Câu Dẫn Thái Tử Đại Nhân

Chương 15: Hoàng Lăng

Đêm dài cuối cùng cũng trôi qua, Lăng Sở Nhược dở khóc dở cười nhìn bàn tay không an phận của ai đó đang vắt ngang qua người mình. Thái tử đại nhân, người có thể nào ngủ đẹp một chút được không vậy?

Cho đến giờ phút này nàng vẫn không hiểu tại sao lại phải chung giường với người kia, hại nàng cả đêm không sao chợp mắt được. Lăng Sở Nhược khẽ động, đem cánh tay đang đặt trên người mình dời đi, dù sao cũng phải rời giường trước khi Nhiếp Khiếu Lan thức dậy, nếu nàng ta nhìn thấy hai người chung giường thế này thì không hay cho lắm. Lăng Sở Nhược cảm thấy bản thân giống như dì nhỏ được bao nuôi của những đại nhân có tiền, cứ phải lén lén lút lút thật là khó coi.

Người nàng sau một đêm không dám động đậy thì đã đau nhức muốn chết, còn người kia ngược lại có vẻ rất thoải mái, Lăng Sở Nhược hung hăng đưa tay lên, lừ mắt nhìn Lãnh Nguyệt Thanh đang say giấc nồng.

Gương mặt ngủ say không hề có chút phòng bị, sự âm lãnh giấu sau đôi mắt khép chặt, trông nàng lúc này rất khả ái mềm mại, hoàn toàn là một bộ dáng vô hại. Lăng Sở Nhược bị cảnh trước mắt làm cho mềm lòng liền thở dài một hơi, người này hẳn là rất mệt mỏi đi, suýt nữa quên mất nàng là thái tử của một nước, chắc là nhiều đêm rồi không được nghỉ ngơi tử tế

Lăng Sở Nhược xuống giường rất nhẹ, rón rén như ăn trộm, sửa soạn qua một chút đầu tóc rồi định ra ngoài tìm nước rửa mặt. Vừa mở cửa phòng đã thấy Hoàng Kỳ, Uyển Linh và Tú Kỳ đang đứng chờ sẵn khiến cho nàng giật mình xém chút nữa ngã ngửa ra sau.

Trông thấy nàng an toàn bước ra, Uyển Linh cuối cùng cũng thả lỏng người. Nàng vẫn áy náy chuyện hôm trước bất cẩn nói ra khiến Lăng Sở Nhược đau lòng. Sau chuyện đó, không cần Hoàng Kỳ giáo huấn nàng cũng rất nghiêm túc tự kiểm điểm lại bản thân, hôm qua còn tự phạt mình một ngày không được đến gần Tú Kỳ

"A Nhược tỷ, ra đây"

Uyển Linh đưa thau nước ấm cho Hoàng Kỳ rồi kéo Lăng Sở Nhược cách xa cánh cửa, thái tử đại nhân tai thính vô cùng, nàng không muốn cũng không dám làm kinh động đến. Lăng Sở Nhược ánh mắt quyến luyến nhìn thau nước ấm, nàng cũng cần, cũng cần mà

"Tỷ không sao chứ? Thái tử có làm gì tỷ không?"

Uyển Linh thấy sắc mặt của Lăng Sở Nhược không tốt, e dè hỏi

"Thái tử không làm gì ta, nhưng mà muội thì có đấy"

Uyển Linh mặt đỏ đến phát tội, hai tay dùng sức chà xát vào nhau, cứ sợ nói gì sai nên chỉ đành cúi đầu im lặng, trông nàng lúc này không khác gì tiểu hài tử sợ bị trách mắng.

"Muốn chuộc tội thì ra kia cướp lại chậu nước cho ta đi, vừa xấu vừa dơ thế này, muội bảo ta làm sao ra đường đây?"

Lăng Sở Nhược mỉm cười không nỡ làm khó nàng, so với Lăng Sở Hương, Uyển Linh càng giống tiểu muội của nàng hơn. Nghĩ đến Lăng Sở Hương, trong lòng nàng không tránh được lo lắng, từ sau khi Lăng phủ xảy ra biến cố thì Lăng Sở Hương đã mất tích, mặc dù nàng đối với tiểu muội này có chút khúc mắc nhưng cũng không mong nàng ta xảy ra chuyện gì

Uyển Linh nghe nàng nói xong thì vội đến chỗ Hoàng Kỳ thật, cũng may mắn sáng sớm ít người di chuyển, không ai thấy được một màn rửa mặt súc miệng trước cửa phòng của Lăng Sở Nhược.

Nàng sau khi đeo màn sa lên thì không tán gẫu với Uyển Linh nữa, tự mình đi đến y quán để mua dược liệu. Nàng vừa đi, trong phòng liền truyền đến thanh âm không có vẻ gì là mới ngủ dậy của Lãnh Nguyệt Thanh

"Vào đi"

Hoàng Kỳ len lén nhìn vào sắc mặt hồng nhuận của Lãnh Nguyệt Thanh, tinh tường nhận ra được giấc ngủ đêm qua xem ra không tồi. Vị chủ nhân này của nàng ngày thường đều ngủ rất ít, nhất là lúc ở doanh trại điều kiện thiếu thốn xung quanh lại đầy rẫy nguy hiểm

Lãnh Nguyệt Thanh không phải sinh ra đã mẫn cảm với nguy hiểm mà do phải trải qua những năm tháng huấn luyện khắc nghiệt mà thành. Nàng xưa nay chưa từng nằm chung giường với ai, cũng không phát hiện ra bản thân có sở thích ôm ấp người khác cho đến ngày hôm qua

Không biết có phải do nước rửa mặt hôm nay so với mọi hôm nóng ấm hơn hay không mà tinh thần của Lãnh Nguyệt Thanh cũng cảm thấy rất ấm áp. Vật nhỏ kia bề ngoài có vẻ quá mức gầy yếu nhưng da thịt mềm mại trơn nhẵn lại rất thơm, quan trọng nhất là không tìm ra được một chút nguy hiểm nào ở nàng, rất an toàn. Giấc ngủ này so với những giấc ngủ từ khi Lãnh Nguyệt Thanh có ý thức đến nay đều tốt hơn rất nhiều

"Thái tử, người..."

Lãnh Nguyệt Thanh thu lại nụ cười nhu hòa, khôi phục bộ dáng lãnh đạm thường ngày. Không hiểu sao lại nhớ đến dáng vẻ cam chịu của nàng đêm qua, dường như không có gương mặt khuynh thành, tính cách tự nhiên của nàng bộc lộ càng khiến người khác hứng thú hơn

"Nàng đi đâu rồi?"

Thanh âm lạnh nhạt chầm chậm buông ra, Hoàng Kỳ ngây ngốc mất một lúc mới hiểu Lãnh Nguyệt Thanh là đang nói đến ai

"Bẩm thái tử, A Nhược...Lăng tiểu thư đến y quán mua thảo dược"

Hoàng Kỳ cúi đầu trả lời, trong phòng vốn dĩ ấm áp nhưng người nàng lại đầy mồ hôi lạnh. Một sát thủ như nàng thân thiết với một người đã là không nên, quy tắc này là do hoàng thượng đặt ra, nếu chuyện này để ngài biết được, e là bị trừng phạt không phải nhỏ.

Lãnh Nguyệt Thanh trừng mắt cảnh cáo nàng nhưng cũng không có ý trị tội, nghĩ đến người kia thân thể gầy yếu thì lạnh lùng nói

"Điểm tâm hình như còn chưa dùng, các ngươi gọi sẵn một phần cho nàng. Chuẩn bị hồi kinh"

Hoàng Kỳ, Tú Kỳ và Uyển Linh nhìn nhau đầy ẩn ý, thái tử đại nhân từ lúc nào lại biết quan tâm đến người khác như vậy?

Lăng Sở Nhược tay xách nách mang dược liệu mua được trở về, mặc dù đã mua được khá nhiều nhưng vẫn còn một loại nguyên liệu quan trọng mà nàng tìm không ra, không khỏi có chút thất vọng

Đứng tần ngần giữa hành lang, Lăng Sở Nhược còn đang phân vân không biết nên đi vào phòng nào thì đã thấy Nhiếp Khiếu Lan mở cửa bước ra

"Sở Nhược, giúp ta thu dọn đồ đạc được không?"

Trong phòng ngoại trừ Nhiếp Khiếu Lan thì không còn ai nữa, Lăng Sở Nhược sau một đêm ngủ cùng Lãnh Nguyệt Thanh thì không biết đối diện với Nhiếp Khiếu Lan như thế nào. Nàng biết mình không hề có lỗi nhưng không hiểu sao trong lòng cứ thấp thỏm không yên

Nhiếp Khiếu Lan vẫn bày ra bộ dáng điềm đạm hiền lành, không nói không cười thu dọn đồ đạc. Mãi đến khi mọi thứ đều xong xuôi, nàng ta đột nhiên nắm lấy tay Lăng Sở Nhược, đôi bàn tay lạnh giá gầy guộc của người bệnh lâu ngày không khỏi khiến nàng giật mình

"Sở Nhược, đêm qua hai người...đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Đêm qua ... đêm qua không có chuyện gì hết, ta chỉ ngủ rất say, chuyện gì cũng không biết" Lăng Sở Nhược ấp úng trả lời

Nhiếp Khiếu Lan thấy bộ dạng không được tự nhiên của nàng thì cười khổ, thở dài nói tiếp

"Sở Nhược, ta biết thái tử không thích ta nhưng ngay đến Triệu quốc ta cũng đã dâng cho nàng. Nói câu này thật không đúng, nhưng mà ngươi có thể cách xa nàng được không? Coi như là ta cầu xin ngươi"

Lăng Sở Nhược không biết nói gì hơn, trong lòng như đeo tảng đá nặng, tảng đá này theo nàng mãi đến khi lên xe ngựa cũng không tan đi

"A Nhược tỷ, điểm tâm vừa rồi có vừa miệng không?"

Uyển Linh bình thường thích nhất là ngồi ở ngoài cùng với phu xe nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ chui trở vào tránh lạnh. Có nàng ở đây, không khí trong xe cũng náo nhiệt hơn hẳn

Lăng Sở Nhược bỏ quyển sách trên tay xuống mới phát hiện từ nãy giờ không đọc được chữ nào.

"Cũng khá được"

Lăng Sở Nhược cố gắng nhớ lại hương vị của những món ăn lúc sáng, lúc đó nàng vốn dĩ tâm trạng không tốt nên không để ý lắm

"Là do Tú Kỳ làm đó, thái tử xưa nay đặc biệt thích những món ăn do Tú Kỳ chế biến, rất đặc biệt đúng không?"

Nhắc đến Tú Kỳ, ánh mắt của Uyển Linh bỗng dưng thay đổi, cũng may Tú Kỳ đi cùng xe ngựa với Lãnh Nguyệt Thanh, nếu không không biết sẽ nghĩ như thế nào.

Lăng Sở Nhược có chút bất ngờ, không nghĩ đến một người có dáng vẻ cục mịch khô khan như Tú Kỳ lại có trù nghệ tỉ mỉ như vậy

"Nhưng mà A Nhược, vừa rồi sao tỷ lại không lên xe cùng thái tử? Chẳng phải hai người..."

Uyển Linh đột nhiên chuyển chủ đề, xe ngựa của thái tử so với xe ngựa của các nàng tốt hơn rất nhiều, Lăng Sở Nhược một đêm ngủ cùng nàng, hẳn là nên được đi cùng chứ

"Bọn ta không có gì, muội đừng suy đoán lung tung"

Lăng Sở Nhược đột nhiên hơi lớn tiếng, mi mắt nhíu chặt tỏ ý không muốn nhắc đến chuyện này nữa. Uyển Linh không biết mình sai chỗ nào lại khiến nàng tức giận như vậy, đưa mắt nhìn Hoàng Kỳ cầu cứu. Hoàng Kỳ hắng giọng, lại một lần nữa đem chủ đề câu chuyện lảng đi hướng khác

"A Nhược, buổi sáng có nhớ mua thảo dược trị vết thương trên mặt muội không?"

"Muội đâu có lơ đễnh dữ vậy, tất nhiên là nhớ. Nhưng mà lại không tìm ra được ngọc trai tốt, toàn là lừa người"

Lăng Sở Nhược buồn phiền vô cùng, nàng trước kia trên mặt nổi một cục mụn nhỏ cũng buồn bã mất mấy ngày. Hiện tại hay rồi, khắp mặt đều xấu xí như vậy ngay đến chính mình cũng không dám soi gương

"Đừng lo, ta nhất định sẽ kiếm được cho muội"

Hoàng Kỳ không nhịn được lấy tay xoa đầu nàng. Nhìn gương mặt đã giãn ra của Lăng Sở Nhược, Uyển Linh lúc này mới thở phào một cái. Lúc đầu còn nghĩ nàng là người ôn nhu thanh nhã, không ngờ cũng có lúc hung dữ như vậy

Nhìn thấy biểu tình lấm lét của Uyển Linh, Lăng Sở Nhược tự cảm thấy vừa rồi có chút quá đáng liền nhẹ giọng cầu hòa

"A Linh, đến đây, ta có thứ này cho muội"

Uyển Linh nghe gọi thì trong lòng lập tức vui vẻ, tâm tính nàng vốn là như vậy, đơn thuần đáng yêu như tiểu hài tử, ai làm gì cũng không để bụng

"Muội hay luyện kiếm chai tay, dùng thứ này bôi lên để dưỡng sẽ khiến da mềm mại" Lăng Sở Nhược lấy ra trong tay nải một lọ sứ nhỏ

"Thần kỳ vậy sao?"

Uyển Linh tròn mắt hít ngửi hương thơm trái cây thơm mát từ lọ sứ, vui mừng đến mức muốn nhảy cẫng lên. Lăng Sở Nhược thấy nàng cười tươi như vậy thì cũng thấy vui vẻ, nàng rảnh rỗi ở Triệu quốc nghiên cứu ra thứ này vốn là để cho Lãnh Nguyệt Thanh, nhưng hiện tại không thể tặng được rồi

Tiếng đàn cầm trong không khí truyền đến làm cho Lăng Sở Nhược càng thêm buồn bã. Nhiếp Khiếu Lan rất thông thạo cầm kỳ thi họa bởi nàng ấy vốn dĩ là một công chúa, còn nàng...Lăng Sở Nhược chua xót nhìn đôi bàn tay cả ngày chỉ biết hái thuốc trồng dược, thậm chí chính đôi bàn tay này hủy hoại đi dung mạo của mình.

17 năm sống trên đời, lần đầu tiên nàng cảm thấy bản thân quá mức kém cỏi. Rời khỏi Tiêu Châu, Lăng Sở Nhược đột nhiên không còn là một tuyệt thế mỹ nhân cao cao tại thượng được người người kính trọng nữa. Nàng hiện tại ... chỉ là một người xấu xí không có tài năng mà thôi

Thoáng chốc đã trải qua hơn mười lăm ngày. Lần này khởi hành có thêm thái tử đại nhân nên tốc độ di chuyển nhanh hơn rất nhiều, ngựa kéo mỗi chặng dừng đều thay một lượt, trạm dừng lần này là Tây thành - nơi đặt lăng tẩm và thờ cúng của hoàng gia. Theo như lời Hoàng Kỳ nói thì chỉ khoảng 2 ngày nữa sẽ đến được kinh thành.

Tây thành rộng lớn hơn hẳn Tiêu Châu, được bao vây bởi rừng núi hiểm trở và tầng tầng lớp lớp sương mù dày đặc, vì là chỗ thờ cúng nên không tránh được không khí quỷ dị lạnh lẽo.

Lăng Sở Nhược vừa bước xuống xe ngựa đã bị khí lạnh xộc vào mũi khiến nàng không ngừng ho khan. Mùa xuân sớm đã sắp tới, những trạm dừng mà nàng đi ngang mặc dù vẫn chưa ấm áp nhưng cũng không có nơi nào lạnh như vậy.

Nhìn Hoàng Kỳ ôm một đống hành lý di chuyển, Lăng Sở Nhược có lòng muốn giúp nhưng đành bất lực, nàng hiện tại ngay cả bước đi cũng khó khăn

Khí lạnh kỳ quái này khiến cho Uyển Linh mặc dù là người luyện võ nhưng cũng tím tái hết mặt mày, không ngừng bám theo Tú Kỳ nhõng nhẽo.

Những ngày này vì không muốn để ý đến Lãnh Nguyệt Thanh nên Lăng Sở Nhược rất hay chú ý đến cặp đôi này. Nàng phát hiện Uyển Linh lúc nào cũng ở bên cạnh Tú Kỳ, có gì ngon đều để dành cho Tú Kỳ, chăm lo từng chút một như sợ cả thiên hạ không biết tình cảm của nàng sâu đậm đến mức nào.

Ban đầu Lăng Sở Nhược bất mãn vô cùng, một tiểu cô nương xinh đẹp như hoa như ngọc đáng lý phải được hưởng hết mọi sủng nịnh lại dùng sức để lấy lòng một cô nương khác không có gì gọi là xuất sắc nếu không muốn nói là quá cứng nhắc, cục mịch nhưng lâu dần nàng lại nhận ra, Tú Kỳ thực chất có rất nhiều điểm tốt. Ngoại trừ đối với Uyển Linh lãnh đạm, nàng ta đối với ai cũng rất quan tâm, mặc dù sẽ không thể hiện sự ấm áp như Hoàng Kỳ mà rất là âm thầm

Chẳng hạn như lần trước đôi giày của Hoàng Kỳ không cẩn thận bị rách, chính nàng ta cũng không phát hiện ra nhưng khi đến chặng dừng, Tú Kỳ sẽ mua một đôi giày vừa như in đặt vào chỗ ngủ của nàng.

Mải suy nghĩ, Lăng Sở Nhược không phát hiện ra Lãnh Nguyệt Thanh đã đứng cạnh từ lúc nào.

"Lúc nào cũng thất thần như vậy, nhiều chuyện để suy nghĩ lắm sao?"

Lăng Sở Nhược giật mình ngước mắt lên, còn chưa kịp thấy gì đã bị phủ kín bằng một cái áo lông lớn, định thần lại chỉ nhìn được bóng lưng cao lớn khuất dần.

"A Nhược tỷ tỷ, nhanh lên nào, bên ngoài lạnh lắm"

Uyển Linh đứng trên bậc thang cao vẫy vẫy tay, vì sương mù quá dày nên đêm nay mọi người phải ở lại trong chùa để ngủ. Nhìn ngôi chùa rộng lớn cổ kính được xây trên tầng cao nhất của những bậc thang dài dằng dặc, không hiểu sao trong lòng nàng dấy lên nỗi bất an