Chỉ Có Thủ Đoạn Mới Lấy Được Lòng Người

Chương 16: Mạt thế là một trò chơi offline (16)

Đóng cửa, thả Tuyết Mãn

(Edit: Andy/Do not reup)

Sau khi mọi người tiến vào khu hầm mộ, căn bản chỉ định trú tạm gần cửa tránh mưa gió, không muốn đi sâu vào bên trong.

Tuy nhiên Lâm Thư đã chuẩn bị xong lời giải thích, nói với mọi người rằng hoàng lăng dưới lòng đất này là một nghĩa trang cổ đại có giá trị nghiên cứu lịch sử rất lớn. Sở dĩ gã có duyên cứu đại sư trụ trì ở trấn Long Hưng cũng là vì trước tận thế, gã nhận được lời mời của một giáo sư khảo cổ phụ trách việc khai quật hầm mộ trưởng công chúa này.

Tuy tận thế đã ập đến nhưng một khu vực có giá trị lớn như thế này không nên bị bỏ hoang.

Lâm Thư dõng dạc: “Nếu như các thế hệ con cháu sau này hoàn toàn không biết nền văn minh Hoa Hạ đã từng rực rỡ chói lọi như thế nào, không biết có những di sản văn hóa nào được truyền lại, thì sẽ như bèo không rễ, nước không nguồn. Nghĩ tới thôi cũng đủ thấy tương lai đó rất đáng sợ, đúng không?”

Giai Giai nhớ cô đã từng làm một nhiệm vụ — dẫn đội thám hiểm đi tới một trường đại học nổi tiếng cứu vài vị giáo sư và học sinh may mắn còn sống. Trong đó có vị giáo sư già gần như thứ gì cũng không muốn cô động vào, chỉ có thể mang đi một ít sách quan trọng trong thư viện. Lúc đó Giai Giai không thể hiểu nổi, mạng còn chưa chắc giữ được thì bảo vệ những quyển sách này có lợi ích gì?

Nhưng mà cuối cùng cô vẫn làm theo nguyện vọng của vị giáo sư già kia, mang sách về Ung Kỳ. Không bao lâu sau, Giai Giai nghe nói mấy quyển sách này đã mang đến cảm hứng lai tạo một giống lúa mới có sản lượng cao, góp phần không nhỏ vào kho lương thực dự trữ của khu an toàn Ung Kỳ.

Tri thức vĩnh viễn là một báu vật vô giá, là bậc thang phát triển của nhân loại.

Câu nói mà đến cả học sinh tiểu học cũng cảm thấy rỗng tuếch, trong thời đại tận thế đổ nát này lại chứng minh được giá trị của mình. Đó là sự thật hiển nhiên. Bất cứ khi nào bạn cần làm một việc gì, bạn sẽ nuối tiếc vô cùng nếu trong tay không có một quyển sách phù hợp giúp bạn làm được điều đó.

Sự cố chấp trêи tinh thần của người đọc sách là điều mà người bình thường cảm thấy vô cùng khó hiểu, nhưng mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều hiểu rõ điều đó. Vì vậy, khi Lâm Thư đề nghị muốn nhân cơ hội này khám phá khu mộ cổ và mang đi những di vật lịch sử quý giá, không có ai muốn ngăn cản gã.

Chưa kể, trong tiểu đội Z có một dị năng giả hệ Không Gian – loại dị năng còn hiếm hoi hơn cả hệ Chữa Lành, không gian của người đó rất lớn, có thể chứa hết mọi thứ mà Lâm Thư muốn mang đi.

Chương Thiên cũng đồng ý với đề nghị của Lâm Thư, anh phân nhiệm vụ cho từng người: “Nơi này đã từng có đội khảo cổ tới, nói không chừng sẽ còn lưu lại vũ khí hoặc công cụ gì đó, có thể có thêm cả lương thực và đồ hộp, nước ngọt hoặc vài vật tư, tuy không biết là có còn hạn sử dụng hay không.” Đội khảo cổ làm nhiệm vụ đào bới lòng đất, thường sẽ ở lại rất lâu, nhất định là đã sớm chuẩn bị đủ đồ tiếp tế. Thời điểm bắt đầu tận thế công trình này vừa vặn mới bắt đầu được triển khai, đồ tiếp tế kia đương nhiên sẽ chưa được dùng tới.

Nơi này dân cư hoang vắng, chỉ cần người của trấn Long Hưng chưa tới thì bọn họ sẽ có hi vọng tìm được một ít vật tư có giá trị.

Ba năm mạt thế, nhiệm vụ tìm kiếm vật tư của các đội thám hiểm vẫn chưa bao giờ ngừng lại, chỉ là càng ngày càng khó khăn hơn trước, cần phải bỏ nhiều công sức và kiên trì hơn, đào bới tất cả những nơi có thể.

Sau đó, mọi người cứ vậy mà chia nhau ra thành từng nhóm nhỏ đi tìm.

Nguyên tắc sinh tồn số 4 trong nhà ma: Tuyệt đối không được đi một mình hoặc tách ra hành động riêng lẻ.

Dưới sự nỗ lực nhúng tay không ngừng của Lâm Thư và Cố Kinh Bạch, không có bất ngờ gì xảy ra, bọn họ dần dần tách ra khỏi đội. Đồng thời, hai người không hẹn mà gặp, cùng đi hướng về phía nhà tù nam Giang Tả.

Cố Kinh Bạch không biết gã đang định làm gì, nhưng y đã có kế hoạch của mình: Bạch Trường Doanh và một vài người khác đã vào hầm mộ này trước và đang đợi trong nhà tù, chuẩn bị tặng cho Lâm Thư một “kinh hỉ”.

Lúc này, bọn họ đang dừng ở một hành lang sâu hun hút, ngửa cổ ngắm một bức tranh treo trêи tường, mỗi người một ý, thay nhau nhận xét.

Nội dung bức tranh cũng tương đối dễ hiểu, gần như là tái hiện lại câu chuyện tình yêu của chủ nhân hầm mộ này – trưởng công chúa Tạ Hạc và phò mã của nàng.

“Người ta thường nói tình thâm không bền, trưởng công chúa đã mất người chồng mình yêu tha thiết từ rất sớm.” Lâm Thư đứng bên cạnh Cố Kinh Bạch, nói sâu xa, “Nhưng trưởng công chúa không hề suy sụp, cũng chưa từng có suy nghĩ muốn hồi sinh Tạ Hạc, bởi vì nàng biết còn có chuyện quan trọng hơn đang chờ nàng. Nàng cần phải nuôi con trai của Tạ Hạc lớn lên khỏe mạnh, nàng…”

Cố Kinh Bạch vừa nghe vừa chậm rãi bỏ quan tài trêи lưng xuống, quay lưng về phía Lâm Thư, làm ra vẻ không phát hiện điều gì, nói: “Có để ý không? Em ấy ở bên trong lâu quá rồi, tôi muốn cho em ấy ra ngoài hoạt động gân cốt một chút, tôi chuẩn bị dây thừng kỹ càng rồi.”

“Nếu như tôi nói là tôi để ý thì cậu có không thả không?”

Tiếng Lâm Thư nhỏ dần, Cố Kinh Bạch không chút do dự mở nắp quan tài ra, Lục Chỉ đang nghiêng đầu nằm bên trong bước ra ngoài, nghiêng qua nghiêng lại cái cổ mỏi nhừ của mình. Mặt hắn không có cảm xúc gì, khí tràng mạnh kinh người, nhìn Lâm Thư bằng ánh mắt như đang nhìn một kẻ đã chết.

“Xin lỗi, anh vừa nói gì? Tôi nghe không rõ.” Cố Kinh Bạch quay người sang, ý cười đượm rõ nơi đáy mắt, trêи tay cũng không có cái dây thừng nào cả, trong quan tài chỉ có thêm một cây cung dài.

Đó là một cây cung được thiết kế khá hiện đại, có thiết bị ròng rọc tiết kiệm lực, có bộ phận ngắm nâng cao độ chính xác, tốc độ mũi tên bắn ra cực kỳ nhanh và gây sát thương cực lớn. Đồng thời nó cũng có yêu cầu cao với người sử dụng, người bắn tên phải có thể lực mạnh mẽ và kỹ xảo điêu luyện. Bạch Trường Doanh tìm cho Cố Kinh Bạch một cây cung săn bắn, không phải cung thi đấu. Chỉ vẻ ngoài đầy tính uy hϊế͙p͙ của nó thôi cũng đủ khiến đối phương sợ hãi.

Cố Kinh Bạch dùng nước làm tên, lắp vào dây cung, nhắm thẳng về phía Lâm Thư.

“Nếu như anh không có động tác gì thì sẽ chết nha…” Cố Kinh Bạch vừa nói chữ đầu tiên đã buông dây bắn tên ra ngoài, căn bản không muốn phí lời với Lâm Thư thêm nữa.

Lâm Thư thực sự bị giật mình, gã thuộc phái dùng não, khó chịu nhất và khó chống lại nhất với bọn võ phái nói ra tay là ra tay. Không ngờ “Cố Bạch” cũng là một tay mãng phu, chả có tí thẩm mỹ nào cả!

[G đại thần nhà chúng tôi thuộc phái thực dụng, cảm ơn. [mỉm cười] [mỉm cười] [mỉm cười]]

[G đại thần châm dầu đốt lửa lên rồi aaa!]

[G đại thần ơi có phải là anh quên mất Mãn Mãn đang đứng tựa vào quan tài ở bên cạnh không? [oan ức nhân đôi.jpg]]

[Oa, chỉ có mình tôi phát hiện Mãn Mãn không hề bị đeo cái vòng elizabeth kia sao?]

[Không còn cái vòng chống ɭϊếʍ kia nữa, Mãn Mãn soái vãi!]

Lục Chỉ cũng đang rầu muốn chết. Hắn cứ nghĩ “Cố Bạch” thả hắn ra là muốn dựa vào hắn mở combat trận diệt quái này, ngàn vạn lần không ngờ “Cố Bạch” tự mình lên sàn luôn.

Kết quả, màn tập kϊƈɦ của Cố Kinh Bạch không có hiệu quả, vệ sĩ của Lâm Thư không biết từ xó nào nhảy ra, dựng tường đất lên, đỡ được một đòn của Cố Kinh Bạch. Vệ sĩ tiên sinh cũng không cho Cố Kinh Bạch thời gian thích nghi, một tay dựng tường, một tay điều khiển đất phản kϊƈɦ lại. Đất cát do dị năng tạo thành như một lưỡi dao sắc bén, đâm tới liên tiếp không ngừng nghỉ, khó lòng phòng bị.

Nếu không phải thân thể của Cố Kinh Bạch đủ linh hoạt, liên tiếp lui về sau và dùng mũi tên nước phá bớt đòn của đối phương thì dù y có bất tử cũng sẽ bị ăn phải vài quả đắng.

Vệ sĩ Lâm Thư mang theo đương nhiên không chỉ có một người, nãy giờ bọn họ đã “biến mất” ở một nơi nào đó, bây giờ thi nhau xông ra, không ngừng phóng mấy chiêu dị năng lóa mắt đầy tính trí mạng về phía Cố Kinh Bạch.

“Không ngờ đúng không?” Lâm Thư được bảo vệ tầng tầng lớp lớp ở hậu phương, mặc dù không thể tự mình bất ngờ đâm chết “Cố Bạch” nhưng thế này cũng coi như là đủ bất ngờ rồi.

Giá trị phẫn nộ của Lục Chỉ không ngừng tăng cao. Vừa rồi nếu hắn không bị “Cố Bạch” kéo lui về sau thì đã sớm xông lên cạp Lâm Thư một phát rồi! Muốn chết à mà dám động vào người của ông!? Nhiều người như vậy vây lại tấn công một mình “Cố Bạch”, một lũ hèn hạ!

“Vậy mày có nghĩ đến tao không?”

Đội của Bạch Trường Doanh bất ngờ xuất hiện ở phía sau lưng Lâm Thư, không nói hai lời lập tức vung đao lên muốn giết, một cây chủy thủ bay tới sượt ngang qua má Lâm Thư, nếu không nhờ một vệ sĩ xông ra hi sinh bản thân thì có lẽ Lâm Thư đã bỏ mạng luôn rồi.

Tình thế nghịch chuyển trong khoảnh khắc, bây giờ tới lượt phe của Cố Kinh Bạch và Bạch Trường Doanh chiếm ưu thế, chuẩn bị vây đánh Lâm Thư và dăm ba tên vệ sĩ còn lại.

Lục Chỉ: “!!!!!” Không hổ là người yêu của mình! Cậu ấy thật thông minh! Cậu ấy quá tuyệt vời rồi!

Phong cách làm Tang Thi Vương của Lục Chỉ chính là bố thích thì bố tiêu chuẩn kép thôi ~

Nhân mã hai phe gặp nhau, cực kỳ đỏ mắt, cũng chẳng ai muốn bla bla nói thêm nhiều làm gì, chỉ muốn trực tiếp khai đao ngay và luôn. Đương nhiên, Lâm Thư rất muốn biết rốt cuộc là vì sao mà Bạch Trường Doanh phát hiện ra mình, tại sao muốn nhắm vào mình, thậm chí còn muốn thao thao bất tuyệt thử tẩy não xúi giục mấy người kia một lúc, đáng tiếc…

Không có ai thèm nghe gã nói cả.

Số lượng quân của bên Lâm Thư rơi vào thế yếu, tiến thoái lưỡng nan. Hành lang này có hai đầu, một đầu là cung tiễn của Cố Kinh Bạch và ngài tang thi, một đầu là Bạch Trường Doanh, Trương Gia và tiểu đội Mũ Sắt.

Gã không còn đường trốn nữa rồi.

Lâm Thư cười khẽ một tiếng, “Tao đã đánh giá thấp mày rồi.”

Một câu này của Lâm Thư làm cho Cố Kinh Bạch và Bạch Trường Doanh nhíu mày, trong lòng cả kinh, chợt nhận ra Lâm Thư vẫn còn hậu chiêu chưa tung ra. Gã đàn ông này thật phiền phức. Đến cùng là gã có bao nhiêu thủ đoạn vậy? Gã muốn mọi người chơi đánh bài mỗi bên ra một lượt à? Bạn một lá tôi một lá, còn bao nhiêu bài sao không đánh hết ra một lần luôn đi?!

Một tiếng nổ “ầm” vang lên, người vừa mới mở miệng nói nơi này có giá trị lịch sử quý giá đã cho nổ tung mái vòm của hầm mộ, phá hủy khu kiến trúc mộ trưởng công chúa có tuổi đời ít nhất là một ngàn năm.

“Nếu hai đầu không có đường thì chỉ cần mở đường lên trêи là được rồi.” Lâm Thư cười nói.

Mái vòm sụp xuống, đất cát theo đó rơi xuống bụi mù, lộ ra vô số đôi mắt đỏ rực hoặc vàng khè của tang thi, bọn chúng bị vây bên trong một cái lưới đánh cá khổng lồ, cực kỳ giống mấy con cá chen chúc nhau trong lưới khi vừa bị vớt từ dưới biển lên. Chân tay lũ tang thi loi ngoi hoạt động liên tục, giãy giụa nằm đè lên nhau.

Lâm Thư nở một nụ cười ác liệt về phía Cố Kinh Bạch và Bạch Trường Doanh, “Đến đây đi nào ~ Tại sao không động thủ? Vì sợ tao thả lũ tang thi này xuống à? Cửa lớn của hầm mộ đã bị tao đóng kín từ bên ngoài, chỉ có tao mới có thể mở. Nếu như muốn Chương Thiên và những người khác sống sót thì tự sát trước mặt tao đi.”

Cho nên mới nói, làm người vẫn phải có đầu óc, lỗ lỗ mãng mãng, liều lĩnh một cách mù quáng thì có ích gì?

“Nếu như đống tang thi này rơi xuống, mày cũng sẽ chết!” Đôi mắt Bạch Trường Doanh đỏ bừng khi nhớ lại cái chết trong kiếp trước của mình. Bọn họ bất cẩn rồi, hắn chủ quan cho rằng nhân số chiếm ưu thế thì đối phương sẽ còn không còn đường thoát…

Vệ sĩ lần thứ hai tạo tường đất bao quanh Lâm Thư, chỉ có thể nghe thấy tiếng của gã từ bên trong truyền ra, “Tao sẽ không chết.”

Cố Kinh Bạch vẫn luôn im lặng, bởi vì y căn bản không nghĩ sẽ “qua cửa” trong một lần luôn. Trong tay y có một thiết bị gian lận “đọc file*”, tuy rằng chỉ có thể dùng một lần trong thế giới nhỏ nhưng như vậy là đủ rồi. Y muốn xem thử rốt cuộc Lâm Thư đã chuẩn bị bao nhiêu lá bài ở phía sau, ra hết bài rồi thì dùng thiết bị kia một lần luôn!

(*đọc file là một thuật ngữ máy tính xuất hiện chủ yếu trong các trò chơi. Khi đang chơi chúng ta có thể lưu tất cả các trạng thái của game hiện tại vào một nơi nhất định, tức là đang lưu trữ lại, vì vậy, có thể hiểu nghĩa của đọc file là đọc dữ liệu trong kho lưu trữ – baidu. Hiểu nôm na là Cố Kinh Bạch sẽ save game rồi chơi lại từ đầu.)

Trong lúc khán giả của phòng phát sóng thi nhau bình luận phen này nhất định Cố Kinh Bạch phải dùng thiết bị kia rồi thì một tiếng thét dài của tang thi như muốn phá vỡ màng nhĩ của mọi người đột ngột vang lên. Không một ngôn từ nào có thể diễn tả âm thanh mà bọn họ nghe thấy rốt cuộc là cái gì, cũng không thể định nghĩa âm thanh kia êm tai hay khó nghe, nó giống như kiểu một tiếng còi hiệu lệnh.

Sau khi âm thanh kia vang lên, thế giới như được ban lệnh, tất cả tang thi trong lưới đánh cá lập tức yên tĩnh lại.

Ngài tang thi vẫn luôn bị Cố Kinh Bạch túm trong tay bước lên trước một bước, đồng thời chăm chú nhìn y. Đôi mắt phượng xinh đẹp đã biến thành màu khác, giống như mắt của một con dã thú, nhưng lại mang đến cảm giác an toàn trước nay chưa từng có. Dường như hắn đang muốn nói với Cố Kinh Bạch, đừng sợ, có tôi ở đây.

Một khắc kia, hắn chính là chủ nhân thống trị vạn vật.

Lời tác giả:

Nội tâm Mãn Mãn: Không ngờ mình lại giỏi như vậy! [vui sướиɠ.jpg]

Mãn Mãn nói ra miệng: Có thấy tui đẹp trai không? Có thấy yêu tui nhiều hơn không? Haiz, thật hết cách mà…

Cố Kinh Bạch: …………

*** Hết chương 16