Chàng Rể Đại Gia

Chương 16: Ai không đủ tư cách

Chương 16: Ai không đủ tư cách

Thúy Hồ Cư, khách sạn tiêu chuẩn cao nhất của thành phố, từ phong cách đến phong cảnh đều không hơn không kém Câu lạc bộ Silver Lake.

Có tin đồn rằng ông chủ đằng sau cũng là một trong những người cực kì giàu có, chính vì vậy, mới có thể nắm toàn bộ hai giới chính đạo và xã hội đen cả thành phố.

Công ty Danh Dương đã tổ chức lễ ra mắt dự án hoạt tính làm trắng da và chống lão hóa tại nơi này, cũng mất rất nhiều tài lực, có thể nói là bỏ ra một số tiền khổng lồ rồi.

Khi màn đêm vừa buông xuống, từng chiếc xe sang trọng lái vào Thúy Hồ Cư .

Tạ Linh Ngọc từ chiếc xe BMW nội địa chẳng hề nổi bật của mình chậm chậm xuống xe, nhìn về hướng Thúy Hồ Cư nguy nga lộng lẫy trước mặt, hít một hơi thật sâu.

Bởi vì đã lấy được tư cách cho lần hợp tác này, trong đôi mắt cô thể hiện rõ sự tự tin mạnh mẽ.

Cô biết rằng, miễn là dự án sản phẩm làm trắng da và chống lão hóa được chính thức khởi động, thì mỹ phẩm Duyệt Kỷ mới có thể đủ sức cùng công ty Danh Dương vượt qua sóng lớn tiến vào đại dương mênh ʍôиɠ.

Cô vừa muốn bước lên bậc thang trước cổng Thúy Hồ Cư, thì một tiếng nổ chói tai đột nhiên vang lên.

Một chiếc Porsche màu đen thuần đang đến trước cửa Thúy Hồ Cư.

Mà người từ trong xe bước ra ngoài, chính là Trần Tuấn Sinh!

Nhìn thấy Tạ Linh Ngọc, trêи khuôn mặt Trần Tuấn Sinh rất vui mừng, sau khi đưa xe giao cho bảo vệ trông xe, hắn ta đi vài bước đến trước mặt Tạ Linh Ngọc.

“Linh Ngọc, hai ngày này em đã đi đâu? Tại sao không nghe điện thoại, cũng không trả lời tin nhắn?”

Mặt Trần Tuấn Sinh vội vàng nói, đôi mắt nhìn vào khuôn mặt của Tạ Linh Ngọc, chợt lóe lên tia khó hiểu.

Nếu như là lúc trước, bị trực tiếp dụ dỗ thẳng thừng như vậy, Tạ Linh Ngọc còn có thể phát hiện gì đó không đúng.

Nhưng bây giờ, trong tâm trí cô chỉ nghĩ đến việc chút nữa làm lễ ra mắt của dự án sản phẩm làm trắng da và chống lão hóa, hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt của Trần Tuấn Sinh.

“Có chuyện gì à?”

Tạ Linh Ngọc cau mày, lạnh lùng nói.

Mấy ngày này, Trần Tuấn Sinh liên tục gọi điện cho cô, gửi tin nhắn cho cô, thậm chí trực tiếp đến nhà cô mà không có sự đồng ý của cô.

Mà những ngày này Tạ Linh Ngọc cũng không nhàn rỗi, liên tục hoàn thiện một số chi tiết trong tài liệu đấu thầu, nghĩ rằng sau khi gặp người phụ trách thần bí đó, có đầy đủ tự tin để cùng với đối phương hợp tác công bằng.

Cho nên, Tạ Linh Ngọc đã liên tục ở lại công ty trong vài ngày qua, không trở về nhà, cũng như không thấy qua Trần Tuấn Sinh.

“Linh Ngọc, anh xin lỗi em, hôm đó anh thất lễ rồi, mỹ phẩm Duyệt Kỉ bọn em đã có tên trong danh sách, anh không nên nói như thế.”

Trần Tuấn Sinh rõ ràng cảm thấy được thái độ lạnh nht của Tạ Linh Ngọc đối với hắn, trong lòng đồng thời khó chịu, còn đối với Chu Dương và Diệp Sở Thiến hắn căm thù đến tận xương tủy.

“Tuy nhiên, dự án sản phẩm làm trắng da và chống lão hóa là một dự án lớn, liên quan đến khoảng lợi ích chỉ sợ có thể là hàng tỷ, anh lo công ty em có ít kinh nghiệm, cho nên nghĩ muốn giúp đỡ em”.

Trêи mặt Trần Tuấn Sinh nở nụ cười giễu cợt, giọng điệu dịu dàng nói.

Nếu đổi lại là bất cứ ai không biết hắn, khi nghe hắn nói như vậy, nhất định sẽ cảm động bởi giọng điệu dịu dàng của hắn, thậm chí muốn ngã vào lòng hắn.

Nhưng Tạ Linh Ngọc đột nhiên thấy nghi ngờ.

Nếu trước khi có kết quả danh sách hợp tác,Trần Tuấn Sinh nói như vậy, Tạ Linh Ngọc còn có thể tin tưởng.

Nhưng mà, sau khi trải qua sự việc ngày hôm đó, Tạ Linh Ngọc đã cảnh giác với Trần Tuấn Sinh.

Chỉ là cô không biết không đúng chỗ nào, cũng không có bằng chứng rõ ràng cho thấy Trần Tuấn Sinh là người không chuẩn mực, cho nên Tạ Linh Ngọc chỉ có thể kìm nén nghi ngờ này.

“Không cần đâu, tôi đã nghiên cứu kỹ lưỡng về dự án sản phẩm làm trắng da và chống lão hóa, các chi tiết hợp tác liên quan đã được soạn thảo lại, không cần làm phiền anh.”

Tạ Linh Ngọc nhẹ nhàng lắc đầu, trực tiếp từ chối.

Trần Tuấn Sinh không ngờ Tạ Linh Ngọc sẽ từ chối, khóe miệng đang cười không kịp khép lại, có chút xấu hổ mà cười khan hai tiếng.

“Đã như vậy, em phải cố gắng lên, nếu có bất kỳ vấn đề nào, có thể trực tiếp tìm anh, anh nhất định sẽ giúp em.”

“Đi thôi, chúng ta đi vào thôi.”

Nói xong, Trần Tuấn Sinh chuẩn bị kéo lấy tay Tạ Linh Ngọc, nhưng bị cô ấy nghiêng người tránh qua.

“Không cần, tôi có thể tự đi vào được!”

Tay của Trần Tuấn Sinh lơ lửng trong không trung, đôi mắt hắn ta nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tạ Linh Ngọc, đột nhiên lướt thấy một bóng dáng quen thuộc.

“Ơ, đây không phải là Chu Dương sao? Mày đang làm gì ở đây? Đây dường như không phải là nơi mày nên đến đâu?”

Chu Dương vừa nãy đã chứng kiến tất cả giữa Trần Tuấn Sinh và Tạ Linh Ngọc, lúc này, khi nghe thấy lời nói đầy giễu cợt của Trần Tuấn Sinh, anh không hề nổi giận ngay, mà chỉ đi chậm về phía hắn.

“Làm sao? Thúy Hồ Cư này là do nhà mày mở à?”

Chu Dương không chút sợ hãi đối mặt với Trần Tuấn Sinh, quyết đối chọi gay gắt.

Đằng nào, anh cùng với Trần Tuấn Sinh cũng không cần nể mặt nhau.

Một thằng cả ngày quấy rối vợ mình, hoàn toàn không xứng để bản thân mình nể mặt.

“Hừ, tao biết mày là nhân viên của Danh Dương, nhưng hôm nay, ở đây, một nhân viên nhỏ bé bình thường như mày có khả năng để tham gia không? Cũng phải tự mình biết mình chứ, tự xem bản thân là loại người nào!”

Trần Tuấn Sinh khinh bỉ nói.

Trong cuộc họp công khai trước đây, hắn bị Diệp Sở Thiến đuổi ra ngoài trước mặt đông người, khiến hắn ghi tất cả nỗi hận này lên người Chu Dương và Diệp Sở Thiến.

Mà thái độ của Tạ Linh Ngọc đối với hắn trong mấy ngày này, khiến cho ngọn lửa giận dữ trong lòng hắn càng thêm lớn mạnh.

Nếu trước đây ở trước mặt Tạ Linh Ngọc, hắn còn nghĩ phải thể hiện sự tao nhã lịch sự, thái độ khiêm tốn nói chuyện với Chu Dương, thì bây giờ, điều này là hoàn toàn không cần thiết.

“Mày thấy không? Hôm nay rất nhiều người đến đây, ai mà không phải là người giàu có? Tao thấy, thậm chí mày không có nổi một chiếc xe, mày đi bộ đến đây à? “

Ngón tay của Trần Tuấn Sinh chỉ trỏ xung quanh, những chiếc xe sang trọng dường như đang tỏa sáng rực rỡ, mang đến cho hắn cảm giác vượt trội trong lòng.

“Coi như mày là chồng của Tạ Linh Ngọc thì sao? Chẳng phải trong nhiều năm mày vẫn là bộ dáng vô dụng sao?”

Chỉ cần cho bản thân thêm chút thời gian, Tạ Linh Ngọc chắc chắn sẽ lại ngã vào lòng hắn.

Trần Tuấn Sinh tràn đầy tự tin, đứng trêи các bậc thang, từ trêи cao nhìn xuống Chu Dương, nói với vẻ khinh bỉ: “Chu Dương, mày hoàn toàn không có tư cách ở đây, mày ở đây chính là hạ thấp thân phận của tất cả chúng tao!”

Trần Tuấn Sinh cố tình không hạ giọng, cho nên không ít người xung quanh đều nghe rõ.

Trong nháy mắt, những người này tất cả đều nhăn mặt.

Là những người ưu tú của tầng lớp thượng lưu, bọn họ tự nhiên có cảm giác vượt trội, đặc biệt là khi đối mặt với một người trông rất bình thường như Chu Dương, lại càng rõ ràng hơn.

“Thật là, không biết từ đâu đến một thằng bụi đời, Thúy Hồ Cư là nơi mày có thể vào à?”

“Thật là, sợ là tiền lương hàng tháng của mày thậm chí không đủ để chọn một món ăn.”

“Bảo vệ đâu? Không lẽ Thúy Hồ Cư lại tàn lụi đến mức cho cái thằng như vậy đi vào à?”

Mọi người xung quanh đều ghét bỏ, la hét yêu cầu bảo vệ đuổi Chu Dương ra ngoài.

Bảo vệ của Thúy Hồ Cư cũng nhanh mắt, nhìn thấy bộ dáng luộm thuộm của Chu Dương, thậm chí cả người không có món hàng hiệu, đột nhiên biết rằng thân phận của anh không cao.

“Vị tiên sinh này, hôm nay Thúy Hồ Cư đã đầy khách rồi, mời anh đi nơi khác ăn cơm đi.”

Đội trưởng bảo vệ Cao Mã Đại, dẫn theo 3 tên bảo vệ cấp dưới ngay lập tức bao vây Chu Dương, ánh mắt đầy khinh bỉ.

Chu Dương cười gượng, không ngờ rằng hai ngày trước còn kêu bảo vệ bao vây Trần Tuấn Sinh, bây giờ rất nhanh bản thân cũng bị bảo vệ bao vây.

Ngay khi Chu Dương chuẩn bị mở miệng nói, một giọng nói sắc sảo lạnh lùng đột nhiên vang lên: “Cậu nói ai không có tư cách?”

Mọi người nghe thấy âm thanh này, ngay lập tức nhìn vào người đang nói, cảm thấy ớn lạnh.

Chỉ thấy một chiếc Rolls Royce phiên bản giới hạn, từ từ dừng lại.

Cửa xe mở ra, một đôi chân đẹp không chút mỡ thừa đặt xuống.

Ngay sau đó, một cô gái cực kì đẹp toàn thân phát ra hào quang chói lòa cùng với khí chất phi phàm, từ trong xe bước xuống.

“Hóa ra là cô ấy!”

————————