Câu Dẫn Thái Tử Đại Nhân

Chương 44: Khách điếm Vũ Đình

Khả năng cưỡi ngựa của Lăng Sở Nhược không tồi, thậm chí có thể được xếp vào hàng cao thủ. Lăng Sở Hương cũng không bất ngờ, mấy năm nay nàng đều ở bên cạnh Lăng Sở Nhược, đương nhiên mọi hành động của nàng ấy đều không qua khỏi mắt nàng

Ban đầu Lăng Sở Hương đề nghị đi xe ngựa nhưng Lăng Sở Nhược không đồng ý. Cưỡi ngựa so với đi xe ngựa phải nhanh hơn mấy ngày, nàng không chấp nhận việc phí phạm thời gian một cách vô ích..

Ban đầu Lăng Sở Hương còn lo thân thể nàng chịu không nổi, hiện tại lại lo lắng cho bản thân nhiều hơn. Cũng không thể trách được nàng, từ Triệu Châu một đường đi thẳng về Bích thành đã mất đến hơn năm ngày đường, đó là với tốc độ của ba con ngựa chiến khỏe mạnh nhất trong cả đàn ngựa của Mộ Khiếu sơn trang. Cũng may Lăng Sở Hương thể lực tốt, nếu là người bình thường chỉ sợ sẽ không thể trụ vững đến bây giờ.

Đã gần bước sang ngày thứ hai, dưới tác dụng của Nguyên Thần tán, Lăng Sở Nhược có thể chịu đựng được nhưng ngựa và cả Lăng Sở Hương thì không. Hai người dừng lại ở thị trấn Thiên Giang, còn cách một đoạn khá xa nữa mới đến được Triệu Châu.

Khách điếm Vũ Đình tọa lạc ngay giữa trung tâm của thị trấn, một trong những khách điếm nổi tiếng nhất trong vòng trăm dặm trở lại. Người trên giang hồ không ai không biết khách điếm này là gia sản của Mộ Khiếu sơn trang, người đến trọ không phú cũng quý, để đặt được chỗ cũng phải tốn mất hơn một tuần, vào thời điểm khi hạ đến có khi còn mất cả tháng.

Thiên Giang mặc dù là một thị trấn nhỏ nhưng lại là nơi có phong cảnh đẹp nhất Thục quốc. Không phải tự dưng mà Lăng Sở Hương muốn xây nên một khách điếm ở nơi này. Ban đầu nàng ý định dựng thành một cái tiểu trang để có dịp sẽ đưa Lăng Sở Nhược đến đây thưởng ngoạn. Đáng tiếc người đã đưa đến nhưng tâm thì không

Mang theo tâm trạng chán nản, Lăng Sở Hương bước xuống ngựa, uể oải gõ cửa. Một tên nô bộc thân người nhỏ bé ló ra cặp mắt chim ưng, vừa nhìn thấy người gõ cửa là một vị cô nương trẻ tuổi cả người bám đầy bụi bẩn liền sẵng giọng hỏi

"Có đặt chỗ trước không?"

"Gọi Lý chưởng quầy ra đây"

Lăng Sở Hương không có đủ kiên nhẫn. Nàng ngày thường đều mang mặt nạ Ngân Diện đến đây, đừng nói là một tên nô bộc thấp bé, ngay đến Lý chưởng quầy cũng không biết được mặt thật của nàng

"Đến đặt chỗ sao? Từ nay đến năm sau phòng đều đã có người đặt rồi"

Không để nàng nói thêm một lời nào, cánh cổng nặng trịch đã đóng sầm lại, âm thanh khô khốc vào tai lại càng thêm chói. Lăng Sở Nhược giật mình một chút, nhưng tay vẫn ôn nhu vuốt vuốt cổ con ngựa, sau đó nhét vào miệng nó một viên thuốc tăng lực. Xong việc, nàng nhìn về phía Lăng Sở Hương, có chút mệt mỏi day day thái dương

"Tìm nơi khác, đã tối rồi, không nhanh lên sẽ muộn"

Lăng Sở Hương đáy mắt tối lại, chính mình bị nhốt trước khách điếm thuộc về mình, còn gì có thể nực cười hơn nữa. Trước kia luôn che mặt còn không phải vì để che giấu nhằm đảm bảo an toàn của cả Lăng phủ, hiện tại chắc cũng không cần thiết nữa

"Tuy Liêm" Nàng cao giọng gọi, từ trên không trung liền xuất hiện một người, chẳng mấy chốc đã phủ phục trước mặt nàng

"Có thuộc hạ"

Trong khoảnh khắc Tuy Liêm đáp xuống, Lăng Sở Nhược không khỏi hít vào một hơi. Nửa bên gương mặt bị hủy hoại nặng nề, một mảng đỏ rực như cục thịt tươi bị đốt cháy, hốc mắt hầu như không còn con ngươi, trống rỗng đen tối. Trái tim nàng như bị bóp nghẹn, cảnh tượng ngọn lửa nóng chảy như chỉ mới hôm qua không ngừng hiển hiện khiến cho nàng càng thêm đồng cảm

Tuy Liêm thủy chung không ngẩng đầu, vẻ kính cẩn cam chịu của hắn càng làm cho Lăng Sở Hương nhíu mày.

"Chuyện này là sao? Ngươi không nói trước với Lý trưởng quầy sao?" Lăng Sở Hương lạnh lùng hỏi, ánh mắt chán ghét của nàng khiến Lăng Sở Nhược không khỏi thương thay cho Tuy Liêm

"Thuộc hạ có tội"

Tuy Liêm dập đầu, trán chạm xuống nền đất cứng tạo thành tiếng bộp bộp vang dội, Lăng Sở Nhược xuýt xoa một hơi, nàng đoán có lẽ hắn sẽ bị thương. Nàng hơi nghiêng đầu nhìn Lăng Sở Hương đang bày ra bộ dáng không muốn bỏ qua, mặc kệ mối quan hệ chủ tớ của hai người có tốt xấu thế nào vẫn không nên trách được Tuy Liêm, hắn làm sao biết được các nàng sẽ dừng chỗ nào. Trong mắt nàng, Lăng Sở Hương chỉ là đang bộc phát tính tình đại tiểu thư như mọi ngày mà thôi

"Lăng Sở Hương, không còn sớm nữa, ngươi không định nghỉ ngơi sao?" Bất tri bất giác, nàng sẵng giọng nói, đã không còn cảm giác Lăng Sở Hương xa lạ nữa, dù có thể nào, các nàng cũng là người nhà không phải sao ?

Lăng Sở Hương liếc nhìn một cái liền thấy Lăng Sở Nhược một thân bạch y nhuốm đầy cát bụi, ngay cả tóc cũng có chút rối. Trong trí nhớ của nàng, nữ nhân này chưa bao giờ xuất hiện trước mặt người khác trong bộ dạng này.

Nghĩ đến việc Lăng Sở Nhược vì người khác mới hốt hoảng như vậy, Lăng Sở Hương trong lòng ẩn ẩn khó chịu quay mặt đi. Nhìn Tuy Liêm một thân hắc y xấu xí, nàng chán ghét hạ lệnh

"Còn không mau đi chuẩn bị"

"Thuộc hạ tuân mệnh"

Không nói nhiều lời, Tuy Liêm nhanh chóng bước đến gõ cửa, gió từ tứ phía thổi vào khiến vạt áo tung bay, trông hắn lúc này không khác gì quỷ dữ từ địa ngục. Tên nô bộc một lần nữa mở cửa, còn đang lẩm bẩm chửi rủa thì bị bộ dáng của Tuy Liêm dọa cho ngã ngồi ra đất.

Tuy Liêm bước ngang qua người tên nô bộc, mắt cũng không thèm liếc lấy một lần. Thẳng cho đến khi Lý chưởng quầy hấp tấp chạy ra, cũng không thấy ánh mắt của hắn ngẩng lên nhìn ai.

"Thuộc hạ tham kiến chủ thượng, không kịp nghênh đón chủ thượng, thuộc hạ có tội"

Lý chưởng quầy chắp tay hành lễ, sau đó liếc mắt nhìn tên nô bộc đang ngây người không hiểu chuyện gì, quát lớn "Ngươi thật to gan, đến chủ thượng mà cũng dám đắc tội, còn không mau quỳ xuống"

Nghe tiếng quát của Lý chưởng quầy, tên nô bộc liền như diều đứt dây ngã khụy xuống. Lần này coi như xong đời, ai mà chẳng biết Ngân Diện trang chủ là nhân vật thế nào, trên giang hồ có mấy ai dám đắc tội với nàng đâu, huống hồ là cái mạng nhỏ của hắn.

Lăng Sở Hương lười quản giáo, phất tay ý bảo Lý chưởng quầy tự giải quyết. Lý trưởng quầy lập tức hiểu ra, liền đưa mắt ra hiệu cho đám người đằng sau giải tên nô bộc kia xuống

"Chủ thượng tha mạng, Lý chưởng quầy tha mạng" Tên nô bộc gương mặt tái mét, mắt đỏ như tùy thời có thể vắt ra nước liều mạng vùng vẫy. Lăng Sở Nhược đương nhiên không thể chịu nổi, vừa định lên tiếng thì Lăng Sở Hương đã chặn lời trước

"Đuổi hắn đi, không cần trừng phạt"

Lý chưởng quầy dĩ nhiên là vô cùng bất ngờ, từ khi nào mà chủ thượng của hắn lại từ bi như bồ tát vậy. Bất quá hắn cũng không dám nhiều lời, luôn miệng vâng dạ, nếu không thì người gặp họa sẽ là hắn. Tên nô bộc được tha mạng liền quỳ thụp xuống, vái lấy vái để như tế sao

Qua cơn sợ hãi, lúc này Lý chưởng quầy mới phát hiện bên cạnh còn có một vị bạch y cô nương, nhất thời bị nhan sắc của nàng làm cho giật mình. Hắn đương nhiên chưa từng gặp qua mặt thật của trang chủ, vừa rồi đã bị dọa một trận không nhẹ, hiện tại còn kinh ngạc bội phần.

"Lăng Sở Nhược, đại tiểu thư Lăng gia" Lăng Sở Hương lạnh nhạt giới thiệu, nàng đương nhiên sẽ không đem danh xưng tỷ tỷ để gọi Lăng Sở Nhược, đó là điều nàng chán ghét nhất.

Lăng Sở Nhược thực có chút không vui, nàng ấy vẫn không chịu nhận nàng là tỷ tỷ. Sự đời đúng thật là trêu ngươi, cách đây vài tháng nàng còn không muốn nhận muội muội, bây giờ ngược lại hy vọng muội muội nhận mình

Chưởng quầy liền quay sang Lăng Sở Nhược, cung kính cúi đầu "Lão nô Lý Định ra mắt Lăng tiểu thư"

"Lý chưởng quầy khách sáo"

Lăng Sở Nhược gật đầu xem như chào hỏi. Không đợi hai người khách khí đủ, Lăng Sở Hương đã phất tay áo bỏ đi trước. Lý chưởng quầy sai người dẫn ngựa đi rồi vội vã chạy theo sau. Hắn vốn là người nhanh nhạy, có thể phán đoán được một chút nguyên do khiến chủ thượng của hắn đột nhiên đổi tính, còn không phải là vì vị tuyệt sắc mỹ nhân Lăng tiểu thư kia sai. Chỉ cần nhìn sơ qua đã thấy nàng tâm tính thiện lương, mặc dù không đoán được mối quan hệ của hai người, bất quá hắn cũng không dám sơ sót gì

Khách điếm thực sự đã hết phòng dành cho khách, chỉ còn lại một phòng thượng đẳng luôn luôn để trống. Nếu là bình thường gian phòng đó dĩ nhiên để lại cho chủ thượng của bọn họ. Bất quá hiện tại, Lý chưởng quầy không dám tùy tiện sắp xếp, lại càng không dám hỏi ý của Lăng Sở Hương, chỉ có thể đi lùi lại để dò hỏi vị công tử có gương mặt như ma quỷ kia

"A Liêm, đến đây giúp ta một chút đi"

Có thể nói Tuy Liêm là một kẻ vô cùng lập dị, bình thường ngoại trừ Lăng Sở Hương liền không thấy hắn nói chuyện với ai khác. Lý chưởng quầy được tính là một trường hợp ngoại lệ

Tuy Liêm đảo mắt nhìn bóng dáng kiêu ngạo đi đằng trước, sau đó cố tình thả chậm bước chân. Sau khi Lý chưởng quầy biết được đáp án liền vội vã phân phó kẻ dưới. Khắp cả khách điếm vì sự xuất hiện của hai vị tiểu thư họ Lăng mà một phen gà bay chó sủa

"Nhược nhi, xem ra vẫn là nên để ngươi vận nam trang"

Từ lúc bước vào, không ít nam nhân nhìn về phía các nàng, đa phần đều là những thế gia công tử ăn không rảnh rỗi, vung tiền như rác. Chỉ cần liếc sơ qua, Lăng Sở Hương liền biết người nào đó đang khó chịu mà không thể phát tác.

"Bớt nói nhảm đi, nghỉ ngơi sớm, sáng mai lên đường"

Mặc dù nói vậy nhưng trong lòng Lăng Sở Nhược lại rất tán đồng ý của Lăng Sở Hương. Nghe nàng cằn nhằn, Lăng Sở Hương khóe môi cong lên, hành động nho nhỏ lại khiến Lý chưởng quầy không ngừng lau mồ hôi. Vị tiểu thư này vẫn là không nên đụng vào, xem ra chút nữa hắn lại phải đắc tội với những vị công tử kia, không thể để họ tiếp tục ở đây rồi.

Kiếm cớ nào mới tốt nhỉ?

"Chủ thượng, nhã gian lần này mới được trùng tu lại, ngươi có muốn đến xem qua không?"

Lý chưởng quầy khéo léo hỏi, nhã gian vốn là nơi ở của phu nhân hắn, hiện tại cũng chỉ có thể thu dọn cấp tốc để tránh đắc tội vị đại nân này. Mặc dù đã được nghe Tuy Liêm chỉ điểm nhưng trong lòng vẫn nơm nớp lo sợ, chủ thượng của bọn họ không dễ hầu hạ đâu. Mắt thấy Lăng Sở Hương gật đầu đồng ý, trái tim Lý chưởng quầy liền được thả lỏng, xem ra hôm nay có quý nhân phù trợ giúp cho bọn hắn tránh được một kiếp giông tố a

Một tên nô bộc cẩn trọng bước đến ghé vào tai Lý chưởng quầy nói nhỏ gì đó, ánh mắt của hắn liền sáng lên.

"Bẩm chủ thượng, ôn tuyền đã được dọn dẹp, thỉnh chủ thượng dời bước" Lăng Sở Hương ưa thích nhất là sạch sẽ, đây cũng là một cơ hội tốt để lấy lòng nàng

"Tốt" Quả nhiên, nàng gật đầu hài lòng, sau đó liền quay sang Lăng Sở Nhược dịu giọng hỏi "Còn ngươi?"

Hỏi cái gì? Nếu nàng gật đầu thì đi tắm chung à?

Lăng Sở Nhược kỳ quái nhìn gương mặt nham nhở kia, nhất thời không nói nên lời. Lúc nào cũng có thể đùa được, nàng đỡ trán nói với Lý chưởng quầy

"Ta muốn ăn trước, làm phiền Lý chưởng quầy"

"Lăng tiểu thư không cần khách khí"

Lý chưởng quầy lại tiếp tục lau mồ hôi, vị tiểu thư này, ngươi có thể nể mặt chủ thưởng được không? Ở đây chủ thượng lớn nhất, khiến nàng mất hứng thì ai cũng không dễ chịu đâu

Cuối cùng cũng chờ cho đám người hầu sắp xếp thức ăn xong, Lăng Sở Nhược mệt mỏi nằm xuống giường. Nàng nhìn lên trần nhà, một trận ấm nóng dần dần truyền đến.

Xem ra đã hết tác dụng rồi

Nguyên Thần tán viên thứ hai, cảm giác đau đớn lại ùa đến. Lăng Sở Nhược nằm trên giường nhắm mắt, cố gắng không kêu rên. Dược có lợi và hại, nàng dùng liều lượng như thế này nhất định phải trả giá rất lớn

"Này, ngươi có đó không? Mở cửa"

Là Lăng Sở Hương, nàng ấy chẳng phải đi tắm rồi sao? Không quan tâm là chuyện gì, Lăng Sở Nhược dĩ nhiên sẽ không mở cửa. Đừng nói hiện tại nàng vô lực, cho dù có sức lực cũng không thể để người khác nhìn ra bộ dạng chật vật này. Tiếng gõ cửa càng lúc càng gấp như thể muốn đòi mạng, Lăng Sở Nhược trong lòng rủa thầm, lúc nào cũng ồn ào như vậy, thực sự đáng ghét quá mức.

"Có chuyện gì?" Nàng đưa tay đặt lên cổ họng, cố gắng kiềm nén run rẩy

"Ta gọi người mang nước tắm đến cho ngươi"

Lúc còn ở Lăng phủ cũng chưa từng thấy Lăng Sở Hương tốt như vậy, chịu đưa nàng đến chỗ Lãnh Nguyệt Thanh đã khiến nàng thụ sủng nhược kinh rồi. Hiện tại trong đầu nàng chỉ tồn tại hiềm nghi, Lăng Sở Hương đột nhiên đối với nàng tốt, có phải hay không có âm mưu? Còn không kịp nghĩ hết, trên đầu đã truyền đến một trận đau nhức, nàng cắn răng chịu đựng, thanh âm cũng vì thế yếu đi vài phần

"Không cần, ta muốn ngủ"

"Được, có gì cứ gọi một tiếng, sẽ có người đến giúp ngươi"

Nghĩ nàng đường dài mệt mỏi, Lăng Sở Hương cũng không tiếp tục làm phiền nữa. Vừa rồi không hiểu sao trong lòng ẩn ẩn bất an, hiện tại nghe thanh âm của nàng liền thoải mái hơn rồi. Nhiều ngày như vậy rong ruổi không ngừng nghỉ, dù cho là người sắt cũng chẳng chịu được. Lăng Sở Hương ngáp dài một cái rồi duỗi vai, suy nghĩ xem lần này Lãnh Nguyệt Thanh trả công nàng thế nào

Suối nước nóng trong khách điếm được xây trong vườn trúc hoàn toàn cho người ta cảm giác hòa mình với thiên nhiên, tiếng nhạc dập dìu đưa hồn người vào cơn mộng mị, mùi hương dịu dàng phảng phất xoa dịu tinh thần, nguồn nước luôn được giữ ở nhiệt độ thích hợp. Không chỉ có thế, xung quanh là ca kỹ không ngừng lượn lờ hầu hạ thư giãn, so với bồng lai tiên cảnh chỉ có hơn không có kém. Một nơi như vậy, khách nhân bình thường khó có thể đặt chân vào

Không hiểu vì lý do gì mà tâm trạng Lăng Sở Hương không sao thả lỏng được, nơi này mặc dù không thể an toàn bằng Mộ Khiếu sơn trang nhưng tử sĩ cũng có hơn chục người, kể cả ám vệ cũng không tính là ít, Lăng Sở Nhược ở trong phòng còn có thể gặp chuyện gì sao ? Lăng Sở Hương xoa xoa trán, thần hồn nát thần tính, xem ra mấy ngày này nàng đã quá mệt mỏi, chuyến này về nhất định phải hảo hảo nghỉ ngơi rồi.

Mặc dù nghĩ vậy nhưng lúc quay về, nàng vẫn không nhịn được mà đến phòng của Lăng Sở Nhược một phen.

Lần thứ nhất gõ cửa, không có tiếng đáp lại

Lần thứ hai, vẫn không

Lần thứ ba

Lăng Sở Hương nét mặt sa sầm, chưởng phong trong tay ngay lập tức khiến cánh cửa ngã xuống. Căn phòng yên tĩnh như chưa từng có người ở, một đợt gió lạnh ùa vào mặt khiến nàng trở nên thanh tỉnh.

Người đâu?

Không có dấu vết ẩu đả, chỉ có một vết giày rất khó nhìn thấy trên thành cửa sổ. Nếu không phải bám bụi, có khi còn chẳng thể phát hiện ra. Lăng Sở Hương vẻ mặt thâm trầm, là ai cả gan dám cướp người trước mặt nàng?

"Tuy Liêm"

Lăng Sở Hương gằn giọng gọi liền mấy tiếng nhưng không có ai đáp lại. Tuy Liêm là hộ vệ thân cận của nàng, trước giờ chưa từng cách xa nàng quá ba trượng. Vừa rồi nói hắn bảo hộ Lăng Sở Nhược, vậy mà hiện tại cả hai đều cùng biến mất

Không hề có dấu vết đánh nhau, Tuy Liêm võ công cao cường như vậy, là kẻ nào có thể khống chế hắn mà không làm kinh động đến ám vệ? Hay là thực chất không có cuộc ẩu đả nào?

Rèm châu bị gió thổi tung, Lăng Sở Hương nghiêng đầu, dấu giày trên thành cửa sổ khiến sắc mặt nàng càng lúc càng trầm xuống. Tiếng xương răng rắc từ hai nắm tay vang lên nghe thật hung tợn

Mộ Khiếu trang chủ nổi giận rồi

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Cầu cmt, cầu cmt nha

Các nàng đọc chùa của ta 43 chap rồi đó, có thể cho biết cảm nghĩ không nào T^T trời ơi công tình thức đêm hôm viết đó, cmt đi. Nhiệt tình lên các nàng eiiiiiiiiiii