Chỉ Có Tôi Mới Nhìn Thấy Em

Chương 2

Bởi vì tiết trời đang vào xuân, cho nên Ngô Thế Huân chỉ khoác lên mình một cái áo sơ mi mỏng manh rồi lật bật ngồi vào trong xe của Lâm Tranh. Sau đó người phía sau trầm mặc thông qua cửa kính chiếu hậu bị anh đại diện nhìn chằm chặp mấy phút liền, anh đại diện bèn nổi lên cơn giận lập tức lôi người nọ quay lại biệt thự thay quần áo cho tử tế.

Lần nữa ngồi lại lên xe, lúc này Ngô Thế Huân đã mặc chiếc áo khoác da là sản phẩm mới ra mắt, dưới chân còn là giày da bóng loáng, mỗi giây mỗi phút đều có thể cảm giác sẵn sàng bất cứ lúc nào đều có thể đi catwalk.

“Tôi đã nói rồi cậu là bộ mặt của Thiên Âm, bây giờ còn là ảnh đế, bất luận cậu đi đến đâu cũng phải chú ý hình tượng chứ!”

Lâm Tranh vừa lái xe vừa lải nhải, nói nhiều đến đầu Ngô Thế Huân cũng đau.

Ảnh đế, anh cả, nói cái gì cũng cao cao cao tại thượng, nhưng nói thế nào anh cũng chẳng qua là thanh niên mới hơn 20 tuổi, cho dù đã lăn lộn trong giới giải trí lâu như vậy nhưng cá tính riêng thuộc về con người Ngô Thế Huân một chút vẫn không thiếu. Người tạo mẫu tóc nói kiểu tóc tùy hứng này có thể khiến anh trở nên càng thần bí càng đẹp một cách lạnh lùng, mà hình tượng công ty yêu cầu lại là cao lãnh bá đạo, thật phiền phức.

Lâm Tranh cuối cùng cũng nói đến chuyện chính, anh ta hỏi: “Không phải cậu rất không thích những bữa tiệc xã giao này sao?” Anh ta dường như lại nhớ ra chuyện gì, còn bồi thêm một câu: “Hơn nữa Hà Thịnh cũng ở đó.”

Ngô Thế Huân cúi đầu nghịch điện thoại, chỉ hờ hững ừ ừ hai tiếng, cũng không nói rõ rốt cuộc là vì sao.

Đúng là cao quý lạnh lùng mà! Lâm Tranh tự mình an ủi, lại nhớ 5 năm trước khi mình mới dẫn dắt người mới Ngô Thế Huân này, lúc đó cậu ta so với hiện tại còn khó quản hơn biết bao lần. Tính tình nóng nảy lại hay cùng người khác tranh luận, làm cho mình tức chết sau đó lại được trải nghiệm cảm giác như đấm bị bông vô tri không cảm giác, xấu tính đến không dám nhìn thẳng. Vì vậy lúc này khi anh đang quay đầu lại nhìn Ngô thế Huân yên lặng chơi điện thoại, nhìn ngũ quan tinh tế trưởng thành của cậu ta, thật cảm thấy cậu ta đã thay đổi không ít, trưởng thành không ít, cho nên cảm thấy vô cùng có cảm giác có thành tựu.

“Lâm tiên sinh, lái xe cẩn thận đi đừng quay đầu lại nhìn nữa, ảnh đế mà xảy ra tai nạn anh sẽ không có lương đâu!”

Ngô Thế Huân ngẩng mặt lên, mắt đối mắt với Lâm Tranh sau đó cười đến híp mắt.

“…” Quả nhiên đẹp trai không quá nổi ba giây.

Không lâu sau hai người đó đã đến điểm hẹn, Ngô Thế Huân và Lâm Tranh đi vào cổng dành cho VIP rồi vào thang máy lên tầng. Cho đến tầng 36, Ngô Thế Huân bước đến trước cửa sổ bằng kính ngắm nhìn thành phố hoa lệ bên dưới, sau đó lôi điện thoại ra xem xét tin tức về bộ phim mới mà Lâm Tranh mới gửi gần đây, tựa như có điều suy nghĩ.

“Đi thôi!” Ngô Thế Huân quay người lại, biểu tình nghiêm túc, trong phúc chốc dường như khí thế được dâng lên mạnh mẽ.

Lâm Tranh nhìn Ngô Thế Huân, khẽ cười một tiếng.

Đây là những điều mà anh dạy cậu, làm sao để có thể tự bảo vệ mình trong vũng nước đen của giới giải trí, phương pháp duy nhất chính là không nịnh hót, không tùy hứng, không cho bên hợp tác nảy sinh ảo giác.

Ngô Thế Huân đã ở trong giới 5 năm thoát xác trở thành người đàn ông trưởng thành hoàn mỹ, trong sự tùy hứng lại không mất đi nghiêm túc, cường thế nhưng có những lúc đầy lãng mạn, là người đại diện của Ngô Thế Huân, Lâm Tranh càng không thể nói có biết bao vui mừng.

Nhìn khuôn mặt hiện lên hai chữ “hiền từ” của Lâm Tranh, Ngô Thế Huân nhíu mày lại nói: “Anh lại đang tự bổ não gì thế?”

“…”

Hai người trực tiếp bước vào phòng tiệc đã đặt sẵn, vừa vào cửa đã thấy mọi người đều đến gần đủ cả, đạo diễn của《Phong Mang》Hà Thạch Thiên cùng với nhà đầu tư xa lạ đang ngồi ở vị trí bàn chính đàm đạo.

Hà Thạch Thiên vừa nhìn thấy Ngô Thế Huân bèn nở nụ cười, vội đứng dậy đi ra cửa đón anh.

Hai người giao tình cũng tốt, Hà Thạch Thiên mới 34 tuổi đã giành được giải thưởng Kim Hùng cho đạo diễn xuất sắc nhất, hơn nữa tính cách cũng là người đàng hoàng trượng nghĩa, Ngô Thế Huân rất yêu thích.

Anh ta vỗ vỗ vai Ngô Thế Huân sau đó dẫn anh đến một vị trí tốt, nói: “Thế Huân cậu đúng là cho tôi mặt mũi, trước khi hợp tác với cậu còn nghe nói cậu không thích tham gia những hoạt động như thế này!”

Ngô Thế Huân cười lịch sự, đáp lại: “Mỗi người mỗi khác.”

Mọi người cùng nhau chào hỏi xong đều vào chỗ ngồi, Ngô Thế Huân nâng lên chén trà trước mặt nhấp mấy hụm, ánh mắt rơi xuống hai vị trí ngồi còn trống ở phía đối diện, sau đó đặt chén trà xuống.

Cửa lại lần nữa được mở ra, Hà Thịnh lộ mặt trước, ở đằng sau anh ta ngoại trừ Lộc Hàm thì còn có thể là ai. Ngô Thế Huân khẽ cười, tầm mắt dừng lại trên khuôn mặt Lộc Hàm. Lộc Hàm hình như đã trang điểm, cả con người so với lúc trước càng muôn phần tinh tế, mái tóc vẫn như cũ nhưng quả nhiên tạo dáng lần này là dùng tâm mà làm, trên người mặc áo polo màu trắng phối với áo khoác ngoài màu lam nhạt.

Biểu tình trên khuôn mặt cậu có chút khó chịu.

“À, để tôi giới thiệu một chút” Nhà đầu tư xa lạ kia bỗng nhiên mở lời, anh ta còn gọi Hà Thịnh đến nói: “Đây là cậu em của tôi Hà Thịnh, cũng làm việc tại Thiên Âm, sau này mọi người cùng giúp đỡ lẫn nhau.”

Hà Thịnh lịch sự nhìn mọi người nở nụ cười, hoàn toàn không còn bộ dạng hung dữ thường ngày.

Thì ra là thế, hóa ra anh trai giàu có trong lời Hà Thịnh chính vị Hà Miễn này.

Ngô Thế Huân cúi đầu khẽ cười, cái câu kia nói như thế nào nhỉ, chó cậy thế người phải không?

Anh lại vô tình nhìn về hướng người đối diện.

Hà Thịnh lòng vòng một hồi rồi cũng cùng Lộc Hàm đổi chỗ, để người mới kia cùng vị anh trai của anh ta ngồi cạnh nhau, hiển nhiên là người uy hiếp Lộc Hàm không cho cậu ra mắt chính là Hà Miễn.

Lộc Hàm vừa ngồi xuống Hà Miễn đã nghiêng đầu qua hỏi gì đó, Ngô Thế Huân không nghe thấy mà chỉ nhìn thấy Lộc Hàm không nhìn vào Hà Miễn chỉ mở mồm nói vài từ rất ngắn, sau đó lại lôi điện thoại ra nghịch.

“Này…cậu nhìn gì mà chăm chú thế?”

Lâm Tranh không biết làm sao chỉ biết nhìn Ngô Thế Huân, thuận theo hướng mắt của Ngô Thế Huân nhìn qua, thì ra là đang nhìn người mới kia đi.

Ngô Thế Huân lắc đầu nói: “Không có gì!”

Heo mới tin cậu.

Lâm Tranh tiếp tục nhỏ giọng nói: “Cậu có phải nhìn trúng người mới kia rồi không?”

Ngô Thế Huân nhướng mày lên nhìn anh, ghét bỏ trả lời: “Tôi là ghét cái thứ quy tắc ngầm đó, thật ghê tởm.”

Lâm Tranh bất lực, quy tắc ngầm ở giới giải trí nhiều vô kể a, ai như Ngô đại thiếu gia nhà cậu với cái thế lực gia đình như thế ai mà dám quy tắc ngầm với cậu? Cho nên cậu không thể nào có trải nghiệm cảm giác của những người mới đó vừa muốn theo đuổi giấc mơ lại không muốn phải sa ngã.

“Cứ xem như là chuyện thường đi, đây đã là gì!”

Ngô Thế Huân không trả lời, sau đó qua được một lúc, bỗng nhiên rất ngang bướng lại nói một câu: “Anh nói, cậu ta có nghe theo hay không?”

Lâm Tranh: “…”

——————————————

Lúc bắt đầu ăn cơm không khí cũng trở nên thân thiện hơn, không giống như lúc đầu chỉ toàn lời khách sáo, ai cũng cao hứng nên uống nhiều, nói linh tinh cả những chuyện không liên quan đến công việc.

Ngô Thế Huân không uống mấy, chỉ cùng phó đạo diễn uống hai ly hiện tại men rượu trắng có hơi tràn lên não, đầu óc có chút không thích ứng.

Lộc Hàm ở phía đối diện vẫn luôn giữ dáng vẻ cảnh giác, anh em nhà họ Hà rót rượu cho Lộc Hàm cậu cũng chỉ nhấp môi, nhưng mà người đông hỗn loạn, động tác của Hà Miễn cũng mạnh dạn hơn ép Lộc Hàm uống càng nhiều.

Cả một ly rượu trắng uống xuống, Ngô Thế Huân cảm thấy Lộc Hàm sắp không xong rồi.

Lúc trước khi anh còn là thực tập sinh của Thiên Âm một giọt rượu cũng không được động vào, để cho thực tập sinh bình thường không được uống rượu lúc này đây lại phải uống nhiều như thế không say mới lạ.

Quả nhiên Lộc Hàm không chống đỡ nổi, hoảng loạn đứng dậy đi ra ra khỏi phòng nhìn khẩu hình của cậu hình như là muốn tới phòng vệ sinh.

Đúng là đứa ngốc! Căn phòng bao trọn sang trọng thế này tất nhiên sẽ có sẵn phòng vệ sinh, đi ra ngoài tìm phòng vệ sinh khác có khác gì ám chỉ để người khác cùng cậu ra ngoài không cơ chứ!

Ngô Thế Huân nghĩ thế, có chút buồn cười mà nhìn Hà Miễn không lâu sau cũng đi ra ngoài.

Trong lòng anh dâng lên một niềm hiếu kỳ cực đại, rốt cuộc là Lộc Hàm thật sự không bằng lòng làm loại chuyện này hay chỉ là giả vờ như thế. Cho nên anh nhìn sang thấy phó đạo diễn và Lâm Tranh còn đang chén chú chén anh, thầm thở dài rồi cũng đứng dậy đi ra ngoài.

Khách sạn sang trọng cấp quốc tế, nhân viên đều được đào tạo bài bản cho dù có bắt gặp Ngô Thế Huân vị đại minh tinh đang đi rình trộm người khác cũng không được xúc động chạy đến xin chữ ký hay chụp ảnh, nhưng mà khuôn mặt có thoáng qua nét ngượng ngùng vẫn là hợp tình hợp lý.

Ngô Thế Huân đến gần nhà vệ sinh thì dừng lại cước bộ, nghiêng đầu qua khe cửa còn chưa đóng chặt nhìn vào bên trong.

Lộc Hàm chân tay mềm oặt đang ngồi rũ xuống đất, một tay bám lấy bồn rửa mặt giữ cho mình ngồi vững. Hà Miễn đang ở bên cạnh cậu, hỏi vài câu đại loại như có ổn không, một tay ôm lấy eo cậu, tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Lộc Hàm.

Ngô Thế Huân lắc đầu, nhìn thấy Hà Miễn đã kéo được người kia cả vào lòng, còn Lộc Hàm thì vẫn luôn dùng tay đẩy hẳn ra.

Người đằng sau có vẻ rất vui, ánh mắt đó có khác gì với ánh mắt của Ngô Thế Huân khi nhìn con hamster Tiểu Hoàng nhà mình, hơn nữa hắn ta còn vô cùng dịu dàng mà cầm lấy bàn tay của Lộc Hàm trong tay mà xoa mà nắn.

Thôi đủ rồi, không chịu nổi nhìn tiếp nữa.

Ngô Thế Huân lặng lẽ rời khỏi, bỗng nhiên nhìn thấy từ xa một nhân viên phục vụ vội vàng đi tới liền giả như không nhìn thấy anh ta, Ngô Thế Huân thật cảm thấy mình lúc nãy chẳng khác nào đám săn ảnh, da gà cũng nổi hết cả lên sau đó vội gia tăng cước bộ rời khỏi.