Cậu Ấy Xinh Đẹp Nhưng Hơi Ngốc

Chương 16

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đã trễ thế này rồi sao! Đã 11 giờ rồi!

Cuối cùng Tri Nhạc cũng nhận ra, kinh ngạc hô lên: “Thôi xong thôi xong! Chưa viết nhật ký! Ông nội sẽ mắng mất! Anh, em đi đây.”

Tri Nhạc thả điều khiển trò chơi xuống, nhưng không quên mang theo giấy bút, nói xong liền vội vã chạy ra khỏi phòng trò chơi.

Thẩm Trình: “……”

Tri Nhạc lại ló đầu từ cửa vào: “Đừng nói cho ông nội, tuyệt đối đừng!”

Thẩm Trình: “……”

Thẩm Trình nhìn phòng trò chơi nháy mắt trở nên trống rỗng chỉ còn mỗi hắn, nhất thời không có lời nào để nói.

Một lát sau, Thẩm Trình trở lại phòng làm việc, bằng tốc độ nhanh chóng, trong vòng 10 phút đã hẹn, xử lý công việc khẩn cấp nhất, trong giây phút gửi tệp tin đi, Thẩm Trình lặng lẽ thở phào một hơi. 

“Nhận được rồi. Tổng giám đốc Thẩm vất vả rồi.” hiển nhiên Chu Huy vẫn đang đợi bưu kiện quan trọng này.

Thẩm Trình nhìn hai chữ “vất vả” kia, mặt mày vô cảm.

Tri Nhạc vội vàng tắm rửa, trở lại phòng ngủ, trên đầu còn khoác khăn lông trắng, ngồi xuống trước bàn, còn chưa đến 12 giờ, vẫn kịp.

Tri Nhạc mở nhật ký ra, bắt đầu nhớ lại những gì trải qua hôm nay.

“Hôm nay, vợ đi làm. Mình ở nhà một mình.

Nhà của vợ lớn lắm, một mình mình đi tới đi lui cũng mất rất lâu.

Có gọi chị Lưu, còn mấy người nữa.

Chỉ cần ấn một cái nút, các cô ấy sẽ xuất hiện. Bình thường, thì không thấy đâu.

Hôm nay mình không nói gì. Không có ái để nói chuyện.

Nhớ ông nội, nhớ Tiểu Hổ, nhớ dì Lưu, chú Vương, nhớ anh Nhị Cẩu.

Bọn họ có nhớ mình không nhỉ?

Tri Nhạc dừng lại, nhìn bóng đêm nặng trĩu ngoài cửa sổ, nghệt ra trong chốc lát. Cậu có cảm giác rằng đây không phải ký ức vui vẻ gì, nên mới do dự, chưa viết xuống. Sau một lúc lâu, lộn ngược quyển nhật ký, lật đến trang cuối cùng. Đang định viết thì chợt nhớ tới cái gì đó, mở ngăn kéo, lấy một cuốn nhật ký khác ra.

Tri Nhạc viết nhật ký có một thói quen.

Cậu quen tách nhật ký thành hai phần, phần đầu là mấy chuyện hàng ngày bình dị và trải nghiệm của mình, phần sau là những chuyện khiến cậu thấy vui vẻ hoặc chuyện quan trọng.

Trí nhớ con người có hạn, đặc biệt là với Tri Nhạc, có rất nhiều chuyện dễ bị quên đi. Chia ra để ghi chép như vậy, viết hết một quyển, có thể bỏ phần trước đi, như vậy còn lại đều là những hồi ức tốt đẹp.

“Cái này cũng không cần thiết lắm. Dù tốt hay xấu, vui hay buồn, thì đều là cuộc sống của con, không cần cố ý vứt những phần không tốt đi.”

Giang Thiện Nguyên từng nhận xét như vậy, Tri Nhạc nghe thế, có một thời gian không chia ra nữa, nhưng sau này lại quay về với ý muốn trong lòng mình, dần dần hình thành thói quen. Giang Thiện Nguyên không để ý tới chuyện này nữa, tùy cậu thích thế nào cũng được.

Lần trước Tri Nhạc mua hai cuốn sổ nhật ký, một xanh một hồng, rất đẹp, đều mang theo đến đây. Tri Nhạc chợt nhận ra, chia thành hai quyển như thế này thì tiện hơn, vì thế cậu mở quyển màu hồng ra.

“Tối nay ăn cơm tối cùng vợ. Đùi gà ngon ơi là ngon, còn ngon hơn cả McDonald bán.

Vợ dạy mình chơi game. Anh ấy thật là giỏi!

Người giỏi như vậy, tại sao lại không bắt được gà nhỉ?

Nhưng chơi game thì giỏi thật đấy! Còn dạy mình nữa.

Vợ vẫn thật là tốt!

()”

Tri Nhạc nghiêm túc vẽ hai trái tim đỏ cùng hai đóa hoa nhỏ, khép nhật ký lại, bò lên giường, mỹ mãn kết thúc ngày hôm nay.

Ngày hôm sau, Tri Nhạc dậy thật sớm. Trước giờ cậu làm việc nghỉ ngơi rất có quy luật, mấy ngày nay thay đổi hoàn cảnh, thêm việc bôn ba trên đường nên mới lười biếng hai ngày. Một khi đã thích ứng thì sẽ quay lại thói quen tốt ngủ sớm dậy sớm.

“Buổi sáng tốt lành, anh.”

Thẩm Trình đã rửa mặt đánh răng thay đồ xong, ngồi trước bàn ăn, hai người cùng ăn sáng.

“Tối qua anh, ngủ không ngon sao?”

Tri Nhạc quan sát Thẩm Trình, chỉ vào mắt hắn, khóe mắt Thẩm Trình còn hơi đỏ.

Khóe mắt Thẩm Trình khẽ giật, tối qua hắn tăng ca, đúng, tăng ca đúng nghĩa thực sự, đến tận 3 giờ sáng, thêm cả thói mất ngủ thường ngày, gần như hắn không ngủ được chút nào. Hắn còn trẻ, trạng thái tinh thần tổng thể không có vấn đề gì, vẻ mặt cũng không có vẻ mệt mỏi, vẫn đẹp trai ngời ngời, chỉ có khóe mắt là để lại dấu vết. 

“Thức đêm không tốt, sẽ trọc đầu, còn, xấu đi đó!” Tri Nhạc nghiêm trang nói: “Ngủ sớm dậy sớm, mới tốt.”

“Giống em nè!” vẻ mặt Tri Nhạc tự hào, thần thanh khí sảng nói.

Thẩm Trình:……

“Ăn đi!” giọng điệu Thẩm Trình mang theo chút ra lệnh.

Tri Nhạc vui vẻ hớn hở ăn sáng.

Hôm nay đổi sang bữa sáng kiểu Trung, là mấy món thường thấy trên bàn cơm nhất như sữa đậu nành với bánh quẩy, món tráng miệng chính là trái cây mọng nước, dinh dưỡng cân đối. Tri Nhạc ăn ngon lành.

Thường bữa sáng Thẩm Trình chỉ uống chút cà phê, thêm mấy lát bánh mì, có thêm Tri Nhạc, bị cậu ảnh hưởng, cũng không khỏi ăn nhiều thêm một chút.

Điện thoại của Thẩm Trình đặt trong tầm tay, hắn xem thời gian theo thói quen, còn dư dả lắm, không vội.

Tri Nhạc nhìn điện thoại, lại bỗng nhiên nhớ ra một chuyện.

Hình như cậu còn chưa có phương thức liên hệ với Thẩm Trình đâu.

Tri Nhạc lau tay lau miệng, lấy điện thoại ra, nghiêm túc bấm bấm mấy cái, đưa điện thoại đến trước mặt Thẩm Trình: “Thêm, WeChat đi.”

Thẩm Trình thoáng khựng lại, nâng mắt liếc Tri Nhạc một cái, Tri Nhạc còn đang nhìn hắn rất nghiêm túc.

Thẩm Trình mở mã WeChat ra.

Lát sau, điện thoại phát thông báo.

“Không phải Coca mà là Tri Nhạc”* gửi lời mời kết bạn.

*不是可乐是知乐: Coca là 可乐 [kělè], Tri Nhạc là 知乐 [Zhī lè], chơi chữ thui

Thẩm Trình đồng ý.

Ảnh đại diện của Tri Nhạc chính là ảnh chụp cận mặt của cậu, hình như là tiện tay chụp một tấm, chụp lúc vừa tắm xong, đầu còn đội khăn lông, lộ ra mái tóc ẩm ướt cùng nửa khuôn mặt, trong mắt có ý cười.

Ảnh đại diện và tên của Thẩm Trình đều vô cùng đơn giản, chỉ có một chữ Thẩm.

Tên trên mạng của anh trai, hơi bị ngầu đấy……

Tri Nhạc nghiêm túc đổi biệt danh cho Thẩm Trình thành: Vợ nhỏ. Ghi nhận.

Thẩm Trình đã ăn xong, súc miệng, sửa sang lại cổ áo, tay áo, tài xế đã chờ sẵn ngoài cửa.

Tri Nhạc xem mặt đoán ý, biết hắn chuẩn bị xuất phát đi làm, trong mắt cậu chợt có chút lưu luyến.

“Anh ơi, có chuyện, muốn nói với anh.”

Thẩm Trình không vội đi, vẫn ngồi trên ghế, trên điện thoại là thời gian, lịch trình công việc ngày hôm nay Chu Huy gửi, hắn cúi đầu xem, miệng đáp: “Nói.”

“Về sau anh, đi làm, khi ra khỏi cửa, có thể, nói với em một tiếng không.”

Thẩm Trình nghe vậy, ngước mắt, nhìn Tri Nhạc, mày khẽ nhướng, không hiểu lắm.

“Thì, khi anh xuất phát, nói với em mấy câu kiểu ‘Anh đi làm đây’ ấy.” Tri Nhạc nói, “Sau khi anh tan tầm về, em đón anh, thì nói với anh là ‘Về rồi à’ ấy.”

Thẩm Trình:……

Ánh mắt Thẩm Trình để lộ nội tâm đang chửi thầm của hắn, Tri Nhạc vẫn có thể nhìn ra được, tự giải thích: “Trên TV, đều diễn như vậy đó. Đây là một loại, ừm, lễ phép, cũng là một loài, ờm……” cậu như có điều suy ngẫm, cuối cùng cũng nghĩ ra một từ thích hợp: “nghi thức, ha.”

Thẩm Trình trầm mặc.

Giờ phút này, nghe Tri Nhạc miêu tả, trong đầu hiện lên hình ảnh về cuộc sống thường ngày thường thấy trong phim: Chồng đi làm, đứng ở cửa nho nhã lễ độ chào tạm biệt vợ, chồng nói anh đi làm đây, đến chạng vạng trở về, vợ ra cửa nghênh đón, nhận cặp trong tay chồng, nói anh về rồi.

Thẩm Trình:…………

“Trước kia ông nội của em, cũng như vậy. Khi đi ra ngoài, đều đánh tiếng cho em, ông đi đây, như vậy. Anh, có thể không ạ?”

Không thể. Tôi sẽ không phối hợp chơi trò này với cậu đâu. Lòng Thẩm Trình vô cùng kiên định, lại tuân theo phong cách thân sĩ, không tàn nhẫn từ chối thẳng, chỉ dùng ánh mắt thờ ơ để biểu đạt ý tứ của mình.

Tri Nhạc:? Có ý gì? Sao anh ấy không nói lời nào. Cuối cùng là có đồng ý hay không hả.

Đang định hỏi lại thì điện thoại đổ chuông.

“Ông nội!”

Tri Nhạc lập tức vứt suy nghĩ đó ra sau đầu, nhận điện thoại của ông nội, vô cùng vui vẻ.

Hai ngày nay Giang Thiện Nguyên phải làm các loại kiểm tra, tạm thời không thể liên lạc nhiều với Tri Nhạc được, trước hết phải báo cho cậu một tiếng, để cậu không cần lo lắng, đợi ông liên hệ là được.

Hai ông cháu xa cách  nhau ngàn dặm, lải nhải liên miên, “báo cáo” cho nhau nghe tình huống gần đây của mình.

Thẩm Trình ngồi một bên, chỉ nghe thấy giọng Tri Nhạc.

“Vâng, quen rồi ạ! Ở nhà của anh ăn ngon lắm, cực kỳ tốt!” Tri Nhạc cực kỳ hưng phấn kể

“…… Có ngủ ngon ạ, sớm nữa, ngủ sớm dậy sớm.” Đến đoạn này giọng lại thấp xuống chút, rõ ràng là cậu chột dạ.

Đương nhiên điều Tri Nhạc quan tâm nhất vẫn là thân thể của Giang Thiện Nguyên, nhưng cậu không rõ chi tiết cụ thể lắm, cũng không biết phải hỏi như thế nào, giống như cũng không dám hỏi sâu, vì thể hỏi tới hỏi lui, đều là ông có khá hơn chút nào không, kiểm tra có đau không linh tinh, nhưng thật ra Giang Thiện Nguyên chủ động nói cho cậu nghe về những chuyện ngoài việc kiểm tra sức khỏe.

Hai người hàn huyên trong chốc lát, bên Giang Thiện Nguyên có việc, đành kết thúc cuộc trò chuyện.

Tri Nhạc cầm điện thoại, vì đề tài dừng lại ở bệnh tình của Giang Thiện Nguyên, vẻ tươi cười trên mặt Tri Nhạc dần rút đi, cặp mắt trong trẻo lộ vẻ lo lắng.

“Giọng ông nội, nghe, hơi yếu.”

Thẩm Trình nhìn đồng hồ, đứng dậy.

“Bệnh viện không phải, nơi tốt.” Tri Nhạc khẽ nhíu mày, như được gọi lại hồi ức không vui nào đó. “Bị bệnh, vất vả. Ông nội, chắc đau lắm.”

“Ông nội già rồi,” Tri Nhạc nhẹ giọng nói: “Nếu như, có thể đau thay ông nội, thì tốt quá.”

Động tác cài khuy tay áo của Thẩm Trình dừng lại, nhìn về phía Tri Nhạc, khuôn mặt đẹp đẽ sạch sẽ của Tri Nhạc hơi nhăn lại, giống như mây đen che lấp mặt trăng, che khuất ánh sáng rạng rỡ mọi khi, bao trùm lên nó một tầng u sầu dày cộm.

“Chắc ông nội đau lắm, đúng không, anh.”

Tri Nhạc dõi mắt về phía Thẩm Trình, hỏi.

Thẩm Trình đứng, Tri Nhạc ngồi, hơi ngửa đầu lên nhìn hắn, giống như một đứa trẻ bất lực.

Giống Tri Nhạc, về bệnh tình của Giang Thiện Nguyên, Thẩm Trình cũng không hiểu hoàn toàn, nhưng hắn lại biết nhiều thường thức y học nên hắn rõ ràng hơn. Giang Thiện Nguyên ngoài có bệnh ung thư dạ dày ra còn có những chứng bệnh khác, khá là khó giải quyết. Trước mắt thì kiểm tra tổng thể không thể thiếu, giai đoạn đầu có lẽ còn tốt, sau này làm phẫu thuật, hóa trị, đau đớn là đương nhiên, không thể tránh khỏi.

Nhưng nếu Giang Thiện Nguyên đã gạt Tri Nhạc những chuyện này, không muốn để cậu biết, tất nhiên Thẩm Trình sẽ không nói cho Tri Nhạc.

Tri Nhạc vẫn luôn nhìn hắn, vẫn mong ngóng nhận được một đáp án.

“Còn ổn,” cuối cùng, Thẩm Trình nói: “Hiện tại y học phát triển, ông nội của cậu lại đang nằm bệnh viện tốt nhất, sẽ không bị đau quá đâu.”

Không biết vì sao, Tri Nhạc lại rất tin tưởng Thẩm Trình, nghe hắn nói vậy, lập tức thở phào một hơi, tin lý do thoái thác của Thẩm Trình.

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, không thể trì hoãn thêm nữa, Thẩm Trình mặc áo khoác vào, cất bước đi ra ngoài.

Tri Nhạc đứng dậy, đi theo Thẩm Trình ra đến cửa.

“Anh đi làm nhé.”

Thẩm Trình dừng lại, ngoái đầu lại nhìn Tri Nhạc, ánh vàng chiếu lên trên người cả hai, trên đất là hai cái bóng thon dài.

“Ừm, tôi đi làm đây.”

Đề nghị mà Tri Nhạc đưa ra trên bàn cơm Thẩm Trình còn chưa đồng ý, mà điện thoại của ông nội cũng phân tán sự chú ý của Tri Nhạc, chính hắn cũng quên phải nói tiếp.

Nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà Thẩm Trình lại nói một câu như vậy.