Cát Bụi

Chương 6: Chương 6

Trong chớp mắt, xung quanh dường như yên lặng.

Trần Lộc Xuyên đang định mở miệng thì Vương Bồi Nguyên đi đến, “Tên này ngồi đây làm gì vậy, uống rượu uống rượu!”

Triệu Thanh Nhã cũng cầm ly rượu bước tới, “Anh Xuyên lại đây uống tiếp, hôm nay không say không về!”

Trần Lộc Xuyên đứng lên, nhìn về phía Lâm Duyệt, giọng nói mang vài phần xin lỗi, “Tôi đi trước.”

Lâm Duyệt cười cười, khoát tay.

Những người xung quanh hứng trí dạt dào, chỉ có cô ngồi một mình, lòng thoáng qua cảm giác buồn bã.

Cô đặt lại ly rượu lên bàn, cầm túi xách bước ra ngoài.

Bên ngoài, gió lạnh lẽo thổi từng cơn.

Chỉ trong một thoáng, toàn bộ hơi nóng của rượu đều bị thổi tan.

Cô đang định trở về thì di động trong túi khẽ rung.

Sài Vi, “Cậu đi đâu?”

“Ở cửa, tớ đang quay lại.”

“Không cần, gần tan tiệc rồi, cậu cứ chờ ở cửa đi.”

Lâm Duyệt tìm một nơi kín gió đứng đợi.

Đoàn người đi ra khỏi khách sạn.

Vương Bồi Nguyên vẫn đang khoác vai Trần Lộc Xuyên, lúc này anh ta đã đứng không vững, liên mồm lảm nhảm.

Trần Lộc Xuyên bước chân tuy hơi xiêu vẹo nhưng vẫn giữ được ổn định.

Đoàn người đứng bên đường gọi xe taxi.

Đan Nhất Phong và ba đồng nghiệp lên chiếc đầu tiên, sau đó lại có taxi khác đến, trên đường chỉ còn lại vài người.

Lâm Duyệt đang định cùng Sài Vi vào taxi thì cô bạn gạt tay cô ra, một tay nắm Triệu Thanh Nhã, tay còn lại kéo Vương Bồi Nguyên.

Đi được mấy bước, Sài Vi quay lại gật đầu với cô.

Triệu Thanh Nhã né tránh, “Cứ để chị Lâm lên trước, em đợi xe sau.”

“Aiz,” Sài Vi không buông, “Chị vừa lúc có chút việc muốn hỏi em.”

Triệu Thanh Nhã quay đầu liếc mắt nhìn Trần Lộc Xuyên, “Vậy được rồi.”

Xe taxi rời đi, lúc này chỉ còn lại Lâm Duyệt, Trần Lộc Xuyên và một nữ đồng nghiệp khác.

Lâm Duyệt nghĩ, may mắn, tốt xấu gì vẫn còn ba người.

Ý niệm này vừa xuất hiện, một chiếc xe đi tới.

Nữ đồng nghiệp vẫy tay, quay đầu lại cười, “Bạn trai tôi đến đón, hai người chú ý an toàn.”

Lâm Duyệt, “… Về nhà an toàn.”

Lâm Duyệt nhìn đến khi chiếc xe đã biến mất mới bất đắc dĩ thu hồi ánh mắt.

Phía sau, Trần Lộc Xuyên tựa hồ cười khẽ một tiếng.

Lúc này, xe một chiếc rồi một chiếc liên tiếp đến, vậy mà giờ đây chờ mãi vẫn không thấy.

Trần Lộc Xuyên bước tới, gót chân sau nhấc lên, nửa chân trước nhẹ nhàng chạm xuống mặt đường, lưng hơi duỗi ra.

Lâm Duyệt không khỏi liếc mắt nhìn trộm anh, tà áo lay động theo nhịp bước.

Hình ảnh này làm cô nhớ đến cảnh anh chơi bóng rổ trước kia, khi vươn người ném bóng, lưng anh cũng rướn lên như vậy, giống như thân cây bạch dương thẳng tắp cao ngất đứng trong gió.

Nghĩ tới điều này, cô buột miệng, “Cậu còn chơi bóng rổ không?”

“Hả?” Trần Lộc Xuyên lui về phía sau nửa bước, quay đầu liếc nhìn cô một cái, cười cười, “Không, bây giờ tôi thường chơi tennis.”

Hai người yên lặng một lát, Lâm Duyệt thấy có cửa hàng 7-Eleven, lại hỏi, “Cậu say rồi à?”

“Không sao.”

“Cậu muốn uống nước không? Tôi đi mua hai chai.”

Trần Lộc Xuyên nhìn cô một lúc, “Ừ, phiền cậu.”

Lâm Duyệt trong nháy mắt có cảm giác tự muốn đập chết mình, nhưng trước khi đập chết bản thân, cô muốn xử Sài Vi trước.

Vì vậy, đi được mấy bước, cô rút di động ra, gửi tin nhắn cho bạn.

Rất nhanh, cô nhận được tin trả lời, “Tớ cố ý lôi Triệu Thanh Nhã đi, tạo điều kiện cho cậu.

Vậy mà ý tốt lại trở thành lòng lang dạ thú!”

Lâm Duyệt nhắn tin, xong suy nghĩ lại, cô thở dài, xóa hết đi, cất điện thoại vào túi.

Tạo điều kiện gì chứ, người ấy cơ bản sẽ không thích cô.

Lâm Duyệt trở lại bên đường, đưa cho Trần Lộc Xuyên một chai nước.

“Vừa rồi có xe đi qua không?”

“Có một chiếc.”

“Ngại quá, tôi đi hơi lâu.”

“Không sao, dù sao xe vẫn còn nhiều.”

Lâm Duyệt xoay nắp chai.

Ngón tay cô bị trượt, không mở được.

Cô hơi lúng túng, liếc trộm Trần Lộc Xuyên, bàn tay lặng lẽ lau lên áo, thử lại, vẫn không mở được.

Trần Lộc Xuyên vươn tay, “Tôi giúp cậu.”

Lâm Duyệt đưa chai nước, nhỏ giọng nói, “Cám ơn.”

Trần Lộc Xuyên nhẹ nhàng vặn, trả lại cho cô, “Được rồi.”

Lâm Duyệt cảm ơn, cầm chai lên uống một hớp nhỏ.

Đúng lúc này, phía trước vang lên tiếng còi taxi.

Lâm Duyệt thở phào, vội giơ tay ra ngoắc.

Trần Lộc Xuyên ngồi ghế phụ phía trước, Lâm Duyệt ngồi hàng ghế sau.

Tài xế hỏi, “Đi đâu?”

Trần Lộc Xuyên quay lại nhìn cô, “Đưa cậu về trước.

Nhà cậu ở đâu?”

“Khu kí túc nhà máy hóa chất 330.”

Trần Lộc Xuyên cười hỏi, “Cậu vẫn sống cùng cô chú?”

Tài xế xoay vô lăng, xe rẽ ngoặt, tựa như muốn bay ra khỏi mặt đường.

Lâm Duyệt vội vàng ngồi vững lại, nắm lấy lưng ghế trước, “Năm sau chuyển ra ngoài.”

Sau đó, hai người cũng không nói thêm câu nào nữa.

Xe dừng trước cửa khu tập thể.

“Chú ý an toàn, thay tôi gửi lời chào tới cô chú.”

Lâm Duyệt gật đầu, mở cửa xe.

Sau khi bước ra ngoài, cô quay lại nhìn Trần Lộc Xuyên, “Chú ý an toàn.”

Cô đi vào trong, tới cửa mới quay đầu lại, song chiếc xe đã đi mất.

Trong nhà, Hà San và Lâm Lập Minh đang ngồi trên sofa xem TV.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Hà San quay đầu lại, “Về rồi à?”

“Vâng ạ.” Lâm Duyệt ném chìa khóa vào trong hộc tủ, xoay người thay dép rồi đi về phía phòng ngủ.

“Này này này! Con bé này sao không lễ phép thế? Về đến nhà rồi cũng không trò chuyện với bố mẹ một hai câu được à?”

Lâm Duyệt bất đắc dĩ, “Mẹ, con hôm nay mệt lắm.

Mẹ để con nghỉ sớm một chút.”

Hà San đứng dậy đi về phía phòng ngủ của cô, nhíu mày, “Sao toàn mùi rượu thế này, con uống say?”

Lâm Duyệt thả người xuống giường, “Không ạ.”

Hà San ngồi xuống bên mép giường, “Không uống rượu mà như thế này? Hôm nay con đi ăn với ai? Có phải Từ Khôn không?”

“Không phải, công ty con liên hoan.”

“Vài ngày nữa là tiệc cuối năm, lúc này còn liên hoan gì?”

Trong đầu Lâm Duyệt ong ong, dường như rượu cô uống lúc này mới bắt đầu phát tác, “Muốn liên hoan thì tụ tập thôi mẹ.”

Hà San nhíu mày, “Mẹ bảo con bé này, gần đây con bị sao thế? Ăn phải thuốc súng à?”

“Mẹ,” Lâm Duyệt rút gối đầu ra phủ lên mặt, “Mẹ cho con nghỉ một lát được không?”

Hà San đứng dậy đi ra ngoài, không nhịn được oán giận, “Càng lớn càng thụt lùi! Về nhà quần áo không thay đã nằm lên giường, chăn ga cũng không phải giặt…”

Lâm Duyệt nằm một lát, lấy gối xuống, trở mình, ngửa đầu nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Cuối cùng, cô không chịu nổi mùi rượu trên người mình, bò dậy tắm rửa.

Hà San thấy cô đi về phía phòng tắm, hừ ra một tiếng, nói với Lâm Lập Minh, “Ông xem, con gái ông càng ngày càng không hiểu chuyện.”

“Không hiểu chuyện chỗ nào, tôi thấy con bé vẫn rất ngoan ngoãn.”

Hà San lại hừ một tiếng, “Tôi thấy ông quá chiều nó rồi.

28 tuổi, ngay cả bạn trai cũng chưa có, ông xem có ai giống con gái rượu của ông không?”

“Kết hôn là chuyện lớn, không thể nóng vội.”

“Trời, nó tốt nghiệp sáu năm rồi, còn nóng vội à? Bốn mươi tuổi kết hôn, năm mươi tuổi sinh con, hai ta nằm dưới mồ rồi mới không nóng vội phải không?”

Lâm Lập Minh nở nụ cười, “Tôi nói không lại bà.

Lâm Duyệt tự có chính kiến của nó, bà cứ kệ con bé đi.”

Hà San im lặng một lúc, liếc mắt nhìn Lâm Lập Minh đầy cổ quái, “Bố nó, ông nói xem, không phải Lâm Duyệt nhà ta là thế kia chứ?”

“Thế nào?”

“Chính là, cái kia…”

“Cái nào?”

Hà San ghé sát tai Lâm Lập Minh, giọng điệu nghiêm trọng giống như đang nói ra một bí mật cấm kị, “Lesbian ấy, ông nghe nói chưa?”

“À, đồng tính luyến ái.”

“Suỵt! Ông nhỏ giọng một chút!” Hà San liếc về phía phòng tắm, “Ông nói xem, có khả năng này không? Bằng không 28 tuổi, tới giờ vẫn chưa đưa người khác giới nào về nhà thì cũng quá kì lạ rồi.”

“Tôi nói chuyện với con bé rồi, bà đừng nghĩ lung tung.”

Hà San đem hai khả năng ra cân nhắc, trong lòng vẫn hơi ngả về lời giải thích của Lâm Lập Minh, “Tôi đi hỏi con bé.”

Lâm Duyệt tắm rửa xong, chui vào ổ chăn.

Cô đang chuẩn bị tắt đèn thì Hà San gõ cửa, “Lâm Duyệt, mẹ có chuyện muốn hỏi con.”

“Con buồn ngủ, để mai đi ạ.”

“Phiền con lát thôi, mẹ vào đây.”

Lâm Duyệt thở dài.

Hà San ngồi ở mép giường, lay bả vai cô, “Duyệt, con thành thật cho mẹ biết, con đã từng yêu đương chưa?”

“Không có mà mẹ.”

“Cấp hai cấp ba gì cũng được, con cứ nói, mẹ cũng không phải người cổ hủ.”

“Thật không có mà mẹ.”

Sắc mặt Hà San hơi thay đổi, “Thật sự không có? Một người cũng không có?”

“Không phải con đã nói rồi sao, không có.”

Hà San làm sao có thể để cho cô ngủ, “Con ngồi dậy, chúng ta nói rõ ràng đã.”

“Mẹ, ngày mai con dậy rồi nói tiếp được không?”

“Con như vậy mà còn ngủ được sao? 28 tuổi không kết hôn mẹ có thể hiểu, nhưng phụ nữ 28 tuổi mà vẫn chưa từng yêu đương… Này, không phải con có bệnh gì khó nói….”

Lâm Duyệt vừa mệt vừa khó chịu, phiền đến phát bực đành nói dối, “Con từng yêu rồi! Ngủ cũng ngủ rồi! Không bệnh tật gì cả! Vậy được chưa ạ?” Lâm Duyệt giật chăn từ tay mẹ, xoay người đi, không thèm để ý nữa.

Hà San trợn mắt, một lúc lâu sau mới tiêu hóa được lời của Lâm Duyệt, “Con bé này, sao không biết ý tứ gì thế hả!”

Hà San không hài lòng, nhưng Lâm Duyệt cũng chẳng có sức tiếp chuyện nữa, kéo chăn trùm kín đầu.

Hà San mắng cô, nhưng sau lại thấy ít ra còn tốt hơn chưa từng yêu đương gì.

Nhưng mà không mắng, bà lại cảm thấy luống cuống.

Đứng đó hồi lâu, cuối cùng, bà đành ôm cục tức đầy cổ, đóng cửa đi ra ngoài.

Trong phòng yên tĩnh, Lâm Duyệt ló đầu từ trong chăn ra, đột nhiên cảm thấy vắng vẻ.

Di động khẽ rung, là tin QQ của Từ Khôn, hỏi cô ngày mai có rảnh không.

Đang định trả lời, cô mới phát hiện còn một tin chưa đọc.

Tin nhắn chưa đọc được gửi lúc cô đang tắm, người gửi là Trần Lộc Xuyên.

“Tôi về rồi, hôm nay cám ơn cậu.”

Lâm Duyệt nhìn chằm chằm tám chữ này suốt nửa phút.

Cảm ơn cái gì? Nước khoáng?

Cô dứt khoát nhắm mắt, cất điện thoại xuống dưới gối, không trả lời cả hai tin nhắn..