Cấp S Mà Tôi Dưỡng Thành

Chương 14: Như Một Con Tôm 1

Chao ôi, cuối cùng thì, tôi đã giải quyết xong một ca khác.

Bây giờ điều tôi cần làm là nhanh chóng ký hợp đồng và làm con bé Thức Tỉnh."Nói điều anh chưa bao giờ nói ngượng mồm muốn chết.

Ký nhanh đi.

Rồi anh sẽ Thức Tỉnh cho em.""Được rồi.

Trời ạ, việc này buồn cười quá đi.""Đừng có mà cười.""Thậm chí đến cổ của chú cũng đỏ hết lên kìa.""Em cũng khó chịu quá đấy, được chưa?"Vừa cười khúc khích.

Park Yerim vừa ký vào bản hợp đồng.

Khi hai dòng chữ kí vừa được viết lên xong, bản hợp đồng phát ra một thứ ánh sáng yếu ớt.

Tiếp tục, bề mặt của nó trở nên trơn tuột như thể nó vừa được ép phẳng lì.

Như thể bị mê hoặc, Park Yerim sờ vào bản hợp đồng."Cảm giác như là chúng ta không thể thay đổi nó nữa.""Nếu nó mà sửa được thì còn ký làm gì nữa."Lấy lại bản hợp đồng, tôi bỏ nó lại vào túi của mình.

Với bước này, công việc chuẩn bị đã hoàn thành xong.“Vậy anh sẽ dùng kỹ năng Thức tỉnh của mình nhé?”“A, chờ chút chờ chút.”Con bé lắc tay và ngồi thẳng dậy như thể đang chuẩn bị thiền đến nơi.

Và rồi em ấy hít một hơi thật sâu."Cháu sẽ Thức Tỉnh ngay chứ?""Nếu như em may mắn còn không thì lâu nhất là một tuần."Có thể áp dụng ngay kĩ năng Hạt Giống Tiềm Năng nhưng tôi cố ý chọn thời gian một tuần.

Vì tôi không chắc là tôi có thể dùng từ khóa ngay lập tức như bây giờ, khi tôi Thức Tỉnh một người khác sau đó."Vâng ạ, chú làm đi!"Không cần phải lo lắng như vậy đâu.

Tôi sử dụng Hạt Giống Tiềm Năng làm tối ưu hóa kỹ năng Thức Tỉnh với Park Yerim.

Và rồi, ngay sau đó."C-cửa sổ thông báo thực sự hiện lên này! Chú ơi.

Làm thế nào để cháu có thể kiểm tra được cấp của mình vậy?""Nghĩ về cửa sổ trạng thái của em.

Em cũng có nói ra nữa.""Cửa sổ trạng thái! Hả? Wow!"Park Yerim há hốc miệng.

Khuôn mặt của con bé trông như đang hiện lên chữ "Ngạc nhiên" ấy."Chú ơi! Cháu là cấp S-!"-Rầm!Hả? Cái bàn bị hư rồi ư? Ý tôi là con bé vừa ấn tay xuống bàn ư? Cái mặt bàn dày cộm ấy hằn hẳn hình bàn tay lên.

Trời ạ."Ủa...""Đ- đừng cử động!"Chậc, vãi lúa.

Chắc chắn Yoohyun đã nói tôi là cấp C trở lên không thể kiểm soát được sự thay đổi về các kỹ năng thể chất của họ ngay lập tức.

Vì Yerim là cấp S nên....!tôi lại gây chuyện rồi."Bây giờ, sức mạnh của em đã tăng lên rất nhiều nên đừng chạm vào thứ gì cả.

Được chứ ?""Vâng, vâng.""Được rồi.

Hãy bước đi thật cẩn thận.

Di chuyển thật chậm.

Cân nhắc việc đi lại chậm rãi đến mức không phát ra tiếng luôn đi."Yerim đứng ra khỏi chỗ của con bé một cách chậm rãi và cẩn thận.

Con bé đi đứng trông bấp bênh như thể đang bước trên một sợi dây thừng vậy.

Nhìn thấy cảnh này, tôi lại cảm thấy lo lắng như đứng trước một đứa bé mới tập đi có thể ngã bất kỳ lúc nào vậy.Đây là tầng một, không có tầng hầm, vậy nên cuối cùng tôi cũng có thể nhẹ nhõm đi đôi chút.

Kể cả khi sàn nhà có vỡ thì cũng sẽ không có ai bị thương."Chậm thôi, từng bước từng bước một.

Đúng rồi, như thế đấy.""Cháu nghĩ cháu đã quen với việc này một chút rồi.""Nhưng em vẫn không được quá vội vàng.

Thường thì nó mất khoảng một ngày."Không rời mắt khỏi con bé, tôi mở cửa.

Sau khi đi giày của mình vào, tôi lại đi giày thể thao của Yerim cho em ấy.

Giày của em ấy đã cũ lắm rồi.

Và chúng trông to hơn nhiều so với chân của con bé.

Đáng lẽ ít nhất thì cũng phải mua giày mới cho con nhỏ thay vì bắt nó đi giày cũ chứ."Anh sẽ xỏ giày hộ em nên đưa chân ra đây.""Vâng ạ.

Ừm...!nhưng mà đứng bằng một chân không dễ dàng lắm với cháu đâu.""Vậy thì ngồi xuống cẩn thận thôi.

Từ từ-"Ặc, một dấu tay bị hằn trên sàn nhà.

Nhưng không giống cái bàn, lần này chỉ có một vết nứt nhỏ thôi.

Khi tôi xỏ giày vào cái chân đang duỗi ra, con bé chắc hẳn thấy một cái gì buồn cười lắm bởi vì nó bắt đầu bật cười lớn."Không phải việc này khá là thú vị sao?""Không phải thú vị, mà là căng thẳng muốn chết."Tại sao việc này lại thú vị? Sau khi nhắc nhở con bé là không được chạm vào bất cứ thứ gì, tôi nhìn xung quanh một lần nữa và đi đến quầy thanh toán.

Tôi nghĩ là mình nên bồi thường tiền cái bàn luôn."Đây, để thanh toán.

Và cái bàn bị nứt một chút-""Á, có con ruồi!""Đừng!"-RầmMột góc của bàn vụn ra như bánh quy.

Yerim cười cười, nói "Trời ạ"."Cháu phải bắt tất cả bọ ở trong nhà hàng.

Đây là thói quen rùi, ahaha."Đừng có mà cười.

Thu ngân ngó qua ngó lại từ cái bàn đến Yerim với đôi mắt sửng sốt.

Tôi rất xin lỗi vì đứa trẻ của tôi.

Tôi đưa cả lời xin lỗi và thẻ tín dụng cho người thu ngân."Làm ơn bao gồm cả tiền của cái bàn chúng tôi đã ngồi và cái bàn kia nữa."Cái này khá ổn để xí xóa mọi chuyện.Đường về đến hội Haeyeon khá suôn sẻ.

Cái tựa đầu của ghế phụ đằng trước của xe bị nghiền nát và khi chúng tôi xuống xe, cái lề của vỉa hè đã bị nứt ra, nhưng không ai bị thương nên vậy là ổn rồi.Vậy mới nói, đừng có đến gần đây, Yerim à, Con bé tiếp tục cố gắng bám vào tôi.

Sự thay đổi đột ngột này sẽ làm nhóc cảm thấy không dễ dàng chút nào nhưng nếu nhóc cầm tay anh dù chỉ một lần thôi, tay anh sẽ gãy mất.

Anh đây là cấp F mà.Tôi chỉ nói với Thủ lĩnh Hội Haeyeon Yoohyun về chuyện của Park Yerim.

Bởi vì nếu như mọi chuyện bị lộ ra ngoài trong bất kỳ lúc nào, nó cũng sẽ trở nên phiền hà.

Tôi dự định sẽ để cấp S mới được biết đến tại ngày đánh giá cấp độ ở Hiệp hội Thợ Săn.Vậy nên để đề phòng không có nạn nhân xui xẻo nào cả, trong khi Kim Sunghan còn đang bảo vệ chúng tôi khỏi những thứ xung quanh, chúng tôi đã đi lên thang máy.

Tôi thở phào nhẹ nhõm vì hôm nay là tối cuối tuần nên không có nhiều người ở hành lang.

Trừ tầng 1~3, để đi đến khu vực này, bạn cần phải đến nơi kiểm tra an ninh, nhưng Yoohyun đã báo cho họ trước, nhờ vậy, nên chúng tôi được bỏ qua được bước đó."Tim của cháu đang đập nhanh hơn một chút."Ngay khi cửa thang máy đóng lại, Yerim lại xích gần vào tôi."Đừng có sán vào anh nữa.

Không có chỗ nào ở đây để cho anh trốn đâu.""Cháu sẽ không quấy rầy chú đâu.

Chú nghĩ là cháu không thể kiểm soát nó đến vậy à?""Em dám nói như vậy sau khi nghiền nát một cái gối tựa đầu ư? Nếu có người ngồi ở đó thì bây giờ em đã là một kẻ sát nhân rồi."Khi nghe đến từ sát nhân, Yerim liền im bặt.

Điều này làm tôi băn khoăn rằng liệu có phải tôi đã quá lời không nhưng nghĩ đến tương lai , tôi cho là nên đưa ra những lời cảnh báo như vậy thì tốt hơn.Một Kẻ chưa Thức tỉnh và một cấp S khác nhau đến mức như thể là hai giống loài khác biệt vậy.Để ngăn tai nạn xảy ra, con bé phải luôn luôn nhớ rằng là mình không phải là một người bình thường.Ở trong văn phòng của thủ lĩnh hội, chẳng có ai ngoài Yoohyun đang chờ ở đó.

Khi thấy chúng tôi, ông tướng này nở một nụ cười công nghiệp."Xin mời vào, em Park Yerim.""Xin chào..."Con bé cúi người xuống chào một cách ngại ngùng.

Lạ thật, trông nó không phải là một đứa ngại người lạ."Đầu tiên, tôi sẽ dẫn em đến nơi em sẽ ở khi em đang kiểm soát việc khả năng thay đổi.

Cấp S thường hoàn tất việc thích nghi trung bình là trong một ngày.

Sau đó thì em có thể sinh hoạt như thường ngày nên không cần phải lo đâu."Yoohyun giải thích một cách nhã nhặn.

Đây chắc chắn là một hình ảnh không quen thuộc.

Mặc dù khi bạn nghĩ về giá trị của một Kẻ Thức Tỉnh cấp S thì đây hẳn là tiêu chuẩn.

Có phải tôi đã đối xử với Yerim quá tùy tiện rồi không?"Mời đi lối này."Yoohyun dẫn đường và rồi rời khỏi phòng.

Tôi làm gì bây giờ.

Đã đến lúc phải cho Peace ăn rồi.

Tôi đi được chưa?“Chú, chú đang làm gì vậy sao không qua đây đi!"Khi tôi đang đứng ngây ra đó, Park Yerim ra hiệu cho tôi và gọi tôi lại.

Thậm chí con bé còn lườm tôi như hỏi rằng tại sao tôi không nhanh đến đây đi.

Bây giờ tôi mới nhớ ra, là tôi đã hứa làm người giám hộ cho em ấy.

Tôi đoán là tôi phải nghe theo rồi.Không giống như lúc chúng tôi đi lên bằng thang máy, thang máy không dừng lại ở tầng 1~3 mà đi xuống tầng hầm.

Ở tầng hầm, có rất nhiều trang bị huấn luyện cho Kẻ Thức Tỉnh.Đi dọc hành lang Yoohyun tiếp tục giải thích."Tầng 2 và tầng 3 là chỗ cho việc huấn luyện.

Vì lí do an toàn, em sẽ đến trung tâm huấn luyện ở huyện Gyeongi chỉ dành cho cấp A trở lên trong trận chiến chính thức.

Những kỹ năng gây nguy hiểm đến tính mạng bị nghiêm cấm sử dụng ở khu vực trung tâm thành phố.

Vậy nên hãy cẩn thận."" ...Có vẻ như có rất nhiều thứ em cần học""Sau khi đăng ký trở thành một Kẻ Thức Tỉnh, em sẽ chính thức tham gia huấn luyện.

Từ giờ đến lúc đó em chỉ cần chú ý cẩn thận khi sử dụng kĩ năng của mình thôi."Bây giờ tôi mới nghĩ đến nó, không biết kỹ năng của Yerim sẽ như thế nào đây.

Tôi rất tò mò."Phòng huấn luyện thể lực này sẽ là nơi em Park Yerim ở lại trong một ngày."Căn phòng chúng tôi đến là một nơi cực rộng với vô số thiết bị thể dục khác nhau.

Trần nhà thì cực cao, còn sàn nhà và tường nom có vẻ được làm từ vật liệu bình thường."Dù thiết bị trong căn phòng này có bị hỏng , thì cũng đừng lo.

Cứ dùng chúng để thích nghi và làm quen với thể chất của em đi.

Tường và sàn có thể chịu được sức mạnh cấp độ 1 của cấp S.

Chỉ số sức mạnh của em có ở khoảng trên 100 không?""Không.

Là 61 ạ.""Vậy thì không vấn đề gì."Là 61.

Hơn tổng toàn bộ chỉ số của tôi gấp 3 lần.Chỉ Sức mạnh thôi đã hơn gấp 15 lần rồi.

Nhưng chỉ vì chỉ số là gấp 15 thì không có nghĩa là sức mạnh thật cũng là gấp 15 lần nhưng sự khác biệt như thế cũng đủ để tôi không dám đến gần con bé rồi."Đằng kia, chúng tôi cũng có trang bị sẵn phòng tắm và phòng ngủ.

Một lần nữa, đừng lo lắng nếu dưới hai thiết bị trong phòng này bị hỏng nhưng nếu có thể xin hãy sử dụng chúng sau khi em kiểm soát được sức mạnh của mình đến một mức nhất định.""Vậy nếu em cần gì thì phải làm sao?""Em có thể yêu cầu qua điện thoại ở phòng ngủ.

Trong trường hợp em làm vỡ điện thoại hãy nhấn nút khẩn cấp ở cạnh cửa phòng ngủ.”Yoohyun còn hỏi thêm xem con bé còn muốn hỏi gì nữa không.Yerim lắc đầu thay cho câu trả lời."Vậy thì những thông tin còn lại sẽ được thông báo vào ngày mai sau khi em kiểm soát được khả năng của mình."Nói xong, Yoohyun quay người rời đi.

Tôi cũng nên đi và cho Peace ăn rồi.

Chắc nó còn đang chờ."Chú, chú đang đi đâu vậy!"Khi tôi vừa định đi ra, Yerim hét lên một tiếng chói tai.Ý nhóc là sao chứ, ở đâu."Anh đi về nhà.""Và để cháu một mình ở đây ư? Sao chú có thể làm thế chứ? Chú nói là chú sẽ chịu trách nhiệm mà."Câu đó thì không sai nhưng ý tứ của câu thì khá kì cục.Yoohyun dừng bước và nhìn về phía tôi."Trách nhiệm gì vậy? Thế là sao vậy anh?""Anh nói là anh sẽ là người giám hộ của con bé.""Người giám hộ ư?""Bố mẹ con bé không có ở đây.

Còn mối quan hệ giữa nó và người bác nó đang ở cùng lại không được tốt.

Nó không muốn dính dáng gì đến gia đình nhà đó."Chẳng có gì xấu ở đây cả nhưng sắc mặt của Yoohyun lại khá xấu."Nếu như người giám hộ không phải là bố mẹ Kẻ Thức Tỉnh vị thành niên, họ thường là người có cấp cao hơn hay chí ít là bằng.

Đó là cách duy nhất để kiểm soát được họ.

Nếu như cô bé cần một người giám hộ thì tốt nhất là để e-""Chú đây đã nói là chú ấy sẽ làm rồi, được chưa?"Park Yerim cắt ngang lời Yoohyun.

Vẻ mặt của con bé trông thật lạnh lùng, không hợp với tuổi của em ấy chút nào và tôi chợt nghĩ đến phù thủy băng Park Yerim tôi đã thấy ở quá khứ và cũng là ở tương lai.

Tại sao con bé lại phản ứng dữ dội vậy chứ."Em Park Yerim, vì sự an toàn của người giám hộ, chuyện này không thể như vậy được.

Đã có rất nhiều trường hợp người giám hộ cấp thấp hơn không giữ được an toàn vì bị chính những người mình bảo vệ tấn công khi đưa ra lời khuyên."Ừm...đúng là có những trường hợp như thế.

Thì, đương đầu với một thiếu niên mạnh hơn bạn nhiều và trải qua giai đoạn nổi loạn của tuổi mới lớn kể ra cũng có nhiều rủi ro.

Nghĩ như vậy thôi cũng làm tôi thấy chút sợ.

Bởi vì bản hợp đồng nói là Yerim sẽ phải bảo vệ tôi, như thế có ổn không đây?“Em đã ký hợp đồng bảo vệ chú ấy.

Nên sẽ không có vấn đề gì về sự an toàn cả.

Ngay từ đầu, em đã không có ý định làm hại chú ấy.""Dù vậy nhưng cũng có rất nhiều vấn đề khác là anh ấy không thể đảm nhận được vai trò của một người giám hộ.

Chưa kể sự chênh lệch về thứ hạng quá cao, và hơn nữa, rất nhiều rắc rối khác cũng sẽ phát sinh.""...!Em không biết nhiều về vấn đề này nhưng mà."Con bé quay sang nhìn tôi và tiếp tục nói."Em sẽ không gia nhập hội Haeyeon nếu chú ấy không phải người giám hộ của em."...Cái gì cơ? Không, khoan đã chứ?---------------------------Truyện được dịch bởi Lost Planet - hành tinh đi lạc, vui lòng không mang đi nơi khác.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.