Cây Khô Gặp Xuân Về

Chương 32

Sau ngày hôm đó, chỉ cần Thẩm Tri Hành nhắn tin báo tối về muộn, Tô Ý Tiện đều ở dưới tầng một chờ anh. Cô sẽ mang máy tính xuống đọc tài liệu hoặc bật một số bộ phim tình cảm ngại tới mức quắp ngón chân lại để giết thời gian.

Đương nhiên, Tô Ý Tiện chưa bao giờ cảm thấy thời gian chờ anh khó khăn cả.

Cô chỉ cảm thấy trái tim được thứ gì đó lấp đầy, có cảm giác yên bình ngọt ngào.

Tô Ý Tiện không còn quá kháng cự căn chung cư mới kia như trước đó nữa, rảnh rỗi cô sẽ đến xem, nhờ người mua thêm ít đồ đạc, coi như chuẩn bị cho lúc cần đến nó. Chẳng may sau này một ngày nào đó cô muốn dọn vào đấy thì cũng sẽ không đến mức luống cuống vội vàng.

Khi bước vào cửa căn nhà sẽ thấy cửa sổ sát đất từ trần xuống sàn, ngoài cửa sổ rất ít tòa nhà cao tầng, phần lớn là phong cảnh khu nhà cổ ở Giang Thành.

Tô Ý Tiện rất thích cảnh vật nơi đây, chọn lựa kỹ càng một bộ ghế sô pha đơn kèm bàn trà.

Sô pha da trâu màu hạnh nhân nhàn nhạt, ngồi cũng được mà nằm cũng được, đủ rộng rãi cho hai người ngồi. Mấy hôm trước cô ngồi một lúc trong cửa hàng mà chẳng buồn đứng lên, bèn quẹt thẻ luôn.

Cứ tưởng rằng đợi tới khai giảng mới có cơ hội dùng, không ngờ mới sắm thêm đồ được mấy ngày Tô Ý Tiện đã nhận được thông báo kiểm tra đánh giá môn học hè.

Bài kiểm tra kết thúc môn là bài tập nhóm, tự do lập nhóm, một tuần sau nộp bài.

Tô Ý Tiện và hai cô gái khác có quan hệ khá tốt lập nhóm với nhau, hai bọn họ đều ở ký túc xá, đề nghị hàng ngày tới quán cà phê ở trường họp nhóm.

Buổi họp đầu tiên của họ vượt xa thời gian dự tính, mãi tới khi trời tối mới xong.

Ăn cơm tối ở nhà ăn của trường xong, Tô Ý Tiện nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng vẫn về chung cư ngủ.

Cô gửi tin nhắn cho dì Trần nhờ dì ấy xếp đồ dùng cho khoảng một tuần rồi bảo ai gửi tới cho cô, sau đó gọi cho Thẩm Tri Hành, báo cho anh biết mình ở trường một tuần.

Chắc Thẩm Tri Hành đang họp, anh im lặng nghe Tô Ý Tiện nói xong chỉ đáp ừ rồi cúp máy.

Mấy phút sau, Tô Ý Tiện nhận được tin nhắn của anh.

Thẩm Tri Hành: [Có chuyện gì thì gọi cho ban quản lý chung cư hoặc Tiền Tiễn, nhà cậu ta gần chỗ cháu, qua đó rất tiện. Đừng thấy ngại, tôi cho cậu ta rất nhiều tiền thưởng.]

Tô Ý Tiện ngồi trên chiếc ghế sô pha da trâu của mình, đọc tin nhắn đó hết lần này tới lần khác.

Cô đẩy ngửa sô pha ra, nằm nghiêng người nhắn lại cho anh.

Tô Ý Tiện: [Không thể gọi cho chú sao?]

Hôm qua Giản Đan đã dạy cô, phải thường xuyên làm phiền Thẩm Tri Hành, làm phiền nhiều lên thì hai người mới có nhiều cơ hội ở cạnh nhau.

Một lúc sau, Thẩm Tri Hành trả lời “Đương nhiên là được”.

Tô Ý Tiện hả lòng hả dạ đá dép lê dưới chân ra, co cả người vào trong chăn mỏng.

Mặc dù cô vẫn chưa nghĩ ra phải “làm phiền” Thẩm Tri Hành thế nào nhưng nhận được câu trả lời khẳng định của anh, cô cũng vui lắm rồi.

Hơn tám giờ, quản lý của khu chung cư mang hai vali lên.

Cái vali to hơn đựng quần áo và giày dép thường ngày cô dùng, cái còn lại là quần áo ngủ và một số đồ dùng cần thiết.

Dì Trần bỏ cả một tờ danh sách vào trong vali đề phòng cô muốn dùng thứ gì đó nhưng lại không tìm thấy.

Việc Tô Ý Tiện muốn làm nhất vào lúc này là đi tắm thay đồ mặc ở nhà, cô đọc danh sách một lượt rồi mở túi đồ màu đen ra…

Lúc nhìn thấy cái vái tơ tằm màu đen ánh kim tuyến, Tô Ý Tiện hơi sửng sốt, lần trước cô nghe theo đề xuất của Giản Đan rồi mua nó trong cửa hàng nội y, cô mua về vẫn chưa mặc lần nào.

Cô lật tiếp, bên dưới váy ngủ đen là cái màu hồng nhạt, nó cũng được mua ở cửa tiệm kia.

Hôm đó nghe Giản Đan khuyên xong cô phấn khích quá, mua một phát hai cái váy ngủ hai dây cổ chữ V khoét sâu, chất liệu nhẹ mỏng bó sát vào người, nhân viên bán hàng nói mặc lên sẽ tôn trọn đường cong.

Nhưng sau khi mua về Tô Ý Tiện chỉ mặc thử một lần rồi nhét vào tủ quần áo không động vào nó nữa. Mặc dù khi mặc nó những nơi cần che đều được che hết nhưng Tô Ý Tiện vẫn cảm thấy kiểu này quá gợi cảm đối với cô, cô thực sự không thể mặc nó đi ra khỏi phòng được.

Tô Ý Tiện lật tung hết hai cái vali mà vẫn không tìm thấy bộ đồ ngủ thứ ba.

Thôi vậy, dù sao trong một tuần này cô cũng chỉ ở một mình.

Cô đóng vali lại, cầm cái váy ngủ màu đen kia vào nhà tắm.

Tắm xong đi ra, Tô Ý Tiện ngồi trước bàn trang điểm sấy tóc, sau khi sấy tóc khô, cô tiện tay thử chai nước hoa cho tóc mà Nhan Nghiên mua từ nước ngoài về vào mấy ngày trước.

Tô Ý Tiện đứng dậy, giơ chai nước hoa cho tóc lên xịt vào đuôi tóc mấy lần.

Mùi quả vải kết hợp với hoa hồng, hương ngọt dịu tươi mát của quả vải trung hòa sự quyến rũ chín chắn của hoa hồng. Nó như đóa hoa hồng chớm nở còn vương sương sớm, cũng giống thiếu nữ mười tám, mười chín tuổi mới biết yêu, thuần khiết và gợi cảm hòa trộn.

Nhưng chai nước hoa tóc này lưu hương không tốt cho lắm, Tô Ý Tiện hất đuôi tóc ra đằng sau thì không ngửi thấy mùi nữa. Cô giơ chai lên xịt thêm mấy lần mới hài lòng rời khỏi bàn trang điểm.

Quay lại ghế sô pha trước cửa sổ sát đất, Tô Ý Tiện tiếp tục ôm máy tính xem tài luyện chuyên ngành. Cô kéo màn hình di động ra chỗ cửa sổ, bật một bộ phim điện ảnh tình cảm kinh điển làm nhạc nền.

Cô thích có âm thanh trong nhà, như thế mới có hơi thở cuộc sống.

Phim điện ảnh chiếu được hơn nửa thì chuông cửa bỗng vang lên.

Tô Ý Tiện mở camera của chuông cửa thông minh trên điện thoại ra xem.

Lúc nhìn thấy người đứng bên ngoài, cô bỏ máy tính ra đứng bật dậy, chạy bước nhỏ ra mở cửa.

Cô kéo mạnh cửa ra, vui vẻ nói: “Sao giờ này rồi…”

Chưa nói hết câu, Tô Ý Tiện bỗng bị người kia túm tay đẩy vào trong nhà, sau đó nghe thấy rầm một phát.

Váy ngủ mỏng như tàng hình, lưng cô dán sát vào vách tường, xương bả vai chẳng có mảnh vải nào, hở hang tiếp xúc với bức tường, lạnh buốt.

“Sao thế?” Nhìn dáng vẻ ấy của Thẩm Tri Hành, Tô Ý Tiện hơi sợ hãi.

Lúc này sắc mặt Thẩm Tri Hành cực kỳ tệ, siết tay cô rất chặt.

Sao thế?

Thẩm Tri Hành cau chặt mày lại, mắt không biết nhìn vào đâu, chỉ đành nhìn chằm chằm từ cổ cô trở lên.

“Cháu ăn mặc thế này mà ra mở cửa cho người khác à?” Giọng anh giận giữ, âm điệu trầm mà lạnh lùng.

Lúc sáng Tô Ý Tiện nhắn tin cho anh, bảo anh tìm giúp cô mấy quyển sách về tài chính, Thẩm Tri Hành sợ cô chuẩn bị thi học kỳ cần dùng gấp, vừa nhận được tin nhắn là nhờ người về nhà chính của nhà họ Thẩm tìm sách rồi gửi tới công ty ngay.

Vốn dĩ anh định ngày mai bảo Tiền Tiễn mang tới cho cô nhưng đúng lúc tối nay anh đi xã giao ở gần Đại học Giang Thành, sau khi hết tiệc đoán cô chưa ngủ nên tiện đường đưa tới.

Nào ngờ vừa mở cửa ra đã nhìn thấy cảnh này.

Hai cái dây nhỏ trên bả vai treo cái váy ngủ cực kỳ ít vải, chất liệu của váy ngủ trơn mượt dán sát vào người, phác họa ra mỗi một bộ phận nhô lên và mỗi một đường cong trên người cô, phần ngực cũng hở tới mức không cần cúi người xuống cũng có thể…

Yết hầu Thẩm Tri Hành lăn trượt, bàn tay trái buông bên người siết chặt quai túi nilon đựng chè trôi nước mát lạnh mua cho cô.

Mà tay còn lại đang nắm chặt cánh tay trắng như ngó sen của cô…

Anh lấy lại tinh thần, buông tay phải ra khỏi cánh tay Tô Ý Tiện ngay tức khắc.

Thẩm Tri Hành áp sát tay phải mình vào quần vải, cố gắng dùng sự thô ráp của vải vóc bao trùm xúc cảm mịn màng vừa lưu lại ở lòng bàn tay…

Chỗ vừa bị anh nắm chặt trên cánh tay trái Tô Ý Tiện hơi ửng đỏ.

“Xin lỗi.” Thẩm Tri Hành xin lỗi cô vì hành vi hơi thô bạo và tiếp xúc cơ thể không thích hợp vừa rồi.

“Không sao ạ.” Má Tô Ý Tiện ửng đỏ, cô cụp mắt, “Chú ngồi trước đi, cháu đi thay quần áo.”

Lúc cô xoay người đi, đuôi tóc khẽ vung lên làm dao động một phần không khí loãng, lan tỏa mùi hương hoa hồng và quả vải.

Thẩm Tri Hành nhìn theo cô quay người đi khỏi đó, thấy xương vai và hõm eo phía sau cô, anh vội vàng nhìn qua chỗ khác lần nữa.

Anh dần hít sâu, ngửi hết mùi hương cô để lại vào khoang mũi.

Đúng lúc này, Thẩm Tri Hành nghe thấy tiếng hít thở ngày càng gấp gáp.

Anh vô thức nhấc chân lên, tìm ngọn nguồn âm thanh, đi tới phòng khách, nhìn thấy đôi nam nữ da thịt dán sát vào nhau trên màn hình.

Ánh đèn trong phòng hơi tối, người phụ nữ mặc váy ngủ tơ tằm màu đen bị người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đè lên cửa.

Hai người dính chặt vào nhau, hôn môi, rất dữ dội.

Thẩm Tri Hành chạm vào màn hình, nhìn thấy hàng chữ nhỏ phía trên cùng của video - “XXXX”, còn là bản không cắt bớt.

Anh không nghe nổi đống âm thanh lộn xộn kia nữa, ấn tạm dừng ngay lập tức.

Nhưng hình ảnh tạm dừng vừa khéo ở bên dưới xương quay xanh của diễn viên nữ, diễn viên nam dùng một tay nắm chặt cánh tay diễn viên nữ, tay kia đang cởi váy ngủ màu đen của cô ấy ra…

Mi tâm Thẩm Tri Hành giần giật, tắt màn hình luôn.

Lúc Tô Ý Tiện đi ra thì thấy Thẩm Tri Hành mở cửa sổ.

“Chú nóng ạ?” Cô điều chỉnh nhiệt độ điều hòa xuống thấp hơn mấy độ.

“Ngột.”

Có lẽ vì Thẩm Tri Hành cổ hủ, so với hệ thống tuần hoàn cấp gió tươi của hiện đại hóa, anh vẫn thấy gió tự nhiên ngoài cửa sổ giúp anh hít thở thông thuận hơn.

Tô Ý Tiện vào phòng thay bộ váy hai dây có lót ngực, mặc thêm cả áo sơ mi trắng rộng thùng thình bên ngoài.

Lúc đi ra, cô còn hơi ngại vì chuyện vừa rồi nhưng sắc mặt Thẩm Tri Hành đã trở lại vẻ bình thường, cứ như lúc mới vào nhà thứ anh nhìn thấy là dáng vẻ cô mặc “đồ giữ ấm” vậy.

“Cho cháu sao?” Tô Ý Tiện chỉ vào chè bánh trôi mà anh đặt trên bàn trà.

Thẩm Tri Hành gật đầu: “Hôm nay nóng.”

Nhưng cô ở nhà ăn mặc mát mẻ thế này, chắc không cần ăn chè bánh trôi lạnh để giải nhiệt đâu.

“Ăn ít thôi.” Thẩm Tri Hành khom lưng mở hộp ra, bóc một góc nhỏ bao đựng thìa dùng một lần ra, đưa phần chuôi cho cô.

Tô Ý Tiện cúi đầu ăn một miếng bánh trôi nếp dẻo, trộn cùng với đá bào.

“Vị hoa hồng quả vải, ngon quá!”

Sau khi ăn mấy thìa, dưới ánh mắt “cảnh cáo” của Thẩm Tri Hành, Tô Ý Tiện chủ động bỏ thìa xuống: “Chú chạy muốn chuyến chỉ để đưa cái này cho cháu sao?”

Cố ý chạy muốn chuyến mang bánh trôi lạnh cho cô ăn đỡ thèm không phải chuyện mà Thẩm Tri Hành có thể làm.

Cô hỏi như thế, Thẩm Tri Hành bỗng nhớ ra còn một người ở ngoài cửa.

Anh vội vàng đứng dậy ra mở cửa: “Tiền Tiễn?”

Tiền Tiễn ngồi xổm ở góc tường ôm đầu, nghe thấy tiếng Thẩm Tri Hành mở cửa, anh ấy chậm rãi ngẩng khuôn mặt chỗ sưng chỗ đỏ lên: “Sếp Thẩm, cuối cùng anh cũng nhớ tới tôi.”

Nếu Thẩm Tri Hành không đi ra, anh ấy sẽ bị muỗi ở hành lang đốt cho chết luôn.

Tiền Tiễn mang sách vào trong nhà, sau đó ngồi trên băng ghế gãi mặt với vẻ phiền muộn.

“Mai tôi sẽ gọi điện thoại cho quản lý, bảo anh ta chú ý vấn đề muỗi ở hành lang, nếu có cặp đôi nào yêu đương ở hành lang thì chẳng phải sẽ bị đốt thành đầu heo sao?”

Tô Ý Tiện đang lục tung các tủ tìm thuốc nghe thấy vậy thì cười nói: “Có người yêu đương ở hành lang á, sao không về nhà rồi yêu?”

Cô tìm được tuýp thuốc mỡ bôi muỗi đốt đưa cho anh ấy.

Tiền Tiễn lắc đầu đầy ẩn ý, không trả lời cô.

Anh ấy bóp một ít thuốc mỡ ra, xoa bôi lên vết muỗi đốt trên mặt.

“Bên phải.” Tô Ý Tiện chỉ anh ấy, “Qua bên phải một xíu nữa, lên trên một chút.”

Ngón tay Tiền Tiễn nâng một ít thuốc mỡ khua tay mãi mà vẫn không bôi vào vị trí chính xác được.

Tô Ý Tiện lấy một cái bông ngoáy tai: “Hay để em bôi giúp anh nhé.”

Tiền Tiễn vội vàng xua tay từ chối: “Không cần, không cần, không cần đâu.”

Thẩm Tri Hành liếc anh ấy, chậm rãi mở miệng; “Trên mặt cậu chẳng được mấy chỗ ổn.”

“Hả” Tiền Tiễn ngây ra.

Thẩm Tri Hành: “Bôi cả mặt luôn đi.”

Tiền Tiễn đáp một tiếng, sau đó chét một đống thuốc mỡ lên mặt, y như sơn tường.

“Thế sếp Thẩm, tôi xuống tầng khởi động ô tô trước.” Tiền Tiễn ra ngoài ngay sau đó, động tác mở cửa đóng cửa cực kỳ nhanh chóng, chỉ sợ muỗi bay vào nhà.

Thẩm Tri Hành ngồi thêm một lúc rồi đứng dậy định đi về.

“Cháu nghỉ ngơi sớm đi, tôi về đây.”

“Vâng, chú… tạm biệt chú.” Tô Ý Tiện nói xong thì mím môi, thói quen gọi anh là chú không phải mấy ngày là sửa được.

Thẩm Tri Hành gật đầu, sau đó đi tới bên cạnh bàn trà, dọn dẹp nửa phần chè bánh trôi còn lại.

Tô Ý Tiện thấy thế thì đi dịch tới chỗ anh hai bước, giả bộ ngoan ngoãn: “Mai cháu tự vứt được, không làm phiền chú.”

“Không phiền.”

Thẩm Tri Hành thắt túi nilon thành nút chết, xách trên tay, giọng điệu thờ ơ: “Tiện tay thôi.”

Tô Ý Tiện ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào anh, cô đọc được một câu từ trong mắt Thẩm Tri Hành: “Cháu đừng tưởng rằng tôi không biết cháu muốn làm gì”.

Cô muốn chờ Thẩm Tri Hành đi rồi cho thêm ít đá bào vào trộn lên ăn nốt bát chè bánh trôi thôi mà…

“Lãng phí quá.” Tô Ý Tiện nhỏ giọng nói anh.

Thẩm Tri Hành tai thính, nghe xong thì vô cùng tán thành: “Lãng phí thật, sau này không mua cho cháu nữa.”

Mua xong thừa một nửa sẽ bị lãng phí, thà lúc đầu không mua cho rồi, vừa không lãng phí vừa tiết kiệm tiền.

“Không được!” Tô Ý Tiện cuống lên.

Trong nháy mắt, cô đột nhiên nhớ ra ba bước làm nũng mà Giản Đan dạy cô – nhìn chằm chằm vào anh, kéo tay, mềm giọng xin xỏ.

Vì thế Tô Ý Tiện ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Thẩm Tri Hành, sau đó kéo cổ tay anh khẽ lắc qua lắc lại, cố gắng bóp giọng: “Lần sau cháu muốn ăn vị dương mai.”

Thẩm Tri Hành gạt tay cô ra khỏi cổ tay mình với gương mặt không cảm xúc: “Biết rồi.”

Tiễn Thẩm Tri Hành ra ngoài xong, Tô Ý Tiện vội vàng đi lấy điện thoại.

Cô kéo Giản Đan và Từ Niệm Niệm tạo thành một nhóm chat nhỏ, Giản Đan đặt tên nhóm ba người họ là Kẻ nhát gan và hai quân sư của cô ấy.

Tô Ý Tiện: [@Giản Đan không đơn giản ba bước làm nũng của cậu có tác dụng thật đấy!]

Giản Đan không đơn giản: [Đương nhiên! Kết hợp với gương mặt đó của cậu, lực sát thương gấp bội luôn đấy biết không hả!]

Từ Niệm Niệm: [Vậy là cậu làm nũng với chú á? Trời ơi, tiến triển thần tốc!]

Tô Ý Tiện: [Đúng vậy! Tớ bảo chú ấy lần sau mua chè bánh trôi vị dương mai cho tớ, chú ấy đồng ý rồi!]

Giản Đan không đơn giản: [...]

Từ Niệm Niệm: [...]

Tô Ý Tiện: [Ể?]

Trong thang máy, Thẩm Tri Hành xoa cổ tay mình, nghĩ lại điệu bộ làm nũng vừa rồi của Tô Ý Tiện.

Hình như hôm nay là lần đầu tiên Tô Ý Tiện làm nũng với anh.

Mặc dù biểu cảm và động tác của cô hơi đơ nhưng vẫn khiến Thẩm Tri Hành không thể chống đỡ.

Anh vô thức muốn nuông chiều cô, ngay cả khi đó là một yêu cầu không hợp lý.

Đương nhiên, một bát chè bánh trôi vị dương mai không thể coi là yêu cầu vô lý, chỉ cần cô không ăn hết sạch cả một bát.

“Sếp Thẩm, anh sao thế?”

Thẩm Tri Hành vừa lên xe, Tiền Tiễn đã săn sóc quay lại nhìn anh.

“Làm sao?” Thẩm Tri Hành khó hiểu.

“Tai anh hơi đỏ, anh nóng hả?” Tiền Tiễn điều chỉnh nhiệt độ điều hòa, sau đó lẩm bẩm, “Nay nóng thật đấy, biết thế vừa nãy tôi cũng mua một bát chè bánh trôi mát lạnh để ăn.”

Hai tiếng sau, Thẩm Tri Hành nằm trên giường.

Nằm một lúc thấy oi bức, anh điều chỉnh nhiệt độ điều hòa xuống mức thấp nhất.

Trong gió mát, anh mơ màng ngủ thiếp đi nhưng lại không yên giấc cho lắm.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Thẩm Tri Hành thò tay vào trong chăn…

Khi anh tỉnh táo lại hẳn thì đã qua hơn một tiếng sau đó.

Thẩm Tri Hành đứng bên cạnh máy giặt, sầm mặt nhìn ga trải giường cuộn nhào trong máy giặt, nước giặt và nước hòa trộn tạo ra bọt, đập vào vách lồng giặt.

Ba rưỡi sáng, anh mở công cụ tìm kiếm trên điện thoại lên, gõ một dòng chữ…

Mơ thấy làm chuyện thân mật với người thân khác giới có bình thường không?