Cảm Ơn Em Đã Đến

Chương 48: 48 Lục Minh Vũ

Cuộc phẫu thuật kéo dài cũng đã kết thúc, bác sĩ ôm một đứa bé đi ra.

Lục Tử Minh vội xông tới.

“Bác sĩ, vợ tôi sao rồi.

Cô ấy đâu?”

“Phẫu thuật đã thành công.

Thiếu phu nhân đã ổn, có điều tiểu thiếu gia cần phải chăm sóc trong lồng kính một thời gian..”

Lục Tử Minh không nghe thấy bác sĩ nói gì nữa.

Anh chỉ biết Hạ Vy đã ổn, không xảy ra vấn đề gì, cuối cùng anh cũng thở phào nhẹ nhõm.

Hạ Vy đã được đưa về phòng hồi sức, nhìn cô yếu ớt nằm trên giường bệnh, Lục Tử Minh không nhịn được mắt đỏ ửng.

“Xin lỗi em, từ giờ anh sẽ không rời em nửa bước.”

Hạ Vy nở nụ cười yếu ớt, cô nắm chặt tay anh.

“Em không sao rồi.

Xin lỗi vừa đã để anh lo lắng.”

Lục Tử Minh yên lặng ôm cô.

Hạ Vy nhớ ra điều gì vội nói tiếp.

“Đúng rồi bảo bối.

Con đâu.

Em muốn gặp con.”

“Con chúng ta đang được các bác sĩ chăm sóc.

Đợi sức khoẻ em ổn anh sẽ đưa em đi gặp con.”

Lục Tử Minh không hỏi lí do tại sao cô lại xúc động đến mức sinh non.

Anh chỉ chăm chú chăm sóc cô.

Một tuần sau, sức khoẻ của cô đã ổn định, bé con cũng đã khoẻ hơn.

Nhìn đứa nhỏ trong lòng mình, Hạ Vy không ngăn được nước mắt.

“Mẹ xin lỗi gì để con phải gặp nguy hiểm như vậy.

Cám ơn con đã không rời xa mẹ.

Cám ơn con!”.

Truyện chính ở ~ trùmtr uуệЛ.

VИ ~

Lục Tử Minh xoa đầu cô, sau đó cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô, an ủi.

“Hai mẹ con đã rất kiên cường rồi.

Hạ Vy, cám ơn em đã vì anh mà chịu khổ như vậy.”

Hạ Vy thấy anh chỉ hôn mỗi mình thì thắc mắc, trước đó không phải lúc nào hôn cô xong anh cũng hôn con sao.

Lần này sao lại không như vậy.

Lục Tử Minh như hiểu suy nghĩ trong đầu cô, anh khẽ hắng giọng.

“Nó mà là con gái thì anh đã cưng chiều nó lên tận trời rồi.

Ai bảo nó là con trai làm gì.”

Khoé miệng Hạ Vy giật giật, cô dở khóc dở cười.

“Lục Tử Minh, anh ghét bỏ con trai em sao?”

“Anh không ghét bỏ nó.

Nhưng nó sẽ giành em với anh.

Đấy nhìn xem, bây giờ nó đang được nằm tronh lòng em.

Còn anh thì sao.”

“Lục Tử Minh, anh ấu trĩ vừa thôi.”

Hạ Vy không nói nổi anh nữa.

Nhìn xem bé con đáng yêu thế này cơ mà, ngoan ngoãn nằm trong lòng cô, không khóc không quấy.

Sao anh lại tỏ thái độ như vậy với con mình chứ.

“Đúng rồi, anh đặt tên con là gì.”

Lục Tử Minh ngẫm nghĩ một lát, sau đó miễn cưỡng cúi xuống hôn vào má con trai một cái.

“Gọi nó là Lục Minh Vũ đi.”

Lục Minh Vũ vừa sinh ra đã là bảo bối của Lục gia và Hạ gia.

Tuy chưa đăng ký kết hôn nhưng hai gia đình vì đứa cháu này mà rất hoà hợp.

Hạ Đại Lâm cũng ngầm chấp nhận người con rể này, làm khó bấy nhiêu cũng đủ rồi.

Sau khi chắc chắn rằng Hạ Vy không sao, Lục Tử Minh mới dám hỏi.

“Bé à, hôm đó em đã gặp ai vậy?”

Hạ Vy trầm ngâm không nói gì, nhưng Lục Tử Minh cứ bám đuôi gặng hỏi mãi, cô mới thở dài nói.

“Em gặp mẹ em.

Tự nhiên mất tích hơn 20 năm xong giờ quay lại, làm em có chút xúc động.

Chỉ là không ngờ lại gây ảnh hưởng tới Tiểu Vũ.”

Lục Tử Minh gật đầu, xem như đã hiểu.

Anh cũng biết sơ qua mẹ cô đã rời bỏ bố con cô từ khi vừa sinh cô ra.

Bao nhiêu năm mất tích, tự nhiên giờ lại xuất hiện, không biết mục đích của bà ấy là gì.

Trong chuyện này chắc chắn có uẩn khúc, anh phải điều tra rõ ràng....