vũ..

“Bé à, em làm được mà.

Cố lên..”

Hạ Vy gật đầu thật mạnh.

Cô sẽ làm được.

Nhưng mà vui mừng chưa được bao lâu, tối hôm đó cô nhận được điện thoại từ người bố thân yêu.

Ông báo rằng ngày mai ông sẽ về.

Vậy là cô lại phải sống xa anh rồi.

Đêm đó cô làm tổ trong ngực anh, hai người ôm chặt lấy nhau.

“Bảo bối, mai em phải về rồi.

Em sẽ nhớ anh lắm.”

“Em ngoan ở nhà vài ngày, anh sẽ sang nói chuyện với bố em.”

Sáng hôm sau, Tô Phương Nghi bịn rịn tạm biệt con dâu cùng cháu nội.

Lục Tử Minh đưa cô về, nghĩ đến cảnh lát nữa phải đối diện với bố cô, anh vã hết cả mồ hôi.

Lúc hai người tiến vào Hạ gia, Hạ Đại Lâm ngồi sẵn trên sofa uống trà, nhìn hai người dính vào nhau bước vào, ông nhếch mép khinh thường.

“Cũng biết đường về cơ đấy.

Bố tưởng con coi Lục gia là nhà luôn rồi.”

Lục Tử Minh hắng giọng.

“Chú Hạ, chào chú..”

“Vâng, không dám, chào anh..”.