Canh Cua Viên 1 [Khải Nguyên]

Chương 46: Silent Love [2]

2.

“Sao mày không khóc đi? Đồ ngu ngốc?”

“Theo tao thấy, cái loại dị như nó chắc là không biết khóc đâu~ Nó còn không nói được cơ mà!”

“A hóa ra là quái vật sao, đáng sợ, đừng chơi với nó nữa!”

“Chúng mày đi đâu thế?”

“Sang khu bên cạnh...”

“Tao thấy tốt nhất là tụi bây nên ngoan ngoãn ở lại đây đi, nhìn kìa.”

Theo tay chỉ của cậu nhóc, chỉ thấy một đứa trẻ năm, sáu tuổi ngồi nghiêm chỉnh trên bàn, tư thế chuẩn xác đúng kiểu cô giáo dạy, mắt nhìn chằm chằm vào quyển sách, giống như trên đời này ngoại trừ quyển sách đó ra thì chẳng còn gì thú vị hơn nữa. Vẻ mặt thằng bé rất lạnh lùng, biểu tình đóng băng không có lấy nửa phần biểu cảm, khiến nó trông như một pho tượng sáp bất động bất động mãi bất động, ngay cả hô hấp cũng cực kỳ nhẹ. Thế mà đám nhóc tì vừa nhìn thấy nó liền co cụm lại, xanh mặt lượn vòng đi chỗ khác, quên luôn đứa bé đang trốn trong góc không dám gặp ai.

Bé con thấy mối nguy cơ đã được giải trừ, đôi mắt to tròn lúng liếng sợ hãi liếc nhìn ca ca đang ngồi đối diện, toát lên hâm mộ sùng bái cùng với hiếu kỳ không thôi. Ca ca này thật lợi hại, không làm gì cũng có thể dọa cho bọn A Lục chủ động né tránh, không giống như bé suốt ngày bị chúng bắt nạt lại không thể đánh trả, bởi vì đám A Lục người đông thế mạnh còn cực kỳ không nói lí lẽ. Chỉ vì bé không thể nói chuyện nên chúng cứ liên tục tìm bé gây áp lực, có lần còn đem cả đống lego đổ lên đầu bé. Bé con hít mũi, chậm rãi đứng dậy, thân người tròn tròn đáng yêu e dè bước tới gần đại ca ca, lấy hết sức bình sinh...òa khóc...

Ca ca: “...”

Tiểu Vương Tuấn Khải ngay cả một cái nhíu mày cũng không có, chỉ ngẩng đầu dùng đôi con ngươi trong suốt tái xám nhìn bé con. Sở dĩ nhóc có một cặp đồng tử nhạt màu như vậy, là bởi vì khi chưa ra đời, mẹ của bé từng mắc chứng bệnh tâm lý dạng nhẹ, uống quá nhiều thuốc ngủ, lâu ngày tích tiểu thành đại tạo thành đột biến cho thai nhi. Tiểu Vương Tuấn Khải vốn rất ít lời, song nhãn màu xám càng khiến nhóc trông có vẻ khó gần, nhóc lớn như vậy rồi mà đây là lần đầu tiên có người dám đứng trước mặt nhóc khóc ngon lành thế này, thành ra mặt ngoài Tiểu Vương Tuấn Khải rất bình tĩnh, kỳ thật trong lòng đang tự hỏi --- Vị bạn học này đang muốn đi WC phải không?

Không thể trách nhóc được, em trai nhỏ ở nhà mỗi lần buồn tiểu liền khóc nháo, anh hai đại nhân mới sáu tuổi cứ vậy hình thành phản xạ có điều kiện: khóc – chính là buồn tiểu, tiện thể nói luôn quần đã ướt rồi.

Tiểu Vương Tuấn Khải thế nhưng lại để cho bé con mũm mĩm kia khóc đến nấc nghẹn liên tục, không an ủi, không dỗ dành, chỉ dùng hai mắt sáng ngời nhìn bé con, nhìn đến mức bé con tự thấy thẹn mà nín lại, cái mũi hồng hồng dùng sức hít hít vài cái, bối rối dời mắt.

Tiểu Vương Nguyên xấu hổ dùng hai tay che mặt chừa hai con mắt thỏ đỏ đỏ đáng thương nhìn đại ca ca, anh ấy chắc chắn không hiểu được nguyên nhân bé khóc. Thật ra ban đầu bé vốn định đến xin anh ấy nhận bé làm đồ đệ (trong phim kiếm hiệp thường thế), sau đó bọn A Lục sẽ không tìm bé gây sự, nhưng là chạm phải ánh nhìn chuyên chú thản nhiên thuần khiết kia, tủi thân trong lòng bé ngày càng lớn, thế là nước tràn bờ đê, có ngăn cách nào cũng không được.

Cũng may, đại ca ca không chê bé phiền, nhưng mà, nhưng mà nhìn người ta như vậy thật khiến người ta hỗn loạn a...

Tiểu Vương Tuấn Khải thấy bé con khóc đủ, đại não siêu việt IQ trên 150 xoay chuyển điên cuồng, nửa ngày sau mới đăm chiêu nặng ra một câu (tự cho là) hợp lí: “...Thay quần không?”

Tiểu Vương Nguyên: “...” Cho dù có biết nói bé cũng không đáp trả được cái câu hỏi quái dị này...

Đại ca ca uyên bác thấy đương sự im lặng, nghĩ có lẽ mình đoán đúng, liền đứng dậy đi tìm cái balo trong tủ đồ. Hiện giờ là thời gian giải trí tự do, cô bảo mẫu 1 đã có việc ra ngoài, cô bảo mẫu 2...Tiểu Vương Tuấn Khải nhìn giáo viên giữ trẻ đang quay cuồng với đám con nít khóc nháo la hét giành đồ chơi túi bụi...Quên đi, không thể trông cậy vào những người thiếu năng lực thế này. Chỉ là một cái quần thôi mà, nhóc đâu có tiếc.

Vì thế, dưới ánh mắt ngưỡng mộ của bé con, đại ca ca lạnh lùng mặt than cầm lên một cái quần đùi hoa hòe hoa sói lốm đốm nào bông nào cành, sau đó đại ca ca vẻ mặt ghét bỏ ném cái quần vào thùng rác.

Tiểu Vương Nguyên: “?”

Tiểu Vương Tuấn Khải mặt không đổi sắc: “Lấy nhầm quần của ba ba rồi.” Gu thời trang của lão đại hắc đạo quá là ghê rợn.

Nhóc nhìn trừng trừng cái balo như thể từ đó có thể thấy được gương mặt của Lâm bá bá (*), kèm theo nụ cười như gió xuân phơi phới của lão ba, đang lúc nghĩ nên làm thế nào thì góc áo bị bắt lấy, Tiểu Vương Tuấn Khải quay đầu nhìn bé con, liền thấy hàm răng chưa đầy đủ của bé đang khoe ra, nở nụ cười cảm kích với nhóc.

...

“Ah...”

Người bên dưới bị tìиɦ ɖu͙ƈ mê hoặc vặn vẹo cơ thể, trên giường đã bị tϊиɦ ɖϊƈh͙ phóng ra làm ướt đẫm dính dấp lung tung, hậu đình theo quán tính co rút siết chặt cự hành khiến linh khẩu chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ, hắn nhịn không được gầm nhẹ một tiếng, bắn thẳng vào trong địa phương mềm mại nóng bỏng kíƈɦ ŧìиɦ, một giọt mồ hôi rơi xuống tích lên nơi kết hợp của hai người. Hắn vừa rút cự hành ra, dịch trắng ồ ạt theo cửa huyệt chảy ra ngoài, tiểu thụ suy suyễn nằm phịch xuống giường, đôi mắt mờ mịt sau cao trào mông lung nhìn hắn, trên thân thể đầy dấu hôn cùng nửa người dưới rối loạn chưa dứt cơn say, hai chân thon dài trắng nõn còn hơi run rẩy, bộ dáng ôn hòa nhu nhược dễ khiến người khác sinh ra tà tâm.

Vương Tuấn Khải cúi đầu cắn cắn yết hầu Vương Nguyên, một lần nữa tiến vào cơ thể cậu, khác với lần trước ra sức đỉnh lộng ngoan thao tiểu thụ, lúc này hắn nhẹ nhàng ôn nhu, cự hành chầm chậm đưa đẩy cọ xát tràng thịt, tiểu huyệt được chăm sóc dịu dàng như nước ấm tràn qua.

Vương Nguyên hồi thần si mê nhìn hắn, mặc dù thắt lưng đã chịu không nổi nhưng vẫn cố gắng phối hợp cùng hắn, động tác hai người tình tứ ám muội không nói nên lời, sau đó...

Vương Nguyên bị hắn kíƈɦ ŧɦíƈɦ khiến cho mỗi tấc da thịt đều run run, cự hành nhỏ nhẹ đâm rút dẫn dụ cảm giác tê ngứa từ sâu trong tiểu huyệt. Ban đầu vốn dĩ là muốn chậm rãi cảm nhận tư vị ngọt ngào của XXOO, ai ngờ lại xảy ra cơ sự như vậy. Hô hấp của hai người càng ngày càng nặng nề, ánh mắt tình tự không rõ ràng cũng bắt đầu dao động. Cuối cùng, hành vi nhẹ nhàng này lại giống như đang giày vò cả hai. Vương Tuấn Khải thâm trầm nhìn đôi mắt mờ sương chứa đầy van lơn cùng khó nhịn của Vương Nguyên, chống tay lên bên gối, đột ngột gia tăng lực đạo.

Hắn bi phẫn nhận ra, khi đối mặt cùng người này, đều không khống chế được mà muốn làm em ấy, khiến em ấy bám lấy mình không buông, để em ấy lệ thuộc vào mình.

...

“Này, thằng quái vật vẫn còn ở đây nha~”

“Sao ba mẹ không đưa nó về chứ hả? Nghe đồn nó tới từ nước ngoài, xem ra đúng là quái vật! Mày nói có đúng-...”

“...”

Đứa trẻ tên A Lục trợn tròn mắt nhìn Khải đồng học lù lù đứng sau lưng như bối hậu linh, sợ đến ngã bịch xuống đất. Trước kia nó chưa từng kinh khiếp như vậy bao giờ, nhưng từ sau khi bị bạn học này dạy cho một bài học liền ăn đắng nuốt cay ôm bóng ma tâm lý. Bạn Vương Tuấn Khải này bình thường chính là tảng băng di động, thoạt đến thoạt đi không một âm thanh, tuy nhìn có vẻ âm u đáng sợ nhưng không phải loại chủ động tìm đánh, sau khi xảy ra tranh chấp cũng không có dây dưa gây chuyện, vì vậy A Lục vẫn ‘sống sót’ đến bây giờ. Có điều...nhìn ánh mắt tĩnh lặng không mảy may dao động màu bụi tro của Vương Tuấn Khải, A Lục nuốt nước bọt, vắt chân lên cổ chạy đi, dù nó không phóng khí áp nhưng lại cảm thấy áp lực đó biết không! Cái loại mắt gì thế này!

A Lục mới năm tuổi dĩ nhiên không biết ‘khí chất’ là cái gì, cho nên theo kinh nghiệm xem phim hoạt hình nhiều năm, nó chỉ có thể quy cho hai chữ ‘yêu quái’. Chỉ có yêu quái mới sở hữu đôi mắt kinh khủng như vậy!

Lúc này, ‘yêu quái’ đến bên cạnh ‘quái vật’, ngồi xổm xuống nhìn bé con đang sợ run ôm chặt đầu gối, khẽ vỗ một cái. Tiểu Vương Nguyên không thể la hét chỉ cố giấu mình trong gầm bàn, đầu ‘bẹp’ một phát đụng vào hộc tủ, nước mắt nước mũi bị nuốt ngược vào trong. Bé sợ hãi hé mắt nhìn chủ nhân của đôi giày xám trước mặt, ngẩn ra một hồi, chậm rãi chui ra.

Tiểu Vương Tuấn Khải sừng sững oai vệ như núi Thái Sơn – mặt không cảm xúc lăng lăng nhìn bé, tư thế đồ sộ cao ngất vững chắc như thể sẽ sẵn sàng che chắn cho Tiểu Vương Nguyên bất kỳ lúc nào.

Tiểu Vương Tuấn Khải mặc dù có ba ba là lão đại hắc đạo nhưng từ nhỏ đã tiếp tục lễ giáo rất tốt, không biết từ đâu lấy ra một cái kẹo que chìa ra: “Ăn không?”

Vốn là câu hỏi, ra khỏi miệng nhóc lại giống như đang trần thuật. Tiểu Vương Nguyên biết đại ca ca không thích biểu cảm, liền run run nhận lấy, không thể nói cảm ơn, đành vắt óc nghĩ lâu thật lâu, sau đó nhón chân hôn hôn lên má đại ca ca.

Tiểu Vương Tuấn Khải: “...”

Tiểu Vương Nguyên vừa mới ngậm ngậm được một lát, thấy đại ca ca vẫn còn chăm chú nhìn mình thì không hiểu làm sao, nghĩ thầm kẹo là của đại ca ca, mình cư nhiên chiếm lấy, thật là không tốt. Bé mím môi nhăn mặt suy nghĩ chuyện trọng đại lắm, cắn đôi cái kẹo que rồi đưa lại nửa cây cho đại ca ca.

Tiểu Vương Tuấn Khải: “...”

Tiểu Vương Tuấn Khải: “Ăn đi.”

Tiểu Vương Nguyên vô tội miết miết kẹo que, tay vẫn giơ ra không trung.

Tiểu Vương Tuấn Khải: “Ăn đi.”

Ngữ khí máy móc lặp lại như đã được lập trình sẵn.

Bé con tưởng đại ca ca không thích kẹo, cái mặt nhỏ xụ xuống.

Tiểu Vương Tuấn Khải: “Ăn đi.”

Quả thật không còn từ gì để nói với hai đứa bé này.

Tiểu Vương Tuấn Khải trầm mặc nhắc lại ba lần vẫn thấy đứa bé này im lặng đứng đó, bộ dáng cam chịu ủy khuất rất đáng thương, bèn vươn tay ra nhận kẹo, bỏ vào miệng. Tiểu Vương Nguyên cao hứng ngẩng đầu cười, đắc ý giống như đã đạt được kế hoạch.

Tiểu Vương Tuấn Khải đờ ra nhai kẹo, trong đầu chỉ còn lại gương mặt nộn nộn trắng tròn cùng một suy nghĩ duy nhất.

Kẹo này...

Cũng quá ngọt đi...

...

“Ah-...ưh!!”

Phía sau bị áp đảo quá dữ dội khiến Vương Nguyên quay cuồng ý loạn tình mê, bấu chặt ga giường, nước mắt sinh lý trào ra hai khóe mắt. Lồng ngực phập phồng kịch liệt không theo kịp tiết tấu dồn dập điên đảo, đã mấy lần cậu bị sáp đến thở không nổi, liên tục lắc đầu. Nửa người dưới tê tái nóng bỏng không thuộc về chính mình nữa, trái tim vì thiếu khí co bóp mạnh mẽ, cả người dập dìu mê loạn như trôi dạt giữa đại dương, sau đó bị vô số cơn sóng kɦoáı ƈảʍ nhấn chìm không tài nào vùng vẫy. Nơi mẫn cảm trong người bị đụng chạm liên tục, cậu đến cả sức rêи ɾỉ cũng không có, mà người phía trên hình như vẫn chưa thấy đủ, ngậm lấy cánh môi đoạt đi toàn bộ không khí, trước mắt tối đen một mảnh.

Vương Tuấn Khải liếm liếm môi trên, bụi mâu chuyên chú quan sát người ngất xỉu trong lòng mình, thấy cậu vẫn còn mang theo vẻ mị hoặc chưa tan, gương mặt thanh tú tỉ mỉ giờ đây ướŧ áŧ hương diễm đến mức khiến hắn mất tự chủ, liền cắn nhẹ lên gò má cậu, tinh tế thưởng thức món ăn ngon miệng trong tay mình.

Kỳ thực, hắn đã muốn làm vậy từ lâu rồi.