Chỉ Có Tôi Mới Nhìn Thấy Em

Chương 16

“Dám diễn nam thứ không?”

Ngô Thế Huân cầm kịch bản trong tay, ngồi trên sô pha bên cạnh Lộc Hàm, giờ phút này lại đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn cậu.

Lộc Hàm kinh ngạc, cảm thấy lúc này đây thật sự bị doạ sợ rồi.

Nam thứ??? Đùa kiểu gì đây???Cũng không phải đạo diễn, xin hỏi tự tin của anh là đến từ đâu!!!

Lộc Hàm lắp bắp mở miệng nói: “Tôi? Tôi cũng chưa từng đóng phim điện ảnh…sao có thể diễn nam thứ…”

Ngô Thế Huân ngược lại, rất bình tĩnh nói: “Vai diễn nhỏ lần trước của em diễn rất tốt, tôi cảm thấy có thể thử xem.” rồi Ngô Thế Huân mỉm cười, hướng Lộc Hàm nói: “Tôi tin tưởng em.”

Một nụ cười ấm áp của Ngô Thế Huân tuy là làm Lộc Hàm xao động, nhưng sau đó cậu lại cụp mắt xuống nhỏ giọng nói: “Có đạo diễn nào lại mạo hiểm chịu dùng người mới chứ…”

Ngô Thế Huân vô cùng tự tin nói: “Chúng ta là người yêu, đây chẳng phải là lý do để được cộng điểm sao? Tôi có thể giúp em!”

Lộc Hàm thật sự rất phiền, cậu đã không còn sức mà đi giải thích chuyện hai người bọn họ không phải quan hệ đó nữa rồi, cho nên đành bất lực thở dài nói: “Nói trắng ra là quy tắc ngầm thì có!”

Ngô Thế Huân có hơi ngạc nhiên nhìn về hướng Lộc Hàm, anh thật không ngờ Lộc Hàm có thể nói ra những lời như thế, khẳng định là cậu đã hiểu nhầm ý anh. Cho nên Ngô Thế Huân vội vàng giải thích: “Không không, đùa gì thế!”

Ngô Thế Huân vỗ về Lộc Hàm bằng cách vuốt tóc cậu, tiếp tục nói: “Yêu đương là chuyện của yêu đương, công việc là công việc, nếu em không có thực lực tôi cũng sẽ không đường đột để em thử vai.”

Lộc Hàm thật không ngờ lại có được đánh giá cao như thế từ tiền bối, nói không xúc động thì là giả, cho nên cũng không còn lòng dạ nào mà quan tâm đến chuyện yêu đương kia…

Lộc Hàm hỏi: “Sao lại như thế?”

Ngô Thế Huân không hiểu, trả lời: “Cái gì?”

Lộc Hàm: “Sao lại nâng đỡ tôi?”

Ngô Thế Huân mặt đầy nghiêm túc, nói: “Đã nói chúng ta là người yêu…” Lộc Hàm bực mình trừng mắt nhìn Ngô Thế Huân, lúc này anh mới nhanh chóng đổi lời nói: “Bởi vì tôi thật sự thấy em có năng lực!”

Lộc Hàm nhìn kịch bản cũng rất nghiêm túc lắng nghe.

Ngô Thế Huân: “Rõ ràng là có tài, nhưng lại vì bị người khác quấy rầy mà bị mai một, cho dù em có là một người bình thường tôi cũng sẽ cảm thấy bất bình thay em.”

“Huống chi em lại không giống!”

Lộc Hàm ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Ngô Thế Huân.

“Chỉ có tôi mới đủ tư cách, quy tắc ngầm với em!”

Lộc Hàm: “…”

Lộc Hàm cầm kịch bản đập lên người Ngô Thế Huân, vô cùng căm hận cái chữ “ngầm” này. Nhưng mà những lời Ngô Thế Huân nói lúc nãy, trong sự đứng đắn có mang chút trêu đùa, trong sự nghiêm túc mà không mất đi bá đạo, thật là làm cho người khác muốn ngừng cũng không được!

Lộc Hàm không nhịn được, vô cùng nghiêm túc nói: “Anh mà còn như thế, tôi sẽ thật sự nổi giận.”

Ngô Thế Huân vừa nghe liền thấy vui vẻ, đây là bắt đầu bỏ đi vẻ lạnh nhạt mà còn biết giận dỗi sao? Cái này thật rất có cảm giác yêu đương nha!

Ngô Thế Huân hừ một tiếng, nói: “Được rồi, không nói linh tinh nữa! Nghe lời em!”. Sau đó, Ngô Thế Huân đem kịch bản đưa cho Lộc Hàm, vừa hỏi vừa giải thích.

“Bộ phim nay nhân vật nam thứ là một thiếu niên nổi loạn, bởi vì cha mẹ ly dị từ sớm cậu ta lại đối nghịch với anh trai mình, cuối cùng cũng không vào đại học mà trở thành phần tử lưu manh của xã hội.”

Ngô Thế Huân ngừng lại một chút, hỏi Lộc Hàm: “Em cảm thấy có thể diễn được dạng nhân vật như thế này không? Có thể điều khiển được nhân vật không?”

Lộc Hàm nghĩ một chút, mới trả lời: “Tôi không rõ…có cảnh tình cảm không?”

Ngô Thế Huân liên tục mở mấy trang cuối, rồi nói: “Có!”

Lộc Hàm: “?!”

Ngô Thế Huân cười cười, nói: “Có cảnh hôn, một cảnh thôi, cũng không phải hôn lưỡi.”

Lộc Hàm vừa nghe mặt đã đỏ ửng, khốn khổ nhìn Ngô Thế Huân nói: “Anh cho là tôi có thể?”

Ngô Thế Huân lại cười nói: “Tôi có thể cùng em luyện tập!”

Lộc Hàm bực mình, giận dỗi nói một câu: “Tôi hôn người khác cũng không có vấn đề gì hả?”

Ngô Thế Huân nghe thấy thế quả nhiên ngơ người ra, còn có chút kinh ngạc mà nhìn Lộc Hàm, còn Lộc Hàm cảm thấy thật hối hận, trong lòng âm thầm mắng bản thân vừa rồi là xúc động quá mà nói ra những lời gì thế này.

Ngô Thế Huân cúi đầu xuống, sờ trán một cái, có chút buồn cười thầm nghĩ xem là do cậu nhóc này ngốc hay là cậu ấy đã chịu tiếp nhận anh. Ngô Thế Huân vui đến cười rất tươi, cười Lộc Hàm đến không còn mặt mũi nào.

“Có quan hệ chứ! Chỉ có thể hôn tôi mà thôi, hahaha, chúng ta đổi cái khác!”

Lộc Hàm tiếp tục cảm thấy khổ sở, nhanh chóng đổi kịch bản, còn làm ra cái vẻ vô cùng bình tĩnh tránh để đôi bên lúng túng.

——————————————————

Tối nay ở đoàn phim vô cùng náo nhiệt, bởi vì Tiểu Lộc mà mọi người yêu quý cùng lo lắng đã quay lại. Lúc Lộc Hàm được đẩy vào đoàn phim, có rất nhiều nhân viên của đoàn đều đứng quanh cậu nhất là đám nhân viên nữ.

Trên khuôn mặt Lộc Hàm luôn nở nụ cười lịch sự, cộng thêm việc người đẩy xe lăn giúp cậu là Ngô Thế Huân, còn có cả Tống Thanh Sơn vốn dĩ đã đóng may xong từ sớm hôm nay cũng đến góp vui, mọi người liền cảm thấy Lộc Hàm với Ngô Thế Huân có ý nghĩa rất khác, khẳng định là Ngô ảnh đế rất xem trọng người mới này rồi! Hơn nữa lại nhớ đến chuyện Lộc Hàm đã cứu Ngô Thế Huân, để mình bị thương nặng như vậy cho nên mọi người càng thêm vừa thương vừa yêu cậu nhóc người mới đẹp trai này.

Quả nhiên không lâu sau, weibo chính thức của bộ phim lại bắt đầu tung ảnh.

【Bạn học Tiểu Lộc bởi vì bị thương mà nghỉ ngơi một tháng! Thương thế vẫn còn nặng nhưng vẫn cố gắng đến đoàn phim chụp ảnh tuyên truyền (Ảnh)】

Trong bức ảnh là Lộc Hàm đang ngồi trên xe lăn, ngẩng đầu lên nói chuyện với nhân viên đoàn phim, mặt của nhân viên đoàn phim đã được PTS thêm emo hình con chuột hoạt hình che mất, chỉ để lại hình ảnh của Ngô Thế Huân ở phía sau Lộc Hàm, đang cúi đầu xem điện thoại.

Fans của Ngô Thế Huân tự nhiên cũng hiểu được người ngồi trên xe lăn với danh xưng “bạn học Tiểu Lộc” chính là Lộc Hàm. Từ lần chuyện đó của Ngô Thế Huân bị đồn đại lung tung, đích thân anh phải đăng weibo nói rõ ràng, fans vạn năng thế nào cũng khó khăn mãi mới tìm ra nghệ sĩ họ Lộc kia. Từ minh tinh Hồng Kông Đài Loan đến minh tinh hết thời, từ hotboy đại học đến những người mới ra mắt ở các công ty lớn. Cuối cùng mới tìm được “Tiểu Lộc” là thực tập sinh của Thiên Âm, hơn nữa tên đây đủ là Lộc Hàm.

Fans nhìn thấy chân của Lộc Hàm bị bó cứng, không giấu được tình thương người mẹ dâng cao, dường như còn có fans của Ngô Thế Huân tự động trở thành fans của Lộc Hàm.

Lộc Hàm được đưa đến phòng chụp ảnh, để tiện cho công việc, Ngô Thế Huân liền bế cậu ngồi dựa vào ghế, lúc trang điểm và thay trang phục thì luôn ở một bên chăm sóc. Đối với người ngoài nhìn thấy thì Lộc Hàm là người cùng Ngô Thế Huân được Lâm Tranh dẫn dắt, hơn nữa lại là ân nhân của anh, cho nên anh có hành động hơi quá cũng sẽ không khiến người khác nghi ngờ.

Lộc Hàm trang điểm xong, an tĩnh ngồi trên ghế dựa chờ tới lượt mình chụp ảnh. Nơi Lộc Hàm ngồi là phòng chờ mà Ngô Thế Huân và Tống Thanh Sơn cùng nhau sử dụng, cho nên đột nhiên Ngô Thế Huân mở cửa tiến vào cũng không có gì lạ.

Lộc Hàm ngạc nhiên hỏi: “Anh chụp xong rồi à?”

Ngô Thế Huân gật đầu, nói: “Bây giờ là Thanh Sơn đang chụp.”

Ngô Thế Huân cúi người xuống, cẩn thận ngắm nhìn khuôn mặt đã trang điểm của Lộc Hàm, đúng là phi thường hoàn mỹ! Quá phù hợp với khí chất trong sáng dương quang của cậu.

Vì vậy không nhịn được, nâng cằm người kia lên cúi xuống hôn một cái.

Lộc Hàm bị giật mình mà không dám kêu lên, sợ có ai đường đột bước vào. Cậu đành giơ tay lên dùng lực đẩy Ngô Thế Huân ra, sau đó tuy không có lùi lại nhưng thân hình lại hơi lảo đảo xém chút ngã từ trên xe lăn xuống.

Ngô Thế Huân vội vàng giữ lấy eo của Lộc Hàm, bị doạ sợ đến nhanh chóng phải buông lỏng cậu ra, rồi hỏi: “Em động đậy cái gì? Ngã xuống còn bị nặng hơn thì phải làm sao?”

Lộc Hàm tức đến chỉ muốn đá cho người kia một phát, bèn ngẩng đầu nói: “Còn trách tôi?!”

Ngô Thế Huân đuối lý, yên lặng xoa đầu cậu nhóc, nói: “Được rồi, là tôi sai, tôi sẽ gọi thợ trang điểm tô lại son cho em!”

Lộc Hàm: “…”

Ngô Thế Huân nói xong liền ra khỏi cửa, sau đó cửa vừa đóng lại liền nhìn thấy Tống Thanh Sơn đang đứng dựa vào tường.

Ngô Thế Huân: “…”

Tống Thanh Sơn buồn cười quá, đùa đùa nói: “Mới một tháng không gặp, mà đã cùng thẳng nam yêu đương cuồng nhiệt thế à, ảnh đế, anh đây là tiết tấu muốn lăn giường sao! Là muốn tạm biệt đời xử nam phỏng?”

——————

Tiểu kịch trường

Ngô ảnh đế: Cút! Cả nhà cậu mới là xử nam!

Thanh Sơn: Hey, Thân ái còn nhớ chương trước Lâm Tranh nói về chuyện đại chiến ba trăm hiệp không?

Ngô ảnh đế: Tôi mới không phải!

Thanh Sơn: Anh không phải cái gì?

Ngô ảnh đế: Mới không phải Chu! ((٩(//̀Д/́/)۶)) (mới không phải xử nam)

Thanh Sơn: Tiểu Lộc đã ngherõ chưa?

Vợ mới của ảnh đế: 눈_눈…Lần thứ hai chọc giận tôi! Hừ!