Cậu Ấy Xinh Đẹp Nhưng Hơi Ngốc

Chương 15

Ánh đèn trong sân sáng tỏ mà không chói mắt, mang theo chút mông lung đầy tính nghệ thuật, vẻ tươi cười của Tri Nhạc dưới ánh đèn càng thêm nổi bật, phảng phất như đang phát ra ánh sáng ấm áp.

Thực sự thì, dù là ngày hay đêm thì nụ cười của cậu luôn ấm áp.

Thẩm Trình nhìn thiếu niên trước mắt, không tự chủ được mà chớp mắt một cái, trong lòng bỗng dâng lên cảm xúc kỳ lạ.

Căn biệt thự này, từ khi hắn mua đến nay, Thầm Trình hiếm khi vào ở, mãi đến lần này về nước mới biến nơi đây thành nơi ở thường xuyên, bình thường đều là hắn đi đi về về một mình, ở nước ngoài thì cũng ở chung cư, đi học tan học, đi làm tan làm, hơn nửa thời gian đều độc lai độc vãng, cô đơn chiếc bóng, hắn đã sớm quen rồi.

Đây lần lần đầu tiên trong nhà có người, chờ hắn về, chạy như bay ra đón hắn.

Điều này khiến Thẩm Trình có một loại cảm giác vô cùng kỳ lạ.

“Cuối cùng, cũng về rồi.” Tri Nhạc cười nói: “Nhanh nhanh, đi ăn cơm thôi, em đói lắm rồi.”

Chị Lưu đang chỉ huy người làm dọn bàn ăn, cười nói: “Thẩm tiên sinh đã về rồi, Tiểu Giang tiên sinh một hai phải chờ Thẩm tiên sinh về để cùng ăn cơm tối, chỉ sợ đã đói lả cả người rồi.”

Tri Nhạc nhìn thấy mấy chị thì không nói nữa, chỉ nhấp môi, đi bên cạnh Thẩm Trình.

Thẩm Trình ra ý đã biết, sắp xếp xong đâu vào đấy, bọn chị Lưu rời đi, Thẩm Trình cởi áo khoác, cởi cà vạt, rửa tay rồi ngồi vào bàn ăn.

Sau khi Tri Nhạc vào nhà thì đi theo bên cạnh Thẩm Trình như một cái đuôi hình người vậy, khi ăn cơm thì tự giác ngồi vào chỗ gần Thẩm Trình nhất.

Có lẽ cậu thực sự đã đói lả rồi, chờ Thẩm Trình động đũa cậu lập tức ôm bát lên, ăn từng miếng từng miếng. Nhưng tuy ăn vội nhưng vẫn rất quy củ, không ăn ngấu nghiến, rơi vãi lung tung.

“…… Ngon quá.”

Một chén cơm vào bụng, Tri Nhạc thở phào, thật ra giờ này cũng chưa quá muộn, nhưng khi còn ở nhà giờ ăn cơm tối của cậu thường sớm hơn chút, đến đây còn chưa quen lắm. Một khi cảm giác đói bụng giảm bớt thì cậu không còn nóng nảy như vừa nãy nữa.

“Anh ăn đùi gà đi, ngon lắm.”

Tri Nhạc nói: “Sáng nay, mấy giờ anh đi vậy.”

Tri Nhạc lại nói: “Anh đi làm, có bận không ạ.”

Tri Nhạc tiếp tục nói: “Ngày nào, anh cũng phải về muộn như vậy sao?”

Tri Nhạc còn muốn nói tiếp, Thẩm Trình ngước mắt nhìn cậu.

Thẩm Trình ăn cơm rất yên lặng, đây không phải là tuân thủ lễ nghi nghiêm ngặt mà là ngoài lúc xã giao ra thì hắn đều ăn cơm một mình, từ trước tới nay ở trên bàn cơm hắn đều im lặng như vậy. Bữa tối “náo nhiệt” như thế này rất hiếm hoi.

“Ông nội của cậu không dạy khi ăn cơm không được nói chuyện sao? Sao hôm nay nhiều lời thế?” Thẩm Trình nhàn nhạt nói, đây là kết luận hắn cho ra sau mấy ngày quan sát, khi Tri Nhạc ăn cơm cùng người khác thì đều im lặng không nói gì, nếu muốn nói thì nhất định sẽ nuốt đồ ăn trong miệng xuống, dừng đũa rồi mới mở miệng, nghĩ cũng biết là đã được dạy dỗ trước.

“Em, biết rồi.” Tri Nhạc có chút chột dạ, nói: “Chỉ là, cả ngày nay em, cũng không nói gì, cũng không nói chuyện với anh……. Anh đừng, nói cho ông nội. Em sẽ chú ý, không làm rơi vãi.”

Tay Thẩm Trình khựng lại, không nói thêm gì nữa.

Bữa tối kết thúc thì đã là 8 giờ hơn, Tri Nhạc vội vàng ra phòng khách: “Nhanh lên nào, phim truyền hình bắt đầu rồi.”

Cậu ngồi lên sofa, bật TV lên, hiện giờ TV thông minh không khác nhau lắm, cậu thích xem TV, ở nhà đã học cách dùng, thuần thục chuyển đến kênh quen thuộc, trên màn hình vừa lúc bắt đầu chiếu phim truyền hình mà cậu thích.

“Anh ơi, ngồi đây này, xem cùng nhau!”

Tri Nhạc rất tự giác ngồi khoanh chân, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, mời Thẩm Trình qua ngồi.

“Cậu cứ từ từ xem, tôi có việc.” Thẩm Trình không ngồi xuống.

“Ơ?” Tri Nhạc hơi trừng mắt, dáng mắt cậu rất đẹp, tròn tròn.

“Ừ.” Thẩm Trình không biết tại sao, giải thích một câu: “Còn công việc.”

“Ồ,” Tri Nhạc nghĩ chút, hiểu ra, “Em biết, cái này gọi là tăng ca!”

Thẩm Trình không tỏ ý kiến.

“Còn phải tăng ca ư.” Tri Nhạc nhìn Thẩm Trình, như có điều suy nghĩ, gật gật đầu, thấp giọng nói: “Quả nhiên dù là thành công thế nào, sau lưng đều là nỗ lực hơn người, mà bạn không thể thấy được.”

Thẩm Trình đang uống nước, suýt thì bị sặc, ho khan một tiếng, trong mắt có chút buồn cười: “Cậu nói cái gì vậy?” chỉ là Tri Nhạc bày vẻ mặt nghiêm trang nói mấy câu “đạo lý” như thế này rất buồn cười.

Tri Nhạc vô cùng nghiêm túc, “Em hiểu rồi —— muốn đội được vương miện thì phải chịu được sức nặng của nó. Còn có, cái mà, trời giao cho trách nhiệm lớn lao, con người trần thế cũng phải, khổ trước sướng sau…”

*天将降大任,于斯人也,必先苦其心志 (raw đây, tui chém)

“…… Cậu học ở đâu vậy?” Thẩm Trình thực sự thấy bất ngờ, thế mà Tri Nhạc lại biết cách liên tưởng, suy luận, thậm chí còn có thể phán đúng như vậy.

“Trong sách đó.” Tri Nhạc nói, “…… Anh ơi anh, đừng ngắt lời em, để em nhớ ra đã, em, đã học thuộc nó từ lâu rồi.”

Thẩm Trình nhướng mày.

Vì thế tiếp đó Tri Nhạc nói dõng dạc, nhớ từng câu từng chữ, một đoạn dài thật là dài.

Ở giữa bị sai mấy chữ, Thẩm Trình cầm cốc nước, cứ đứng như vậy, nghe Tri Nhạc đọc thuộc từ đầu tới đuôi, không chỉ ra chỗ sai này. Hai mắt Tri Nhạc sáng ngời, còn mang theo ý cười, nếu chiều cao thấp đi một chút, lại thay một bộ đồng phục thì sẽ giống một cậu học trò ngoan đang nghiêm túc học tập trong lớp.

“Cậu rất thích đọc sách sao?” Đợi Tri Nhạc dừng lại, Thẩm Trình hỏi.

Tri Nhạc gật đầu: “Ông nội bảo em đọc, bởi vì, em khờ, có một số chuyện, không rõ lắm, làm không tốt, ông nội nói, không có ai sẽ mãi mãi, dạy em, học với sách, là được, trong sách, đều đúng.”

Trong đầu Thẩm Trình hiện lên khuôn mặt dãi nắng dầm sương đầy vết nhăn của Giang Thiện Nguyên, trình độ văn hóa của ông lão cũng không cao, nhưng không có nghĩa ông không thể trở thành một người cơ trí.

“Người ngốc, thì phải đọc nhiều sách.”

Cuối cùng Tri Nhạc còn bổ sung thêm.

Thẩm Trình khẽ cong môi, nhưng không cười.

“Vậy, anh, anh đi bận việc đi, em tự xem.” Tri Nhạc không hề ép Thẩm Trình xem phim cùng, trong suy nghĩ của cậu, công việc rất quan trọng.

Thẩm Trình trầm ngâm một lát, ánh mắt như có thêm mấy phần phức tạp, cuối cùng vẫn gật đầu, đi vào phòng làm việc.

Tri Nhạc mặc bộ đồ ngủ có mũ hình Pikachu, đây là bộ đồ mới mua gần đây, không muốn mặc ở nhà nên đã đem đến đây, trên cái túi lớn trước bụng là khuôn mặt vui vẻ của Pikachu, hai tai rũ sang hai bên.

Tri Nhạc nắm hai cái tai, xem hết một tập phim, còn một tập nữa, nhưng cậu thấy hơi nhàm chán vô vị, thỉnh thoảng lại liếc nhìn lên trên tầng. Ban ngày Thẩm Trình không ở đây, cậu cũng không nghĩ về hắn nhiều, giờ hắn đã về, biết hắn đang ở trên tầng, trong lòng cậu lại ngứa ngáy, nhịn không được muốn lên tìm hắn nói chuyện.

Cuối cùng Tri Nhạc đứng dậy, đội mũ lên, nắm lỗ tai của Pikachu, rón ra rón rén lên tầng.

“Mình chỉ, nhìn dáng vẻ lúc lúc làm việc, của anh thôi.” Tri Nhạc thì thầm.

Từ trước trong nhà chỉ có một mình Thẩm Trình, cửa phòng làm việc không khóa, bình thường cứ để vậy thôi. Tri Nhạc ló đầu vào vào phòng thăm dò. 

Thẩm Trình ngồi sau bàn làm việc, trên người vẫn mặc áo sơ mi từ ban sáng, vẫn trắng sạch tinh tươm, nhưng đã cởi bớt hai khuy trên cùng, ống tay áo cũng tùy ý xắn lên, để lộ cánh tay thon dài cân xứng, sống lưng thẳng tắp, ngón tay thon dài thỉnh thoảng lại gõ bàn phím, có lúc lại nhíu mày, chuyên chú suy tư.

Tri Nhạc ngơ ngác nhìn, Thẩm Trình của lúc này cho cậu một cảm giác khác mọi khi, đây là anh trai không bắt được nổi một con gà sao? Thẩm Trình nghiêm túc làm việc khiến Tri Nhạc tự nhiên sinh ra cảm giác kính sợ, trên mặt Tri Nhạc không khỏi lộ vẻ kính nể cùng khâm phục.

Thẩm Trình chợt như cảm ứng được, ngẩng đầu nhìn.

Ấy, bị phát hiện rồi.

Tri Nhạc lập tức lùi về sau, trốn ven tường, mặt dán chặt vào tường, nghiêng tai im lặng lắng nghe, sau một lúc, có lẽ cảm thấy nguy hiểm đã được giải trừ, Tri Nhạc lại dịch đến cạnh cửa, lặng lẽ thăm dò.

“A!”

Nhưng cậu lại la toáng lên, Thẩm Trình lặng lẽ đứng cạnh cửa, Tri Nhạc vừa thò đầu vào đã dí sát vào người hắn, bị dọa nhảy dựng.

Tri Nhạc xoay người muốn chạy, bị Thẩm Trình xách đằng sau cổ áo.

“Chạy cái gì?”

Tri Nhạc trúc trắc quay đầu, thấy Thẩm Trình không tức giận, thoáng thả lỏng: “Em không cố ý, quấy rầy anh đâu.”

Thẩm Trình buông ra tay, “Xem xong TV rồi à?”

Tri Nhạc xoay người nhìn Thẩm Trình: “Không muốn xem. Một mình, không thú vị. Anh ơi, em có thể, đổi sang chơi game không?”

Giang Thiện Nguyên quy định mỗi ngày Tri Nhạc chỉ được chơi game nhiều nhất là 1 giờ, hôm nay hắn đã dùng hết thời gian vào ban ngày rồi, không dám chơi trộm, bèn thành thật xin.

Thẩm Trình không có ý kiến gì, gật đầu.

“He he.”

Thẩm Trình thấy dáng vẻ vui vẻ của cậu, như nhớ ra gì đó, thuận miệng nói: “Đến phòng trò chơi mà chơi.” Ở đó đầy đủ thiết bị, công nghệ cao cấp hơn, thú vị hơn chơi trên điện thoại nhiều.

Tri Nhạc gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng: “Chỗ đó, không…… Cao cấp, quá……”

“Không gọi người dạy cậu sao?” Thẩm Trình nhướng mày, mấy người chị Lưu biết dùng, mặc dù học sẽ không dùng, lúc nào cũng có thể sắp xếp chuyện viên tới đây hướng dẫn.

“Không muốn, các chị dạy…… Căng thẳng lắm.” Tri Nhạc thấp giọng nói.

“Em chơi điện thoại, là được rồi.” Tri Nhạc rút điện thoại trong cái túi to trước bụng ra, lắc lắc cho Thẩm Trình xem, nói lanh lảnh: “Vậy anh, anh làm việc đi, em đi chơi đây.”

Tri Nhạc xoay người, đi xuống dưới nhà.

Thẩm Trình khoanh tay, dựa vào trước cửa, nhìn bóng dáng rời đi cửa Tri Nhạc, ánh mắt khó dò, một lát sau, hắn giơ tay bóp chỗ giữa hai mày.

Tri Nhạc đi được một đoạn, bỗng nhiên mũ bị người nào đó kéo lại.

“Ấy……”

Vẫn là Thẩm Trình, như bắt mèo con mà kéo mũ của Tri Nhạc, nhàn nhạt nói: “Đến phòng trò chơi, chỉ dạy một lần.”

Tri Nhạc ngây người trong chốc lát, vỡ lẽ, lập tức cười rạng rỡ, vô cùng sung sướng đuổi theo Thẩm Trình, đi vào phòng trò chơi.

Thiết bị trong phòng là loại tân tiến nhất, chủng loại trò chơi cũng là muốn gì có đó. Nhưng rất nhiều loại yêu cầu thao tác phức tạp, Thẩm Trình chiếu theo những thể loại mà Tri Nhạc yêu thích cùng những gì mình am hiểu, chọn ra mấy trò chơi thích hợp với Tri Nhạc.

Sau khi Thẩm Trình về nước thì chưa chơi game lần nào, nhưng khi còn ở nước ngoài, chơi game là thú tiêu khiển hắn hay tìm đến nhất, kỹ thuật có thể gọi là tinh vi. Chẳng qua hắn chưa bao giờ tay cầm tay dạy những người khác chơi.

Năng lực học tập của Tri Nhạc kém hơn người bình thường, người thường nghe rồi nhớ là có thể hiểu, cậu thì cần một quãng thời gian, hoặc là lặp lại không ngừng mới thì có thể chậm rãi hiểu vấn đề. Những gì cậu có được hiện tại đều là nhớ năm rộng tháng dài không lặp lại vô số lần cùng chậm rãi học hỏi thì dần dần mới ghi nhớ được cách dùng.

Nhưng ưu điểm lớn nhất của cậu chính là cần cù chịu khó, thái độ học tập rất tốt. Mà chuyện học tập này, chưa bao giờ là trễ, chỉ cần phấn đấu không ngừng là có thể đạt được hết.

“Bước đầu tiên, mở máy, là nút này……”

“Bước thứ hai, nhấn nút, biểu tượng này……”

Tri Nhạc thì thầm khe khẽ.

“Anh, anh đợi chút, em ghi lại đã.”

Tri Nhạc tìm một cuốn vở, cong eo, nghiêm túc nắn nót ghi lại từng bước Thẩm Trình dạy.

“Mỗi ngày em, luyện mấy lần, là nhớ kỹ.”

Thẩm Trình đứng một bên, hắn luôn chú trọng hiệu suất cao, cùng một chuyện mà nói đến lần thứ hai thứ ba đã là sự nhẫn nại và lễ nghĩa cao nhất của hắn rồi. Nhưng với Tri Nhạc, lạ thay hắn lại không hề thiếu kiên nhẫn, hắn dựa lên bàn, cầm điều khiển trò chơi, chờ Tri Nhạc chậm rãi ghi chép, có vẻ vô cùng kiên nhẫn.

Sau lần thứ mười hướng dẫn thao tác cho Tri Nhạc, trong lòng Thẩm Trình nảy sinh nghi vấn với tính nết của chính mình.

Từ bao giờ mà trở nên kiên nhẫn vậy?

Thẩm Trình nhìn về phía Tri Nhạc, mắt đen sâu thẳm mang theo chút hoang mang và xét nét. Tri Nhạc còn chưa nhận ra, tập chung nghiên cứu mấy nút bấm trên cái điều khiển trong tay, ánh đèn ấm áp phủ lên người cậu như tỏa ra một vầng sáng nhàn nhạt, ngây thơ như một bé thú nhỏ.

Đây chỉ là đạo đãi khách thôi.

Với cả, bản tính mình vốn lương thiện.

Cuối cùng, Thẩm Trình đi đến kết luận như vậy, tự hỏi tự đáp, miễn cưỡng giải đáp thắc mắc của bản thân.

Thời gian thấm thoát trôi qua.

Tiếng chuông điện thoại phá vỡ bầu không khí trong phòng trò chơi.

“Tổng giám đốc Thẩm, phương án đã hẹn trước 11 giờ sẽ đưa ra, bên này còn chưa nhận được, có phải……” Giọng Chu Huy truyền đến.

“Bây giờ mấy giờ rồi?” Thẩm Trình hỏi.

“11 giờ rưỡi.” Chu Huy đáp: “Bên phân bộ còn đang đợi chỉ thị, tổng giám đốc Thẩm, có phải có vấn đề gì không ạ?”

Chuyện này khác với tác phong bình thường của hắn, Thẩm Trình chưa bao giờ đến trễ, cũng không kì kèo thời gian, từ trước đến nay chỉ có hoàn thành trước thời hạn, tình huống trễ hạn thế này chưa bao giờ xảy ra.

Thẩm Trình khựng lại, mắt đảo qua chỗ Tri Nhạc, mặt mày vô cảm nói: “Không có chuyện gì, mười phút nữa nhận tin.”

“Vâng, tổng giám đốc.”