Cao Thủ Cao Thủ Cao Cao Thủ

Chương 15: Khác thường

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Gọi điện cho sếp.

“Tây Phán. Đang làm gì vậy?” Tôi còn chưa nói chuyện nữa, đại thần đã đặt câu hỏi.

Còn có thể làm gì? “Báo cáo đại nhân, em đang nghỉ ngơi điều dưỡng trên giường.”

“Rất tốt.” Cố đại nhân nói như vậy. Lại nói, “Em nghe lời, cái khác giao cho anh.”

Nhịp tim tôi tăng tốc, tăng tốc rồi.

Hôm đó, cái ngày treo tay, Cố Đảo Dữ đã làm mẫu cho tôi một đoạn, xoa xoa đầu tôi, nói, “Anh gọi bác sĩ đến.”

Mà nửa đoạn sau là thế này.

Anh ta lại quay đầu lại, đi về đứng bên cạnh tôi, sau đó, giải tán hiện trường.

……

Anh ta ngồi xuống, ở bên mép giường, cùng tôi mặt đối mặt.

Tôi mù mờ.

Tay trái bị nắm lấy, tôi nhấc mắt nhìn, tụ hội với ánh mắt của Cố Đảo Dữ.

Ánh mắt anh ta, ôn hòa, trìu mến trước nay chưa từng có; anh ta nắm chặt tay tôi, cứ vậy mà im lặng nhìn tôi.

Tôi nhớ đến một bài văn nổi tiếng, khung cảnh nổi tiếng – Thủ tướng Chu vào một buổi sớm thu đậm, nắm lấy tay của người công nhân vệ sinh…

Thế là tôi theo bản năng, cũng nắm chặt tay anh ta.

Cố đại nhân, liệu có giống như thủ tướng, cũng mang đến hơi ấm của mùa xuân cho tôi? Hoặc là, chí ít nói một câu tự đáy lòng, ngài vất vả rồi, nhân dân. Ồ không, giới sát thủ cảm ơn ngài?

Anh ta không có.

Anh ta nắm lấy tay tôi, kéo tôi lại gần, nhẹ nhàng ôm lấy tôi.

“Qua thêm một khoảng thời gian, cùng anh rút khỏi đi.”

Vòng ôm của Cố đại nhân ấm áp dễ chịu, nhưng thông tin này khiến tôi khó yên. Tôi giãy giụa muốn hỏi cho rõ ràng, anh ta dùng thêm sức ôm chặt tôi, vỗ lưng tôi, dùng giọng nói dịu dàng nhất tôi từng biết, để tôi phải nghe lời, “những cái khác không cần phải lo”.

Tôi ngây ngốc.

Tôi không truy hỏi nữa. Tôi lo bình phục tâm tư nhỏ bé cuồng loạn kích động vì câu nói này.

Hiện tại, lời nói tương tự lại được nói ra từ trong miệng Cố Đảo Dữ. Tôi vẫn không thể, bình tĩnh.

Tôi nuốt nước miếng, cố gắng trấn tĩnh. Rốt cuộc khôi phục lại năng lực nói chuyện bình thường, “Đại nhân, em muốn thương lượng với anh một chuyện.”

“Ờ, đúng lúc, anh đến dưới lầu nhà em rồi.”

……

Quả nhiên, đại thần.

Thăm người bệnh, vậy mà hai tay trống trơn.

Tâm trạng kích động mới vừa rồi, đổi thành lạnh nhạt. Tôi hất hất cằm: “Ở đó có cái ghế.”

Cái ghế nhựa tôi mặc cả đến bốn đồng bảy hào, ở thị trường tổng hợp mua về. A Liên thích ngồi bên dưới, người khác còn chẳng có cơ hội ngồi.

Đại thần liếc mắt nhìn cái ghế nhỏ trong góc tường, ánh mắt khinh bỉ, tiêu sái đi về phía tôi.

Đặt mông ngồi lên mép giường của tôi.

Tôi cảnh giác nhìn anh ta, ánh mắt chắc là phóng ra vù vù, lạnh lùng tỏ ý: Chỗ nào mát mẻ thì đi mà ngồi chỗ đó.

Thăm người bệnh, là phải có phong bì, một chút tâm ý cũng không bày tỏ.

Thật không có lễ nghĩa.

Tôi ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Nha đam tôi tự tay trồng, mỗi tháng tôi tưới nước một lần, dốc lòng tưới nước, nó lớn lên tràn trề sức sống. Mà chủ nhân của nó lại ở trên giường dưỡng bệnh. Sự so sánh đáng buồn biết bao.

Còn chủ nhân của chủ nhân nó, nên nói là, cơm cha áo mẹ của chủ nhân nó, vậy mà đến thăm bệnh, cũng không bày tỏ một chút.

Đây là nhân dân lao động thê thảm cỡ nào chứ.

Tôi cứ như vậy, cho đến khi trước mắt xuất hiện vật thể màu đỏ, dòng liên tưởng mới tắc nghẽn.

Bao lì xì.

Tôi tốc độ bắt lấy nó.

Cái bao lì xì có chất cảm biết mấy,

Cái bao lì xì có tiền đồ biết mấy.

Một cái bao lì xì, chính là nên có hình dạng như thế này, có độ dày tối thiểu như thế này, mới có thể kiêu hãnh mà làm bao lì xì.

Tôi nhét vào túi áo trước ngực. Mỉm cười, “Đại nhân, mấy hôm nay, bận không?”

Làm ăn có tốt không?

Tốt thì tôi sẽ vui, vui thì tâm trạng sẽ tốt, tâm trạng tốt thì khẩu vị sẽ tốt, ăn ngon miệng, thì cơ thể sẽ khỏe!

“Cũng tốt.” Anh ta lộ ra nụ cười mê người. Trái tim nhỏ bé của mị nảy mạnh lên.

Nhưng vẫn định thần lại, nói ra chuyện quan trọng.

“Đại nhân, ở nhà chán lắm, cho em vài đơn hàng được không?”

Đại nhân vươn tay, lại rụt trở về, phỏng chừng là vốn muốn bóp tôi, nên tôi đã lùi sang một góc khác.

“Em ở yên cho anh.” Uy hiếp tôi?

IQ của đại nhân không theo kịp IQ cao của tôi.

“Đại nhân, chẳng lẽ anh không thấy, hình tượng em thế này, sẽ hành động hữu hiệu hơn sao?”

Tạo hình có tính lừa dối cỡ nào luôn. Tuy không phải điều tôi muốn, nhưng phải cố hết sức lợi dụng mới đúng.

Đại nhân muốn tôi rút khỏi, tôi cũng chỉ có thể rút khỏi.

Nếu không chẳng lẽ muốn một mình tôi xông pha giang hồ? Rất vô vị. Không có mục tiêu để theo đuổi thì rất vô vị. Tôi đã cao thủ như thế, chỉ có Cố Đảo Dữ mới đáng để nghiêm túc so tài. Anh ta đi, tôi ở, có ý nghĩa gì?

Nhưng, trước khi rút khỏi, tốt xấu cũng để tôi làm thêm mấy đơn hàng.

Nhất là bên lề đại nhạc hội sắp đến của Minh Minh, tiền bạc, nhiều tiền hơn, lại càng quan trọng.

* * *

Về sau, đại nhân đã cho tôi đơn hàng rồi.

Con cháu của cán bộ cấp cao.

Tra tư liệu.

Lúc hình ảnh xuất hiện, trợ lý kêu: “Tây Fán, bảnh quá đi.”

“Lỗi câu, trợ lý, nói theo tôi.”

“Nói thế này, ‘Tây Fán, người này bảnh quá đi’.”

Thiếu chủ ngữ, dễ gây ra nghĩa khác.

Trợ lý còn học khoa Trung văn.

“Ờ, người này bảnh quá đi. Có thể sánh với boss đấy. Boss có tình địch?”

“Trợ lý, tiết mục tám giờ chờ cô đi sáng tác.”

Có điều tôi vẫn phải tán đồng: “Trông không tồi cũng là thật, có điều vô ích thôi.” Bộ dạng đẹp lại là cán bộ cấp cao, là điều đáng tiếc.

Đang tiếc rẻ như vậy, lúc hoàn hồn lại phát hiện Cố đại thần đã ở trước mắt chúng tôi, biểu cảm thần bí khó lường.

“Boss.” Trợ lý lí nhí chào hỏi.

“Ừ, giúp tôi dọn dẹp nhà bếp một chút.” Đại nhân phân phó. Trợ lý lập tức biến mất…

“Đơn này không cần làm nữa.” Cố đại nhân cũng phân phó tôi.

“Hả? Tại sao?” Con cháu cán bộ cấp cao, thượng lưu biết mấy, tôi muốn làm!

“Không an toàn.”

Không an toàn? Chỗ nào không an toàn? Con cháu cán bộ cấp cao có thể có bản lĩnh đến đâu? Mà có bản lĩnh đi nữa, có thể bản lĩnh hơn cao thủ như tôi không?

Tôi bất mãn nhìn anh ta. Cố đại nhân vươn tay vòng lấy vai tôi: “Anh cho em đơn khác, tốt hơn cái này, thù lao phong phú.”

Thế à.

Vậy được thôi.

* * *

Chúng tôi cách rất gần, nhất cử nhất động của anh ta tôi đều có thể quan sát rõ ràng. Cũng có nghĩa, nhất cử nhất động của tôi, anh ta muốn biết cũng rất dễ dàng. Vậy nên, tôi mở trang chủ trò chơi, bắt đầu chơi Bubble Bobble. Để tạo nên sự thật là tôi rất bận. Để che giấu hành vi tôi quan sát anh ta.

Động tác của anh ta rất chậm

Tôi đã hạ gục đối thủ đến khiêu chiến rồi, mà anh ta mới viết thư xong, một bức thư điện tử chỉ có hai chữ:

Tạm biệt.

Anh ta gửi đi, sau đó lại bắt đầu ngây người, buông thõng cái tay kẹp điếu thuốc, nằm trong ghế dựa.

Tôi thu hồi tầm mắt, tập trung bắn bong bóng.

Tài khoản chuyên dùng để chơi game của tôi, lấy một cái tên thế tục, nhưng ấm áp: Em Gái Cầu Vồng*.

Rất ít khi dùng, có lúc chấp hành nhiệm vụ phải dùng đến đạo cụ này, chẳng hạn như hôm nay, lại sử dụng đến.

(* Tên một bài hát dân dao thời kỳ dân quốc.)

Hôm nay, rất nhiều người khác giới đến khiêu chiến.

Em Gái Cầu Vồng rất bận.

Sau ba ván, rất mệt.

Tranh thủ trộm nhìn con cháu phú hào của tôi lần nữa, anh ta cũng đang nhìn tôi…

Tôi, lộ tẩy rồi?

Không thể nào.

Anh ta chỉ cười cười với tôi, ngồi thẳng lên, hỏi tôi một câu hỏi: “Trong game, cậu cũng trai giả gái?”

Đây không phải là câu hỏi đơn giản.

Đầu tiên, cái thứ nhất, trai giả gái?

Em Gái Cầu Vồng, khỏi phải nghi ngờ, là tên của một đứa con gái. Vậy thì, bạn học con cháu phú hào của tôi, cho rằng người hiện giờ ngồi bên tay phải anh ta, là một đứa con trai?

Tôi đánh giá mình một phen. Đối với cái nhìn của anh ta, cũng muốn tán thành.

Hôm nay không lạnh, giữa mùa đông nhưng ánh nắng tươi đẹp, mọi người thấy bạn học con nhà giàu có mặc áo cộc quần đùi là biết đôi chút rồi. Tôi mặc sơ mi trắng cha tôi vứt đi, phối với cái quần lao động chuyên mặc để quét sơn lúc đón năm mới. Người tàn tạ, phục sức cũng không tiện gọn gàng sáng sủa. Lúc làm việc, càng phải ăn mặc khiêm tốn. Bạn học con nhà giàu có, cho rằng tôi đây là con trai, dưới tình cảnh như vậy, cũng bình thường.

Vấn đề này giải quyết.

Vấn đề thứ hai, tại sao lại là “cũng”?

Chẳng lẽ là nói, bạn học con nhà giàu có, ở trong game, cũng trai giả gái?

Anh ta đang đợi tôi trả lời, tôi nhìn nhìn tay tôi, treo đó, chắn trước ngực. Thế là, tôi gật đầu.

Biểu cảm của anh ta trở nên đau khổ, ánh mắt nhìn tôi, cực kỳ cực kỳ phức tạp.

Có thâm tình, có thẫn thờ, thậm chí có, căm hận…

Trai giả gái trong game, đối với anh ta mà nói, là vấn đề trọng đại đến thế?

Tôi muốn giơ tay vỗ vai anh ta, tiếc là điều kiện cơ thể không cho phép cho lắm, đổi sang dùng ánh mắt, thương xót nhìn anh ta.

“Ông anh này, anh, vẫn ổn chứ?”

Anh ta như bỗng chốc bừng tỉnh, gần như là nhảy lên, lập tức tắt máy, chạy ra chỗ ngồi khác.

Này, sao lại có thể thế này? Tôi đến bám đuôi anh ta đấy, sao anh ta lại chạy mất rồi?

Một ID nữ tính làm người ta không đón nhận đến vậy?

Chẳng lẽ tôi phải đổi thành, Anh Trai Thảo Mãnh*?

(* Thảo Mãnh: Tên một nhóm nhạc nam được thành lập năm 1985 ở Cảng Đài.)

Tôi ngồi trên ghế ngồi, suy nghĩ chiến lược tiếp theo.

Nếu tôi đổi chỗ theo anh ta, vậy thì lộ liễu quá; tiếp tục ngồi ngốc ở đây, không tiện để tôi quan sát; rời khỏi, càng không được.

Tôi rối rắm như vậy, vai bị người vỗ một cái.

Tôi lập tức quay đầu lại nhìn.

Ồ, bạn học con nhà giàu có đáng yêu của tôi.

Cái người đáng yêu nhất này, trông có vẻ sa sút dị thường, dùng giọng điệu dị thường sa sút thương lượng với tôi:

“Đợi lát nữa có tiện cùng tôi, đi uống tách trà không?”

Tôi muốn gật đầu ngay lập tức, tiện chứ tiện chứ. Nhưng lúc này tôi đối với anh ta mà nói, là người qua đường, tôi biểu hiện như vậy là không thỏa đáng.

Vậy là tôi hoang mang nhìn anh ta, anh ta cười áy náy: “Có vài việc, tôi nghĩ không thông, liên quan đến game. Muốn tìm một người, khơi thông một chút.”

Tôi lộ ra vẻ mặt miễn cưỡng, nhưng tốt bụng, đồng ý.

Anh ta nắm chặt tay tôi: “Cảm ơn cậu. Tôi nên xưng hô với cậu sao đây?”

“Gọi tôi A Luân đi.”

“Cảm ơn cậu A Luân.” Nụ cười của anh ta thật là thành khẩn.

Tôi chưa từng gặp qua người cười chân thành như thế này. Tất nhiên, là nói, ngoại trừ bản thân tôi.

Trong lòng tôi, tự nhiên sinh ra nỗi cắn rứt.

Tôi trở nên bất an.

Lúc tôi làm việc, chưa bao giờ cắn rứt. Đơn hàng lớn thế này, sao tôi có thể cắn rứt.

Tôi càng thêm bất an.

* * *

“Hoa Lạc Mỹ Mỹ” có gương mặt trẻ thơ nhất, bộ ngực nở nang nhất, mặc trang phục mộng ảo nhất, nói lời ngọt ngào nhất, nhưng cũng có tư tưởng sâu sắc nhất. Làm nũng khắp nơi, nũng nịu mà không tục; vung rắc tình cảm khắp nơi, nhưng vẫn giữ vẻ thần bí.

“A Diểu” có vẻ ngoài lãnh khốc nhất, trang bị đẳng cấp nhất, hành động hào sảng nhất. Cấp bậc của anh ta tương đối cao, toàn thân anh ta toát ra hơi thở của game thủ giàu có nhất.

Anh ta nhiều tiền tiêu sái như thế này, đồng thời anh ta còn kiêm thêm trí tuệ tình nghĩa.

Nhưng anh ta cũng hư không.

Hoa Lạc Mỹ Mỹ và A Diểu vào một ngày nọ, tương ngộ dưới gốc cây hoa đào.

Ánh trăng nhàn nhạt, Hoa Lạc Mỹ Mỹ kia, khẽ ca ngâm…

Không đúng, khẽ ngâm thơ.

Cổ thi mộng ảo lại thương cảm, làm khuynh đảo A Diểu dưới gốc cây.

Nhìn nhau từ xa, tình này chịu sao thấu. Kinh hồng thoáng qua dưới gốc cây này, đủ để mãi mãi khắc khi.

Chìm đắm rồi.

Hoa Lạc Mỹ Mỹ nũng nịu mà không tục, tư tưởng sâu sắc, khiến A Diểu chìm đắm rồi.

“Chỉ có vậy?” Tôi đặt cà phê xuống, cau mày, hỏi.

“Câu chuyện như thế này, rất nông cạn phải không?” Anh ta chán nản hỏi tôi.

Từ lúc tôi bắt đầu bám theo Phó Giai, anh ta chưa từng thoát khỏi trạng thái chán nản.

Ờ, Phó Giai, chính là bạn học con nhà giàu có của tôi. Nói chung bạn không thể cứ để tôi gọi anh ta là bạn học con nhà giàu có chứ, sáu chữ, tốn sức biết bao.

Tôi đổi sang nét mặt thành khẩn: “Không có không có, khắc cốt ghi tâm quá. Vừa rồi tôi chỉ là, không quen uống cà phê.” Cà phê với nước tương mùi vị như nhau, sao mà có người cứ uống suốt ngày?

“Đây chỉ là mở đầu của câu chuyện, A Luân.” Phó Giai gõ gõ đầu thuốc, tàn thuốc lặng lẽ rơi xuống.

Ồ thế à, đây chỉ là mở đầu, mà tôi đoán ra rồi. Vậy tôi có thể đoán được kết cục không đây?

Phỏng chừng không phải là HE*. Bạn xem đầu mày anh ta toàn là nỗi ai oán.

(* HE: Happy Ending.)

Phỏng chừng là nỗi ai oán ngập tràn đối với Hoa Lạc Mỹ Mỹ.

Khi một người ngập tràn nỗi ai oán đối với một người khác, thì đến phiên A Luân tôi, phì phì phì, Tây Fán tôi, ra tay rồi.

“Vậy tiếp theo là thế nào đây Thủy Lập Phương?”

……

“Thủy Lập Phương!”

“Cậu gọi tôi?”

“Ngoài anh ra còn có ai có ba bộ thủy*?”

(* Tên trong game của Phó Giai là A Diểu, chữ Diểu  gồm ba bộ Thủy  ghép thành =>  = 水³ = thủy lập phương ==|||)

Nói chuyện với người không thông minh, tốn sức ghê.

“Ờ, tiếp theo. Có một ngày Mỹ Mỹ không chịu nhận quà của tôi nữa; thậm chí cô ấy còn biến mất luôn.”

Anh ta rầu lắm.

Tôi cũng vậy.

Người lương thiện như tôi, thấy người buồn rầu thì tôi cũng mềm lòng.

Cái gọi là “Loài người mà buồn rầu, thì Tây Fán thấp thỏm.”

Thế này phải làm sao mới tốt.

Phó Giai, anh mau lộ ra bộ mặt khó ưa, được không?

Phó Giai hiện giờ, vùi đầu hung hăng hút thuốc. “Phỏng chừng cô ấy cảm thấy tôi ngoại trừ có tiền, thì chỗ nào cũng tệ.”

“Có phải cô ấy cảm thấy cùng tôi ở bên nhau, là gánh nặng?”

Người đau thương, người đàn ông đau thương, nhất là người đàn ông vì game mà đau thương như thế, người đàn ông cảm thấy có tiền là gánh nặng, bảo tôi giết chết như thế nào?

“Thủy Lập Phương, vậy anh muốn tôi thế nào?”

“Sự việc vẫn chưa hết, A Luân.” Thủy Lập Phương bực bội cắt ngang tôi. “Hoa Lạc Mỹ Mỹ là nam, cmn một thằng con trai, giả thành con gái.” Anh ta hung hăng ném đầu thuốc đi.

Tôi, tôi há há mồm, đột nhiên không biết nói gì.

Tôi chỉ đành bưng trà lên, giả vờ rất trấn tĩnh, rất trấn tĩnh mà uống trà.

“Nhưng mà A Luân, nếu tôi không điều tra, tôi không biết cậu ta là nam, tôi vẫn sẽ tiếp tục như vậy, có lẽ trái lại là không đau khổ nữa.”

Game luôn làm người ta mê mẩn.

Chân tướng luôn tàn khốc.

“A Luân, bỏ qua giới tính của cậu ta, cậu ta thật sự là rất sinh động.”

Tôi gật đầu.

Tôi rất hiểu. Tôi hiểu quá mà.

Trong thế giới không chân thực, không kiêng không dè, nhiệt huyết sục sôi, gió nổi mây vần, tung hoành bốn bể, tình cảm có được dưới hoàn cảnh như vậy, vừa không chân thực, vừa chân thực, thậm chí khắc cốt.

“A Luân, tôi chỉ muốn tìm một người để tâm sự. Xung quanh chẳng có ai hiểu tôi.”

Tôi gật đầu. Vươn tay ra, vỗ vỗ vai anh ta. Người đàn ông lộ vẻ yếu đuối, luôn khiến tôi mềm lòng.

“A Luân, cậu ta lừa tôi. Tôi muốn giết cậu ta, tôi lại muốn gặp cậu ta.”

Biểu cảm của anh ta đau khổ, nhưng lại có thâm tình.

Tình cảm đối với đàn ông, trước giờ tôi chỉ nghe nói, chưa từng gặp tận mắt. Hôm nay, tôi vì thế mà xúc động.

Làm sao đây?

Nhớ lại quá khứ hoang đường sa sút.

Mùa hè lưng đẫm mồ hôi, mùa đông hà hơi thành băng, mùa xuân và mùa thu, tôi ở trong phòng, chơi game…

Tôi muốn quên ăn quên ngủ mà tiếp tục sự nghiệp vinh quang và vĩ đại này, nhưng tôi vẫn phải đi học.

Tôi đi học nghe giảng, hết tiết thì ngủ, tan học thì về nhà, về nhà thì chơi game, chơi xong, tiếp tục đi học.

Nói như vậy, hình như cũng tính là, quên ăn quên ngủ…

Mẹ tôi biết tôi nhốt mình trong phòng suốt ngày làm gì. Mẹ mắng tôi vài câu, sau đó thì không đếm xỉa đến tôi nữa.

Tôi đã quên tên của người đó, chỉ nhớ ban đầu chúng tôi, cùng nhau làm nhiệm vụ. Về sau, tôi theo thói quen mà lên mạng đợi cậu ta, cho dù không nói chuyện, nhìn thấy tên cậu ta sáng lên ở đó, cũng được. Về sau nữa, không thấy cậu ta nữa. Suốt ngày tôi ở trên mạng, chưa bao giờ gặp được cậu ta.

Chúng tôi nói chuyện rất ít, lời từng nói qua đều liên quan đến chuyện trong game.

Tôi đợi suốt một tuần.

Một tuần sau tôi xin nghỉ bệnh, ngủ ở nhà một ngày.

Lúc dậy, mẹ tôi lộ ra biểu cảm kinh ngạc hiếm thấy: “Cos zombie hả con?”

Tôi chỉ là đói đến mức chịu không nổi mà rời giường.

Tôi vào nhà vệ sinh, nhìn vào gương tưởng là thấy quỷ. Thế là hiểu được mẹ tôi.

Hai cái quầng mắt đen, suýt chút cho rằng vẽ mắt khói từ lúc nào mà tôi không biết. Đôi mắt to xưa nay chưa từng có, to đến mức chính tôi cũng cảm thấy đáng sợ. Mặt trắng bệch sưng phù, giống như cái bánh bao lên men quá mức.

Bốn chữ, thấy mà gớm ghiếc.

Năm chữ, thảm không nỡ nhìn, luôn.

Tôi nhớ lại, gần cả năm trời tôi không sửa soạn chính mình cho ra hồn, gần cả năm trời không soi gương cho đàng hoàng.

Trong thời gian gần cả năm trời này, tôi cũng đi học như người ta. Trên bảng đen viết gì, tôi biết, nhưng tôi không hiểu. Tôi sợ bài tập, vứt bỏ đó không làm, bị phạt đứng cũng chẳng có cách nào.

Tôi ngày ngày nghĩ đến cái người chưa từng gặp mặt, nỗi đau thương ẩn giấu, nỗi mất mát khó hiểu; cẩn thận cất giữ mỗi một câu nói của cậu ta, nhiều lần nghiền ngẫm những ý có khả năng.

Tôi của lúc đó, tôi như thế, thật sự là Ngu Tây Phán đã từng sao?

Chẳng tiêu sái như ngày nay một chút nào.

Bốn chữ, không dám nhớ lại.

Đây đã là chuyện cũ trong thời kỳ nổi loạn tuổi thanh xuân.

Thủy Lập Phương của chúng ta, đến nay, ăn cơm nhiều năm hơn so với tôi, mới trải qua thời kỳ nổi loạn tuổi thanh xuân của tôi.

Nhưng tôi vẫn có cảm xúc sâu sắc.

Hiện giờ, anh ta ở đối diện, nửa phẫn nộ nửa ưu thương.

Ma xui quỷ khiến, tôi hỏi: “Tôi có thể giúp gì cho anh không?”

Lời vừa ra khỏi miệng, không thể thu hồi…

Sát thủ Tây Fán, lúc làm việc chưa bao giờ làm chuyện ngu xuẩn thế này. Lòng đồng cảm nổi lên thì không thể làm sát thủ, chứ đừng nói, cao thủ.

Nhưng tôi vẫn đồng tình rồi.

“Tôi muốn gặp cậu ta.”

“Tôi có thể nghĩ cách.”

Nói xong tôi liền muốn vả miệng mình một cái.

Nghĩ cách, nghĩ cách gì.

Tôi đến để giết Thủy Lập Phương, xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ, về báo với Cố đại nhân, ngồi đợi nhận tiền.

Sao bây giờ lại như bác gái tổ dân phố nhiệt tình, vậy mà lại muốn giúp người làm vui.

Thủy Lập Phương không nhìn ra sự đấu tranh của tôi, chỉ gắt gao nắm tay tôi: “A Luân, vậy làm phiền cậu. Có gì khó khăn, hãy nhớ tìm tôi.”

Tôi không muốn ngồi tiếp nữa.

Ngồi nữa thì phỏng chừng ngay cả đối tượng yêu đương tôi cũng muốn lo liệu giúp anh ta.

Đẩy ghế ra đứng lên, “Đợi tin của tôi.” Không đợi anh ta phản ứng, tôi sải bước đi ra.

Rất ngầu, nếu tôi không treo cái tay, nếu tôi vẫn mặc áo gió đen, là có thể phất lên trong gió lạnh xào xạc, ngầu muốn chết. Có điều không sao hết, khí trường vẫn còn đây, khí thế của sát thủ tôi vẫn còn giữ nguyên.

Tôi nghĩ vậy, lòng thư thái đi nhiều.

Cho đến khi điện thoại rung lên.

Cố đại nhân.

Trong lòng tôi, dâng lên một nỗi sợ, vô cùng khó hiểu…

“Sao vẫn chưa về?”

Giọng Cố đại nhân lười nhác, tôi tưởng tượng anh ta hiện giờ đang ở trên sô pha, nhàm chán nhấn điều khiển tivi.

Ờ, hình như tôi có nói buổi tối ăn cơm ở biệt thự Cố.

Tôi đã quay trở lại ngồi về chỗ ban nãy, ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thì ra bầu trời đã khoác lên ráng chiều, thì ra đêm tối đã sắp đến, thì ra tôi đã nên kết thúc việc thăm dò địa hình, quay về suy nghĩ hành động bước tiếp theo; chứ không phải là vẫn ở chỗ này, đồng tình với con mồi của tôi, còn vỗ ngực muốn phát huy phẩm chất tốt đẹp giúp người làm niềm vui.

Là do bước ra từ tiệm net Mỹ Đức chăng?

“Ờ, đang ở trên đường rồi. Quay về nói nhé.”

Tôi ngắt điện thoại cái rụp, tức thì ném nó lên mặt bàn, không dám nhìn nó nữa.

Hiện giờ nó là hóa thân của Cố đại nhân.

Cúi đầu sờ sờ cái tay màu trắng của tôi, tôi nói, “Thủy Lập Phương, không còn sớm nữa, tôi phải về trước.”

“Được. Đây là số điện thoại của tôi, còn cả QQ.”

Tôi nhận lấy một mảnh giấy trắng.

Tôi cũng viết số QQ cho anh ta. 

“Liên lạc với tôi bằng QQ là được rồi.”

Tôi đứng dậy, anh ta nhanh chóng đứng dậy, kéo ghế ra cho tôi. Tôi cứng ngắc gật gật đầu, ra ngoài.

Đây thật sự là nhiệm vụ rất gian khó, đơn hàng rất hóc búa.

Tôi muốn lùi bước, nhưng biết rõ, thân là cao thủ, muốn trở thành cao thủ trong cao thủ cao thủ cao cao thủ, thì phải có chữ tín.

Chuyện bỏ đơn hàng kiểu này, tuyệt đối không thể xảy ra.

* * *