Cầu Mà Không Được

Chương 45: 45 Sơn Khuyển 44

Bất đắc dĩ

Khi một mũi tên nữa được bắn ra, Diệp Thanh Linh theo bản năng quay đầu lại muốn nhìn Thời Vũ cười, ai ngờ Thời Vũ đã không còn ngồi trên ghế.

Diệp Thanh Linh nhìn lướt qua thì thấy Thời Vũ đang đứng ở trước cửa quầy bán quà vặt cách đó không xa, cô ấy đưa lưng về phía này, hình như là đang mua gì đó.

"Chị Linh? Chị nhìn gì đấy?" Diệp Thiên Mi thúc giục một tiếng.

"Không có gì," Diệp Thanh Linh phục hồi tinh thần, xoay chiếc cung Recurve trong tay lại, cười nói, "Tới tới tới, tiếp tục!"

Tuy động tác kéo dây cung nhìn có vẻ đơn giản nhưng thật ra nó lại tốn rất nhiều thể lực, Hoàng Tiểu Dật là người đầu tiên hết sức nên đành nằm lả ở một bên, tiếp sau đó không lâu thì Diệp Thiên Mi bắt đầu đuối không chịu nổi, còn Diệp Thanh Linh lại bắn thêm mấy mũi tên nữa thì cánh tay cũng bắt đầu đau nhói.

"Hừ...!Đủ rồi." Diệp Thanh Linh lười nhác vươn vai, buông cung ra rồi vung tay lên, cảm giác lúc này rất có khí thế của một tên đại ca đang dắt đàn em của mình ra khỏi trường bắn cung.

Thời Vũ đã trở về vị trí chờ, trên tay cô còn cầm một ly sữa lắc dâu tây, cô lập tức nhìn về phía Diệp Thanh Linh rồi điềm đạm nở nụ cười với cô ấy.

Tựa như băng tuyết sơ dung(*).

"Chị Thời!" Chỉ nhìn nhau trong giây lát, Diệp Thanh Linh nhanh chóng chạy như bay về phía Thời Vũ, nụ cười nở rộ như những đóa hoa, tựa như một đứa nhỏ gấp gáp khoe khoang chiến tích cho người lớn, giọng nói cũng trở nên vui sướng vô cùng, "Em vừa bắn được chín phát mười điểm luôn!"

Diệp Thanh Linh bổ nhào lên người Thời Vũ.

Thời Vũ giống như đã quá quen với việc này rồi, cô chỉ bất đắc dĩ giang hai tay ra, một ôm lấy lưng của Diệp Thanh Linh, tay kia cầm ly sữa lắc dâu tây.

Nụ cười của Diệp Thanh Linh có chút ngốc nghếch, cô nghe được rất rõ ràng nhịp tim của mình và Thời Vũ như đan vào nhau, lại hòa cùng với tiếng trống của bên trường võ cách đó không xa, khí thế hào hùng.

Trong đầu cô bỗng nhiên hiện lên một số hình ảnh, ngọn suối linh cảm vốn bị cạn kiệt hôm nay lại tuông lại như thác đổ.

"Chị Thời," Diệp Thanh Linh nâng cao giọng, "Đột nhiên em có linh cảm sáng tác rồi."

Cô muốn viết một khúc hát về tình chị em.

.......!

Sau khi từ hội quán võ đạo về, Diệp Thanh Linh lập tức vùi đầu trong thư phòng.

Những ngày sau đó, nếu không phải cô tự nhốt mình vào thư phòng để viết nhạc, thì cũng là chạy đến hai chỗ công ty hoặc trường học, thu bản demo, xin ý kiến của các cố vấn rồi lại tiến hành chỉnh sửa, bận tối tăm mặt mày.

Cùng lúc đó, các thí sinh tham gia vòng ba đã tái ký hợp đồng với tổ chương trình, đồng thời bên phía chương trình cũng yêu cầu họ đăng ký tài khoản trên Q trạm để tiến hành tuyên truyền, đây cũng là trang web mà "Cô Linh" nổi tiếng.

Sau khi Diệp Thanh Linh thương lượng với Hoàng Tiểu Dật xong, hai người quyết định đổi thẳng ID cũ thành "Cô Linh - Diệp Thanh Linh", trên trang chủ cũng đăng status tuyên truyền cho chương trình.

Lần này, cả những fan gốc của Cô Linh lẫn những fan mới của Diệp Thanh Linh lập tức liền bùng nổ.

Diệp Thanh Linh thì ra, à không, quả nhiên là Cô Linh! Chính là Utaite Quốc dân Cô Linh!!!

Tuy Cô Linh chỉ có tầm năm triệu fan, nhưng cách xét duyệt đăng ký của Q trạm rất khắc khe, không thể mua lượt follow như Weibo, vì thế mà năm triệu fan này cũng chính là hàng thật giá thật.

Thật lòng mà nói, trong số những người trẻ, cho dù có người còn chưa từng dùng Q trạm, thì cũng khó mà chưa nghe qua tiếng hát của Cô Linh.

Mục hotsearch #Diệp Thanh Linh chính là Cô Linh# cũng xông thẳng lên vị trí số một ở cả Weibo lẫn Q trạm.

Một ngày trôi qua, Weibo của Diệp Thanh Linh tăng tới bốn triệu lượt follow, số fan của Cô Linh cũng tăng thêm mấy trăm nghìn.

Trương Y vẫn theo dõi tiến độ của chương trình sau lời phân phó của Thời Vũ, khi Diệp Thanh Linh trở nên nổi tiếng bất ngờ, cô cũng tổng hợp số liệu và xu thế của mấy ngày nay để gửi cho Thời Vũ xem:

[ Sếp Thời, tuy công ty của cô Diệp marketing ít hơn những công ty của thí sinh khác, nhưng độ nổi tiếng của cô ấy vẫn vượt trội hơn cả, gần như là cách một đoạn rất xa.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì ở hai vòng đấu cuối này, cô Diệp sẽ là quán quân, không những thế, số phiếu của cô ấy cũng sẽ bỏ xa hạng hai rất nhiều.

]

Thời Vũ liếc sơ qua biểu đồ độ nổi tiếng, xoa xoa giữa mày: [ Nói thẳng là sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn như thế nào? Nhà đầu tư tác động? ]

Trương Y: [ Đúng vậy, theo bọn tôi điều tra, thì ở vòng tiếp theo, tổ chương trình sẽ xào phiếu cho Lý Hạ Trà, để cậu ta xoay ngược tình thế với Diệp Thanh Linh, cũng nhờ sự kiện này để tạo đề tài thảo luận cho cậu ta.

]

Trương Y: [ Bài hát dự thi vòng tiếp theo của Lý Hạ Trà cũng là do nhà đầu tư thuê người viết, không phải do cậu ta sáng tác.

]

Thời Vũ cau mày suy tư một hồi mới nhớ ra Lý Hạ Trà là người đạt hạng hai trong chương trình, cũng chính là cái tên hay cặp với nhà đầu tư Quách Nghị Truyền.

Trương Y: [ Sếp Thời, vòng thi này, bên mình có cần ra tay không? ]

Thời Vũ nhìn cảnh vật tối tăm bên ngoài cửa sổ, trước mắt bỗng hiện lên bóng lưng bận rộn của Diệp Thanh Linh suốt mấy ngày nay, và cả đôi mắt tràn đầy nhiệt liệt của cô ấy.

Nhưng cuối cùng, Thời Vũ vẫn trả lời: [ Không cần, cứ theo dõi sát là được.

]

Bên phía kia, Trương Y ngẩn người, cô còn định nhiều chuyện, bảo thêm một câu: Mấy ngày nay Diệp Thanh Linh bận tập hát tới nỗi chân không chạm đất, nếu vì bị xào phiếu mà mất đi vị trí quán quân vốn thuộc về mình, nhất định cô ấy sẽ thấy rất mất mát.

Nhưng cuối cùng, nhớ tới tính cách của Thời Vũ, Trương Y chỉ trả lời rất quy củ: [ Được, sếp Thời.

]

.......!

Sáng sớm hôm sau.

Sáu giờ rưỡi, trời còn chưa sáng hẳn, Diệp Thanh Linh đã chui từ chăn ra, không muốn lắm nhưng vẫn phải cố dụi dụi đôi mắt còn đang nhập nhèm buồn ngủ, cô lại ôm chặt Thời Vũ rồi cọ cọ mấy cái, lấy tinh thần đi thay quần áo, vệ sinh cá nhân rồi lại xuống lầu chạy bộ để rèn luyện cột hơi.

Sau khi Diệp Thanh Linh sáng tác xong bài hát, cô cũng đã bắt đầu tự rèn luyện vô cùng nghiêm khắc.

Bình thường, lúc trước, cứ mỗi khi chuông báo thức vang lên, Diệp Thanh Linh cứ phải ôm Thời Vũ làm nũng một hồi, nhưng bây giờ cô ấy lại chịu khó dậy sớm chạy hai vòng trong khu này.

Sau đó về nhà ăn sáng với Thời Vũ, đến công ty, rồi lại chạy qua Tinh Nguyệt để tập hát cả ngày trời, tới tận nửa đêm mới về nhà với Thời Vũ.

Cô ấy nỗ lực như thế, nên bất cứ ai thấy được cũng sẽ vô cùng chắc chắn rằng cô ấy sẽ nhận được thành tích xứng đáng.

Nhưng mà...!nếu nỗ lực hết sức, cuối cùng lại chẳng có kết quả thì sao?

Nghĩ đến chuyện đó thì Thời Vũ lại không ngủ được nữa, cô vươn tay sờ sờ phần giường mà Diệp Thanh Linh đã nằm, cảm giác được nhiệt độ đang dần lạnh xuống, cô thở dài, đứng dậy bước đến ban công để đọc sách.

Khi Thời Vũ xuống lầu ăn sáng, vừa khéo lại đúng lúc Diệp Thanh Linh vừa chạy bộ xong, chiếc đuôi ngựa còn đang lắc lư, có giọt mồ hôi chạy dọc theo chiếc cằm xinh đẹp.

"Chị Thời, buổi sáng tốt lành." Diệp Thanh Linh tràn đầy sức sống, chào hỏi với Thời Vũ xong thì rảo bước vào phòng vệ sinh, dùng nước ấm để rửa mặt, cô trở lại bàn ăn, cầm lấy miếng sandwich rồi cắn một cái thật to, nhai ngấu nghiến.

Thời Vũ liếc mắt sang nhìn: "Ăn chậm một chút."

"Em đói bụng mà..." Diệp Thanh Linh yếu đuối lầm bầm một tiếng, nhưng rồi cô vẫn rất nghe lời, giảm tốc độ ăn lại, nhai chậm nuốt kỹ.

Sau khi ăn sáng xong, Diệp Thanh Linh đến gara với Thời Vũ, giống như phóng một cái đã ngồi lên trên, thắt dây an toàn xong lại mở to đôi mắt tròn xoe chờ đợi Thời Vũ nổ máy.

Thời Vũ thoáng quay đầu một cái đã thấy được ánh sáng rực rỡ trong đôi mắt Diệp Thanh Linh.

Đôi tay đang cầm gạt cần số cũng lơ đễnh hơi ngừng một lát, thản nhiên hỏi: "Hôm nay em lại đi tập hát?"

"Dạ!" Diệp Thanh Linh gật đầu thật mạnh, ánh sáng trong mắt lại càng chói lóa thêm, tựa như chứa cả một bầu trời đầy những vì tinh tú.

"Ngày nào cũng tập cả ngày như vậy, em không mệt sao?" Thời Vũ nhẹ giọng hỏi.

"Hừm...! Cũng hơi mệt tí, nhưng mà em thấy vui nhiều hơn." Diệp Thanh Linh suy nghĩ một hồi rồi nói rất nghiêm túc, "Em thích sân khấu, thích ca hát, cũng thích những tiếng hoan hô em của fan dưới khán đài.

Cho nên em phải thật nỗ lực, phải tự xứng đáng với phải thân."

Sau khi mất trí nhớ, đây là lần đầu tiên mà Diệp Thanh Linh dùng cách nói chuyện vừa kiên định lại vừa nghiêm túc như vậy, Thời Vũ nhìn qua, giọng nói càng ngày càng nhỏ: "Nhưng nếu...!Diệp Thanh Linh, em có từng nghĩ tới, nếu nỗ lực của em lại không lấy được thành tích xứng đáng thì sao?"

"A...?" Diệp Thanh Linh giật mình một lát, rồi cô lại nhẹ nhàng cười, gật đầu, "Đương nhiên là em từng nghĩ tới rồi."

"Nếu em không đạt được thành tích mà em muốn, vậy thì chỉ có thể chứng minh là...!thực lực của em vẫn chưa đủ." Diệp Thanh Linh nheo mắt cười, giọng nói rất thản nhiên, "Vậy em phải nỗ lực hơn nữa, chậm rãi tiến bộ, sau này nhất định sẽ đạt được mục tiêu của mình."

"Nhưng nếu không phải do vấn về thực lực thì sao?" Thời Vũ kéo gạt cần số, đạp ga, xe ô tô dần dần lăn bánh khỏi gara.

Khuôn viên này được xanh hóa rất tốt, vừa lúc đó, có một cơn gió thổi qua, những tán cây xanh mướt cũng theo đó mà lắc lư rì rào.

"Là sao ạ?" Diệp Thanh Linh chớp chớp mắt hoang mang, không hiểu ý Thời Vũ muốn nói.

Cổ họng của Thời Vũ nghẹn lại, đau đớn.

Cô nhẹ giọng nói: "Showbiz không sạch sẽ như em nghĩ, có đôi khi, sức mạnh của đồng tiền có thể tước đoạt đi thành tích mà em đáng được có."

Lúc này, Diệp Thanh Linh đã hiểu.

Cô nhìn những hàng cây đang thong thả chạy ngược về sau qua ô cửa kính, chậm rãi chớp chớp mắt, nhẹ giọng nói, "Nếu mà thế thật..."

"Em sẽ thật đau khổ."

Xe ô tô rời khỏi khu biệt thự.

Thời Vũ im lặng không lên tiếng, đạp chân ga, tăng tốc độ, chiếc xe chạy thật nhanh trên cung đường dài.

.

Được tại { TRÙM truуện.

V n }

Nhưng chỉ là mấy giây ngắn ngủi, Diệp Thanh Linh lại trở về với biểu cảm vui sướng như mọi ngày, ríu rít hỏi: "Chị Thời, đây là vòng thi đấu thứ ba của em rồi, chị muốn đến trường quay xem em đấu trực tiếp không? Em sẽ giành cho chị vé có chỗ xem đẹp nhất luôn."

Thời Vũ thở một hơi: "...!Đến đó rồi tính sau."

Ngón tay cô lặng lẽ bấu chặt vào vô lăng, trong lòng bỗng nhiên lại dâng lên cảm giác khổ sở, từng đợt từng đợt một.

Trong đầu cô bây giờ toàn bộ là câu nói rầu rĩ "Em sẽ thật đau khổ" của Diệp Thanh Linh.

Lần đầu tiên mà cô cảm thấy vô cùng hối hận, có cần...!

Phải ra tay hay không?

Nhưng rất nhanh, xe ô tô đã đến nội thành, ngừng trước tòa nhà của công ty Truyền Thông Tinh Nguyệt.

Diệp Thanh Linh nhẹ nhàng kéo cửa xe ra, gấp gáp nhảy xuống dưới, cô cười tạm biệt Thời Vũ rồi chạy như bay vào trong tòa nhà.

Thời Vũ nhìn theo bóng lưng của Diệp Thanh Linh, ánh mắt cũng dần trở nên ảm đạm.

Chẳng lẽ mình nỡ lòng trơ mắt nhìn Diệp Thanh Linh chạy đến bầu trời rộng lớn mà không hề quay đầu, không bao giờ trở lại hay sao? Chẳng lẽ mình thật sự nỡ lòng để Diệp Thanh Linh rời khỏi mình hay sao?

Thời Vũ nhẹ nhàng cười một tiếng.

Rất rõ ràng, lòng cô không nỡ.

.......!

Nhịp sống của Diệp Thanh Linh tuy bận rộn như lại rất quy luật, chớp mắt một cái đã đến ngày ghi hình vòng thi thứ ba.

Thời Vũ nhận được hai chiếc vé, một chiếc là do Diệp Thanh Linh cho cô, một chiếc là do Trương Y vận dụng mối quan hệ để có, cả hai đều là vé VIP.

Đến ngày công diễn, sáng sớm hôm đó, Thời Vũ còn đang do dự, nhưng cuối cùng cô lại chọn không đi.

Cô không muốn trực tiếp chứng kiến sự mất mát của Diệp Thanh Linh.

Bảy giờ tối, Thời Vũ và bà ngoại cùng nhau ngồi trước TV.

Lần thi đấu này, các thí sinh vẫn rút thăm để quyết định thứ tự biểu diễn, trùng hợp làm sao, Lý Hạ Trà là người lên sân khấu đầu tiên, tiếp sau đó là Diệp Thanh Linh.

Chủ đề sáng tác của Lý Hạ Trà là "Quốc phong vũ đạo", hắn ta mặc một bộ Hán phục khá dài để lên sân khấu, đây là một ca khúc cải biên, Thời Vũ nghe chẳng nghe được bao nhiêu, chỉ cười khinh một chút, cô nghĩ thầm cái tên này và tên nhà đầu tư Quách Nghị Truyền không sạch sẽ gì, cũng không biết lúc bên nhau đã làm ra biết bao nhiêu chuyện tào lao, thế mà chất giọng nghe ra cũng có vẻ trong trẻo.

Hát được nửa bài, sân khấu được trang bị thêm khói, Lý Hạ Trà nhẹ nhàng nhảy một đoạn khiến cho dưới khán đài la hét điên cuồng.

Có thể thấy được từ sân khấu, sáng tác, đến ca từ đều được đầu tư rất công phu, chỉ không biết cả bài này, rốt cuộc là hắn sáng tác được bao nhiêu phần?

Thời Vũ không nghe thêm nữa, cúi đầu nhìn điện thoại một lát.

Sau khi Lý hạ Trà hát xong, nhiệt độ của livestream tăng vọt mấy lần.

Bà ngoại cười ha hả nói: "Cái thằng nhóc này hát cũng không tệ lắm."

"Chỗ nào mà không tệ ạ? Con nghe mà nhức cả lỗ tai." Thời Vũ nhíu mày nói.

Bà ngoại lại cười lớn hơn nữa: "Đúng đúng đúng, cuối cùng Nhiễm Nhiễm nhà mình cũng biết bênh vực Tiểu Linh rồi, thằng nhóc này đúng là hát không tệ, nhưng không thắng nổi Tiểu Linh."

Gương mặt Thời Vũ hơi nóng bừng lên, hoang mang nhíu nhíu mày, lời cô nói là sự thật mà, tại sao lại gọi là bênh vực Diệp Thanh Linh? Bà ngoại đang định chọc ghẹo thêm một câu thì Thời Vũ đã mở miệng trước: "Bà ngoại, A Linh chuẩn bị lên sân khấu rồi, ngoại xem TV kìa, đừng bỏ lỡ ạ."

"Rồi rồi rồi, ngoại không nói nữa..." Lúc này bà ngoại mới chịu buông tha cho Thời Vũ.

Trên màn hình, Diệp Thanh Linh đang đi đến giữa sân khấu, hôm nay cô ấy cũng mặc một chiếc váy cổ phong, nhưng lại khác biệt hoàn toàn với phong cách của Lý Hạ Trà.

Một chiếc váy lụa đỏ như màu lửa cháy, bên trong còn được điểm xuyến bằng màu vàng kim, một bên hông đeo một chiếc roi đen dài, bên còn lại được treo một bình rượu hồ lô, tóc được buộc gọn lên, trông ngầu cực kỳ.

Cô ấy vừa xuất hiện, đôi mắt cười cong như trăng khuyết, khiến toàn trường quay kinh diễm.

Vòng đầu tiên, Diệp Thanh Linh là một chú nai con trên rừng, vòng thứ hai là công chúa ngọt ngào, vòng thứ ba lại là một vị hồng y nữ hiệp trên giang hồ.

Trong chương trình《Giọng Hát Nội Lực》này, mỗi một sân khấu của Diệp Thanh Linh đều mang đến cho người xem một trải nghiệm mới mẻ.

Hot search của Lý Hạ Trào còn chưa kịp leo lên thì đã bị mấy tag liên quan đến trang phục của Diệp Thanh Linh chen lên phía trước: #Diệp Thanh Linh tạo hình đa dạng#, #Diệp Thanh Linh váy đỏ#, #Diệp Thanh Linh ngầu#.

Thời Vũ ngồi trước màn hình TV cũng không khỏi nhướng mày.

Sân khấu còn đang chiếu cảnh MC và Diệp Thanh Linh đang trò chuyện với nhau, kéo dài thời gian: "Thanh Linh, lần này em mang đến cho mọi người một ca khúc như thế nào vậy, bởi vì đây là một bài hoàn toàn mới, mọi người đều đang rất tò mò, em có thể tiết lộ một chút xíu cho mọi người không?"

"Ừm..." Diệp Thanh Linh nghi nghĩ một hồi rồi chịu dàng nhìn camera nở nụ cười, "Khúc hát mà em viết là một câu chuyện về một đôi tỷ muội.

Nhưng mà em sẽ không spoil đâu, chờ thêm chút nữa là mọi người sẽ được thưởng thức câu chuyện này ra sao rồi."

Người MC lại không hề khách khí mà khen thêm mấy câu, cuối cùng lại hỏi: "Vậy Thanh Linh, em có tin bản thân mình không? Mục tiêu cuối cùng của em là...?"

"Đương nhiên là có ạ!" Diệp Thanh Linh nở nụ cười tự tin, liếm liếm môi, nhưng lại không hề mang đến cho người ta cảm giác khiếm nhã, ngược lại còn mang đến cảm giác thanh xuân tràn đầy thoải mái, "Em muốn đạt được vị trí quán quân của mùa này ạ."

Lúc này, màn hình được chỉnh focus, đôi mắt tỏa ánh sáng rực rỡ của người thiếu nữ như xuyên qua màn hình TV, đâm thẳng vào lòng Thời Vũ.

Những ngón tay của Thời Vũ vì hoảng loạn mà cuộn tròn lại.

Cùng lúc đó, dưới khán đài vang lên những tiếng hô hào, tag #Diệp Thanh Linh đoạt giải quán quân# cũng có nhiệt độ ngày càng cao.

Rất nhanh, sân khấu đã được chuẩn bị xong, một tia sáng màu đỏ chiếu rọi lên, xung quanh còn có khói tản ra, khiến cho người ta cảm giác như bước vào giấc mộng.

Diệp Thanh Linh chậm rãi bước đến giữa sân khấu, ngồi xuống trên ngọn núi giả, tháo bình rượu hồ lô được treo bên hông ra rồi ngửa đầu uống một cách sảng khoái.

Dưới lớp khói mờ, khán giả chỉ nhìn được một khung cảnh rất ngầu, dưới khán đài lại bắt đầu có tiếng hò reo.

Ngay sau đó, nhạc đệm vang lên, theo tiếng trống hào hùng, khói mờ cũng dần tản ra.

Diệp Thanh Linh một tay cầm bầu rượu, tay còn lại thì cầm microphone, nhẹ nhàng cất tiếng hát.

Câu đầu tiên rất dịu dàng chậm chạp, tiếp sau đó, từ từ tăng lên, dần dần trào dâng, hoàn toàn bùng nổ toàn trường quay.

Cho đến đoạn kết, sự chậm rãi lại bắt đầu trở lại.

Lời bài hát được cất lên, toàn bộ câu chuyện mạch lạc cũng được hé lộ.

Câu chuyện này kể về một đôi tỷ muội, được kể dưới góc nhìn của người muội muội.

Muội muội là người có tính tình tự do tự tại, bước ra ngoài giang hồ để phiêu lưu, khí phách hào hoa phong nhã, lang bạt giữa chốn hồng trần, trải qua những chuyện đã xảy ra, cô thiếu nữ năm nào giờ đã trở thành một người hành tung bí ẩn, lạnh lùng cao ngạo.

Nhưng dù cho vật đổi sao dời, trước mặt người tỷ tỷ, muội muội luôn là cô thiếu nữ mắt ngọc mày ngài, ngây thơ hồn nhiên.

Phần cuối của màn biểu diễn còn có những cánh hoa màu đào nhạt tung bay, Diệp Thanh Linh đứng giữa màn hoa, mắt cười cong cong, ánh sáng trong mắt cũng vô cùng lấp lánh, cô vươn tay hướng về màn ảnh, đôi môi khép mở, khẩu hình là: "Tỷ tỷ."

Trên sân khấu, ngoại trừ trống và trợ diễn ra thì chỉ còn lại Diệp Thanh Linh, cách cô vươn tay giống như muốn nắm lấy đôi tay của khán giả ở tại hiện trường lẫn bên ngoài màn ảnh.

Thời Vũ còn đang đắm chìm trong câu chuyện được kể, theo bản năng, cô cũng nhẹ nhàng gật đầu, cánh tay cũng nâng lên.

"Nhiễm Nhiễm, ngoại nói rồi mà, tuy cái thằng nhóc ban nãy hát cũng không tệ, nhưng không thể nào so được với Tiểu Linh nhà mình." Ngay lúc đó, bà ngoại lại quay đầu sang.

Vì bà ngoại đã tháo kính ra rồi nên không thấy rõ động tác của Thời Vũ, bà cười hiền từ, nói: "Ngoại nhớ là trong cái chương trình này, trừ thằng nhóc ban nãy ra thì những thí sinh khác cũng kém hơn Tiểu Linh nhiều, hôm nay thằng nhóc đó diễn cũng được, nhưng mà vẫn không bằng Tiểu Linh của nhà mình, tầm này thì chắc là con bé sẽ lại giành được quán quân.

Ngoại mệt rồi, không thể đợi chung với con được."

Bà ngoại đứng dậy, bước về phía thang máy.

Thời Vũ nhìn bóng lưng của bà ngoại, trên mặt vẫn là vẻ lạnh nhạt thường thấy, nhưng ngón tay đang siết chặt ở bên cạnh vẫn chưa chịu mở ra.

Ngay cả bà ngoại cũng khẳng định chắc nịch rằng Diệp Thanh Linh nhất định sẽ đạt được quán quân trong lần công diễn này.

Nhưng nếu không phải...!Liệu bà ngoại và Diệp Thanh Linh sẽ khó chịu đến nhường nào?

Những câu nói của bà ngoại tựa như những cây gai nhọn, nó chui thật sâu vào lòng của Thời Vũ, đâm đến nổi máu chảy đầm đìa.

Điện thoại "ting ting" một tiếng, chắc là thông báo công việc, Thời Vũ không mở ra xem.

Cô chậm rãi cuộn tròn lại trên sô pha, đôi tay ôm lấy đầu gối, lặng nghe âm thanh bên tai, ngơ ngẩn.

Trong lòng cô cũng không biết là đang có cảm giác gì nữa, trống vắng, đau đớn, áy náy, còn cả nỗi sợ lo được lo mất của cô đối với Diệp Thanh Linh suốt mấy ngày nay, hoảng loạn, bất an,...!Rất nhiều loại cảm xúc tiêu cực chồng chéo lên nhau, tất cả bọn nó đang quay cuồng không ngừng trong lòng của Thời Vũ, khiến cô càng ngày càng khó chịu, thậm chí còn đau khổ.

Đầu cô bỗng dưng lại thấy trống rỗng, bỗng dưng lại hiện lên giọng nói ngọt ngào hay mấy nụ cười xán lạn của Diệp Thanh Linh, bỗng dưng lại hiện ra hình ảnh trong giấc mộng hôm trước, Diệp Thanh Linh kéo chiếc vali, càng đi lại càng xa...!

Cho dù bây giờ, vẻ mặt hay ánh mắt của Thời Vũ chỉ thấy toàn là hờ hững, trong mắt cũng không hề có gợn sóng, nhưng cô cảm giác được, những cảm xúc bị đè nén dưới đáy lòng mình suốt mấy ngày nay, chỉ cần một ngòi kích thôi, thì lúc nào bọn chúng cũng có thể bộc phát ra ngoài.

Không biết trải qua bao lâu, tám thí sinh đã biểu diễn xong những ca khúc do mình sáng tác, trên TV đã chiếu đến đoạn công bố thứ hạng.

Tổ chương trình vì muốn câu giờ nên kết quả của Diệp Thanh Linh và Lý Hạ Trà sẽ được thông báo cuối.

Lúc người MC lại hỏi Diệp Thanh Linh "Em nghĩ giữa hai em thì ai sẽ trở thành quán quân?" thêm lần nữa, Diệp Thanh Linh vẫn trả lời không một chút do dự, là em.

Thời gian cũng đã quá khuya, nhưng người thiếu nữ trên sân khấu lại không hề có chút ủ dột, trong đôi mắt ánh vẫn chất chứa muôn vàn ánh sao, nụ cười tự tin rực rỡ, tràn đầy khí phách thiếu niên.

Dưới khán đài, gần như tất cả mọi người đều đang hô tên của Diệp Thanh Linh, vô cùng đinh tai nhức óc.

Người MC cũng đã kéo dài thời gian quá đủ, khuấy động toàn bộ không khí của sân khấu.

Nhưng cuối cùng, vị trí số một lại là Lý Hạ Trà.

Ở một góc độ mà camera không thể lia tới, Lý Hạ Trà cúi thấp đầu nở nụ cười nham hiểm hạ lưu, nhưng lúc hắn ngẩng đầu, trên mặt lại hiện lên nụ cười đáng yêu, vô hại, hắn cầm microphone lên để phát biểu cảm nghĩ.

Diệp Thanh Linh chỉ hơi sửng sốt trong nháy mắt, nhưng rất nhanh, nụ cười đã trở lại trên gương mặt của cô, lúc camera lia về phía cô, cô còn thản nhiên cười rồi nháy mắt một cái.

Sau khi Lý Hạ Trà phát biểu xong thì đến lượt của Diệp Thanh Linh.

Người MC lại chọc ngoáy vào nỗi đau, hỏi: "Thanh Linh, em có dự đoán đến chuyện mình không được hạng nhất chưa?"

"Ừm...! Tuy lúc nãy em đoán tự tin như vậy, nhưng đương nhiên là em có nghĩ tới rồi." Diệp Thanh Linh nghiêng đầu, giọng nói ngọt ngào, không hề có một chút cảm giác thất bại.

Diệp Thanh Linh bật cười khanh khách, cô nói với màn hình và nói với khán giả tại trường quay những lời mà cô từng nói với Thời Vũ: "Nếu không đạt được vị trí số một, thì có nghĩa là thực lực trước mắt của em vẫn còn chưa đủ tốt, lời em hát vẫn chưa thể lay động mọi người, nhưng em vẫn sẽ luôn nỗ lực, mãi cho đến khi em đạt được mục tiêu trong lòng mình."

Nói xong, Diệp Thanh Linh cũng thu lại nụ cười, nghiêm túc cúi gập người: "Thực sự cảm ơn các fan, cùng với những người đã bình chọn cho em tại trường quay, em không thể làm được tốt nhất, xin lỗi."

Ngoài màn hình.

Đến tận bây giờ, vẻ mặt hờ hững của Thời Vũ mới có sự thay đổi, cô ôm chặt lấy đầu gối, mờ mịt khổ sở mà mở to đôi mắt.

Cho dù cô đã biết trước kết quả thi đấu rồi, nhưng đến khi thực sự nhìn thấy được phản ứng của Diệp Thanh Linh, Thời Vũ vẫn không nén được cảm giác đau lòng.

Cô cứ nghĩ rằng Diệp Thanh Linh sẽ khóc, hoặc ít nhất cũng thể hiện ra sự buồn rầu, nhưng mà không hề có.

Diệp Thanh Linh chỉ nở nụ cười không biết đang vui hay buồn, sau đó lại nghiêm túc nói "xin lỗi" với những người xem chương trình.

Cái phản ứng quá mức hiểu chuyện này của Diệp Thanh Linh, ngược lại, nó lại quấy rầy dòng suy tư của Thời Vũ, thậm chí còn làm cho chóp mũi của cô cảm thấy chua xót.

.......!

Đề tài về chuyện Diệp Thanh Linh không đạt được quán quân đã bắt đầu gây sự chú ý, những lưu trình cuối cùng của buổi thi đấu còn chưa kết thúc, một số tag có liên quan cũng đã bắt đầu trồi lên hot search.

Đặc biệt là tag #Lý Hạ Trà hạng nhất#, cũng được ưu ái ngồi chễm chệ trên mục no.1 của phần tìm kiếm.

Trong phần của luận của các tag cũng có rất nhiều phản ứng trái chiều, có người nói Lý Hạ Trà không xứng với vị trí quán quân, cũng có người nói Diệp Thanh Linh quá mức mơ tưởng tự cao.

Từ fan của hai người đến người qua đường cũng bị lôi kéo vào cuộc chiến, ồn ào nhốn nháo.

[ Có gì nói nấy, tuy là Diệp Thanh Linh hát rất hay, nhưng màn trình diễn hôm nay của Lý Hạ Trà cũng đấu có tệ, nói không chừng là khán giả đi xem trực tiếp đã quá cảm động với phần trình diễn của Lý Hạ Trà thì sao? ]

[ Vãi! Tuy là tôi không đi xem trực tiếp, nhưng trong livestream tôi cũng nghe được toàn bộ khán đài đều đang hô vang tên của Diệp Thanh Linh cơ mà, nó là cái kiểu nếu livestream muốn lọc tiếng thì cũng lọc không hết á! Tôi nghi là chương trình này xào phiếu rồi! ]

[ Diệp Thanh Linh hơn Lý Hạ Trà 800 cây số okê không! ]

[ Tui là người qua đường nè, thật sự là tui thấy cả hai đều không tồi, cũng hơi hóng kết quả của vòng chung kết á! ]

Tóm lại, mục đích của tổ chương trình là tạo bước đệm cho Lý Hạ Trà, đã đạt được.

.......!

Bên kia, cuối cùng cũng kết thúc ghi hình.

Diệp Thanh Linh thay quần áo xong, cô lười nhác mà vươn vai, nụ cười rực rỡ, nhảy lon ton lên chiếc xe thương vụ mà công ty đã chuẩn bị để đến đón cô về.

Hôm nay, vào khoảnh khắc biết được thứ hạng, thực lòng Diệp Thanh Linh cũng thấy rất mất mát, nhưng vốn dĩ tính cách của cô đã là không tim không phổi như thế rồi, cho nên cảm xúc đau khổ cũng bị cô ném ra khỏi đầu.

Dù sao kết quả cũng đã có, bây giờ việc cần thiết là phải nỗ lực hết mình, chuẩn bị cho vòng chung kết cuối cùng.

Nhưng mà vừa bước lên xe, Diệp Thanh Linh đã thấy được cảnh Hoàng Tiểu Dật với vẻ mặt tối tăm đang nhìn chằm chằm vào điện thoại, tức giận đến run cả tay: "Thanh Linh! Cái tổ chương trình này thật quá đáng!"

"Chị mới nhận được tin! Tổ chương trình này đã tráo số phiếu của em và Lý Hạ Trà lại với nhau!".