Câu Dẫn Thái Tử Đại Nhân

Chương 4: Thân phận cao quý

"Lăng gia thật không biết làm sao để đền đáp ơn cứu mạng của quận chúa, Nhược nhi cả đêm không trở về, báo hại hạ quan lo lắng cũng không ngủ được. Xin quận chúa nhận của hạ quan một lạy"

Trong doanh trướng của Bình An quận chúa, Lăng Thiên quỳ trước tấm bình phong, vừa kính cẩn lại vừa có chút khẩn trương lo lắng, gương mặt cúi xuống không giấu được vẻ suy nhược mệt mỏi do cả đêm không ngủ. Nữ nhi này của hắn quả thật khiến hắn quá lao tâm rồi, cũng may nàng bình an trở về

"Lăng tri phủ không cần đa lễ, Lăng đại tiểu thư chỉ gặp một chút kinh hãi, hiện tại còn đang hôn mê. Cứ để nàng ở lại đây, bản quận chúa cũng muốn thêm người bầu bạn"

Lãnh Kiều Yên đột nhiên hiểu ra lý do vì sao thái tử biểu tỷ của nàng lại muốn giữ đại tiểu thư Lăng gia ở lại. Nhìn không ra được điểm yếu của Lăng Thiên lại chính là nữ nhân này này.

Trước đó hắn vui vẻ để Lăng Sở Hương bên cạnh nàng khiến nàng nghĩ hắn ta không thèm để tâm đến tình thân, liền cũng xem nhẹ đi trọng lượng của Lăng Sở Nhược. Nhìn sang Lăng Sở Hương, thấy nàng ta không tỏ thái độ gì, liền bảo nàng bước ra đỡ phụ thân đứng dậy.

"Này thật là ... để Nhược nhi ở lại có vẻ không hay lắm, đây là doanh trại..."

Lăng Thiên nói đến đây liền cảm thấy có chút không đúng, thức thời mà im lặng. Đúng là doanh trại từ xưa đến nay cấm nữ nhân ra vào nhưng hiện tại người đang thống lĩnh ba quân cũng là nữ nhân hay sao.

Hơn nữa Bình An quận chúa này đem quân viện trợ đến rồi cũng không có ý định rời đi. Xem ra doanh trại bây giờ có đưa thêm một nữ nhân vào cũng không gọi là vi phạm đi

"Vậy, đành phiền quận chúa để ý đến Nhược nhi, nếu có gì sai bảo xin quận chúa cứ cho người đến tìm hạ quan, hạ quan sẽ dùng hết khả năng để hoàn thành"

"Hừ, Lăng Thiên, bổn quận chúa nói cho ngươi biết, thiên triều này đã định chỉ có một thái tử duy nhất. Nếu ngươi còn không biết điều, đừng trách bản quận chúa hạ thủ không lưu tình"

Lãnh Kiều Yên đột nhiên giận dữ, mặc dù không thể thấy mặt nhưng sự nguy hiểm từ giọng nói của nàng khiến Lăng Thiên lo lắng. Lăng Sở Hương mi tâm nhíu lại, không hiểu phụ thân đã làm gì đắc tội đến vị quận chúa cao cao tại thượng này

Tính tình của Lãnh Kiều Yên từ khi đến đây đã thu liễm đi rất nhiều, cứ nghĩ đến tứ hoàng tử kia cả gan dám đánh lén thái tử biểu tỷ của nàng, Lãnh Kiều Yên chỉ hận không thể băm hắn ra thành trăm mảnh. Lại nói đến nam nhân trước mắt nàng có qua lại mật thiết với tứ hoàng tử kia, không dọa cho hắn mất mật thì nàng không cam lòng

"Hạ quan ngu dốt không hiểu ý quận chúa, mong quận chúa bớt giận"

Lăng Thiên bề ngoài tỏ ra sợ hãi nhưng trong lòng lại có suy tính riêng. Việc hắn cấu kết với tứ hoàng tử chắc chắn đã bị bại lộ, chuyện hành thích lần trước mặc dù không rõ là ai làm nhưng cùng tứ hoàng tử khẳng định là có liên quan, nếu không phải vậy thì Lãnh Kiều Yên cũng không dùng Lăng Sở Nhược nhà hắn làm con tin. Lần này là hắn tính sai nước cờ, trong lòng cồn cào sốt ruột. Mọi chuyện bị bại lộ là chuyện nhỏ, an nguy của Lăng Sở Nhược mới là chuyện lớn

Lãnh Kiều Yên khóe miệng khẽ cong lên, bộ dáng của Lăng tri phủ lúc này rất hợp ý nàng. Nàng vui vẻ nhấp một ngụm trà, động tác tuy đơn giản nhưng phong thái lại kiều mị đến mê người.

Lăng Sở Hương thầm than, đúng là nữ nhân hoàng tộc, sinh ra đã được ngậm chìa khóa vàng, chỉ là uống trà cũng khiến người khác không thể rời mắt. Một quận chúa cao quý như vậy không chịu ở kinh thành hưởng phúc lại chạy đến nơi chiến trường chịu khổ thật đúng là khó hiểu.

"Điều này chắc Lăng tri phủ phải hiểu rõ hơn bổn quận chúa"

Sau khi đã uống xong chén trà, Lãnh Kiều Yên mới thản nhiên nói, như thể người vừa lớn tiếng hù dọa người khác không phải là nàng. Lăng Thiên thở dài, đưa ánh mắt đầy kỳ vọng nhìn Lăng Sở Hương, mặc cho nàng đã lui vào cùng quận chúa không chắc sẽ thấy được

"Hạ quan đã thông suốt, trong phủ còn có việc, hạ quan xin cáo lui trước. Hương nhi, ngươi phải hảo hảo chăm sóc cho quận chúa, thỉnh thoảng chiếu cố tỷ tỷ ngươi nữa"

Nói rồi liền lùi ba bước rồi quay người bỏ đi. Lãnh Kiều Yên lười biếng đùa nghịch ly trà trong tay, mắt phượng sóng sánh ý cười liếc nhìn sang Lăng Sở Hương

"Cùng là nữ nhi nhưng xem ra đãi ngộ thật khác"

"Khác hay không khác, nhìn bề ngoài không thể đoán hết được"

Lăng Sở Hương cúi đầu, che giấu đi ánh mắt lãnh đạm, từ sau khi rời khỏi Lăng phủ, ngược lại cảm thấy cuộc sống tự tại hơn nhiều. Nàng cũng không muốn cùng Lăng Sở Nhược tranh đấu, tất thảy đều là vở kịch để mẫu thân cùng người khác xem.

Đùa một kẻ vô tâm vô phế đúng là nhàm chán, Lãnh Kiều Yên không phí thời gian thêm nữa, bỏ đi tìm thái tử biểu tỷ của nàng. Nhìn không ra một kẻ ngạo mạn như Lãnh Kiều Yên lại coi trọng tình thân như vậy, sau khi nghe tin thái tử mất tích liền cả đêm không ngủ đi tìm. Tìm ra rồi thì bất chấp hình tượng mà khóc đến hoa dung thất sắc, đoạn tình cảm này không khỏi khiến người ta cảm thấy kỳ quái, có phải quá mức thân thiết rồi hay không?

"Tham kiến Bình An quận chúa"

"Miễn lễ"

Lãnh Kiều Yên bỏ qua lính canh, trực tiếp bước vào doanh trướng của thái tử mà không cần thông báo. Lăng Sở Hương cũng đi theo, thầm nghĩ xem ra quan hệ tỷ muội giữa hai người đúng là không đơn giản

"Sao lại vào đây?"

Lãnh Nguyệt Thanh ngồi trong doanh trướng nghiên cứu binh thư, thấy biểu muội vô phép vô tắc thì nhíu mày ngẩng đầu lên, trong mắt thoáng qua tia không hài lòng nhưng rất nhanh khôi phục vẻ lạnh lùng. Lãnh Kiều Yên mỉm cười ngọt ngào, nhún gối hành lễ, nàng cũng đã quen với dáng vẻ bất cận thân tình này của biểu tỷ nên cũng không lấy làm phật lòng

"Yên nhi đến thỉnh an thái tử"

"Sau này trước khi vào phải cho người thông tri, đây là doanh trại chứ không phải hoàng cung, không phải nơi cho ngươi tùy tiện"

Lãnh Nguyệt Thanh nghiêm khắc khiến Lãnh Kiều Yên vô cùng ủy khuất. Nàng lúc nào cũng lạnh lùng như vậy, mình vì nàng khóc hết bao nhiêu nước mắt, vậy mà nàng không thể hướng mình ôn nhu hơn.

Nghĩ đến đây khóe mắt lại ươn ướt, nước mắt tùy thời liền có thể rớt xuống. Lãnh Nguyệt Thanh còn lạ gì biểu muội này của nàng, cũng không vì chút đáng thương mà ôn nhu hơn

"Nghe rõ?"

"Yên nhi biết rồi. Thái tử, thương thế của người sao rồi?"

"Không nghiêm trọng. Chuyện để Lăng tiểu thư ở lại, đã nói với Lăng tri phủ chưa?"

Nhắc đến Lăng Sở Nhược, trong lòng Lãnh Kiều Yên có chút không vui. Khi tìm được hai người trong hang núi, nàng ta ngang nhiên mặc áo choàng của Lãnh Nguyệt Thanh, hơn nữa hai người còn thân thân mật mật ôm lấy nhau, cảnh tượng đáng ghét ấy không khỏi khiến Lãnh Kiều Yên tức nghẹn mỗi khi nghĩ đến. Nàng từ nhỏ cùng lớn lên với thái tử biểu tỷ, cũng chưa từng thân thiết đến vậy. Con tin như Lăng Sở Nhược cũng thật là quá tiện nghi rồi

"Yên nhi vừa mới tiễn Lăng tri phủ về, đã nói rồi"

"Tốt. Không còn gì nữa thì muội về trướng nghỉ ngơi đi"

Nói xong liền không để ý đến nàng nữa. Lãnh Kiều Yên cười khổ, đáy mắt lấp lánh ánh nước, nàng biết kết quả thế nào cũng như vậy. Nàng lưu luyến nhìn Lãnh Nguyệt Thanh lúc này vẫn không chịu ngẩng đầu lên nhìn, sau đó rất không cam lòng rời đi, nước mắt chưa kịp rơi xuống đã vội nuốt vào.

Lăng Sở Hương vẫn bước theo sau Lãnh Kiều Yên, nhìn một loạt hành động mà nàng vừa làm, mối nghi hoặc trong lòng lại càng lớn hơn.

Lúc này trong trướng sát bên trướng của Lãnh Nguyệt Thanh, Lăng Sở Nhược choàng tỉnh giấc. Nàng ngơ ngác nhìn xung quanh, khung cảnh này thật kỳ lạ, không phải ở phòng nàng, cũng không phải ở hang động mà đêm qua nàng cùng Lãnh Nguyệt Thanh trú ẩn, một nơi hoàn toàn xa lạ.

Xung quanh đã nhìn đủ, nàng lại nhìn uống bản thân, thấy y phục cũng đã được đổi, so với y phục thường ngày thì dày hơn một chút, chỗ tay bị thương cũng được băng bó cẩn thận, chu đáo như vậy chắc không phải là bị bắt cóc.

"Có ai không?"

Lăng Sở Nhược bước xuống giường, hai chân run lẩy bẩy vì lạnh. Nàng ho vài tiếng khe khẽ, mặc dù nơi này có lò lửa trông có vẻ ấm áp nhưng thân thể nàng từ nhỏ đã không chịu được hàn khí, nếu không có Noãn Âm Tán liền rất dễ bị nhiễm phong hàn mà nơi này lại sơ sài không được che chắn kỹ lưỡng. Lăng Sở Nhược chân trần bước về phía cửa, nàng muốn xem rốt cuộc nơi này là như thế nào

Còn chưa kịp đến gần thì cửa đã tự mở. Lăng Sở Nhược bị dọa giật lùi lại, ngã về phía sau, liền tức khắc cảm giác được bàn tay vòng qua eo nàng kéo lại, nhanh đến nỗi mãi đến khi an toàn dựa vào lồng ngực ấm áp của ai đó, nàng vẫn còn nhắm chặt mắt chưa dám mở ra.

"Không sao chứ?"

Người trước mặt hơi đẩy nàng ra nhưng vẫn giữ chặt sợ nàng lại ngã. Lăng Sở Nhược lắc lắc đầu, thấy người vừa đến là Lãnh Nguyệt Thanh thì tinh thần thả lỏng hơn, xem ra thật sự đã an toàn rồi.

"Đây là đâu? Chúng ta được cứu như thế nào vậy? Sao ta không nhớ gì cả"

Lăng Sở Nhược lách người khỏi vòng tay của Lãnh Nguyệt Thanh, len lén xoa xoa cái mũi bị đỏ do bị đập vào mảnh áo giáp trước ngực nàng. Hành động nhỏ ấy lại dễ dàng khiến vị thái tử nổi tiếng lãnh khốc của Thục quốc phì cười, còn đâu dáng vẻ của một đại tiểu thư ôn nhu thanh nhã mà dân chúng thành Tiêu Châu ngưỡng mộ nữa.

Nghe động, Lăng Sở Nhược quay người lại, liền lập tức ngây người, sau đó thấy chính mình có vẻ thất thố, dù cho người ta cười đẹp đến đâu thì cũng là đang trêu chọc mình, làm gì có ai bị trêu chọc mà lại thất thần vì nụ cười của người trêu mình đẹp đâu chứ. Nghĩ thế, nàng vờ nghiêm nét mặt, khôi phục bộ dáng như thường ngày

"Công tử cười gì vậy? Ta hỏi gì không đúng sao?"

Lãnh Nguyệt Thanh lắc đầu, nụ cười biến mất như chưa từng tồn tại. Nàng nhìn xung quanh, cảm giác được nơi này tràn đầy lãnh khí, kẻ sợ lạnh như Lăng Sở Nhược e là không chịu được

"Bên này hình như hơi lạnh, bọn họ không đem thêm củi vào sao?"

"Không cần đâu, ta cũng tỉnh rồi, không làm phiền công tử nữa"

Lăng Sở Nhược kín đáo xoa xoa tay, nàng lạnh muốn đi không nổi nữa rồi, nếu không mau trở về có lẽ sẽ chết cóng mất. Lãnh Nguyệt Thanh như vô ý đem chăn gấm trên giường choàng lên người nàng, mặc dù là con tin nhưng nếu nhiễm phong hàn cũng rất phiền phức.

"Công tử, thật sự không cần đâu"

Thấy nam nhân mặt lạnh kia dường như không thèm nghe mình nói, Lăng Sở Nhược có chút sốt ruột, dù tham luyến hơi ấm từ chăn gấm nhưng cũng đành nhẫn tâm kéo xuống. Hết cách, Lãnh Nguyệt Thanh đành nhắm mắt nói dối

"Bây giờ không thể về, bên ngoài tuyết đang rơi rất dày"

"Sao cơ?"

Lăng Sở Nhược ngờ vực bước đến mở cửa, quả đúng như lời Lãnh Nguyệt Thanh nói, tuyết đã rơi rất dày và nặng hạt, khắp nơi đều trắng xóa không thấy được gì. Hơi lạnh đột ngột ùa vào khiến nàng không chịu nổi liền đóng mạnh của lại. Lãnh Nguyệt Thanh gọi người đem thêm củi vào, chẳng mấy chốc trong trướng đã ấm áp hơn hẳn.

"Nghỉ ngơi đi, lát nữa sẽ có người đem thức ăn đến."

Lãnh Nguyệt Thanh xoay người định rời đi nhưng ra đến cửa thì bỗng khựng lại, nghĩ nghĩ một lúc thì quay đầu nhìn Lăng Sở Nhược đang ngây ngốc, lạnh lùng nói

"Sau này đừng gọi ta là công tử nữa, ta là nữ nhân"

Lãnh Nguyệt Thanh đã rời đi từ lâu nhưng Lăng Sở Nhược vẫn chưa thể hoàn hồn, nàng ngồi im không nhúc nhích như thể bị điểm huyệt. Thì ra nàng ấy là nữ nhân, vậy mà ở cùng cả một đêm nàng cũng không nhận ra.

Nàng ấy là nữ nhân nhưng lại ở trong doanh trại, hơn nữa còn có thể sai khiến binh lính, nàng ấy là nữ nhân họ Lãnh, nữ nhân họ Lãnh mặc áo giáp, ngoài đương kim thái tử Thục quốc thì còn có người thứ hai nữa sao?

Thái tử Thục quốc cao cao tại thượng như vậy, dân thường như nàng làm sao có thể dễ dàng với tới. Nếu như từ ban đầu nàng biết vị công tử thanh nhã ấy lại là thái tử, nhất định nàng sẽ không đến gần.

Hiện tại cũng coi như tốt rồi, nàng ấy cứu nàng một mạng, nàng cũng đã trả lại cho nàng ấy một mạng, cũng coi như không ai nợ ai chứ nếu không mắc nợ nữ nhân cao quý nhất thiên hạ, nàng thật không dám nghĩ đến chuyện phải đáp đền như thế nào mới xứng

Nghĩ đến ngày đó còn có ý vào rừng cũng có chút liên quan đến vị thái tử Lãnh Nguyệt Thanh này, trong lòng không khỏi có xấu hổ. Từ trước đến giờ Lăng Sở Nhược nàng chưa từng để ai vào mắt, khó khăn lắm mới tìm được một người khiến nàng có chút rung động thì lại là nữ nhân, hơn nữa lại là nữ nhân quyền khuynh thiên hạ, băng lãnh vô tình, căn bản là loại người không cùng thế giới của nàng. Lăng Sở Nhược càng nghĩ càng lạnh người

"Nghĩ gì vậy? Mau đến đây ăn đi"

Lăng Sở Nhược bị dọa đến giật mình nhưng không phải vì thanh âm lạnh như băng khiến nàng giật mình, mà là chủ nhân của thanh âm ấy đang bưng thức ăn đặt trên bàn.

Nàng bắt đầu hoài nghi về những điều mà nhân gian truyền tụng về Lãnh Nguyệt Thanh, người ta nói thái tử nàng ấy là người lãnh khốc, tâm cơ thâm sâu khó lường, trên chiến trường thì tàn bạo độc ác không có địch nhân. Người đáng sợ như vậy làm sao có thể bưng thức ăn đến cho nàng?

"Thái tử điện hạ, những chuyện như thế này làm sao có thể làm phiền người"

Lãnh Nguyệt Thanh liếc nhìn nữ nhân xinh đẹp như hoa như ngọc đang ngồi trên giường, thầm nghĩ không biết nàng ngây thơ thật hay đang giả vờ. Cả doanh trại này không thiếu nhất chính là nam nhân, kẻ hầu người hạ đương nhiên cũng chỉ có thể là nam nhân, nếu Lãnh Nguyệt Thanh nàng không đem thức ăn vào, chẳng lẽ lại để một tên nam nhân nhìn thấy bộ dáng trên giường của nàng.

Bị nhìn như vậy khiến Lăng Sở Nhược không thoải mái, dường như cũng đoán được lý do, trên mặt liền nổi lên một tầng ửng hồng. Nữ nhân thẹn thùng thật đúng là rất dễ khiến người khác động lòng, nhất là nữ nhân có vẻ ngoài vô dục vô cầu, khí chất thanh cao như Lăng Sở Nhược.

Mặc dù cũng là nữ nhân nhưng Lãnh Nguyệt Thanh không thể phủ nhận rằng nàng cũng bị vẻ đẹp của Lăng Sở Nhược hấp dẫn, tuy nhiên nàng chỉ cho rằng bản thân đơn thuần là ngưỡng mộ nhan sắc khuynh thành của nàng ấy, hơn nữa cũng là thuộc hạ mình giáo dưỡng không tốt nên mới hại đến nàng, tâm sinh ra áy náy nên mới đối xử tốt với nàng một chút. Nghĩ đến ba tên thuộc hạ đáng chết kia, Lãnh Nguyệt Thanh trầm giọng nói

"Dùng cơm đi, ăn xong có việc cho ngươi giải quyết"

Lăng Sở Nhược ôm cả chăn gấm theo đến bàn ăn, đằng nào lúc nàng thê thảm nhất cũng bị người này thấy rồi, hiện tại nhìn thêm một chút chật vật cũng không đáng là gì. Hơn nữa quả thực nàng rất rất lạnh, hàn khí vào người liền ho khan một ngụm, thiếu Noãn Âm Tán quả thật khó chịu.

Sau khi dùng bữa xong, Lãnh Nguyệt Thanh đem Lăng Sở Nhược sang trướng của mình, còn lấy áo lông cho nàng mặc. Trướng của thái tử đúng là đặc biệt, không gian rộng rãi thì không nói, mặc dù không quá tiện nghi nhưng rất gọn gàng, ấm áp, so với trướng nàng đang ở thì đúng là thiên đường.

Còn chưa kịp ngắm nghía cho kỹ thì bên ngoài có tiếng áo giáp sột soạt, dường như là tiếng binh sĩ đang hành lễ

"Bẩm thái tử, đã áp giải Trịnh Kiểm và hai tên thuộc hạ đến"

"Tuyên"

Lãnh Nguyệt Thanh ngồi trước bàn gỗ, thanh âm so với bình thường vừa lạnh lẽo lại vừa uy nghiêm hơn rất nhiều. Lăng Sở Nhược đang ở ghế phía dưới cũng có chút rùng mình, cảm thấy đây mới đúng là tác phong thường ngày của thái tử, cùng với người vừa nãy bưng thức ăn tới cho nàng hình như không phải một người.

Dứt lời, cửa bật mở, bốn lính gác bước vào, áp giải thêm ba tên tù nhân đến trước mặt Lãnh Nguyệt Thanh quỳ xuống. Vừa nhìn thấy Lăng Sở Nhược liền nhận ra ngay

"Thái tử điện hạ tha mạng, thuộc hạ chẳng qua chỉ là muốn đùa giỡn một chút thôi, không có ý muốn bức ép ai cả"

Vừa thấy Lãnh Nguyệt Thanh, Trịnh Kiểm đã bị khí tức bức người dọa cho phát điên, ăn nói có chút lộn xộn, nét mặt lộ rõ vẻ bàng hoàng. Hai tên thuộc hạ của hắn thì hoàn toàn phủ phục dưới đất, không dám ngẩng mặt lên, cảm thấy rất rõ ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ của thái tử nhìn bọn hắn, ánh mắt ấy sắc bén như tùy thời có thể lấy mạng người khác ngay lập tức.

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau