Căn Hộ Có Quỷ

Chương 15

Tắm táp xong, Nhã Nhã trông mơn mởn như một đóa sen mới nở, làn da trắng sáng long lanh, đôi gò má ửng hồng e ấp, mái tóc dài vừa được sấy khô phất phơ trong không trung theo mỗi cử động của cô nàng.

Mặc bộ đồ ngủ tôi đưa, Nhã Nhã khoác cánh tay tôi, giọng nói ngọt ngào:

“Mình có thể ngủ chung với bạn thật à?”

“Tất nhiên rồi, nhưng mà nhà mình không có nhiều chăn, bạn chịu khó chút nhé…”

Tựa như một thiếu nữ hồn nhiên chân chất, Nhã Nhã nhảy lên chiếc giường êm ái:

“Mình muốn ngủ chung chăn với bạn. Woah, đã ghê.”

Cô nàng hít hà chiếc gối đầu: “Còn thơm nữa.”

Chiếc vòng cổ của cô lắc qua lắc lại, trông vừa giản dị lại vừa tinh xảo.

“Chiếc vòng này nhìn đặc biệt quá.”

“Bạn có thích nó không?” Nhã Nhã nằm trên giường hỏi tôi. Mái tóc dài xõa tung trên gối tựa một búp hoa đương nở bung.

“Ừ, cho mình xem một xíu được không?”

Cô đưa mặt dây chuyền cho tôi.

Tôi nhận lấy và quan sát nó. Đó là một viên đá dẹp màu trắng xám có kích cỡ một đồng xu, viền quanh là lớp hoa văn mạ vàng hình dây leo.

Tôi tò mò đưa nó đến gần để xem cho rõ. Nhìn xa nó trông như một viên đá mã não, nhưng càng nhìn gần, những hoa văn ẩn hiện bên trong càng đẹp đẽ và óng ánh huỳnh quang, tựa như là biển cả, cũng tựa như là vũ trụ.

“Đẹp quá đi! Viên đá này làm từ chất liệu gì vậy?”

Nhã Nhã chăm chú nhìn tôi, khóe môi nở một nụ cười mang ý tứ sâu xa:

“Tro cốt đấy.”

Tôi bị dọa mất hồn mất vía, mặt dây chuyền tuột khỏi lòng bàn tay. 

Nhã Nhã bật cười:

“Ha ha, giỡn-tí-thôi. Nó chỉ là một món đồ lưu niệm bình thường. Mình cũng không biết nó được làm bằng gì nữa. Nếu bạn thích, để bữa nào mình kiếm cái khác tặng cho bạn.”

“Thôi thôi không cần đâu!”

Bị ghẹo như vậy, tôi cũng muốn hù cô nàng lại cho huề:

“À, quên nói với bạn, căn hộ này có quỷ đó nha. Bạn có sợ không?”

Nói xong, tôi đột ngột tắt đèn.

“AAA… Bạn đừng có giỡn mà.” Quả nhiên, Nhã Nhã thực sự hoảng hốt.

“Mình nói thiệt đó, bạn có nghe thấy tiếng động ở trên lầu không?”

“Tiếng… tiếng động gì cơ?”

“Mình thường nghe thấy đủ loại âm thanh: nào là tiếng khóc, tiếng cãi nhau, tiếng đồ vật bị kéo lê các thứ… Kể cho bạn nghe, cái cậu nhóc quỷ đó có khả năng đang ở trong căn phòng này theo dõi tụi mình. Bạn có cảm nhận được không?”

“ÁÁÁÁÁÁ!”

Nhã Nhã ôm chặt lấy tôi, cơ thể cô nàng run lên nhè nhẹ.

“Có quỷ! Có cái gì vừa mới đụng vào mình!” Cô la lên.

Tôi cười một tràng ha hả:

“Thôi thôi, mình giỡn thôi, là mình đụng vào bạn đó!”

“…..Quá đáng thiệt sự luôn!”

“Rồi rồi mình xin lỗi mà… Ây da buồn ngủ quá. Thôi ngủ đi cô nương…”

……
Có một khoảnh khắc tôi bất chợt tỉnh giấc vì lạnh. Dù nằm co ro dưới lớp chăn bông nhưng tôi vẫn thấy rét run cả người.

“Lạnh hả?” Một giọng nói dịu dàng, phảng phất mùi hương dễ chịu. Là hương thơm một loài hoa kỳ diệu nào đó, tựa như hương hoa nhài ngọt ngào thoang thoảng đâu đây.

Có vẻ như tôi đã tỉnh dậy nhưng lại không cử động được. Tôi có thể nhận ra Nhã Nhã đang sáp đến gần mình, gò má cô ấy áp vào một bên cổ tôi nhưng tôi không thể nghe được nhịp tim hay nhịp thở của cô nàng. Cánh tay mảnh khảnh của Nhã Nhã ôm lấy eo tôi, những ngón tay mềm mại không xương của cô lướt qua từng kẽ tay tôi.  

Có một cơn khủng hoảng không cách nào lý giải chợt trào dâng trong lòng. Cơ thể tôi mỗi lúc một lạnh hơn, lạnh đến nỗi hai hàm răng đánh bò cạp.

Cả người tôi như đang nằm giữa trời băng tuyết phủ, làn da được bao bọc bởi một lớp băng mỏng mảnh.

Trong khi đó, mái tóc, chân tay và cả những ngón tay của Nhã Nhã tựa hồ những cành cây khô màu đen trụi lá đang khao khát sự sống cùng hơi ấm. Chúng âm thầm sinh sôi và lan ra rộng khắp sau lưng tôi. Cảm nhận được mạch đập liên hồi của người bên trên, chúng không ngừng ve vuốt, quấn quýt và trói chặt lấy tôi.

“……Nhã Nhã!” Tôi dùng hết sức bình sinh để phát ra một thanh âm yếu ớt.

Dường như tôi đang nằm trong một chiếc quan tài ẩm ướt và tăm tối, tôi cố gắng đẩy nắp ra, cố gắng tỉnh dậy hết lần này đến lần khác… nhưng lại không cách nào tỉnh được! Lạnh quá, lạnh chết mất thôi!

Thình lình, những sợi dây leo bị chấn động rồi biến mất. Tôi chợt thức giấc, trở người lại thật nhanh.

Nương theo ánh sáng từ chiếc điện thoại di động, tôi kinh ngạc nhìn thấy Ân Tử Dạ đang đè trên người Nhã Nhã. Lông mày cậu nhíu chặt, gương mặt toát lên vẻ dữ tợn, đôi mắt lúc này đỏ ngầu còn miệng thì lộ ra những chiếc răng nanh sắc nhọn!