Câu Dẫn Thái Tử Đại Nhân

Chương 12: Một đêm giông bão

Trong ánh sáng mờ ảo của trăng, bóng người cao lớn dường như cũng trở nên không chân thực. Lăng Sở Nhược nhìn đến ngây ngốc, trái tim không tự chủ đập loạn nhịp.

"Gương mặt của ngươi..."

Lãnh Nguyệt Thanh nhíu mày nhìn gương mặt đáng sợ trước mắt, trong lòng không khỏi tức giận. Biết rằng để Lăng Sở Nhược ở lại Triệu quốc cung là một kế sách toàn vẹn nhất, vốn nghĩ rằng nàng ở đây sẽ không xảy ra chuyện gì, không ngờ chỉ mới mấy tháng mà một tuyệt thế mỹ nhân đã biến thành bộ dạng như thế này

Lăng Sở Nhược không biết vì sao cảm thấy tủi thân, nước mắt trong suốt lăn xuống gò má vốn đã sưng tấy những nốt mụn. Nàng hốt hoảng đưa tay ôm lấy mặt, không hiểu vì sao khi đối diện với người này nàng lại không tự chủ được bản thân làm ra chuyện xấu hổ như vậy.

Lãnh Nguyệt Thanh trời sinh lạnh lùng, bình thường sẽ không dễ dàng vì vài giọt nước mắt mà động lòng, thời khắc nhìn thấy Lăng Sở Nhược vụng về che giấu lại cảm thấy trong lòng khó chịu

"Thái tử sao lại đến đây, nếu để bị phát hiện sẽ không tốt đâu"

Lăng Sở Nhược dù đã cố gắng đè nén cảm xúc nhưng không ngăn được giọng mình run rẩy, rốt cuộc là nàng bị làm sao thế này?

Lãnh Nguyệt Thanh không nói không rằng bước đến gần nàng. Lăng Sở Nhược mùi hương thanh nhã của người đối diện làm cho choáng váng, nước mắt được thể cứ rơi xuống không ngăn nổi

"Về thôi"

Một câu nói chỉ vỏn vẹn hai chữ lại dễ dàng khiến trái tim Lăng Sở Nhược rung động. Cả hai nàng đều là nữ nhân, rốt cuộc vì lý do gì sao lại phát sinh ra thứ tình cảm kỳ cục như vậy.

Lăng Sở Nhược ngơ ngác ngẩng đầu, nước mắt lăn trên gương mặt sưng đỏ trông càng nhếch nhác thê thảm. Lãnh Nguyệt Thanh bất giác cau mày, lần đầu tiên đối với kế hoạch hoàn mỹ của mình có chút nghi ngờ

"Thái tử đến là để đưa ta về sao?"

Lãnh Nguyệt Thanh không trả lời, đưa tay lau đi những giọt lệ còn chưa kịp khô, cảm nhận sự lồi lõm của những vết mụn.

Lăng Sở Nhược như bị thôi miên trước sự dịu dàng đó, tỉnh lại đã thấy hai tay mình đang ôm chặt vòng eo mảnh mai tinh tế, còn mặt thì dụi vào nơi mềm mại nhất

"Chỉ còn mấy ngày nữa thôi, Sở Nhược có thể đợi được. Hơn nữa nếu phát hiện ta biến mất, bọn họ nhất định sẽ cảnh giác"

Lại một khoảng im lặng nữa, Lăng Sở Nhược có chút hít thở không thông nhưng lại tham luyến cảm giác ấm áp dễ chịu.

Lãnh Nguyệt Thanh ban đầu muốn đẩy ra nhưng chạm phải cánh tay gầy yếu như khúc củi của nàng thì sắc mặt trầm xuống, thôi thì coi như là đền bù cho nàng những ngày chịu khổ vậy

Không biết đã qua bao lâu, Lãnh Nguyệt Thanh rốt cuộc cũng thấy mỏi liền đem nàng tách ra. Lăng Sở Nhược chẳng biết đã ngủ từ lúc nào, hai mắt nhắm nghiền, nơi khóe mắt vẫn còn đọng một chút nước.

Lãnh Nguyệt Thanh trong lòng buồn cười, tiểu nữ nhân này ngày thường luôn ra vẻ chu đáo trưởng thành, thực chất còn không biết cách tự chăm sóc bản thân.

"Ra đây đi"

Hoàng Kỳ và Hồng Kỳ từ trong góc tối bước ra, thanh âm càng trầm chứng tỏ thái tử đại nhân càng không vui. Hoàng Kỳ trong lòng có chút bất mãn, các nàng chẳng qua chỉ là bất đắc dĩ phải làm khán giả, cũng đâu phải cố ý. Lãnh Nguyệt Thanh liếc nàng một cái, hạ giọng hỏi

"Các ngươi rốt cuộc trông coi nàng như thế nào? Sao lại xảy ra chuyện này?"

"Bẩm thái tử, với tình thế hỗn loạn nếu A Nhược tiểu thư không tự hủy dung, e là chết không toàn thây. Tính cách ghen tỵ Ngọc hoàng hậu đúng là không sai so với lời đồn"

Hồng Kỳ liếc nhìn Hoàng Kỳ một cái, xem ra Lăng đại tiểu thư này mị lực không tồi, còn có thể khiến cho Hoàng Kỳ vốn tốt tính lại không kiềm được lửa giận. Nếu để hoàng thượng biết được điều này chắc chắn trách phạt sẽ không nhẹ nhàng như thái tử đâu

"Hoàng Kỳ, ta cho ngươi một cơ hội nữa, ở lại bảo vệ Lăng tiểu thư cho tốt, Hồng Kỳ theo ta về doanh trại tập hợp binh mã, tối mai tấn công"

"Tuân lệnh"

Lời nói vừa dứt, trên mặt đất đã không còn bóng người. Lãnh Nguyệt Thanh cũng định bỏ đi liền có cảm giác vướng vướng, không biết từ bao giờ mà Lăng Sở Nhược đã nắm lấy gấu áo của nàng, mắt vẫn nhắm chặt nhưng mày nhíu càng chặt hơn, nước mắt không biết vì sao lại lăn xuống, miệng mấp máy như muốn nói gì đó. Lãnh Nguyệt Thanh vốn thính tai, dường như ngay lập tức đã nghe ra được

"Mẫu thân, đừng đi, đừng bỏ Nhược nhi"

Lãnh Nguyệt Thanh khẽ chạm vào mi tâm đang nhíu chặt, tình cảm mẫu tử có thể khiến con người ta đau lòng đến như vậy sao? Nàng từ nhỏ đã không có mẫu thân ở bên, lớn lên trong sự nghiêm khắc của phụ hoàng, căn bản không thể hiểu được nỗi đau của Lăng Sở Nhược.

Càng nhìn thân thể gầy yếu đang run rẩy của nàng, Lãnh Nguyệt Thanh càng cảm thấy khó chịu, người ngoài nhìn vào đều nói nàng lãnh huyết vô tình, chỉ có nàng mới biết những quyết định ấy khó khăn nhường nào

"Ngoan nào, đợi ta, không lâu sau sẽ đưa ngươi về"

Thanh âm ôn nhu như gió lại ẩn chứa sự cương quyết như một lời hứa. Lãnh Nguyệt Thanh khẽ lách mình, thân ảnh theo ánh trăng biến mất như chưa từng tồn tại, chỉ có hơi ấm cùng mùi hương thoang thoảng là không hoàn toàn tan biến.

Lăng Sở Nhược chậm rãi mở mắt, co người cuộn vào trong chăn, chút ấm áp này cũng đủ cho nàng dũng khí để đối mặt với mọi chuyện. Đêm trăng sáng dường như có thể soi rọi lòng người tỏ tường, thứ tình cảm mà nàng dành cho người đó đã không thể đơn thuần được nữa rồi.

Khắc sâu trong tim từng nét mi đường mày,

Đong đầy nỗi nhớ nhung vào bức họa

Thấm nhuộm cả sắc mực tràn, sách ngàn chữ cũng ố vàng

Đêm tĩnh mịch, rèm thưa đã mờ mờ sáng

Hoàng Kỳ từ trên xà nhà cao lẳng lặng nhìn xuống. Trong đêm tối, thanh âm trong trẻo nhưng lại nghẹn ngào chứa đầy nỗi bi thương như ảo như thực khiến người ta không khỏi hoài niệm.

Trước kia cũng từng có một người đối với Hoàng Kỳ một mảnh si tâm như vậy, đáng tiếc khi ấy nàng không hiểu thực ra giữa nữ nhân và nữ nhân thực sự có thể phát sinh tình cảm. Phải chăng nàng ấy cũng giống như Lăng Sở Nhược, khi biết được tình cảm phi luân thường này cũng tuyệt vọng và đau khổ như vậy không?

Trời gần sáng, rốt cuộc Lăng Sở Nhược cũng mơ màng chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ sâu nhưng đầy mộng mị. Lửa, khắp nơi đều là lửa đỏ khói đen, hoàng cung Triệu quốc đã thất thủ, khắp nơi là tiếng la hét dẫm đạp nhau. Nhiếp Khiếu Lan mặc y phục công chúa đứng trên tường thành, như thường ngày cao quý diễm lệ nhưng ánh mắt nhìn nàng đầy phẫn hận.

"Ngươi là kẻ phản bội, là ngươi hại ta mất nước, hại ta sống không bằng chết. Ta có làm ma cũng không tha cho ngươi"

Nói rồi xoay người nhảy xuống. Lăng Sở Nhược tái mặt chạy đến, chỉ kịp nhìn thấy y phục dát vàng tung bay trong gió, kim ngân trang sức va vào nhau nghe như tiếng chuông gió.

"Đừng mà"

Lăng Sở Nhược hét lên một tiếng ngồi bật dậy, gương mặt ướt đẫm nước mắt. Nàng hốt hoảng nhìn xung quanh, ngoài trời đã tối, trăng đêm nay vẫn sáng như vậy, hóa ra nàng đã ngủ một ngày rồi. Lăng Sở Nhược ngồi bần thần trên giường, nghĩ lại giấc mơ kia chân thực đến vậy, lòng không khỏi run rẩy.

Tiếng gió rít hung hăng thổi vào phòng khiến nến tắt đi vài ngọn, khung cảnh mờ mờ ảo ảo như mộng. Lăng Sở Nhược thầm nghĩ không đúng, đêm qua nàng không đốt nến, vừa rồi tỉnh dậy lại sáng đến nhức mắt

"Tỉnh rồi sao? Mau chuẩn bị đi, chúng ta rời khỏi đây"

Hoàng Kỳ vén rèm, đem chậu nước cho nàng rửa mặt. Lăng Sở Nhược nhíu mày nhìn Hoàng Kỳ, những ngày này nếu không nhờ có sự bảo hộ của Hoàng Kỳ, không biết nàng có thể chống trọi được bao lâu.

Hoàng Kỳ đã đường đường chính chính đi lại trong tẩm phòng của nàng, xem ra thế cục đang rất thuận lợi đối với Thục quốc.

"Hoàng phó tướng, tỷ có thể ra ngoài mua bánh bao cho ta có được không?"

Hoàng Kỳ mấp máy môi định nói gì đó nhưng nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Lăng Sở Nhược lại thôi. Nghĩ nàng đói thật nên Hoàng Kỳ cũng không nhiều lời nữa, xoay người bỏ đi.

Con người Hoàng Kỳ ngoài chuyện quá cứng nhắc, quá lý trí thì mặt nào cũng tốt. Lăng Sở Nhược biết nếu không vì sợ nàng đói quá không chạy được, chắc chắn Hoàng Kỳ sẽ không dễ dàng đáp ứng nàng.

Lăng Sở Nhược muốn thay lại bộ y phục cũ nhưng không tìm ra nên thôi, chỉ đeo thêm màn sa che mặt rồi ra ngoài. Mới khắc trước trăng vẫn còn sáng, vậy mà giờ đã bị mây che đi, phảng phất còn có mùi ẩm ướt báo hiệu một cơn mưa.

Không biết có phải dư âm của cơn ác mộng hay không mà Lăng Sở Nhược cảm thấy rất bất an, nàng tăng nhanh cước bộ, nhìn từ xa thấy tẩm phòng của Nhiếp Khiếu Lan vẫn sáng đèn mới âm thầm thở ra một hơi.

Đây có phải là bình yên trước giông bão không? Lăng Sở Nhược đưa tay gõ cửa phòng, rất nhanh đã thấy Nhiếp Khiếu Lan đích thân mở ra. Mấy năm gần đây mặc dù nhờ có Cẩm Diệp Phong mà Lan Minh cung cái gì cũng không thiếu nhưng Nhiếp Khiếu Lan không quen có nhiều người lạ trong phòng, vì vậy cứ đến tối là đuổi hết tỳ nữ ra ngoài

"Y cô nương đã khỏe hơn rồi sao? Ngoài trời lạnh lắm, mau vào trong"

Nhìn thấy Lăng Sở Nhược, Nhiếp Khiếu Lan có chút bất ngờ nhưng rất nhanh đã nở nụ cười dịu dàng. Lăng Sở Nhược lắc đầu từ chối, bối rối không biết phải mở miệng như thế nào.

Nàng không thể nói rằng muốn dẫn Nhiếp Khiếu Lan đi trốn, giả sử Nhiếp Khiếu Lan hỏi vì sao nàng biết, nàng làm sao trả lời đây. Thấy vẻ do dự của nàng, Nhiếp Khiếu Lan cũng im lặng không nói gì, như thể đã biết nhưng lại có vẻ không biết

"Công chúa, có thể theo ta ra đây một lúc được không?" Lăng Sở Nhược cắn môi nói

"Trời đang mưa rồi, chờ ta lấy dù"

Nhiếp Khiếu Lan gật đầu, không hỏi thêm bất cứ điều gì. Lăng Sở Nhược tuy nhẹ nhõm nhưng có chút chột dạ, có phải Nhiếp Khiếu Lan đã biết điều gì không?

Đường đi càng lúc càng nhỏ và bẩn thỉu, Lăng Sở Nhược cố ý thăm dò lãnh cung từ trước, nơi này không có người ở, chắc hẳn sẽ không bị chú ý đến. Hơn nữa nàng còn biết được ở đây còn có một lối thoát bí mật, chính là một cái hang được giấu bằng cỏ rất kín đáo. Hang này có lẽ do những người bị nhốt trong lãnh cung đào ra, có chút sơ sài nhưng đủ cho một người leo qua.

Còn chưa kịp vui mừng, nụ cười trên môi Lăng Sở Nhược đã bị dập tắt. Có lẽ các nàng đã đến quá muộn rồi, lãnh cung chìm trong biển lửa, giống hệt như giấc mộng của nàng

"Sở cô nương, chuyện này là..."

Nhiếp Khiếu Lan cau mày nhìn ngọn lửa hung tợn, mưa mặc dù đã lớn hơn nhưng không thể nào dập tắt được. Lăng Sở Nhược cắn môi, kéo Nhiếp Khiếu Lan chạy đi đường khác.

Xa xa có tiếng người la hét, tiếng gươm kiếm chạm vào nhau canh cách, lạnh lẽo đến đáng sợ. Lửa càng lúc càng lan rộng, hẳn là được đốt ở rất nhiều nơi. Nhiếp Khiếu Lan thân thể mang bệnh, chạy được một lúc liền ngã xuống đất, gương mặt đỏ bừng vì mệt mỏi. Lăng Sở Nhược đỡ nàng, cố gắng trấn tĩnh lại, hiện giờ chạy trốn không phải là cách tốt nhất, nàng đối với Triệu cung không rành, còn có thể trốn ở đâu đây?

"Triệu quốc sắp đổi chủ rồi"

Nhiếp Khiếu Lan khẽ nói một câu rồi kéo Lăng Sở Nhược vào một căn phòng nhỏ khuất sau hòn giả sơn ở ngự hoa viên, căn phòng được thiết kế rất khéo léo, trùng với màu của cây rất khó phát hiện. Cấu trúc bên trong phức tạp vô cùng, một căn phòng bé xíu nhưng càng đi lại càng rộng, qua mỗi một cửa đều cần mật mã để mở.

"Những nơi như thế này có rất nhiều trong hoàng cung, chính là đề phòng xảy ra chuyện như ngày hôm nay. Cẩn thận một chút, có thể sẽ gặp người khác"

Đúng như lời Nhiếp Khiếu Lan cảnh báo, hai người đi thêm một chút nữa thì đúng là gặp người quen. Lăng Sở Nhược mém chút thì ngã bật ra sau, người này mới ngày hôm qua còn ngồi trên long ỷ uy phong lẫm liệt vậy mà hôm nay đã thê thảm đến mức không thể nhận ra được.

Triệu đế hai tay cầm hai thanh kiếm tựa người vào tường thở hồng hộc, đầu tóc rối bù, long bào bị lửa đốt cháy xém, khắp người toàn là máu tươi

"Lan nhi, là con sao? Mau dìu trẫm ra khỏi chỗ này. Trẫm bị thương rất nặng, mau lên"

Vừa thấy Nhiếp Khiếu Lan, Triệu đế hai mắt sáng rỡ. Mặc dù Nhiếp Khiếu Lan rất khinh thường người cha này nhưng dù sao cũng là máu mủ, nàng cũng không nhẫn tâm thấy hắn như vậy.

Lăng Sở Nhược cũng đến giúp một tay, nhíu mày thầm nghĩ, quả thật không khác gì bề ngoại, nặng như một con heo.

May là còn một đoạn ngắn nữa là ra được bên ngoài, Nhiếp Khiếu Lan đặt Triệu đế xuống, loay hoay mở cửa. Triệu đế bị thương khá nặng, gương mặt tái nhợt đi vì thiếu máu.

Thời cuộc đúng là thay đổi không ngừng, không tranh nhau đến ngươi sống ta chết thì không ngừng lại, Lăng Sở Nhược nhìn tình cảnh trước mắt không khỏi bùi ngùi

Mưa vẫn rơi rất nặng hạt, nhiều nơi trong hoàng cung lửa đã được dập tắt nhưng tiếng la hét và tiếng đao kiếm va vào nhau vẫn không ngừng vang lên. Lăng Sở Nhược rùng mình mấy cái, cách xa như vậy mà vẫn còn nghe thấy, thậm chí nàng còn có thể mường tượng ra cảnh tượng đáng sợ đó. Nhiếp Khiếu Lan thở dài một hơi nhìn lên bầu trời tăm tối, nước rơi trên mặt không biết nước mưa hay nước mắt.

"A Nhược, tại sao muội lại ở đây? Máu nhiều quá, muội bị thương ở đâu sao?"

Vừa bước ra ngoài, Lăng Sở Nhược đã bị một bóng đen từ đâu phóng đến ôm lấy hai vai, dọa cho mém tý thì hét lên. Hoàng Kỳ biết mình làm hơi quá cũng có chút ngượng ngùng nhưng vẫn xem xét khắp người Lăng Sở Nhược, tiểu cô nương này đúng là hại nàng lo đến muốn phát bệnh.

"Hoàng phó... Hoàng Kỳ tỷ tỷ, muội không bị thương"

Lăng Sở Nhược không khỏi cảm động trước sự lo lắng của Hoàng Kỳ, chỉ là lúc này có cảm giác như bị bắt quả tang, một nửa không dám nói ra thân phận của Hoàng Kỳ sợ Nhiếp Khiếu Lan biết, nửa còn lại lại thấy hổ thẹn với Hoàng Kỳ, nàng thân là gián điệp mà lại chạy trốn cùng hoàng đế và công chúa nước địch, đúng là có chút không hay. Vì cúi đầu xuống, Lăng Sở Nhược không nhìn thấy được ánh mắt kỳ lạ mà Nhiếp Khiếu Lan dành cho Hoàng Kỳ

Sau khi xác định Lăng Sở Nhược không bị thương, Hoàng Kỳ lúc này mới quan sát tình hình. Lăng Sở Nhược bước ra từ mật thất, cùng với nam nhân béo mập bị thương kia chắc chắn là Triệu đế, ngoài ra còn có một người nữa.

Vẫn là dáng người gầy yếu xanh xao, làn da nhợt nhạt không chút huyết sắc, gương mặt so với mấy năm trước có vẻ đã trưởng thành hơn

Nhiếp Khiếu Lan cười tự giễu, nàng trăm tính vạn tính cũng không ngờ lại gặp lại người đó trong hoàn cảnh thảm hại như thế này, cả người dính đầy khói bụi dơ bẩn, y phục bết bát dính vào nhau vì nước mưa, chắc hẳn gương mặt nàng cũng đang tái nhợt rất khó coi.

Không hiểu sao khi thấy nụ cười chua xót của nàng, Hoàng Kỳ vội buông hai tay đang đặt trên vai Lăng Sở Nhược ra, vẻ mặt có chút thiếu tự nhiên

"Lâu rồi không gặp, công chúa có khỏe không?"

Ở thời điểm này mà lại hỏi một câu ngu ngốc như vậy, Hoàng Kỳ không khỏi tự mắng mấy câu. Nhiếp Khiếu Lan không trả lời, chỉ thấy đầu óc rất choáng váng nhưng cũng không muốn trước mặt Hoàng Kỳ thể hiện ra. Lăng Sở Nhược rốt cuộc cũng nhận ra được không khí kỳ lạ giữa hai người

"Công chúa, Hoàng Kỳ tỷ tỷ, hai người quen nhau sao?"

"A Nhược, nơi này không tiện ở lâu, chúng ta đi thôi"

Lăng Sở Nhược nhìn ra được là Hoàng Kỳ cố tình lảng sang chuyện khác nên cũng không hỏi đến cùng. Đúng lúc này, Nhiếp Khiếu Lan cảm thấy chân tay như không phải của mình, mắt nhìn mọi vật cũng trở nên mờ dần. Cuối cùng không trụ được nữa ngã khụy xuống đất, ý thức cũng trở nên mơ hồ

Triệu quốc sau một đêm đã đổi chủ, hoàng cung hoàn toàn thất thủ nhờ vào sát thủ Ngân Diện - trang chủ Mộ Khiếu sơn trang âm thầm dẫn các sát thủ tiến vào đốt cháy rất nhiều nơi mà không để một ai phát hiện. Ngoài biên ải, thái tử Thục quốc Lãnh Nguyệt Thanh dẫn theo một đoàn nhân mã tấn công Minh thành. Minh thành sau một đêm chống trọi thì đã không chịu được sức công phá quá lớn, số phận thảm hại không