Cân Cả Thiên Hạ

Chương 76: Kí ức

Xuân Đức thấy rắn mập lên tiếng, bỗng dưng nhớ tới việc gì hắn nói:

" Ngày trước tại sao ngươi lại cắn ta, mà làm sao ngươi cũng đi cùng ta đến thế giới này được "

" Cái đó ta cũng chịu, lúc trước ta chưa thức tỉnh nên trí tuệ còn rất thấp, không nhớ được việc trước kia, lúc trước chỉ là bản năng thôi, mà đúng rồi, ngày trước ngươi sống ở một thế giới như thế nào".

Tiểu Lan và Tiểu Y cũng nhìn hắn đầy vẻ chờ mong. Thấy vậy Xuân Đức cười nói:

"Cũng chán đến chết mà thôi, chẳng có gì, trước kia ta cũng là người bình thường, không có tiền, công việc thì không ổn định, tuy sống ở một nơi không có giết chóc nhưng cũng không kém bao nhiêu, ở đó âm miêu quỷ kế, có đôi khi bị hãm hại đến khi chết cũng không biết là ai...."

Vũ Y nói nhỏ:

" Ca ca có người thân nào nữa không? "

Xuân Đức trầm ngâm nói:

" Có chứ, mẫu thân, đại ca, nhị tỷ, phụ thân, nói chung là đầy đủ cả, chẳng thiếu ai, gia đình thì có đấy nhưng trong gia đình thì chán lắm, vì không có tiền, sinh hoạt khó khăn khiến mọi người xa cách nhau hơn, đôi khi tiền bạc nó ảnh hưởng rất lớn là đằng khác "

Vũ Y chỉ trầm ngâm không nói gì nữa cả, mà lấy ra các thứ nước trái cây của nàng.

Vừa nói chuyện hắn cũng đã lấy xong xuôi các món ăn đã chuẩn bị và dụng cụ, đặt mọi thứ đâu ra đấy, ngồi trên tấm thảm lớn 4 người vây xung quanh một nồi lẩu lớn, bầu không khí có vẻ không vui lắm vì câu chuyện mới nãy của hắn. hắn hỏi Vũ Y ;

" Vũ Y muội có biết làm sao lại tới thế giới này không".

Không đợi Vũ Y trả lời, Tiểu Lan lên tiếng thay:

" Ca ca không biết, hai chúng ta là do hệ thống tạo nên mà thôi, chúng ta được ban cho sinh mệnh rồi cũng được trao cho nhiệm vụ của mình, ví như tiểu Y là đồng hành của ca ca, còn muội là người đại diện của hệ thống"

Xuân Đức nghe vậy nói trêu:

" Vậy hai người các ngươi đều là con của hệ thống rồi"

Hai người như khúc gỗ gật gật đầu chẳng biểu cảm gì cả, còn rắn mập thì đang uống nước ngọt nằm một bên rồi, thấy mấy người này chẳng có tí hài hước gì làm hắn có chút mất cả hứng, hắn nói:

" Này, này sao các ngươi như con lật đật vậy, không có chút hài hước gì cả, thế các ngươi có ước mơ gì không? "

" Ước mơ, nó là cái gì? ta chỉ cần theo ca ca là được"- Vũ Y nói.

" Theo ngươi có ăn có uống, cần mơ gì nữa" - Rắn mập trả lời

"Muội cũng như bọn họ " - Tiểu Lan rụt rè lên tiếng

Nghe 3 người nói, Xuân Đức hết biết, bó tay, bó chân toàn tập, hắn có chút đồng cảm nói:

" Các ngươi đúng là vô dục vô cầu như ca đây, chịu khó ăn chay niệm phật có khi lại thành chánh quả, thôi thấy các ngươi cũng là người giống như ca chẳng có ước mơ gì ra hồn, chúng ta nâng ly uống cho sau này tươi sáng hơn nào"

Xuân Đức hô có khí thế mà chẳng ai hưởng ứng, 3 tiểu nha đầu đang nằm lăn trên thảm ôm đồ uống riêng của mình, hắn thấy vậy cũng thôi tự ăn, tự uống một mình...

Sau khi ăn uống xong mọi người cứ để vậy, không ai dọn dẹp gì cả, lấy ra 4 cái gối, 4 người nằm xuống ngữa mặt nhìn bầu trời, trời trong xanh, mây trắng bay lượn lờ, đôi khi có đợt gió biển thôi qua, cảm giác vị mằn mặn của Vô Tận Hải, nếu không có những tiếng kêu la chém giết phía xa thì nơi đây đúng là tuyệt.

Cũng không lo lắng gì, 4 người cứ như vậy mà nhắm mắt lại cảm nhận đôi chút bình yên hiếm có của cuộc sống trên cái thế giới này.

....

....

....

Không biết qua bao lâu trận chiến của đám người Thiên Hải Tông cũng dừng lại, đám thành viên của Ác Ma Điện đang tính đi ra hôi của thì không thấy điện chủ đâu cả, mọi người có chút luống cuống không biết làm sao.

Thiên Tuyết thấy mọi người vậy nói:

" không cần gấp, lúc trước ta thấy điện chủ đi về hướng kia đi, chúng ta tiến lên nhìn xem thử ".

Vậy là mọi người cùng nhau bay lại phương hướng Thiên Tuyết chỉ, không qua 800 dặm bọn họ thấy một lồng ánh lớn trên một ngọn đồi, tới gần hơn xuyên qua lồng ánh sáng mọi người thấy 4 nhân ảnh, là điện chủ và 3 vị đại nhân của bọn họ, điện chủ thì đang nhắm mắt cả người thả lỏng, mái tóc dài xõa ra trông thật đẹp, trên người điện chủ là Vũ Y đại nhân đang nằm úp nhìn thật dễ thương, còn Xà thần và Lan Lan đại nhân thì đang gối đầu lên tay điện chủ trong tay ôm cái gối,miệng chảy nước miếng trông rất tức cười..

Thấy cảnh tượng này bọn họ cũng không thấy phản cảm hay thấy không hợp phong cách của một vị cường giả chân chính, bọn họ chỉ thấy thật ấm áp, bọn họ cũng muốn có cuộc sống như vậy, rất nhiều người nhớ về cảnh xưa, nhớ lại lúc gia đình ấm cúng, rồi lại nhớ lúc gia đình vì lý do nào đó mà phải tan đàn, xẻ nghé không nhịn được đôi mắt hồng hồng.

Nhìn được một lúc lâu thì mọi người lập trại ở ngọn đồi kế bên, không quấy rầy tới khung cảnh an bình của 4 người, mọi người ai nấy đều lặng lẽ mọi người đều có tâm sự, trừ mấy tiểu thí hài là vẫn vui vẻ, nghịch lẫn nhau cười khúc khích, nhờ có bọn nhóc mà bầu không khí có vẻ dễ chịu hơn ít nhiều, sau này Ác Ma Điện cũng là nhà của bọn họ, không ai có thể phá hư ngôi nhà của bọn hắn cả, kẻ nào dám làm vậy dù liều cả mạng cũng phải cắn kẻ đó một miếng.