Căn Hộ Có Quỷ

Chương 2

Chủ nhà: “Máu ở đâu ra chứ, là nước mưa dột thôi!”

Tôi: “Nó màu đỏ kia mà!”

Chủ nhà: “Do đường ống nước ở trên tầng thượng bị rỉ sét, nên nước mới bị rỉ ra ngoài thôi. Quên nhắc em là phải chuyển giường sang hướng khác. Haiz, trước đây không có phát sinh mấy vấn đề này đâu, mà sau vụ động đất, đường ống bị chấn động mới nứt ra, thành thử mỗi khi trời mưa hay bị dột nước. Sáng hôm sau em lấy cây lau nhà lau sơ lại sàn là được, cũng không có gì quá nghiêm trọng.”

Tôi: “Cái phòng này bị dột rồi, vậy tiền thuê giảm một xíu được không ạ? Với lại cái bàn thì mục nát, vòi nước thì bị rò rỉ, nền nhà thì bị hỏng nặng, còn vách tường thì hoàn toàn không cách âm…”

Chủ nhà: “Rồi rồi rồi, giảm thêm cho em 50 tệ đấy, mỗi tháng 450 tệ được chưa? Cái này là giá thấp nhất rồi, không bớt được nữa đâu.”

(50 tệ ≈ 200,000 đồng; 450 tệ ≈ 1,600,000 đồng)

Cuối cùng, tôi mãn nguyện ở trong căn hộ đơn với giá 450 tệ.

Dùng 50 tệ mà chủ nhà trả lại, tôi bù thêm 50 tệ nữa để lắp đặt mạng. Sau đó, tôi về nhà cũ gom đồ đạc mang sang nhà mới hết cả buổi trưa, rồi bài trí căn phòng sao cho ổn thỏa. Xong xuôi, tôi ngồi trên giường đếm tiền.

Toàn bộ tài sản của tôi, chỉ có vỏn vẹn 3,105 tệ. (≈ 11,100,000 đồng)

Tôi tốt nghiệp đại học năm 2020. Năm tư lúc viết luận án tốt nghiệp thì gặp phải dịch Covid, tôi nhỡ mất đợt tuyển dụng mùa xuân. Vì lẽ đó, tôi đành tạm thời đi dạy kèm trong lúc chờ đợi. Công việc mỗi ngày của tôi là tự chuẩn bị máy móc thiết bị để dạy online, mỗi tháng thu nhập tầm ba bốn ngàn tệ tôi đều phải chi tiêu sạch sẽ cho những nhu cầu sinh hoạt thiết yếu. Song, năm 2021, chính phủ đề ra chính sách giáo dục “giảm áp lực kép”, ông chủ công ty ôm tiền bỏ trốn, trong đó có cả ba tháng tiền lương của tôi. Phụ huynh học sinh tìm chúng tôi để mắng vốn, nhưng chúng tôi cũng rất bất lực mà.

(Chính sách “giảm áp lực kép”: giảm bài tập và giờ học thêm cho học sinh để các em được nghỉ ngơi và vận động hợp lý)

Dạy gia sư không thành công, một số người lựa chọn về quê ăn bám bố mẹ. Tình cảm giữa tôi và bố mẹ tôi không mấy tốt đẹp, thật sự tôi không muốn trở về mà nhìn sắc mặt bọn họ. Vì vậy, tôi quyết định thuê nhà để ở và tự ôn thi công chức.

Theo như tôi ước tính, một tháng tiền thuê là 450 tệ, vị chi ba tháng chỉ mất 1,350 tệ, thấp hơn tôi dự đoán rất nhiều. Tôi chỉ muốn an ổn sống ở đây và nghiêm túc học hành để đi thi, nếu không còn tiền nữa thì cùng lắm là đi làm thêm ở khu vực xung quanh là được.

Chỉ cần tôi trúng tuyển vào biên chế, sẽ có rất nhiều người giúp tôi mở rộng mối quan hệ. Đợi đến lúc tiền lương một tháng thêm một con số không nữa, tôi sẽ có cơ hội gặp gỡ mấy anh chàng đẹp trai, cùng nhau mua nhà mua xe rồi kết hôn sinh em bé, bước lên đến đỉnh cao vinh quang của đời người. Ôi, mới nghĩ đến viễn cảnh trong mơ này thôi mà tôi đã thấy hết sức phấn khích, nhiệt huyết sôi sục rồi.

(Thêm một con số không = từ ngàn lên vạn; 10,000 tệ ≈ 36 triệu) 

Tôi chong đèn ngồi học suốt một buổi tối, học tới gần nửa đêm 11 giờ rưỡi thì không tiếp tục nổi nữa.

Tầng dưới lại vang lên tiếng giường rung kẽo kẹt như muốn hành hạ tinh thần của mấy đứa FA như tôi.

(FA = Forever Alone = độc thân vui tánh)

Sau khi đánh răng rửa mặt xong, tôi vùi mình trong ổ chăn ấm, vừa đặt lưng xuống là chìm ngay vào mộng đẹp, hoàn toàn vứt hết những thứ quỷ dị đêm qua sang một bên.

Thế nhưng, tôi lại bắt đầu thấy ớn lạnh, là một cơn rét lạnh đến tê xương thấu cốt.

Rõ ràng là tôi đang ngủ, nhưng lại hệt như là đang tỉnh vậy.

Tôi có thể cảm nhận được một ánh mắt.

Có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm vào tôi.

Còn có…một hơi thở buốt giá.

Khiến tôi cảm thấy nhột nhạt.

Dường như là một ngón tay, dường như là một mái tóc, hoặc là một thứ gì đó khác, đang chuyển động trên làn da tôi.

Bắt đầu từ trán, nó di chuyển xuống gò má, rồi đến môi đến cổ, sau đó xuống tới xương quai xanh và tiếp theo là ngực và bụng…

Thật là nhột quá đi mất!

Tôi mơ màng bật cười thành tiếng, lại nghe loáng thoáng có tiếng người nói bên tai: 

“Chính là cô gái này.”

Thanh âm ấy sao lại du dương và bùi tai đến vậy, có phải nó được tẩm bằng mật ngọt hay không?

Hơi thở băng giá kia từ từ bao vây tôi, mang theo chút hương hoa vừa thơm vừa kỳ lạ.

Song, hơi thở này càng lúc càng nặng nhọc, đồng thời rất nhanh sau đó tôi liền cảm thấy đường hô hấp của mình dần bị tắc nghẽn.

……

Thình lình, một tiếng thét chói tai vang lên như xé nát không gian. Một lần nữa, tôi lại bị tỉnh giấc. Đồng hồ vẫn điểm đúng con số ngày hôm qua…

3:40

Chăn bông rơi trên nền đất, một nửa thân người bên trên tôi trần như nhộng. Thật ra đôi khi, tôi vẫn thường tự cởi quần áo trong lúc mơ ngủ.

Tôi xuống giường và bật tất cả đèn đóm trong nhà lên. Sau một hồi kiểm tra khắp nơi vẫn không phát hiện điều dị thường nào, tôi lại tiếp tục nằm xuống ngủ, nhưng lần này lại ngủ không vào. Tôi nghe thấy tiếng ngáy của nhà kế bên, tiếng côn trùng kêu ngoài cửa sổ, tiếng kim đồng hồ tích tắc tích tắc, và còn có… tiếng ai đó đang khóc nỉ non.

Hức…hức hức…hức hức…

Âm thanh như không như có, lúc to lúc nhỏ, khi gần khi xa…

Tôi bỗng dưng nhớ lại giấc mơ của ngày hôm qua – cũng là ngày đầu tiên mà tôi dọn đến ở. Trong mơ có một con búp bê Tây đang ngồi khóc nức nở, tiếng khóc giống y như thế này.

Hình như là…từ lầu trên truyền đến.

Cơ mà không phải tầng sáu là tầng cao nhất rồi hay sao? Bên trên, có cái gì nữa đâu kia chứ?