Càng Flop Dưới Địa Phủ Càng Hot

Chương 3

Edit: Nhật Nhật (yuukute)

...

Dưới khán đài có khoảng mấy trăm người, ngồi chật kín tất cả chỗ. Lúc bọn họ nhìn thấy Quỳnh Nhân, tiếng hoan hô lập tức nổ tung như sấm rền.

Chấn động đến mức thần tượng nhỏ chưa từng thấy qua cảnh đời như cậu, đầu váng mắt hoa.

Đừng nói tất cả bọn họ đều là fan của cậu nhé, nghĩ vậy có phải hơi bị tham lam quá rồi không...

Tiếng nhạc đệm của "Người đuổi theo ánh sáng" vang lên ——

Đây là ca khúc ngắn nhất trong số tất cả những bài hát của cậu, cũng là bài hát debut năm ấy.

Tiết mục này do chính cậu ở trong phòng tập, tự tay thiết kế dàn dựng, đã tập đi tập lại cả trăm lần, luyện đi luyện lại cả nghìn lần.

Xử lý ca từ như thế nào cho có cảm xúc, lúc nhảy phải quay người ra sao, trong lúc nhảy phải kiểm soát hơi thở cùng giữ nét mặt như thế nào.

Mỗi một chi tiết nhỏ đều đã khắc sâu vào trong đầu Quỳnh Nhân, trở thành bản năng của thân thể.

Điều này khiến cho Quỳnh Nhân, dù đang trong trạng thái vô cùng chấn động, vẫn có thể duy trì trình độ biểu diễn gần như hoàn mỹ.

Khán giả dưới đài giống như được nhìn thấy ngôi sao nào tốn rất nhiều tiền mới mời tới được vậy, Quỳnh Nhân đeo tai nghe vào rồi mà vẫn có thể nghe thấy tiếng hoan hô cổ vũ của họ.

"Chỉ có đuổi theo ánh sáng bạn mới có thể nhìn thấy nó, ooh ~"

[ Ooh ~ ]

"Save me. Save me. Sa, sa, save me, eh eh ~"

[ Sa, sa, save me, eh eh~ ]

"Tôi không muốn do dự thêm nữa, ooh ~"

[ Ooh ~ ]

"Take me, take me, ta, ta, take me away eh ~"

[Ta, ta, take me away eh ~ ]

*Đoạn trên viết lại hoàn toàn theo bản raw như tác giả.

Kết thúc điệp khúc, đến lúc cậu thực hiện những động tác nhảy khó nhất.

Quỳnh Nhân lộn người xoay vòng tại chỗ, ngay lập tức bên dưới khác giả lại hò vang, cậu nghe thấy tiếng họ gào thét tên mình, trong lòng cảm thấy thỏa mãn không sao tả xiết, cảm thấy dù có flop, dù có cực khổ hơn nữa cũng đáng giá.

Quỳnh Nhân cố nén nước mắt nhìn về phía những người hâm mộ đáng yêu nhất thế giới...

Cậu nhìn thấy một bộ xương khô.

Chính xác mà nói là 70% bộ xương.

Bộ phận không được phép miêu tả từ cổ trở xuống là khung xương trắng bóc, còn từ phía cổ trở lên thì vẫn còn nguyên vẹn.

Cái này cũng là Cosplay à? Nhìn thật thế.

Tầm mắt của cậu từ bộ xương 70% kia dời đi, nhìn quét qua những khán giả khác.

Sao có vài người lại không thấy chân đâu nhỉ?

Chẳng lẽ là lợi dụng nguyên lý quang học của chất liệu vải may quần áo à? Tham gia họp thường niên thôi mà, hàm lượng kỹ thuật không cần cao như vậy chứ.

Anh đẹp giai hóa trang thành người rắn kia cũng thật là đỉnh, đuôi rắn trên đất không ngừng lắc lư, cái này điều khiển như nào được vậy? Linh hoạt dữ thần.

Công ty văn hóa Hắc Thằng rốt cuộc là công ty kiểu gì, sao cosplay thôi mà cũng phải thật như thế?

Anh người rắn đẹp giai hình như có hơi kích động, đập bay luôn người ngồi cạnh mình đi.

Quỳnh Nhân: "!"

Đập! Bay! Rồi!

Quỳnh Nhân sợ hãi nhìn thẳng về phía cô gái đang ngồi ở hàng ghế đầu.

Cô gái phấn khích hét toáng lên: "A a a a a! Quỳnh Nhân nhìn yêm kìa, yêm chết mất, yêm chết mất, yêm chết... À, không? Yêm chết sẵn rồi mà ha ha ha ha!"

Quỳnh Nhân cảm thấy cậu đang gặp ảo giác, chắc chắn là thế rồi, cậu đột nhiên được gặp nhiều fan như vậy cho nên quá mức vui vẻ, tim đập nhanh mà lại thiếu oxy, chính vì thiếu oxy nên mới sinh ra ảo giác như vậy.

Đúng, chính là như thế, vô cùng logic.

Hàng ghế phía trước có một cô gái nhỏ độ mười sáu mười bảy tuổi gì đó, giơ tay giựt bựt cái đầu đáng yêu của mình ra, dũng mãnh vung tay.

"Con trai hôm tay quá đẹp rồi! Để má mi ném đầu lên cổ vũ cho con trai!"

Cái đầu kia chuẩn xác rơi xuống dưới chân Quỳnh Nhân, đôi mắt xinh đẹp của cô bé nhìn cậu hiền từ.

Quỳnh Nhân: "O_O"

*

Tim Quỳnh Nhân run lên, tay run chân run, cả người đều run.

Linh hồn của cậu đã thoát ly khỏi cơ thể, lúc này có thể tiếp tục biểu diễn hoàn toàn là nhờ bản năng thần tượng mạnh mẽ của Quỳnh Nhân.

Để không giẫm phải cái đầu nằm cạnh chân, cậu cố gắng dùng hết khả năng của mình, nhích đến một vị trí khác.

Bỗng nhiên, hình như mũi chân lại chạm phải thứ gì đó.

Mềm mềm, là hai bím tóc buộc đuôi ngựa.

Chân Quỳnh Nhân lập tức co quắp, cả người đều tê dại.

Đầu người lộc cộc lộc cộc lăn xuống dưới đài, cô bé lắp lại nó lên vị trí cũ, sau đó còn tỉ mỉ thắt cho mình một cái nơ bướm.

Quỷ hồn dưới đài vẫn nhiệt tình hò reo cổ vũ, không một ai phát hiện Quỳnh Nhân đã sợ đến mức muốn chết ngất.

Giọng cậu run run, thanh tuyến hơi phiêu phiêu, động tác cũng chậm lại. Để khán giả nhận xét thì màn biểu diễn này quá là hoàn mỹ, nhưng lấy tiêu chuẩn của Quỳnh Nhân mà nói thực sự không khác gì hiện trường tai nạn xe cộ.

Nhất thời cậu cũng không biết, lúc biểu diễn xảy ra tai nạn hay là lúc biểu diễn phát hiện khán giả không có lấy một ai là con người, cái nào kinh khủng hơn.

May mà, bài này sắp xong rồi.

Toàn bộ đèn đóm đột nhiên tắt ngóm, trong bóng tối vang lên thanh âm trong trẻo của Quỳnh Nhân, giống như con gió nhẹ mùa hè thổi qua mặt nước, làm vang lên tiếng nước chảy róc rách.

"Ta đa, ta đa, đa, ta ta ta đa."

Ánh đèn vụt sáng, tập trung vào một điểm duy nhất, chiếu lên trên người Quỳnh Nhân.

"Ta đa, ta đa, đa, đa, ta đa đa."

Khi Quỳnh Nhân chế tác bài hát này, cậu thích nhất chính là đoạn phối âm ta đa đa này, cậu hi vọng trước mắt người nghe sẽ hiện ra thật nhiều nhưng điểm sáng nhỏ lung lay.

Giống như đom đóm ngày hè, tuy nhỏ bé yếu ớt, nhưng lại vô cùng mỹ lệ, tiếp thêm dũng khí cùng hi vọng cho người đang đuổi theo ánh sáng.

Quỳnh Nhân đã từng tưởng tượng rằng, chờ đến khi cậu có thể đứng trên sân khấu hát bài hát này, khán giả dưới đài sẽ vẫy que phát sáng trên tay, tạo thành một biển đom đóm chỉ thuộc về Quỳnh Nhân cùng fan hâm mộ.

Cậu hoàn toàn không nghĩ được là, nguyện vọng của mình lại dùng phương thức như thế này để hoàn thành.

Người hâm mộ dưới sân khấu ngân nga ta đa đa theo Quỳnh Nhân, vừa giơ lên vật thể phát sáng trong tay mình ——

Đầu lâu!

Trong hốc mắt đầu lâu có ánh lửa ma trơi đang cháy, bập bùng nhảy nhót, tỏa sáng trong bóng tối.

Cảnh vẫy đầu lâu thay cho gậy huỳnh quang này là thật à?

Đáng ghét, tại sao cậu lại chuyên nghiệp như thế làm gì!

Bây giờ mà có thể lăn đùng ra xỉu thì có phải tốt rồi không!

Fan vẫy vẫy đầu mình đã đủ chết khiếp rồi, làm ơn đừng có ném lên sân khấu nữa, cậu xin đấy.

Ánh mắt Quỳnh Nhân đảo qua một vòng, Tống Đế Vương không nhổ đầu xuống vẫy, trong lòng cậu cảm thấy có chút an ủi. Ít ra fan cha đại gia của cậu vẫn khá là đáng tin.

Bực ~

Tiểu quỷ đứng cạnh Tống Đế Vương giựt đầu mình xuống, lấy lòng đưa tới, "Đại Vương, ngài dùng cái này đi." Tống Đế Vương vô cùng vui vẻ, giơ cái đầu lên vẫy.

Quỳnh Nhân: Mệt mỏi quá, để cậu đi chết đi.

Hai phút năm mươi chín giây dài đằng đẵng cuối cùng cũng kết thúc, Quỳnh Nhân nhìn về phía khán giả, nở một nụ cười tươi tắn không tìm ra chỗ nào để chê trách.

"Rất cảm ơn mọi người đã đến xem buổi biểu diễn của tôi, được gặp mặt cùng mọi người..." Cổ họng của Quỳnh Nhân đột nhiên khô khốc, cậu không tự chủ được nuốt một ngụm nước miếng, "Ờm... Vô cùng vui vẻ. Hi vọng lần sau lại được thấy mọi người."

"A a a a, má mi yêu con."

"Quỳnh Nhân là đỉnh nhất!"

"Quỳnh Nhân! Quỳnh Nhân! Quỳnh Nhân!"

Quỳnh Nhân cảm thấy muốn khóc. Một nửa là vì cảm động, một nửa là vì bị dọa cho chết khiếp.

Nhìn ánh mắt cậu long lanh có nước, fan lại càng kích động hơn.

"Con trai đừng khóc, má mi yêu con."

Trong tiếng hò hét của fan hâm mộ, Quỳnh Nhân rõ ràng nghe thấy một tiếng "Chồng ơi" vô cùng vang dội.

Chồng thì chồng vậy.

Quỳnh Nhân mặt không đổi lắc lau đi nước mắt, tỏ vẻ anh đây có kinh nghiệm lắm rồi.

So với chuyện fan hâm mộ dưới đài không phải là người, thì bị gọi chồng có là cái gì, kể cả gọi cậu là vợ...

"Vợ ơi! Vợ đẹp quá! Hức hức hức, vợ đẹp của anh thiệt là yêu kiều, anh không xứng làm chồng của em, hu hu hu ~"

Quỳnh Nhân hít sâu một hơi, mỉm cười thật tươi đi vào sau cánh gà.

Giống như tất cả những thần tượng khác đều không nỡ bỏ lại fan hâm mộ của mình.

Thư ký Kim đã chờ sẵn phía sau hậu trường. Trông anh ta có vẻ gầy yếu nhưng sức lực lại vô cùng khủng bố, một tay có thể vác theo người đại diện nặng gần trăm kí*.

*gốc ở đây là 200 cân, mà 2 cân bên Trung mới bằng một cân bên mình, tôi sửa lại theo cách tính bên mình luôn nhé.

Tầm mắt của Quỳnh Nhân chiếu thẳng lên cổ tay đầy gò của đối phương, muốn phát khóc đến nơi.

Không giả bộ nữa à? Thật sự không giả bộ nữa sao? Thư ký Kim, anh tiếp tục giả vờ đi được không, xin anh đấy.

"Người đại diện của cậu bị dọa ngất, ặc... Đang ngủ. Đi thôi, chúng ta đến phòng nghỉ trước đã."

Quỳnh Nhân không nói một lời, đi theo thư ký Kim đến phòng nghỉ, nhìn đối phương đặt người đại diện của mình lên ghế sa lông, chăm sóc cẩn thận cho chú ấy.

Cậu cũng nghiêm chỉnh ngồi xuống, lưng dính sát vào tựa ghế, hai tay hơi dang ra, chuẩn bị trước tư thế cho mình, để nhỡ có đột nhiên ngất xỉu thì cũng không ngã úp mặt xuống đất.

Yết hầu Quỳnh Nhân hơi nhúc nhích, hỏi về chuyện mà cậu muốn biết đáp án ngay lúc này nhất.

"Ngân Hàng Thiên Địa... Chính là cái, Ngân Hàng Thiên Địa kia... à?"

Thư ký Kim có hơi hoảng: "À, chuyện này..."

Quỳnh Nhân hiểu ra, cậu gật đầu, "Chẳng trách sao tôi lại cảm thấy nghe nó quen như thế. Vậy tiền kia..."

"Cậu yên tâm, Ngân Hàng Thiên Địa của chúng tôi đã gia nhập vào hệ thống liên ngân hàng rồi, tiền không có vấn đề gì, số tiền chưa thanh toán ngày mai cũng sẽ được chuyển nốt."

Gia nhập hệ thống liên ngân hàng rồi à, Quỳnh Nhân gật gật đầu.

Vấn đề nghẹn trong lòng nay đã được buông xuống, cậu lập tức chớp thời cơ hôn mê bất tỉnh.

Không biết hôn mê đã bao lâu, ý thức của Quỳnh Nhân dần dần khôi phục lại, nghe thấy bên cạnh mình có người đang nói chuyện.

"Đều là lỗi của tôi, nhang trên xe tắt mà tôi không phát hiện ra. Bọn họ không ngửi đủ khói Vân Hương [1] cho nên mới thấy nguyên hình của quỷ tốt. Đại Vương, ngài cứ trừ tiền lương của tôi đi."

Tống Đế Vương: "Cậu có nhầm không vậy? Người lao động chỗ chúng ta quan trọng nhất là đấu tranh đòi giảm giờ làm, kiên quyết không tăng ca, tiền lương kiên quyết không lấy thiếu một đồng, ai cho phép cậu tự động xin trừ lương hả? Cậu mà còn như vậy nữa, ta sẽ tống cậu sang chỗ Diêm La Vương đấy."

Không ngờ, Tống Đế Vương lại là người lãnh đạo có tố chất như vậy, cảm giác sợ hãi trong lòng Quỳnh Nhân nháy mắt giảm bớt 0,2%.

Thư ký Kim: "Xuỵt, đừng đánh thức Quỳnh Nhân. Vừa rồi cậu ấy bị hoảng sợ, chúng ta để cậu ấy nghỉ ngơi nhiều thêm một chút."

"Màn trình diễn của con trai ta thực sự quá là tuyệt vời." Tống Đế Vương nhỏ giọng nghẹn ngào, "Thư ký Kim, cậu đã quay lại hết chưa? Về nhà ta phải phát đi phát lại để xem mới được."

Thư ký Kim thấp giọng trả lời: "Đại Vương yên tâm, tổ tiếp ứng điện thứ ba của chúng ta có những mười máy quay cơ, ngài có thể xem cùng một lúc mười màn hình."

Gì? Hôm nay trạng thái biểu diễn tệ lậu như vậy mà còn bị mười cái máy quay chĩa vào, đây là muốn đấu tố công khai à?

Quỳnh Nhân hoàn toàn tỉnh táo lại: "Tôi không muốn bị đấu tố công khai đâu!"

Tống Đế Vương lập tức đi tới, ân cần hỏi han: "Con trai, con sao rồi?"

Quỳnh Nhân yên lặng lùi về phía sau.

Tống Đế Vương từ tốn an ủi: "Con đừng sợ, Hôm nay, quỷ mà con gặp đều là nhân viên trong biên chế, nói nôm na chính là nhân viên công thức của Địa Phủ, rất là đáng tin. Dù sao mai mốt con chết rồi thì nhất định cũng sẽ gặp lại, mọi người cũng coi như người quen cũ. Nghĩ như vậy, có phải đỡ sợ hơn không?"

Tống Đế Vương giơ ngón cái lên.

Quỳnh Nhân: "..."

Tự dưng cậu không muốn nhận vị kim chủ papa này làm cha nữa, cậu không thể tiếp thu chuyện cha mình nói chuyện an ủi kiểu kia được.

Tay chân Quỳnh Nhân nhũn ra như bún, cả người không có sức, cố gượng mấy lần, cuối cùng vẫn phải nhờ Tống Đế Vương nâng đỡ mới ngồi dậy được.

Người đại diện thì vẫn nằm thẳng cẳng trên một cái ghế sa lông khác, hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Tống Đế Vương quay lại nói với thư ký Kim, "Cậu đi tìm Lý Thời Trân [2] đến đây, không phải ông ta vừa mới thi được chứng chỉ thấy thuốc của dương gian sao? Để ông ta đến khám cho Quỳnh Nhân."

Nhịp tim Quỳnh Nhân lập tức tăng vọt lên 200.

"Không cần, tôi không sao, chỉ là tôi..." Cậu xấu hổ cúi đầu, lí nhí nói:

"Sợ ma thôi."

Trong mắt Tống Đế Vương lập tức tràn đầy yêu thương.

Ôi, con trai của ta sao mà đáng yêu thế không biết, thật muốn xoa xoa đầu nó một cái.

Tống Đế Vương không nhịn được thò tay ra, còn chưa kịp đụng tới đã bị thư ký Kim ở bên cạnh vỗ cái bép lên mu bàn tay.

Đánh thủ trưởng xong, thư ký Kim lập tức trưng ra vẻ mặt dịu dàng.

"Đây là sai sót của chúng tôi. Làm hai người hoảng sợ thực sự là vô cùng có lỗi, chúng tôi sẵn sàng đền bù tổn thất tinh thần."

Quỳnh Nhân miễn cưỡng lên tiếng, nói: "Không, cần, bồi thường! Tôi, rất, vui được gặp mặt fan hâm mộ của mình. Chờ người đại diện, chờ chú ấy tỉnh rồi, mọi người lại hỏi chú ấy, xem có cần hay không đi."

Từ lúc bước xuống khỏi sân khấu, bản năng thần tượng của cậu đã hoàn toàn không còn tí ti gì, chỉ có mấy câu ngắn ngủi như vậy thôi mà run run ngắt ra phải đến trăm lần.

Tống Đế Vương lập tức bừng tỉnh.

Hay!

Thư ký Kim vẫn là thông minh nhất.

Tuy cát xê bị Diêm La Vương hạn chế, nhưng hắn có thể tìm lý do khác để cho con trai mình tiền nha, tỷ như cho Quỳnh Nhân mười triệu tiền bồi thường tổn thất tinh thần...

Bí thư Kim liếc mắt một cái đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng của Đại Vương nhà mình, lập tức lên tiếng nhắc nhở, "Trong quá trình biểu diễn nếu có xảy ra sự cố, không gây thiệt hại lớn, khoản bồi thường không thể nhiều hơn thù lao biểu diễn, cái này được quy định rõ trong "Quy tắc thực hiện chi tiết;."

Anh ta lại thực lòng cảm thán thêm một câu, "Không hổ là Diêm La Vương, hoàn toàn không cho ngài có khe hở để lợi dụng."

Trong lúc bọn họ trao đổi trò chuyện với nhau, Quỳnh Nhân đã lên mạng tìm thử tên của Tống Đế Vương rồi.

Ở đây không ngờ còn có cả 5G, mạng load siêu thần tốc.

Đoạn đầu tiên của Bách Độ nói thế này:

"Tống Đế Vương, cai quản điện thứ ba trong Thập Điện Diêm La. Họ Dư, sinh ngày mùng 08 tháng 02, cai quản Hắc Thằng Đại Địa phía dưới rặng san hô đá ngầm, ở phía đông nam biển lớn."

Nếu là điện Diêm La thứ ba, vậy theo lý thuyết mà nói, người này không phải quỷ, mà là thần.

Mức độ sợ ma trong lòng Quỳnh Nhân lập tức từ 60% giảm xuống còn 40%. Đọc đến đây, cậu cảm thấy hô hấp của mình thông thuận hơn không ít.

Tống Đế Vương thấy sắc mặt cậu vẫn trắng bệch, nói: "Thư ký Kim, không thì cứ mời Lý Thời Trân đến đi."

"Không cần đâu!"

Quỳnh Nhân vội vàng xin lỗi, giải thích: "Tôi thực sự không sao cả, tôi sợ ma có hơi giống với triệu chứng của người bị thiếu máu vậy, không chữa được."

"Như vậy làm sao được, chúng tôi còn muốn mời cậu tới tổ chức lễ ký tặng nữa mà." Thư ký Kim rất săn sóc, lôi cậu chàng tài xế ban nãy đang đứng cạnh cửa ra, trong lời nói tràn đầy vẻ tiếc hận.

Lễ ký tặng?

Lỗ tai Quỳnh Nhân lập tức dựng lên!

Chính là hoạt động vừa bán album, vừa cùng fan hâm mộ tiến hành giao lưu ở khoảng cách gần đấy ư?

Kiểu lượng tiêu thụ album ế sưng ế xỉa chỉ bán được bốn mươi chín bản như cậu mà cũng có thể tổ chức à?

Làm sao bây giờ? Cậu thích quá!

Mặc dù tổ chức lễ ký tặng ở đây thì fan đến tham dự phần lớn là quỷ...

Nhưng fan cõi âm thì vẫn là fan, cậu không thể kỳ thị phân biệt chủng loại như thế được.

Sợ ma cái gì, hoàn toàn có thể khắc phục!

Không có việc gì khó, chỉ có Quỳnh Nhân dũng cảm thôi!

Trong mắt Tống Đế Vương tràn đầy tình cha, "Nếu con sợ thì thôi, đừng miễn cưỡng mình."

Quỳnh Nhân siết chặt nắm tay: "Làm người phải biết vươn lên, vượt qua chính mình, đương đầu với khó khăn, đối mặt với thử thách như vậy mới có thể trưởng thành được."

"Xin mọi người cho tôi cơ hội phát triển."