Cận Vệ Của Người Đẹp

Chương 284: Đừng Khóc

Triệu Dương ngồi im: “Chị Diễm Hồng, chị là con lừa à, sao cứ đá vào chân tôi thế?"

Tưởng Diễm Hồng liếc mắt một cái: “Hừ, chị thích đá người đấy thì sao nào? Bây giờ em hối hận vẫn còn kịp, chị cũng không lừa em, chị nắm trong tay bảy mươi phần trăm số tài sản của Mã Cương, đủ cho hai chúng ta sống thoải mái”.

Triệu Dương nhấp một ngụm cafe rồi đáp: “Được, tôi sẽ suy nghĩ, rồi trả lời chị sau”.

Anh vừa nói vừa lấy trong túi ra một tờ tiền và đặt nó dưới ly cafe.

"Hôm nay còn có việc nên tôi đi trước đây”.

Tưởng Diễm Hồng cũng không đứng dậy, ánh mắt rơi vào bóng lưng đang rời đi của Triệu Dương và khẽ cười.

Một người đàn ông rất thú vị, không ham tiền và không ăn vụng, quả là hiếm thấy!

Không biết sau này còn có cơ hội gặp lại không?

Cô ta không có thời gian để suy nghĩ về vấn đề này, người bị hại đã ký giấy hòa giải phần còn lại là phải nộp tiền bảo lãnh, lại là một con số không nhỏ.

...

Sau khi rời khỏi quán cafe anh gửi tin nhắn cho Tô Linh: “Hôm nay có thể tan làm đúng giờ không?"

Chờ rất lâu không thấy hồi âm, nhưng lại nhận được điện thoại của Khổng Nguyệt.

Triệu Dương có linh tính rằng cuộc gọi của Khổng Nguyệt có liên quan đến công việc của anh.

Quả nhiên đúng như dự đoán, theo những gì cô ấy nói, hôm nay Tôn Vệ Đông đã đến tìm trưởng phòng Uông và yêu cầu đuổi việc anh.

Triệu Dương suy nghĩ một lát rồi nói: "Thế này đi, em nói với trưởng phòng Uông, đợi hai ngày nữa, nếu trong vòng hai ngày không có kết quả thì anh sẽ chủ động từ chức, để trưởng phòng Uông khỏi khó xử”.

Cô ấy đồng ý, hai người họ trò chuyện một lúc mới tắt máy, đúng lúc đó tin nhắn của Tô Linh được gửi tới với nội dung: “Sẽ cố gắng về sớm”.

Triệu Dương thở phào nhẹ nhõm, nếu có thể, anh vẫn hi vọng hai người về nhà đúng giờ để ăn bữa cơm đoàn viên đầu tiên.

...

Triệu Dương đợi suốt bốn tiếng đồng hồ mới thấy Tô Linh xuất hiện, hơn nữa còn nói chuyện thân mật với Từ Hoa Dương nên anh hết sức khó chịu. Vốn dĩ anh còn mua hoa cho cô nhưng thấy vậy liền tức giận ném luôn vào thùng rác.

Hai người lái xe về nhà nhưng chẳng ai nói lời nào.

Đột nhiên, Tô Linh không chịu nổi nữa nên bảo anh mở cốp xe lấy đồ, sau đó anh hoàn toàn sững sờ khi nhìn thấy những thứ đồ trong cốp xe.

Có rất nhiều đồ, một chiếc thắt lưng được gói cẩn thận, một bộ mỹ phẩm cao cấp mà Triệu Dương không nhận ra nhãn hiệu nhưng anh biết chắc là nó không hề rẻ.

Ngoài ra còn một hộp quà nhỏ hơn, bên trong là đồ trang sức tinh xảo.

Trong cùng là hộp đóng gói một chiếc máy tính xách tay Apple.

Triệu Dương không ngốc, từ hình thức và số lượng quà có thể nhìn ra, những thứ này đều được chuẩn bị kỹ càng cho người nhà anh.

Tặng anh cả thắt lưng, còn chị dâu là mỹ phẩm.

Nếu anh đoán không nhầm thì đồ trang sức dành cho mẹ và ngay cả Tiểu Mãn cũng có một chiếc máy tính xách tay làm quà gặp mặt.

Mặc dù những thứ này có vẻ đơn giản, nhưng rõ ràng là rất tốn kém.

Triệu Dương hỏi: "Cô đã chuẩn bị trước những thứ này à?"

Tô Linh cười đáp: “Nếu không anh nghĩ nó tự nhảy vào trong xe tôi sao?”

Trong cuộc đàm phán hôm nay, đáng ra là sẽ có cô thư ký đi theo cô ấy cả ngày, để Từ Hoa Dương không có cơ hội tiếp cận.

Nhưng vì chuẩn bị quà cho gia đình Triệu Dương nên cô bảo thư ký về sớm.

Nếu không phải vì chuẩn bị những món quà này thì sao cô lại đi chung với Từ Hoa Dương để bị Triệu Dương bắt gặp chứ?

Cô cũng muốn vạch ra ranh giới rõ ràng với Từ Hoa Dương và cắt đứt liên lạc với hắn nhưng tình hình hiện tại của công ty không cho phép cô làm như vậy?

Triệu Dương bỗng hoảng sợ: “Cô... đừng khóc, là tôi không tốt, là tôi trách nhầm cô”.

"Ai đang khóc chứ? Tránh ra, không cần anh an ủi!"

Tô Linh lau khóe mắt và ngẩng đầu lên.

Triệu Dương trở lại xe và lấy khăn giấy đưa cho cô: “Mau lau đi”.

Tô Linh thờ ơ đáp: "Vừa nãy không phải anh hung dữ lắm sao? Tiếp tục nổi nóng đi, anh định cứ như vậy mà bỏ qua cho tôi à?”

"Đừng khóc…"

Triệu Dương không biết nên an ủi như thế nào, chỉ nói qua loa một câu.

Trong chuyện này, không có cách nào để tranh luận ai đúng ai sai và anh không muốn tranh luận nữa.

Nếu không phải cô vì chuẩn bị quà cho gia đình anh thì đoán rằng Từ Hoa Dương cũng không có cơ hội.

Anh nói tiếp: “Tôi biết trong khoảng thời gian này cô đã phải chịu rất nhiều áp lực, nếu cảm thấy buồn phiền thì cứ khóc đi, kìm nén trong lòng cũng không tốt đâu”.

Triệu Dương không nói thì cũng không sao, nhưng nghe đến đây, Tô Linh không kiềm chế được nước mắt tích tụ nơi khóe mắt.

Quả thực cô đã phải chịu rất nhiều áp lực trong khoảng thời gian này, nhà họ Tô, công ty và người nhà cô đều gây áp lực lớn.

Ngoài ra còn cả nỗi lo lắng thấp thỏm khi sắp chung sống với nhà Triệu Dương khiến cô càng thêm mệt mỏi, nghĩ đến thôi cũng đau đầu.

Không ai chia sẻ gánh nặng công việc, còn dì Mai vẫn gây áp lực cho cô, khiến cô rơi vào tình thế khó xử.

Đôi khi cô còn nghĩ, nếu Triệu Dương có thể giúp cô giải quyết những rắc rối này thì tốt biết mấy?

Tại sao chỉ có Từ Hoa Dương mới đủ khả năng giúp công ty của cô? Đổi lại là Triệu Dương thì có được không?

Bỗng nhiên cô quay qua nép sát vào lồng ngực vạm vỡ của Triệu Dương: “Triệu Dương, cái đồ khốn nạn nhà anh, anh an ủi kiểu gì vậy hả?"

"Đúng, đúng, là lỗi của anh. Sau này em giận thì có thể đánh, mắng hay thậm chí bắt anh quỳ gối cũng được”.

Triệu Dương vô thức vươn tay ôm lấy cô, chỉ cảm thấy cảnh tượng này giống như một giấc mơ tuyệt đẹp.

Cơ thể mềm mại tựa như cục bông, nhẹ nhàng ôm lấy anh khiến anh muốn ôm cô mãi trong lồng ngực mình.

Tô Linh lau nước mắt, cúi đầu hỏi: "Anh ôm đủ chưa?"

Triệu Dương ngượng ngùng bật cười, vội vàng buông tay.

Từ khi trở lại Thiên Châu, ngoài vài lần cô khoác tay anh thì dường như không có hành vi thân mật nào như vậy, bây giờ ngay cả cách xưng hô của hai người cũng trở nên thân thiết gần gũi hơn nên bỗng nhiên cô cảm thấy bồi hồi khó tả.

Vừa rồi đột nhiên bị anh ôm vào trong lòng, vốn dĩ còn tưởng rằng bản thân sẽ kháng cự, cự tuyệt.

Kết quả là không phải vậy

Mùi trên người anh rất thơm, đặc biệt là lồng ngực rắn chắc và nhịp tim mạnh mẽ, mang đến cho cô cảm giác an toàn chưa từng có!

Hai người im lặng một lúc, Triệu Dương mới phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng: “Hết giận rồi à?"

"Đang giận!"

“Giận cũng đừng khóc nữa, lát nữa mẹ anh nhìn thấy mắt em sưng lại tưởng anh bắt nạt em rồi trách phạt anh đấy?”

"Đáng đời, anh cũng biết sợ sao? Anh đợi đi, lát nữa về em sẽ mách mẹ anh!"

Tô Linh quay đầu không nhìn lại và đi thẳng đến chỗ ghế phụ.

Triệu Dương hiểu ý cô nên vội đóng cốp xe lại và lái xe về nhà.

Trên đường đi, Tô Linh dặm lại lớp trang điểm và nói: “Triệu Dương, em biết, thái độ của em đối với Từ Hoa Dương khiến anh không vui, anh có thể cho em thêm chút thời gian được không?"

Triệu Dương yên lặng gật đầu, cũng chẳng biết nói gì hơn.

Nếu bây giờ Tô Linh cắt liên lạc với Từ Hoa Dương thì ai sẽ cứu Tô Thị thoát khỏi khủng hoảng đây, Triệu Dương sao?

Rõ ràng là không thể.

Lúc anh đang suy nghĩ vớ vẩn, Tô Linh chủ động gọi một cuộc điện thoại.