Cậu Ấy Xinh Đẹp Nhưng Hơi Ngốc

Chương 1

“Tri Nhạc, ông nội đính hôn cho con nhé, được không?”

“Là vợ ạ?”

“……….. Có thể nói như vậy. Người kia tốt lắm, sống trong thành phố lớn, con sẽ thích nơi đó thôi.”

“Ông nội cũng, đi cùng con ạ?”

“Ông nội không đi.”

“Vậy con cũng không đi đâu.”

“Con trưởng thành rồi, một ngày nào đó con sẽ phải xa ông nội thôi.”

“Con không muốn! Vĩnh viễn không xa rời nhau! Không muốn đính hôn, không cần vợ!”

“Tri Nhạc, nghe lời!”

“Không nghe!”

Tri Nhạc đứng dậy, bỏ lại ông nội, không quay đầu lại mà chạy về phòng ngủ, khép cửa phòng lại rồi ngồi bên bàn học nhỏ bắt đầu giận dỗi.

Theo kinh nghiệm từ trước tới giờ, không lâu nữa ông nội sẽ đến gõ cửa, cười tủm tỉm dỗ cậu, “Ui cha, Tri Nhạc của chúng ta còn giận không?” Nhưng lần này đợi thật lâu mà ngoài cửa vẫn lặng im.

Tri Nhạc ngồi không yên, nhẹ chân đi đến trước cửa sổ, nhìn ra ngoài, chỉ thấy ông nội vẫn ngồi trong sân, không nhúc nhích, giống như đã cứng người, mặt nhìn ra cánh đồng bát ngát tối um trước sân nhà, không biết ông đang nhìn cái gì. Ánh trăng kéo bóng ông ra thật dài thật dài, giống như cây trúc đã héo rũ trước mùa đông.

Tự nhiên Tri Nhạc thấy sợ.

Hình như ông nội lại gầy thêm

Ting ting ting, điện thoại đổ chuông.

Điện thoại của ông nội đổ chuông, ông nội liếc nhìn tên hiển thị, quay phắt đầu qua nhìn, nhìn về phía Tri Nhạc, Tri Nhạc nhanh chóng cúi đầu xuống, nép sang một bên, không để ông nội phát hiện.

Giọng nói của ông nội truyền đến, ông đè giọng xuống thật thấp, Tri Nhạc phải căng tai ra nghe thì mới miễn cưỡng nghe rõ được.

“Alo….. Ừ, nói cho nó rồi, không ngoài dự đoán, thằng bé không đồng ý.”

“…….. Chuyện trị liệu, trước hết cứ hoãn lại đã.”

“Không, không được, không sắp xếp tốt cho nó, nhỡ phẫu thuật thất bại, bảo tôi yên tâm sao được……… Còn không bằng ở bên thằng bé thêm một thời gian nữa…”

“Cảm ơn ý tốt của ông……Ép thằng bé cùng không được….tôi sẽ nghĩ thêm…… không được thì trước hết đừng trị vội.”

Ông nội nói chuyện điện thoại xong, ngồi im hồi lâu, thở dài thật dài. 

Tri Nhạc rời khỏi cửa sổ, ngồi xuống trước bàn học. 9 giờ rồi, đã đến lúc viết nhật ký. Tri Nhạc mở quyển nhật ký ra, cầm bút lên, dáng ngồi đoan chính, đặt bút xuống viết:

“Sáng nay ăn hai quả trứng chần.

Giữa trưa ăn sườn kho, chiều đi bắt bươm bướm.

Cả ngày thật là vui.

Tới tối, mình không vui.

Bởi vì ông nội bảo đã tìm cho mình một người vợ rồi.”

Viết đây, Tri Nhạc dừng bút, nhíu mày, bày ra vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ. Cưới vợ là chuyện tốt, cậu đã thấy chuyện vui của những người khác trong thôn rồi, dù là gả hay cưới thì đều là chuyện đáng mừng. Hẳn là cậu nên thấy vui vẻ.

Tri Nhạc quay đầu, nhìn vào tấm gương trong góc, trong gương phản chiếu khuôn mặt và thân hình Tri Nhạc.

Năm nay cậu đã hai mươi, Tri Nhạc cao 1m78, người dong dỏng cao, mũi cao môi đỏ mọng, gương mặt tuấn tú xinh đẹp vô cùng.

Nhưng mà, Tri Nhạc lại là một tên ngốc.

Trước đây cậu sinh bệnh, cậu biệt mình không giống người bình thường. Cha mẹ mất sớm, Tri Nhạc và ông nội nương tựa vào nhau mà lớn lên. Tri Nhạc là mạng của ông nội, ông nội là tất cả mọi thứ của Tri Nhạc.

Tuy ông nội đang nói cho cậu biết từ sớm, rằng một ngày nào đó ông nội sẽ chết đi, rời xa cậu, nhưng dường như chuyện này thật xa xôi, Tri Nhạc không thể nghĩ quá xa, chỉ muốn bầu bạn với ông mỗi ngày như hiện tại thôi.

Tri Nhạc biết ông nội bị bệnh.

Ban đầu là ăn không ngon miệng, sau đó bắt đầu đau bụng, sau đó nữa bỗng nhiên ông nội như gầy đi, càng ngày càng…gầy hơn. Ban đêm ông nội cũng ngủ không ngon, thường xuyên lăn qua lăn lại rất khổ sở.

“Ông nội, ông bị sao vậy ạ?” Tri Nhạc lo lắng canh giữ bên giường, “Có phải rất đau không ạ?”

Khuôn mặt thấm mồ hôi của ông nội lộ ra nụ cười đầy mệt mỏi, vuốt ve khuôn mặt Tri Nhạc.

Tri Nhạc cùng ông nội đi khám bệnh.

Bác sĩ nói: “Lão Giang à, ông không thể chỉ uống thuốc như thế này được, phải đến bệnh viện lớn, không thể trì hoãn thêm nữa.”

Ông nội đáp: “Trước hết cứ kê đơn thuốc đi.”

Mỗi ngày Tri Nhạc đều rót nước độ ấm vừa đủ cho ông nội, đưa nước đến tận tay ông, nhìn ông nội uống thuốc từng viên lớn viên nhỏ, mà ông vẫn ngủ không yên, dần trở nên gầy yếu.

Tri Nhạc hy vọng ông nội có thể nghe lời bác sĩ, đến bệnh viện lớn khám.

Ông nội cười nói: “Vậy con thì sao đây?”

Tri Nhạc: “Cùng ông, cùng nhau đi.”

Ông nội lắc đầu, trong mắt mang theo cảm xúc phức tạp: “Ông nội đi vào chưa chắc đã đi ra được.”

Tri Nhạc nghe không hiểu lắm, nghĩ nghĩ, đáp: “Vậy con, ở nhà chờ ông.”

Ông nội vẫn lắc đầu, “Ông lo lắng.”

Tri Nhạc nói: “Ông yên tâm nha, con sẽ rất ngoan.”

Ông nội cười, xoa đầu Tri Nhạc, trong lòng lại thở dài.

Nếu mình là người bình thường thì tốt, vậy ông nội sẽ không phải lo lắng, Tri nhạc nghĩ bụng. Nhưng đây là chuyện không thể thực hiện được. Trước đây thỉnh thoảng bị bắt nạt, sau khi Tri Nhạc biết mình khác với người khác, cũng từng kể cho ông nội nghe ý nghĩ nọ.

Nếu mình là người bình thường thì tốt.

Đáp án cậu nhận được là đây là chuyện không có biện pháp thay đổi: “Mọi người đều có cuộc sống của mình, là do sự an bài của ông trời, ai biết thế nào mới tốt đâu. Cứ sống tốt, cứ cố gắng, sống thật vui vẻ lạc quan là được.”

Tri Nhạc cứ thế mà sống qua ngày.

Nhưng cuộc điện thoại đêm nay của ông nội đã làm cho Tri Nhạc có chút bất an và sợ hãi. Có rất nhiều chuyện cậu đều tỉnh tỉnh mê mê không thể hiểu ngay được, nhưng trực giác lại biết rằng chuyện này vô cùng quan trọng.

Cậu lật sang một trang khác, lại đặt bút xuống, viết chữ trên trang trống.

“Tri Nhạc, nên đi ngủ đi thôi.” Ông nội vào nhà, hô lên.

“Vâng, ông nội ngủ ngon.”

Tri Nhạc vội vàng cởi quần áo, xoay mũi giày ra ngoài thật ngay ngắn, chui vào chăn nằm ngay ngắn, tắt đèn. Trong bóng tối, cậu mở to mắt, lặng lẽ lắng nghe tiếng động ngoài cửa: tiếng đóng cổng, tiếng bước chân của ông nội, tiếng ho khan, tiếng cửa phòng cách vách được đóng lại…

Thế giới trở nên yên tĩnh lại.

Tri Nhạc chui cả người vào trong chăn, bao chăn kín từ đầu đến mông, chăn phồng lên như một cái bao nhỏ. Cậu quỳ sấp trong chăn, lấy ra một cái đèn pin, bật lên, ánh sáng màu vàng ấm áp chiếu sáng hai mắt cậu. Vẻ mặt Tri Nhạc nghiêm túc, nhìn cuốn nhật ký, còn suy nghĩ thật kỹ, thỉnh thoảng vẽ tranh trên giấy.       

Cậu biết mình trì độn hơn người khác một chút, nhưng không sao, chậm rãi tự hỏi là có thể suy nghĩ cẩn thận thôi.

Một lát sau, Tri Nhạc thở ra một hơi, cuối cùng cũng nghĩ thông.

“Ông nội bị ốm — phải đến bệnh viện lớn để làm trị liệu — lo cho mình, không thể đi — nếu mình đính hôn, ông nội sẽ yên tâm — ông nội có thể đi chữa bệnh — cho nên phải đính hôn”

Tri Nhạc nhìn chằm chằm mấy chữ nọ, tuy vẫn còn mấy chi tiết cậu chưa hiểu rõ lắm, nhưng cậu đã cho ra một kết luận chính xác rồi.

Tri Nhạc nhìn hồi lâu, cuối cùng cậu ghé lên mặt bàn ngủ.

Ngày hôm sau, Tri Nhạc rời giường từ sớm, nói với ông nội: “Ông nội, con muốn vợ.” 

Ông nội sửng sốt: “Không phải con không muốn sao?”

“Con lại, nguyện ý rồi.” Tri Nhạc còn thành thật nói: “Trong sách nói, không phải chuyện gì cũng, là bất biến.”

Ông nội nhìn vẻ mặt Tri Nhạc: “Tri Nhạc, loại chuyện này không cần miễn cưỡng.”

Tri Nhạc lắc đầu, tỏ vẻ mình không miễn cưỡng, rất nguyện ý.

Ông nội nói tiếp, “Nếu con đã đồng ý, con sẽ đến nhà bọn họ, sống cùng họ, nơi xa lạ, người xa lạ, như vậy cũng được chứ?”

Tri Nhạc lặng lẽ siết chặt nắm tay, nhếch miệng cười, trịnh trọng gật đầu: “Được ạ.”

Ông nội không nói gì, trong mắt lại lộ vẻ do dự.

Tri Nhạc kéo tay ông, tay ông nội già nua phủ kín vết chai, lại giúp Tri Nhạc thấy ấm áp an lòng, “Ông nội sẽ, tới thăm con chứ? Ngày Tết, sẽ tới đón con về chứ?” Nhà dì Hoa ở cách vách đến ngày lễ Tết thường có chị gái đã ra ở riêng về nhà ăn cơm cùng dì.

Ông nội hiểu ý cậu, nở nụ cười, “Sẽ. Sẽ tới thăm con, cũng sẽ đón con về ăn Tết.”

Tri Nhạc không hỏi vợ là người như thế nào, ông nội cũng chỉ nói với cậu rằng người nọ rất đáng tin. Dù sao ông nội cũng sắp xếp xong xuôi rồi. Hai ngày sau, họ sẽ tới cửa bái phỏng, chính thức gặp mặt.

Ông nội mua cho Tri Nhạc một bộ đồ mới, là áo sơ mi trắng, quần tây màu đen và cả giày da mới tinh mà thường ngày Tri Nhạc rất ít khi mặc.

“Nhìn giống người bán hàng ha.” Tri Nhạc mặc đồ chỉnh tề cho ông nội xem.

“Nói bừa!” Ông nội giả vờ tức giận: “Rõ ràng là giống hoàng tử, là một hoàng tử của một gia đình giàu có nhé!”

Tri Nhạc bật cười ha ha, chắp tay xong lưng, học theo bộ dáng của hoàng tử trong TV, ưỡn thẳng sống lưng đi tới đi lui.

Cậu cảm thấy tóc mình hơi dài, che mất chân mày, cậu bèn ra tiệm cắt tóc ở đầu thôn của nhà dì Vương cắt tóc.

“Tỉa một chút ạ!” Tri Nhạc khoa tay múa chân: “Đừng, đừng cắt hỏng ạ.”

Trong sách nói ấn tượng đầu tiên rất quan trọng, nhất định không thể lưu lại ấn tượng không tốt, mà kiểu tóc thì vô cùng, vô cùng quan trọng. Tri Nhạc liên tục dặn dì hai Vương, nhìn chằm chằm vào cây kéo lên lên xuống xuống trong kính.

“Nghe nói con sắp lấy vợ.” Dì Vương hỏi.

“Vâng!”

“Vợ nam hay vợ nữ vậy?”

“Nam ạ!”

“Chúc mừng chúc mừng, Tri Nhạc của chúng ta cũng lớn rồi.”

“Cảm ơn dì.” Tri Nhạc nhìn ánh mắt của dì qua gương, cười nói cảm ơn, còn nói thêm: “Cho nên, tóc, nhất định phải được chuẩn bị tốt.”

“Hiểu rồi, hiểu rồi! Yên tâm đi! Đảm bảo sẽ cắt thật đẹp cho con.” dì Vương cười ha hả nói: “Nói chứ, dù tóc bị cắt hỏng thì con cũng là cậu chàng đẹp trai nhất thôn ta, đừng lo lắng nữa.”

Không lâu sau, người trong thôn đều biết chuyện làm mai của Tri Nhạc, chạy tới hỏi thăm ông nội, tiện thể giúp đỡ quét tước dọn dẹp, bọn trẻ cũng đến, vây quanh Tri Nhạc hỏi chuyện.

“A a a! Bánh kẹo cưới bánh kẹo cưới! Tri Nhạc ca ca, phát bánh kẹo cưới đi!”

Hai tay Tri Nhạc trống trơn, đành chạy ra tiệm tạp hóa nhỏ trong thôn mua chút kẹo que về phát cho bọn nhỏ, chính mình cũng ngậm một cái. Bỗng nhiên cậu thấy đứng ngồi không yên, cậu ý thức được lấy vợ thật sự là một chuyện lớn.

Ngày nọ cũng tới, Tri Nhạc rời giường từ sớm, còn tắm rửa một lần, thay quần áo mới mà ông nội chuẩn bị cho, còn xịt chút keo xịt tóc nữa.

Trong chiếc gương dài, bả vai Tri Nhạc hơi gầy, nhưng thân hình lại cân xứng, hai chân thon dài, ngũ quan tuấn tú, làn da trắng nõn, mái tóc đen mềm mại rũ lên chân mày, vẻ mặt ngây thơ. Môi cậu hồng hồng, cạnh môi dưới có một nốt ruồi nhỏ, khóe môi hơi cong cong, giống như lúc nào cũng đang mỉm cười, toàn thân lộ ra hơi thở khỏe khoắn sạch sẽ của thiếu niên. 

Ừm, mình là người đẹp trai nhất thôn!

Tri Nhạc cong mắt cười.

“Bao giờ ông Thẩm tới ạ?”

Từ chỗ ông nội mà Tri Nhạc biết người kia họ Thẩm, ông Thẩm là bạn tốt của ông nội, cháu trai của ông Thẩm tên Thẩm Trình, chính là đối tượng đính hôn của cậu.

Thẩm, Trình.

Tri Nhạc nhẩm thầm trong lòng mấy lần, ghi tạc vào lòng.

“Đang trên đường rồi, sắp tới rồi đây.” ông nội đáp.

Tri Nhạc bèn ngoan ngoãn đợi trong nhà. Mỗi khi có tiếng xe, cậu đều chạy ra nhìn, nhưng cũng không phải bọn họ.

Chờ rồi lại chờ, người còn chưa đến nhưng trời bỗng đổi sắc, từ chỗ trời quang mây tạnh lại biến thành mây mù, bầu trời như trĩu nặng, mưa bắt đầu rơi tí tách.

Đa số thời gian, mùa xuân rất dịu dàng dễ mến, thỉnh thoảng cũng như một đứa nhóc nghịch ngợm, thời tiết thay đổi thất thường.

Tri Nhạc ngồi dưới mái hiên, chống cằm, yên lặng nhìn mưa rào ngày xuân. Không biết ông nội Thẩm thế nào, trời mưa, chắc phải di trú mua ha. Nhưng đừng lo, bình thường loại mưa này cũng không kéo dài quá lâu, sẽ tạnh ngay thôi, có khi còn xuất hiện cầu vồng…

“Ai ya!”

Tri Nhạc đứng bật dậy, bỗng nhiên nhớ ra một chuyện.

“Ông nội, con ra ngoài một chút.”

“Lại đi đâu? Ông nội Thẩm sắp tới rồi, không được chạy loạn.” ông nội từ trong phòng nói vọng ra.

“Con sẽ, về ngay! Cam đoan!”

Tri Nhạc cầm ô, vọt vào trong mưa.

“Cẩn thận chút, đừng làm bẩn quần áo.”

“Vâng ạ.”

Tri Nhạc cầm ô cẩn thận, tránh vũng nước trên đường, đi thật nhanh, đi tới dưới một tán cây liền nghe được tiếng chíp chíp chíp dồn dập đầy lo lắng từ trên cao truyền xuống.

Đó là đám chim non mới sinh không lâu, mấy ngày trước Tri Nhạc đã phát hiện ra chúng, một ổ hơn 10 con, không biết chim mẹ đã đi đâu. Tri Nhạc và bọn nhỏ trong thôn đút bánh mì và nước cho chúng, thỉnh thoảng đến nhìn một cái. Hôm nay mưa to, không biết lũ chim có bị ảnh hưởng không.

Tri Nhạc cẩn thận trèo lên cây, bình thường chân tay cậu nhanh nhẹn, cây đại thụ cũng không sợ, hôm nay lại mặc bộ đồ mới và dày mới nên rất vướng chân vướng tay.

Vất vả lắm mới leo lên được, một tay Tri Nhạc chống lên cây, cẩn thận né mấy cành cây, miễn làm bẩn quần áo, xem xét đám chim non trên cây.

Không biết mưa đã tạnh lúc nào.

Một lần nữa mặt trời lại ló mặt khỏi đám mây, tỏa ra ánh nắng màu vàng ấm áp, hạt mưa trong suốt trượt trên lá cây, trên đầu, trên mặt Tri Nhạc không khỏi bị ẩm ướt một chút.

Cũng may chim non không bị sao, chỉ là bị mưa dọa sợ, lông xù thành một cục, không ngừng kêu to.

Tri Nhạc nhẹ nhàng thở ra, dịch người lại gần hơn, đưa tay cẩn thận chạm vào đầu chúng, nhẹ giọng trấn an: “Không sao rồi, không sao rồi.” lũ chim như nghe hiểu, dần bình tĩnh lại.

Tri Nhạc yên tâm, định trèo xuống khỏi cây.

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.

“Cậu đang làm gì vậy?”

Đó là một giọng nam xa lạ, thật ra không lớn lắm, nhưng bốn bề đang tĩnh lặng, Tri Nhạc đang hết sức chăm chú, toàn bộ sự chú ý đều đặt lên người lũ chim non, không chú ý tới những chuyện khác, tiếng nói nọ lại giống như một tiếng sấm ầm ầm bên tai cậu.

Tri Nhạc giật mình, thân mình không vững, a lên một tiếng, ngã từ trên cây xuống.

Xong rồi! Quần áo của mình!

Trong nháy mắt, trong đầu Tri Nhạc chỉ nghĩ được như vậy. Cứ ngã xuống như thế, nhất định sẽ sấp mặt, quần áo sẽ xong đời! Ông nội sẽ mắng mình! Thế này sao mà gặp vợ được!

Nhưng mà, chuyện lại nằm ngoài dự kiến của cậu.

Tri Nhạc không ngã ra đất, cậu được người ta đón được, quán tính khiến người nọ không khỏi lui về phía sau mấy bước, lại đỡ được Tri Nhạc, ôm lấy cậu.

Sau đó, môi Tri Nhạc sượt qua một chỗ nào đó mềm mại.