Chẳng Ngừng

Chương 36

Edit: Quả táo có sâu | Beta: Shmily

-

Thẩm Tùy đợi một lúc lâu mà vẫn không thấy Nhiếp Tĩnh Trạch trở về, vì mấy bạn học cứ liên tục hỏi thăm nên anh ta đành phải đứng dậy đi đến phòng riêng của đội bóng rổ tìm người.

Chỉ là tới đó rồi cũng không thấy hắn đâu nên đành hỏi người khác, vẻ mặt đối phương vô cùng mờ mịt, suy nghĩ giây lát rồi bình thản nói: "Chắc là đi vệ sinh rồi đó."

Anh ta bước ra ngoài, muốn lấy điện thoại di động để gọi cho Nhiếp Tĩnh Trạch nhưng đột nhiên cảm thấy có chút mắc tiểu nên nhanh chân đi về phía nhà vệ sinh.

Vừa tới phía rước cửa đã nghe thấy tiếng máy sấy ồn ào phát ra từ bên trong.

Thẩm Tùy cất điện thoại đi rồi đi vào.

Nhưng chỉ trong một giây sau anh ta đã đi bước ra khỏi đó.

Tới giây thứ hai Túc Tức cũng chạy ra ngoài.

Thẩm Tùy khoanh tay dựa vào tường nhìn Túc Tức rời khỏi mà không hề lên tiếng ngăn cản.

Người thứ ba xuất hiện chính là Nhiếp Tĩnh Trạch.

Thẩm Tùy nhìn Nhiếp Tĩnh Trạch dừng lại trước mặt thì ngập ngừng nói: "Tôi không làm phiền việc tốt của cậu chứ?"

Nhiếp Tĩnh Trạch liếc anh ta một cái rồi lạnh lùng nhướng mày, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Tôi thì có chuyện tốt gì?" Hắn nói xong cũng mặc kệ anh ta rồi rời đi.

Thẩm Tùy không bước theo sau mà chỉ đứng lại tại chỗ, ánh mắt bám theo bóng dáng đang đi của Nhiếp Tĩnh Trạch, mở miệng muốn nói lại thôi, biểu cảm có chút phức tạp.

Sau hai ngày tụ họp với các bạn cùng lớp, Thẩm Tùy chạy đến gõ cửa nhà Nhiếp Tĩnh Trạch.

Nhiếp Tĩnh Trạch lúc ấy đang muốn đi ngủ, anh ta phải đứng bên ngoài cửa chơi điện thoại non nửa ngày thì đối phương mới mở cửa.

Thẩm Tùy cầm điện thoại bước vào, sau đó vừa đổi giày vừa lầm bầm cảm thán: "Hay là hôm nào tôi đi làm thêm một cái chìa khóa của nhà cậu nhỉ?"

Nhiếp Tĩnh Trạch khoanh tay đứng bên cạnh, đôi mắt lạnh lùng nhìn anh ta lấy một đôi dép lê ra từ tủ giày rồi đổi sang chiếc đang mang: "Cậu đến làm gì?"

Thẩm Tùy chơi đến giờ này mới trở lại, sau khi đi vào tòa chung cư, anh ta thậm chí đã dùng thang máy lên nhưng không về mà đi gõ cửa nhà Nhiếp Tĩnh Trạch.

Thẩm Tùy lướt qua người đối phương bước vào phòng khách, đầu tiên là tự rót một ly nước cho mình rồi mới đứng thẳng người nói: "Chiếc xe việt dã kia của cậu cho tôi mượn dùng một chút nha."

Nhiếp Tĩnh Trạch nâng mắt hỏi anh ta: "Xe của cậu đâu?"

Thẩm Tùy giải thích: "Ngày mai tôi hẹn người ta đến công viên rừng quốc gia chơi, cậu cũng biết con đường ở đó tồi tệ như thế nào rồi mà.

Tôi mới đổi xe nên không muốn để cho nó bị xước nhanh như vậy đâu." Anh ta nói xong lại lấy chìa khóa xe từ trong túi áo của mình rồi tiện tay đặt trên mặt bàn trước mặt: "Nếu cậu không có xe thì dùng xe của tôi đi."

Nhiếp Tĩnh Trạch không lấy chìa khóa mà quay lại tìm chìa khóa chiếc việt dã đang đặt trên bàn sứ rồi ném vào ngực anh ta: "Chiếc đó đang đậu trong nhà xe ở tầng dưới, cậu tự đi tìm đi, chìa khóa xe của cậu cũng cầm đi luôn đi, lúc trước tôi vừa lấy một chiếc khác từ nhà ra rồi."

Hai chiếc chìa khóa xe treo tên ngón tay Thẩm Tùy, anh ta vừa lắc lắc chúng vừa đi về phía huyền quan: "Cảm ơn."

Ngày hôm sau Thẩm Tùy lái xe của Nhiếp Tĩnh Trạch để gặp bạn bè, nhưng chắc là do lúc bước ra đường không xem lịch nên bọn họ chưa ra khỏi thủ đô thì đã tông vào một chiếc xe khác trên cầu Thành Giang.

Vào thời điểm xảy ra chuyện đó, Thẩm Tùy vẫn đang cầm lái rất tốt nhưng chiếc xe phía trước mặt lại đột ngột giảm tốc độ, Thẩm Tùy vội vàng phanh xe, khó khăn lắm mới thoát khỏi tai nạn nhưng chiếc BMW ở phía sau lại đâm thẳng vào đuôi xe của anh ta.

Vụ tai nạn không nghiêm trọng gì nhưng hai chiếc xe đã bị hư hại.

Nếu so sánh ra thì thiệt hại của chiếc xe kia lớn hơn.

Thẩm Tùy và chủ xe kia đỗ lại bên đường, hai người ra khỏi xe giằng co.

Nhìn sơn xe của chiếc BMW phía sau vẫn còn mới, chủ xe lại càng có xu hướng không muốn bỏ qua chuyện này, vừa mở miệng ra là toàn lời chửi bởi Thẩm Tùy nhấn phanh bậy bạ, yêu cầu anh ta lập tức trả chi phí sửa chữa và bảo trì xe.

Thẩm Tùy cũng không phải là một quả hồng mềm, không nói hai mà tựa người vào đầu xe lấy điện thoại rồi gọi cảnh sát.

Trong thời gian đợi cảnh sát đến, Thẩm Tùy mới chực nhớ rằng chiếc xe không phải là của mình nên lại gọi điện thoại cho Nhiếp Tĩnh Trạch.

Khoảng nửa giờ sau khi Nhiếp Tĩnh Trạch lái xe đến, cảnh sát giao thông đã đứng ra hòa giải và đang hỏi xem camera hành trình có gắn trên xe của họ hay không.

Chủ chiếc BMW nghe vậy thì lắc đầu liên tục, trên mặt vẫn tràn đầy vẻ tức giận.

Ông ta phát hiện Thẩm Tùy ăn mặc xa xỉ thì thậm chí còn có ý định dán cho anh ta danh hiệu phú nhị đại bất cần đời.

Mặc dù Thẩm Tùy quả thực xứng với cái mác đó.

Nhiếp Tĩnh Trạch liếc sơ qua chiếc BMW của ông ta rồi ném chiếc điện thoại di động được kết nối với camera hành trình 24/24 giờ cho Thẩm Tuỳ: "Cậu tự tìm đi."

Thẩm Tùy cầm di động kiếm nhật ký lái xe, Nhiếp Tĩnh Trạch có chút sốt ruột chờ đợi, hắn nhớ ra chuyện trước khi đưa xe đi bảo dưỡng thì trong xe vẫn còn thuốc lá chưa vứt.

Hắn kéo cửa chiếc xe việt dã rồi cúi xuống lục lọi ngăn nhỏ để thuốc lá và bật lửa.

Cả hai thứ đều không tìm được nhưng lại phát hiện ra một chiếc chìa khóa cũ đang nằm chễm chệ trong đó.

Chiếc xe việt dã sau khi trở về từ tiệm bảo dưỡng xe lần trước vẫn luôn đậu trong gara.

Đoạn video ghi lại cảnh lái xe cũng rất dễ tìm được, Thẩm Tùy đưa video trên điện thoại di động của Nhiếp Tĩnh Trạch cho cảnh sát giao thông.

Bên này, Nhiếp Tĩnh Trạch cầm lấy chiếc chìa khóa xa lạ lên nhưng không hiểu sao lại có cảm giác hơi quen thuộc.

Đột nhiên khuôn mặt của Nhiếp Tĩnh Trạch lộ ra vẻ ngạc nhiên, chìa khóa cửa căn hộ nơi hắn sống không còn là chiếc chìa khóa cũ kỹ lỗi thời này nữa.

Cái này không phải của Nhiếp Tĩnh Trạch nhưng mà lại được đặt trong xe của hắn.

Nhiếp Tĩnh Trạch gọi Thẩm Tùy qua, cau mày hỏi: "Đây là chìa khóa của cậu à?"

Thẩm Tùy liếc nhìn một cái rồi tấm tắc nói: "Không phải của tôi, chìa khóa của ai lại là cũ như vậy được."

Nhiếp Tĩnh Trạch im lặng.

Sau một hồi thì cuối cùng hắn cũng nhớ lại rằng ngày trước khi chiếc xe được đưa đi bảo dưỡng, người duy nhất bước vào xe của hắn chỉ có tài xế lái xe thay.

Chìa khóa có lẽ đã được nhân viên cửa hàng bảo dưỡng xe để trong hộp cất giữ, Nhiếp Tĩnh Trạch lấy lại điện thoại di động, kiếm lại tin nhắn của công ty tài xế gửi một tháng trước, tìm thấy số điện thoại của tài xế rồi lấy điện thoại di động của Thẩm Tùy bấm gọi.

Thẩm Tùy lấy điện thoại di động của Nhiếp Tĩnh Trạch để tìm cảnh sát giao thông.

Một chủ sở hữu xe hơi khác đã được chỉ định là bên chịu trách nhiệm chính và bên kia đang cầu xin hòa giải một cách riêng tư.

Video trên điện thoại đã không còn cần thiết nữa, Thẩm Tùy chậm rì rì đi đến chỗ Nhiếp Tĩnh Trạch, dùng đầu ngón tay bấm vào phần mềm một cách tình cờ, nhìn xuống đoạn video từ một tháng trước.

Cuộc gọi vừa được kết nối thì giọng anh thanh niên đã vang lên: "Xin chào."

Nhiếp Tĩnh Trạch báo cáo loại xe và tên của khách sạn vào đêm hôm đó: "Tối cái hôm anh giúp tôi lái xe có một chiếc chìa khóa đã rơi vào trong xe rồi này."

Người lái xe cũng bối rối, cúi đầu lục lọi trên người mình một lúc, âm thanh chìa khoá va chạm thanh thúy vang lên từ phía bên kia điện thoại di động, anh ta nhã nhặn trả lời, bối rối đáp: "Xin lỗi ngài, chiếc chìa khóa mà ngài đề cập không phải là của tôi."

Nhiếp Tĩnh Trạch cúp điện thoại, ánh mắt lại rơi vào chiếc chìa khóa trên tay, vẻ mặt có chút kỳ quái.

Nhưng Thẩm Tùy không biết mình nhìn thấy gì trong video nên đột nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt còn có vẻ kỳ quái hơn hắn.

Nhiếp Tĩnh Trạch liếc anh ta một cái: "Có chuyện gì thì nói đi."

Ánh mắt Thẩm Tùy chậm rãi hiện lên kinh ngạc, một lúc sau mới chậm rãi phun ra hai chữ: "Túc Tức..."

Nhiếp Tĩnh Trạch nghe vậy khẽ nheo mắt, một lúc sau mới mang máng nhớ ra chuyện gì đó.

Hình ảnh vài tuần trước hắn và Túc Tức đi chợ rau để lấy chìa khóa dần dần hiện ra, đường nét của chiếc chìa khóa trên tay hắn dần dần trùng khớp với sự xuất hiện của chiếc chìa khóa trong tay Túc Tức.

Nhiếp Tĩnh Trạch gạt bỏ ý định vứt chiếc chìa khóa trong tay đi mà cất nó vào túi rồi cau mày nói: "Làm sao cậu biết cái chìa khóa này là của cậu ấy?"

Thẩm Tùy khẽ lẩm bẩm nói, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên: "Tôi không biết." Anh ta đưa điện thoại cho Nhiếp Tĩnh Trạch, đoạn phim trên màn hình đã bị kéo về lúc anh ta vừa mới thấy lúc nãy.

Nhiếp Tĩnh Trạch không tỏ ý kiến cầm lấy điện thoại liếc mắt một cái.

Tầm nhìn của hắn rơi vào một khoảng tối, hắn nhìn thấy mình đang ngồi trong xe hôn Túc Tức.

Biểu cảm của Nhiếp Tĩnh Trạch thay đổi kịch liệt..